Đại Chiến Liêu Tiểu Yêu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Đừng nói bất âm bất dương Liêu Tiểu Yêu tung hoành ngang ngược tại Đông Hải,
đổi lại là tu sĩ khác thì ai nhịn được? Cho nên hắn mắng xong liền xuất thủ.

Chỉ thấy Liêu Tiểu Yêu đột nhiên biến âm, vô cùng thù hận chửi Tống Chung:
“Ngươi còn không biết chết đi”

Dưới tiên âm khủng bố, lời nói của hắn giống như tràn ngập ma lực, không ngờ
khiến trong lòng bọn Tống Chung sinh ra cảm xúc muốn tự sát.

Ý chí Tống Chung kiên cường, khoảnh khắc đã chống cự được nhưng người bên
cạnh, nhất là Mộc Tử Dung và ma nữ trần truồng, hai người luyện công pháp tà
phái nên định lực cực thấp, hơn nữa có tâm ma nên bao nhiêu chán cường chồng
chất, vừa nghe ma âm thì đồng thời giơ tay lên đánh vào thiên linh cái, muốn
tự giải thoát.

Tống Chung thấy thế chấn động vội kéo tay hai người, lúc này tình cảnh Tư Vân
Tư Vũ cũng không được tốt, dường như đã bị mê hoặc, không ngờ muốn giơ tay đập
nát đầu mình.

Tống Chung không có bốn tay, cuối cùng đành phải gầm lên một tiếng, âm thanh
kinh thiên động địa tạm thời thức tỉnh các nàng. Sau đó nhanh như tia chớp
mang Đại Đồng Chung ra bắn lên một đạo bùa. Boong một tiếng, người chung quanh
cả kinh.

Đó là thất tình tiên âm của Tống Chung, Tư Vân Tư Vũ đã tỉnh lại, nhớ lại suýt
nữa mình đã tự sát mà vã mồ hôi hột. Trong lòng càng thêm sợ hãi Liêu Tiểu
Yêu. Cái này thật đáng sợ, một câu nói có thể lấy mạng người!

Tống Chung thấy đã hóa giải ám chiêu của đối phương thì thở dài nhẹ nhõm nhưng
trong lòng tức tối. Dù là Tư Vân, Tư Vũ hay là Mộc Tử Dung mới làm hòa đều là
nữ nhân của hắn!

Đối phương dám hạ độc thủ với các nàng. Đây rõ ràng là không coi hắn ra gì!

Tống Chung điên lên, không thèm quan tâm gì sất. Song chưởng hé ra, mỗi tay
hiện ra năm khỏa thần lôi, một bên kết hợp một bên cười nói: “Nhân yêu. Cái
này gọi là đáp lễ. Ăn đòn của đạo gia đi! ”

Liêu Tiểu Yêu cũng không coi Tống Chung vào mắt, cười lạnh nói: “Chỉ bằng
ngươi? ”

Nhưng mà hắn thấy mười khỏa thần lôi hợp lại một chỗ, hình thành một viên thần
lôi rực rỡ năm màu mới chấn động nói: “Cái gì? Đây là Âm Dương Ngũ Hành Hỗn
Nguyên Thần Lôi? Chết tiệt, ngươi có đồ chơi này? ”

Kỳ thật sự tình Tống Chung có Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên thần lôi sớm đã
được truyền ra. Nhưng phải đủ mười loại mới có thể phóng ra, tu sĩ muốn thi
triển thì phải ngoài Kim Đan. Tu luyện mười loại phải mất vài chục năm. Trúc
Cơ căn bản không có rảnh như vậy, tuổi cùng lắm hai ba trăm năm, không nhanh
tu luyện, đến hạn mà không lên cấp thì thăng luôn.

Cho nên tin tức này truyền ra không ít nhưng chẳng mấy ai tin. Cho rằng vì tu
sĩ ngu ngốc nhìn lầm, Tống Chung dùng thần lôi đặc thù khác có màu giống nhưng
uy lực thì thua xa.

Liêu Tiểu Yêu cũng cho là vậy. Giờ đây tận mắt thấy Âm Dương Ngũ Hành Hỗn
Nguyên Thần lôi thì đã biết mình lầm, kinh hô một tiếng.

Tống Chung mặc xác hắn hò hét, thần lôi vừa xong thì trực tiếp ném ra.

Đối mặt với Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi đại danh đỉnh đỉnh, Liêu
Tiểu Yêu không dám sơ ý, vội tế ra một pháp bảo hình dải lụa màu đỏ. Bảo vật
này hóa thành một quầng sáng màu đỏ trên không trung, phạm vi mấy trăm trượng
kịp ngăn trở Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi.

Một tiếng nổ long trời, Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi của Tống Chung
tạo ra một quả cầu lửa rực rỡ phạm vi mấy trăm trượng. Hào quang màu đỏ của
Liêu Tiểu Yêu lắc lư vài cái nhưng không bị thiêu đốt, người ta là Đông Hải
tam yêu đại danh đỉnh đỉnh, hiển nhiên đồ chơi không thường.

Liêu Tiểu Yêu thấy đỡ được một kích này thì thở dài nhẹ nhõm. Chẳng qua vẫn lu
loa cái mồm, cười lạnh trào phúng nói: “Chu choa, đây là Âm Dương Ngũ Hành Hỗn
Nguyên Thần lôi đại danh đỉnh đỉnh sao? Vào tay ngươi lại thành ra cái gì thế?

Tống Chung nghe xong tức muốn chết. Kỳ thật hắn vừa dùng Âm Dương Ngũ Hành Hỗn
Nguyên Thần lôi chế hồi Trúc Cơ trung kì, tuy rằng bằng một kích của Kim Đan
tu sĩ nhưng ảnh hưởng không nhiều với gã bất âm bất dương Kim Đan đại viên mãn
này.

Hiện Tống Chung đã thăng cấp Trúc Cơ đại viên mãn, tâm thần tương thông Ngũ
Hành tụ lôi thai chế ra thần lôi thì uy lực sẽ tăng lên cùng trình độ.

Chỉ có điều Tống Chung thăng cấp mới vài ngày, thần lôi mạnh trong tay không
nhiều nên luyến tiếc chưa dùng, mới dùng hàng tồn trước.

Lúc này nghe bị Liêu Tiểu Yêu chế giễu, hắn nhịn không được nữa. Thân là lôi
tu mà bị người ta cười nhạo trình độ thần lôi, đúng là nhục như con cá nục!

Cho nên bất chấp tất số lượng ít ỏi, chế luôn Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên
Thần lôi mới, cười lạnh một tiếng nói: “Có đây, cho ngươi ăn thử một quả! ”

Nói xong viên Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi sặc sỡ bay lên trời, đánh
thẳng vào quầng sáng màu đỏ.

Liêu Tiểu Yêu coi thường nghĩ thần lôi cũng thế thôi, ăn thua gì chứ? cười
lạnh nói: “Thử trăm lầm cũng vậy thôi! ”

Nhưng mà lời Liêu Tiểu Yêu vừa dứt, một quả cầu lửa phạm vi nghìn trượng nóng
cháy đánh vào tầng phòng ngự, nó rung lên vài cái rồi bị phá tan. Tiếp đó,
biển lửa rực rỡ như bài sơn đảo hải khuếch tán ra chung quanh.

Lần này không chỉ Liêu Tiểu Yêu choáng váng mà nhị yêu còn lại cũng sợ đến mặt
cắt không còn hột máu. Bởi vì quả cầu lửa tạo ra sóng xung kích thật rộng, bọn
họ cũng bị ảnh hưởng nhất định.

Đám thủ hạ nếu không đỡ sẽ bị Ngũ Hành Lôi Hỏa làm thịt. Tam yêu nhất tề ra
tay, kéo đám tiểu đệ lui ra ngoài hơn mười dặm mới tránh được hoàn toàn uy lực
của Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi.

Mà thần lôi nổ mạnh làm các đám mây đen trên Thanh Bình Sơn cũng bị đánh tan,
lộ ra một vùng trời quang rộng rãi. Điều này làm người trên núi cảm thấy hãnh
diện. Tống Chung vui sướng cười nói: “Nhân yêu chết tiệt, biết lợi hại của đạo
gia chưa? ”

Liểu Tiểu Yêu sơ ý, không chỉ mất một kiện bảo vật mà còn bị bức lui, chật vật
vô cùng thật mất mặt. Tự nhiên hắn phải điên lên rồi.

Âm Dương Ngũ Hành Hỗn Nguyên Thần lôi uy lực mạnh nhưng Liêu Tiểu Yêu tung
hoành Đông Hải nhiều năm, tự nhiên có chỗ bất phàm. Hắn không chút sợ hãi gầm
lên, trực tiếp bỏ tiểu đệ lại, bay tới trước Tống Chung trừng mắt hung hăng
nói: “Tên mập chết tiệt, tưởng ta sợ ngươi sao? ”

“Hừ! ”Tống Chung nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, không chịu kém bay lên đối diện
với Liêu Tiểu Yêu, cách mấy chục trượng thì cười lạnh nói: “Ta đánh cho ngươi
sợ thì thôi! ”

Liêu Tiểu Yêu nghe xong tức đến dựng cả lông mày, mắng: “Tiểu tử vô tri, chết
đi! ”Nói xong ngọc thủ vung lên, vô số sợi tơ màu đen xuất hiện, điên cuồng
quấn tới Tống Chung.

Tống Chung không rõ công kích nhưng biết là không thể để chúng đụng vào người,
vội vàng vung tay, Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm hóa thành năm đạo kiếm quang trăm
trượng liên tục chém ra.

Nhưng ngoài dự kiến, kiếm quang tuy sắc bén mà không chém đứt được các sợ tơ
đen, chỉ lóe qua giống như chém không khí. Sợi tơ màu đen quấn tới làm Tống
Chung không thể lui về, hắn ném ra vài khỏa Bình Hỏa Thần lôi để ngăn cản.

Có điều Bình Hỏa Thần lôi cũng không tác dụng, chúng vẫn tiếp tục quấn tới,
nhất thời Tống Chung luống cuống tay chân.

Liêu Tiểu Yêu thấy thế, đắc ý nói: “Tử mập mạp, đây là Vạn Cổ Hồn Ti, chính là
siêu cửu phẩm pháp bảo thượng cổ tu sĩ luyện chế, trăm năm nữa không chừng sẽ
thành linh bảo. Nếu ngươi có thể ngăn trở thì ta sẽ là người của ngươi!

Tống Chung nghe xong thì ghê tởm, vội vàng hô lớn: “Giời đất ơi! Tha cho ta
đi! Dù có chết ta cũng không muốn nhận yêu ngươi! ”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #237