Hòn Đảo Kỳ Quái


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Chủ nhân sao kinh hoàng vậy? Là biển sương mù hay không thì không rõ, nhưng
khẳng định đây chính là một tòa đại trận siêu cấp, chúng ta đã đi vào trong
trận pháp. Chỉ cần bài trừ nó thì chúng ta có thể thoát ra! ”Một thiên dục ma
nữ khác vội nói.

“Đại trận? ”Tống Chung nghe vậy, lập tức tinh thần phấn chấn nói: “Các người
biết đại trận này sao? ”

“Có chút ấn tượng, chẳng qua đại trận này thật lớn, phạm vi cũng phải mấy ngàn
dặm. Lúc này chúng ta chỉ thấy được một góc, có lẽ là bị sương mù quỷ dị che
khuất nên khó nhận rõ!”Một thiên dục ma nữ nói.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ? ”Tống Chung vội hỏi.

“Chủ nhân, sương mù ở đây không phải do đại trận tự tạo thành, mà là lợi dụng
địa hình đặc thù bố trí cấm chế, nếu có thể phá bỏ cấm chế thì chúng ta có thể
nhận rõ tình thế đại trận. Khi đó chúng ta sẽ đi xem vài vòng, bằng vào mấy
ngàn năm kinh nghiệm thì không khó tìm được trận nhãn, có thể phá trận mà ra!
”Một thiên dục ma nữ khác nói.

“Tốt! ” Tống Chung nghe thấy đường sống, liền vui mừng nói: “Vậy làm sao loại
bỏ cấm chế sương mù đây? ”

Chín vị thiên dục ma nữ nhìn nhau, ai cũng không nói gì.

“Các ngươi nói đi” Tống Chung không kiên nhẫn thúc giục.

“Chủ nhân, nếu chúng ta ở thời kì đỉnh phong, tự nhiên dễ dàng phá vỡ cấm chế
này. Đáng tiếc hiện tại cũng chưa đến thực lực Trúc Cơ đại viên mãn, không
dụng pháp quyết cao thâm để bài trừ được, thực sự bất lực! ”Một vị thiên dục
ma nữ khó xử nói.

“Nói vậy thì cũng như không” Tống Chung thất vọng nói

“Xin chủ nhân tha thứ! ”Chín vị thiên dục ma nữ cúi đầu nói.

“Quên đi, không thể trách các ngươi! ”Tống Chung cũng không phải không hiểu
biết, thân trong tuyệt cảnh cũng không oán mấy người này.

“Đa tạ chủ nhân! ”Nhóm thiên dục ma nữ thấy Tống Chung không có giận cá chém
thớt thì có chút cảm kích.

Chuyện lần này cũng là các nàng vô ý, nếu nhanh nhẹn thì đã không đưa Tống
Chung tiến vào biển sương mù!

Lúc này dược lực Hồng Chưởng đan bắt đầu phát huy, Tống Chung phân phó: “Các
ngươi bảo vệ ta, ta phải đả tọa điều tức” Nói xong kiền khoanh chân ngồi trên
đại chung, điều động linh lực cơ thể, thôi phát dược lực Hồng Chưởng đan trị
liệu nội thương. Cửu mỹ thấy thể tự động hộ pháp chung quanh!

Hồng Chưởng đan không hổ là linh dược vạn năm, dược lực cực mạnh, Mộc Tử Dung
cùng Vô Song kiếm thần bị trọng thương như thế mà nốc vào. Không chỉ hồi phục
thương thế mà dược lực còn thừa đủ để tu vi thăng lên một cấp.

Mà lần này Tống Chung bị thương, nhìn thì dọa người nhưng thực ra là ngoại
thương, gãy xương đứt cơ chứ không phải là đại thương nguyên khí.

Thân thể hắn vốn cường tráng khác người, năng lực tự lành cao đáng sợ, hơn nữa
dược lực Hồng Chưởng đan cường đại, cho nên dược lực trị khỏi thương thế thì
còn thừa ở trong kinh mạch, dần bị chuyển hóa thành linh khí bản thân. Vì thế
tu vi Tống Chung không ngừng gia tăng.

Dường như bị không gian đặc biệt ở đây ảnh hưởng hoặc vài ngày trước kịch liệt
chiến đấu kích phát tiềm lực, lúc Tống Chung đả tọa, không ngờ mơ hồ lĩnh ngộ
rất nhiều ảo diệu của thiên đạo chi lý. Mà trong đầu hắn lại hiện lên một tấm
phù quỷ dị mới.

Mấy ngày sau thương thế khỏi hẳn, Tống Chung cảm giác tinh thần thư thái, đứng
dậy nhẹ nhàng khoát tay. Đại Đồng Chung bay tới trước mặt. Hắn chậm rãi vung
tay ra, hỗn độn pháp lực ngưng kết thành một đạo phù huyền diệu cực điểm, đúng
là hắn vừa lĩnh ngộ, sau đó nhẹ nhàng bắn tới đại chung.

Đạo phù đánh vào chuông, một tiếng như trống chiều chuông sớm khiến người tự
nhiên tỉnh ra, sương mù màu trắng bốn phía như bị gió lớn thổi bay dạt ra bốn
phía, trong nháy mắt tạo thành một mảnh trong sáng phạm vi mấy ngàn trượng, lộ
ra nước biển trong suốt dưới chân.

Thiên dục ma nữ thấy thế liền vui vẻ nói: “Chủ nhân, đây là cái gì? ”

“Đây là tiên âm có thể xóa bỏ hết thảy mê chướng! ”Tống Chung đắc ý nói: “Ta
vừa mới học được! Hắc hắc, thực là muốn gì có đó! Ông trời quả nhiên còn
thương ta”

“Thật tốt quá! ”Một vị thiên dục ma nữ lập tức kinh hỉ nói: “Có tiên âm loại
bỏ sương mù mê chướng, rất nhanh ta có thể tìm được trận nhãn sau đó rời đi. ”

“Vậy còn chờ gì? Mau rời khỏi nơi này, ta rất chán sương mù! ”Tống Chung vội
nói.

Kỳ thật hắn sốt ruột rời đi bởi vì Mộc Tử Dung, không thể làm nàng hôn mê lâu,
tối đa phỏng chừng hai ba ngày, hiện tại đã trôi qua mười ngày. Chỉ sợ nàng đã
sớm tỉnh lại, nói hươu nói vượn khiến bí mật của hắn bị lộ thì phiền phúc
không nhỏ!

Nhưng lúc này một vị thiên dục ma nữ đột nhiên nói: “Chủ nhân, đây là thủ pháp
thượng thừa bày trận, lại lợi dụng địa hình thiên nhiên tạo ra cấm chế, chỉ sợ
là cao thủ trên Phân Thần kỳ. Ngài nói, hắn hao tổn tâm cơ bày ra đại trận
phạm vi mấy ngàn dặm vì sao? ”

“Hả? ”Tống Chung nghe liền sửng sốt kinh ngạc nói: “Đúng vậy? Ngươi nói vì cái
gì? ”

“Chủ nhân, nói như vậy, loại đại trận lợi hại đến cực điểm là dùng để bảo vệ
bảo vật nào đó!” Một vị ma nữ kia lại nói: “Có đôi khi là thiên tài địa bảo
chưa thành thục, sợ bị người khác tiến vào cướp đi nên bày ra đại trận thủ hộ,
thậm chỉ nơi này có thể là mộ phần của hắn, bằng không sẽ không hao tâm như
vậy! ”

“Cho nên chúng ta thấy, tốt nhất đừng đi vội, dù sao cũng đã đến thì cứ xem
đi! Nói không chừng đây là kì ngộ! ”Một vị ma nữ cũng nói theo.

“Kỳ ngộ? ” Tống Chung nghe vậy cười khổ nói: “Kỳ ngộ cũng có tốt xấu, mấy ngày
này liên tục gặp. Lôi ưng vưng, Hắc Sa Vương được coi là kỳ ngộ sao? Mấy ngày
này đang xui xẻo, nếu tùy tiện xông vào mà bên trong phong ấn yêu thú lợi hại
hay tai họa thì sao! Hắc hắc, khẳng định chúng ta sẽ chết khó coi a!”

“Không chắc! ”Một vị thiên dục ma nữ không nhịn được cười nói: “Biển sương mù
này thoạt nhìn hung ác nhưng thực tế chủ yếu nhằm ẩn. Nếu bên trong phong ấn
nguy hiểm thì khẳng định chủ nhân nơi này sẽ khua chiêng gõ trống, bố trí đại
trận thanh thế lớn làm cho người ta thấy mà tránh xa, cảnh cáo hậu nhân thấy
thì bổ đi! Lén lút như vậy, giống như sợ bị người ta phát hiện”

‘A, cũng có lý! ’Tống Chung tỉnh ngộ, lập tức sáng mắt lên. Không nhịn được
cười nói:

“Chẳng lẽ biển sương mù này giấu bảo vật? ”

“Dù sao cũng chắc bảy phần rồi! ”Một vị ma nữ cười nói: “Tỷ muội chúng ta sống
lâu năm, việc này không sai đâu!”

“Vậy thì còn gì bằng! Ở đây nhiều ngày rồi, cũng nên đi thôi! ”Tống Chung kinh
hỉ nói: “Một khi đã như thế, dù sao cũng về chậm vài ngày đã sao, cứ vào trong
mê hải thăm dò đã! ”

“Vậy mời chủ nhân loại bỏ sương mù, tỷ muội chúng ta tìm kiếm trận nhãn!
”Thiên dục ma nữ cùng nói.

“Được, cái này đơn giản! ”Tống Chung vừa nghe tầm bảo tự nhiên tinh thần đại
chấn, không cần thúc giục đã lấy Đại Đồng Chung mở đường, không ngừng bắn ra
bùa pháp.

Tiên âm không ngừng vang, sương mù liên tục bị đánh tan, lộ ra trận pháp che
giấu bên trong, thậm chỉ trận pháp tạo ảo giác cũng bị uy lực tiên âm phá te
tua, cái này khiến nhóm ma nữ càng thêm thoải mãi tìm kiếm bằng mắt thường.

Chẳng qua biển sương mù phạm vi mấy ngàn dặm, mà mỗi lần Tống Chung chỉ phá
được mấy ngàn trượng. Cho nên muốn tìm trận nhãn cùng không dễ. Ngay cả cửu mỹ
đầy kinh nghiệm. Cũng vẫn qua mười ngày, mới nhận ra đây là một loại Âm Dương
Cửu Cung Bát Quái trận hiếm có.

Nhận ra trận pháp là tốt rồi, cửu mỹ lập tức bay nhanh trong đại trận, qua nửa
ngày liền ra khỏi hạn chế trận pháp, tới trung tâm biển sương mù.

Ra khỏi biển sương mù, Tống Chung thấy trước mắt một mảnh đỏ đậm, chính là
trung tâm biển sương mù có đi không có về này, không ngờ là một hòn đảo nhỏ
màu đỏ rực rộng cỡ mấy ngàn dặm.

Đảo nhỏ này ở vị trí kỳ quái dị thường, địa hình bằng phẳng không chút gồ ghề,
hơn nữa không có một loài thực vật hay yêu thú nào, căn bản là tử địa!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #226