Phân Chia Vi Diệu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Sợ chúng ta chạy vào nơi này?” Tống Chung cười lạnh nói: “ Vậy thật sự đa tạ
ngươi!”

“Không đúng không đúng, là ta sợ các ngươi bị yêu thú đánh lén!” Ma nữ da xanh
vội vàng nói dối.

“Được rồi, một khi đã như thế, vậy ngươi đi cảnh giới bốn phía, chỗ này giao
cho chúng ta là được rồi” Tống Chung nói xong thì không chút khách khí khoát
tay, giống như đuổi một con ruồi.

Ma nữ da xanh nghe thế lập tức sắc mặt đại biến. Bởi vì Tống Chung tính đoạt
quyền sở hữu chiến lợi phẩm còn lại. Nàng vất vả thu thập đám yêu thú, hắn dựa
vào cái gì mà không cho nàng quyền cầm chiến lợi phẩm đây? Mà bọn Tống Chung
không tốn chút sức lực, lại ra vẻ ta đây, điều này có thể nào khiến nàng chịu
nổi được?

Cho lên ma nữ da xanh nhịn không được phân trần: “ Các hạ, ngươi không thấy
thế là hơi quá đáng sao? Nói như thế nào cũng là ta đánh chết bọn chúng, dựa
vào cái gì ngươi muốn độc chiếm? ”

“Hừ, ngươi cũng thật là vừa giống trống vừa thổi kèn!” Tống Chung khinh thường
cười lạnh nói:“ Không ngờ còn mặt mũi nói chúng ta muốn độc chiếm? Nếu không
phải chúng ta tới kịp, không phải đều bị ngươi độc chiếm hết sao?”

Ma nữ da xanh đảo mắt, lập tức phân bua: “Ách, đây là lời gì thế, ta chẳng qua
chỉ cầm chút nội đan. Mấy thứ này đều có số lượng rõ ràng. Ta tạm thời cầm,
sau này sẽ chia cho các ngươi”

“Hừ!”Tống Chung nghe xong, đứng lên chắp tay sau đít cười lạnh nói: “ Nội đan
thì không nói, thế còn linh thảo thì thế nào!” Nói xong, ánh mắt hắn liền tập
trung tại đám linh thảo ma nữ da xanh lấy trên mặt đất.

Mọi người tự nhiên cũng nhìn theo Tống Chung. Kết quả rất nhanh liền phát hiện
khác thường. Nơi đó không có linh thảo nhưng đất quá mới mẻ. Vừa thấy liền
biết có cái gì đó bị lấy đi. Lập tức mọi người liền tỉnh ngộ, chỉ sợ ma nữ da
xanh đã sớm chiếm tiện lợi.

Ma nữ da xanh thấy gian kế bị Tống Chung nhìn thấu, sợ hắn mượn cơ hội lấy
linh thảo. Vừa chạy vừa chột dạ: “ Ách, hôm nay thời tiết đẹp a, các ngươi
chậm rãi du ngoạn, ta đi dạo chung quanh xem có cá lọt lưới hay không” Nói
xong nàng căn bản không cho mọi người cơ hội ngăn cản mà liền trực tiếp ngự
kiếm bay đi, đúng là bộ dạng có tật giật mình.

Thấy như vậy, đám người tức giận không thôi nhưng cũng hết cách. Tống Chung
chỉ tính vạch trần sự thật khiến đám người hận thù ma nữ da xanh còn căn bản
không muốn giải quyết. Dù sao hắn cũng không để đám linh thảo kia vào mắt.

Thấy ma nữ da xanh đi rồi, mọi người liền bắt đầu thu thập chung quanh, Tư
Vân, Tư Vũ tỷ muội phụ trách tìm linh thảo cùng một một vài nguyên liệu khác.
Thạch đầu cùng Độc lão đầu với Mộc Tử Dung phụ trách xử lí Hỏa Vân Thú.

Đối với thi thể yêu thú phải là xử lí toàn diện. Chính là lột da rút gân lấy
nội đan tủy xương, cùng với một vài bộ phận khác có thể làm nguyên liệu. Mấy
thứ này có thể đem bán với giá rất cao. Đương nhiên, đáng giá nhất chính là
nội đan, đối với loại Hỏa Vân Thú, nó ít nhất cũng chiếm hai phần ba giá trị
toàn bộ vật liệu.

Xử lí sạch sẽ, tất nhiên có thể thu được lợi ích lớn nhất nhưng cũng rất phiền
toái. Cho dù Thạch đầu cùng Độc lão đầu đã thuần thục. Xử lí xong một con Hỏa
Vân Thú khổng lồ cũng phải mất gần nửa canh giờ. Muốn xử lí tới một trăm con
Hỏa Vân Thú, cái này thực sự không biết phải chờ tới mùa quít năm nào.

Vì thế Tống Chung liền đề nghị, chỉ cần lấy nội đan Hỏa Vân Thú là được. Nội
đan cùng linh dược và vật liệu trên đảo nhỏ, cũng phân phối cho mọi người. Chỉ
cần những thi thể này là được.

Nghe đề nghị này của Tống Chung thì đám người nhịn không được lắp bắp kinh
hãi, không phải Tống Chung tham lam mà ngược lại quá mức rộng lượng.

Xét về giá trị của nội đan thì đã rõ. vì sao hắn chịu thiệt như vậy đây? Tất
cả mọi người đều không rõ. Tỷ muội Tư Vân, Tư Vỹ cũng hỏi nhưng Tống Chung chỉ
cười mà không nói.

Vì thế, mọi người liền nghĩ đến Tống Chung là người khiêm tốn không màng lợi
lộc, cố ý đem tiền tài nhường bọn hắn. Vì thế bọn họ cũng tỏ vẻ chân thành cảm
kích, thậm chí trong lòng có chút cảm động.

Thấy một phen như vậy, Tống Chung thực là dở khóc dở cười. Kỳ thật, không phải
hắn rộng lượng mà bởi bổn mạng pháp bảo cần những thi thể này.

Phải biết rằng từ khi rời khỏi Huyền Thiên biệt viện, sau khi đi vào Đông Hải,
Tống Chung liền không thể đi Thiên Câu nhặt đồ bỏ đi, để vào trong bổn mạng
pháp bảo phân giải. Mà không có pháp bảo bị hỏng phân giải thì bổn mạng không
gian của hắn liền không có nguồn cung cấp năng lượng sinh ra Ngũ Hành linh
khí. Kể từ đó, Ngũ Hành Tụ Lôi Thai do hắn tiêu phí toàn bộ tài sản chế tạo
cũng không thể tiếp tục sinh ra Ngũ Hành tinh thủy, đối với Tống Chung sẽ là
đả kích trí mạng.

May mắn, bổn mạng pháp bảo không những có thể phân giải pháp khí pháp bảo bị
hỏng mà còn phân giải được cả thi thể. Đông Hải cái gì cũng thiếu, chỉ có thi
thể yêu thú là không. Hành động lần này. Tống Chung lấy được cả trăm thi thể
Hỏa Vân thú to lớn. Tứ cấp yêu thú thực lực Trúc Cơ kỳ, nếu phân giải khẳng
định có thể phóng xuất ra linh khí rất lớn.

Đương nhiên chủ yếu là linh khí Hỏa hệ, những linh khí thuộc hệ khác cũng có
nhưng không đáng kể. Có điều bổn mạng không gian của Tống Chung có địa phương
thần kỳ nhất, có thể đem linh khí dư thừa ngưng tụ thành linh thạch, để đảm
bảo cân bằng Ngũ Hành linh khí trong không gian. Cho nên Tống Chung căn bản
không lo lắng vấn đề này, chỉ việc đem thi thể ném vào miếng đất màu đen.

Mọi người trợn mắt há mồm nhìn Tống Chung dễ dàng làm cho tất cả thi thể yêu
thú biến mất. Hơn trăm yêu thú to lớn, chồng chất lên cơ hồ là cả một ngọn
núi. Trữ vật trang bị đựng được phải lớn thế nào mới có thể để vào đây? Cho
nên mọi người thực không còn biết nói gì với Nhẫn Trữ Vật trên tay Tống Chung.

Kỳ thật bọn họ không biết, Tống Chung không đưa thi thể vào nhẫn mà trực tiếp
thu vào bổn mạng không gian. Hơn nữa, tám vị thiên dục ma nữ trong không gian
lập tức liền ngừng công tác đang làm, đem thi thể yêu thú ném vào trong vùng
đất đen. Rất nhanh, một lượng linh khí tinh thuần liền không ngừng cuồn cuộn
sinh ra. Điều này làm cho Tiểu Bàn vô cùng hài lòng.

Hành động của Tống Chung đã tiết kiệm thêm phần lớn thời gian cho mọi người.
Có điều bọn hắn không vội trở về mà lại bắt đầu dùng thần thức tìm tòi trong
vòng mấy trăm dặm trên đảo nhỏ.

Địa phương này không biết bao nhiêu năm không ai đến, nói không chừng sẽ có
không ít thứ tốt, Dù sao đến không dễ dàng, không tìm một lần thì thực có lỗi
với bản thân. Kết quả bận rộn một ngày, đám người thật sự là vui mừng không
ít.

Nhất là tỷ muội Tư Vân Tư Vũ, tìm được một gốc cây Linh Chi có hỏa hầu gần hai
ngàn năm, khiến các nàng rất vừa lòng rồi.

Song ma nữ da xanh nhìn vào cây Linh Chi thì đỏ mắt, muốn bán đi chia tiền ra.
Độc lão đầu cũng đồng ý. Không ngờ Tiểu Bàn lại trực tiếp đứng ra mắng bọn họ
tham lam một trận. Thạch đầu kia cũng tỏ ý kiến ủng hộ Tư Vân Tư Vũ.

Tỷ muội Tư Vân Tư Vũ tự nhiên vô cùng cảm kích thậm chí nói năng lộn xộn. Tống
Chung thấy thế không nhịn được khiêu khích các nàng: “ Thật sự muốn cám ơn ta
thì chi bằng cho ta xem dung nhan các ngươi đi? ”

Lời vừa nói ra thì tỷ muội Tư Vân Tư Vũ giả ngu sinh lỗ mãng, nói đây chính là
dung nhan thật sự của các nàng sau đó liền hì hì chạy mất. Làm cho Tiểu Bàn
buồn bực một hồi.

Chớp mắt một ngày liền trôi qua, sắc trời tối dần. Tuy rằng không chiến đấu
nhưng chạy tới chạy lui tìm kiếm cũng thực có chút mệt mỏi, hơn nữa Đông Hải
ban đêm khá bất ổn, rất nhiều yêu thú đặc thù rất thích ra ngoài buổi tối.
Cuối cùng mọi người quyết định ở trong này một đêm. Dù sao Hỏa Vân Thú đã bị
xử lí, hiện tại là nơi an toàn nhất.

Ban đêm, bọn người Tống Chung sôi nổi uống rượu chuyện phiếm tại bờ hồ nham
thạch nóng chảy.

Ma nữ da xanh tuy rằng xem như ăn quả đắng về vụ Linh Chi nhưng trên thực tế
độc chiếm được không ít dược liệu cao cấp, cái này có thể sánh với toàn bộ giá
trị Hỏa Vân Thú nên tâm tình cũng rất tốt.

Nàng cũng cười cười nói nói tựa hồ không chút ngại ngùng vì sự việc hôm nay.
Nhưng thực tế như thế nào thì chỉ có trong lòng nàng biết.

Một đêm vô sự, hôm sau trời sáng rõ, mọi người liền nhao nhao đứng dậy, sau
một phen giải quyết việc riêng tư thì Tống Chung liền lấy ra cái phi chu màu
đen. Nơi này không nên ở lâu, đám người không cần dùng bữa sáng, muốn rời đi
rồi nói sau.

Nhưng thời điểm Tống Chung vừa lấy ra phi chu thì xa xa nơi chân trời đột
nhiên lại truyền đến một tiếng điểu hót vang.

Thanh âm này vang vọng, ở xa như vậy mà nghe rõ ràng. Mọi người liền nhìn qua,
kết quả liền thấy một đạo bạch tuyến từ xa bay tới, trong nháy mắt liền tới
trên đỉnh đầu mọi người.

Thì ra đó là một con ưng khổng lồ hình dáng cực kỳ uy vũ, toàn thân lông vũ
trắng bạc, sải cánh dài mấy trượng. Có điều thân hình chim ưng thon thả, toàn
thân quấn quanh lam sắc điện hồ, bộ dạng tuấn mỹ dị thường. Nó nhìn thấy thì
lập tức liền bay chung quanh đám người, đồng thời không ngừng kêu to, thật
giống như truyền tin tức.

Nhìn thấy con chim ưng khổng lồ màu bạc mỹ lệ này, Tống Chung tò mò, nhịn
không được cười nói: “Ha ha, yêu thú này gọi là gì? Bộ dạng còn thật bắt mắt
nữa?”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #216