Thám Hiểm Sơn Động


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Đối với lời nói của hắn, Hàn Linh Phượng cảm thấy rất ngạc nhiên, vì sao đối
phương lại nhiệt tâm trợ giúp mình như thế, nhưng rất nhanh nàng đã suy nghĩ
cẩn thận, người này rõ ràng muốn nhân cơ hội lấy đi một ít di vật của tên mập.
Dù sao chuyện Tiểu Bàn sử dụng Truyện Tống Trận đi Lăng Tiêu thành đã truyền
ra trong phạm vi nhỏ, mà chuyện thân phận Tống Chung đã thay đổi cũng không ít
người biết. Cho nên tên này nghĩ, sau khi bọn Hàn Linh Phượng giết chết Tiểu
Bàn, xem xem có thể tìm được một chút tiện nghi từ di vật của Tống Chung hay
không, cho dù là bọn hắn có đi soát lại lần hai, có lẽ cũng sẽ tìm được một
chút tiện nghi.

Nghĩ tới điều này, Hàn Linh Phượng lập tức khinh bỉ tên kia. Bất quá, Hàn Linh
Phượng lại cố nhịn xuống, sau đó bỗng nhiên ôn nhu cười với hắn, nói : "Vậy
cũng đa tạ ngươi!"

Tên kia chưa từng thấy mỹ nhân cười ôn nhu như thế, nhất thời đã bị Hàn Linh
Phượng mê hoặc, mơ mơ màng màng nói : "A, không... không cần khách khí!"

"Ha ha, đúng rồi, sự tình hôm nay là cơ mật, ngươi trăm triệu lần không thể để
cho người khác biết!" Hàn Linh Phượng bỗng nhiên đổi giọng hỏi: "Đáng đêm
ngươi đi ra ngoài thế này, chẳng lẽ không ai biết sao?"

"Đương nhiên!" Tên kia vội vàng nói: "Sư thúc yên tâm, ta lấy cớ đau bụng, sau
đó vụng trộm chạy đến đây, mọi người đều đã mệt mỏi cả ngày, toàn bộ đang ngủ,
tuyệt đối sẽ không có người phát giác!"

"Vậy là tốt rồi!" Hàn Linh Phượng nghe xong, lập tức liền yên lòng, sau đó tay
ngọc duỗi ra, phi kiếm chớp động hàn mang xuất hiện ở trước mặt nàng.

Nhìn thấy Hàn Linh Phượng đột nhiên lấy phi kiếm ra, tên kia còn tưởng rằng
đối phương chuẩn bị ngự kiếm bay đi, cho nên cũng không có sợ, ngược lại thi
lễ cười nịnh bợ nói : "Sư thúc phải đi sao? Đệ tử cung tiễn ! "

Hàn Linh Phượng nhìn tên đáng khinh sắp chết đến nơi mà còn không biết, nhất
thời là dở khóc dở cười, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nói: "Chớ có trách ta
lòng dạ ác độc, ta cũng là bị bức phải bất đắc dĩ thôi!"

"Ơ…?" Tên kia vừa nghe thấy, rốt cục phát hiện có điểm không đúng, hắn biến
sắc, vừa định hỏi cái gì, đáng tiếc Hàn Linh Phượng căn bản không để cho hắn
có cơ hội, hàn quang chợt lóe, một đạo kiếm khí sắc bén nháy mắt chém ngang eo
tên này.

Hàn Linh Phượng bắn ra một đạo hỏa quang thiêu thi thể thành tro tàn, sau đó
phất tay xuất ra một đạo thanh phong thổi bay tro tàn. Sau đó nàng bỗng nhiên
nhíu mày, cúi đầu lẩm bẩm: "Kỳ quái, đốt nhanh vậy sao, tựa hồ uy lực đạo
thuật tăng lên một thành, sao lại thế nhỉ? Không được, ta phải trở về xem xét
một chút mới có thể biết."

Mang theo nghi vấn, Hàn Linh Phượng vội vàng đề thân ngự phi kiếm kiếm, sau
thời gian không dài đã bay trở về phòng ngủ của mình.

Qua một khắc đồng hồ sau, Hàn Linh Phượng đang tĩnh tâm đả toạ ở trên giường
chậm rãi mở to mắt, kinh hỉ tự nhủ: "Pháp lực của ta tuy số lượng có giảm đi,
nhưng tạp chất lại bị tiêu trừ, tinh thuần hơn không biết bao nhiêu lần, chỉ
sợ còn hơn cả pháp lực ta cô đọng mười mấy ngày ?"

Nguyên lai, lúc tu sĩ tu luyện, tuy rằng chủ yếu hấp thu linh khí đồng nhất
với thuộc tính của mình, nhưng cũng không thể tránh khỏi hấp thu phải một ít
tạp chất. Tỷ như Hàn Linh Phượng là thủy hỏa song tu tu sĩ, trong cơ thể nàng
hấp thu linh khí số lượng nhiều nhất chính là hai hệ thủy hỏa, nhưng là ở
trong quá trình tu luyện, vẫn sẽ có Thổ Hệ, Kim hệ cùng Mộc Hệ linh khí hỗn
tạp bên trong, linh khí đó với Hàn Linh Phượng mà nói chỉ có chỗ hại không có
lợi, bởi vì Ngũ Hành tương khắc tương sinh, sự hiện hữu của chúng sẽ ảnh hưởng
tới sự phát huy của hai hệ đạo pháp chính kia. Vì trừ bỏ những linh khí dư
thừa này, tu sĩ phải phí không ít thời gian để ngưng luyện pháp lực, nhất là ở
thời gian tiến giai, pháp lực không đủ tinh thuần sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến
xác xuất thăng cấp thành công. Cho nên những tạp chất đó đối với tu sĩ là đại
hại mà không lợi.

Mà thời gian đả tọa vừa rồi, Hàn Linh Phượng lại kinh hỉ phát hiện pháp lực
của mình so với trước kia tinh thuần hơn rất nhiều, đại bộ phận tạp chất đều
tiêu thất.

Kỳ thật sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy, nguyên nhân là do công pháp mà
Tiểu Bàn tu luyện 《 Hỗn Độn Quyết 》 quá mức đặc thù. Nó có thể đem Ngũ Hành
linh lực thay đổi thành Hỗn Độn linh khí tinh thuần nhất, nhưng là điều kiện
tiên quyết phải là Ngũ Hành linh lực phải ngang nhau mới có thể chuyển hoán.
Nói cách khác, một phần Ngũ Hành linh khí hoàn toàn ngang nhau, có thể thay
đổi thành một phần Hỗn Độn linh khí, nếu số lượng không đủ thì cũng không thể
thay đổi. Cho nên lúc Hàn Linh Phượng và Tiểu Bàn mây mưa, tạp chất Ngũ Hành
linh khí trong cơ thể nàng cứ dựa theo quy luật này bị Tiểu Bàn hấp thu.

Kết quả là, Hỗn Độn linh khí trong cơ thể Tiểu Bàn tăng cường một ít, mà số
lượng linh khí của Hàn Linh Phương cũng tiêu hao đi một ít, có thể là bởi vì
số lượng linh khí tạp chất đều bị chuyển hóa thành Hỗn Độn linh khí, ngược lại
như vậy Hàn Linh Phượng lại nhân họa đắc phúc. Bởi vì lần quan hệ này của nàng
và Tiểu bàn đã làm cho linh khí của nàng trở lên vô cũng tinh thuần. Kể từ đó,
không chỉ có uy lực đạo thuật của nàng tăng cường, hơn nữa sau này lúc tu
luyện cũng sẽ được lợi không ít, bởi vì pháp lực càng tinh thuần lại càng là
dễ dàng tu luyện, có thể tiết kiệm được thời gian cô đọng pháp lực.

Tuy rằng Hàn Linh Phượng không biết vì sao lại như vậy, thế nhưng nàng cũng
đoán ra nguồn gốc việc này là ở trên người Tiểu Bàn, bởi vì hôm nay nàng chỉ
làm duy nhất một chuyện tình đặc biệt, chính là cùng Tiểu Bàn mây mưa điên
đảo, trừ việc đó ra, nàng không thể nghĩ ra được có chuyện gì khác nữa.

Nghĩ vậy, Hàn Linh Phượng nhất thời liền nhịn không được cảm xúc dâng trào.
Làm một người tu sĩ, không có gì so với tu luyện trọng yếu hơn. Nếu cùng tử
mập mạp mây mưa mà có thể có chỗ tốt như vậy, trong lòng nàng chỉ sợ cũng sẽ
không để ý nữa. Tuy rằng tên mập mạp kia có chút đáng khinh, thật sự ủy khuất
cho mình, nhưng là một lần có thể tiết kiệm mấy chục ngày tĩnh tọa, điều này
có thể đẩy nhanh tốc độ tu luyện hơn bao nhiêu lần a? Phải biết rằng, tu chân
chính là chạy đua cùng thời gian, chỉ cần có thể làm cho mình nhanh chóng
thăng cấp, điểm ủy khuất này có tính là gì?

Lại nói sau khi Hàn Linh Phượng rời đi, Tiểu bàn đắc ý ngủ một giấc, trong
mộng lờ mờ đều có thể ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể giai nhân, thật sự là làm
cho hắn sảng khoái không nói lên lời.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Bàn rời giường rửa mặt mũi, sau đó liền đi tới sơn động
ở Thiên Câu thăm Tiểu Hầu Tử. Thương tế của Hầu Tử lúc này đã tốt hơn rất
nhiều, dù sao linh dược Tiểu Bàn cho hắn đều là loại thượng hạng, hiệu quả
thật là vô cùng tốt.

Thấy Tiểu Bàn tiến vào, Hầu Tử vội vàng đứng dậy đón tiếp, gấp gáp hỏi: "Bàn
ca, ngươi không sao chứ? Bên ngoài thế nào?"

"Ha ha, hết thảy đều đã được giải quyết, sẽ không có ai tìm chúng ta gây phiền
phức nữa!" Tiểu Bàn thoải mái nói.

"A, đều đã giải quyết? Giải quyết như thế nào?" Hầu Tử kinh ngạc hỏi. Theo như
hắn biết, tên Vương Trung kia cũng không phải là lương thiện gì, hơn nữa lần
này lại phải chịu thiệt thòi lớn như vậy, đệ đệ bị Tiểu Bàn đánh thành siêu
cấp tàn phế, hắn làm sao có thể dễ dàng buông tha Tiểu Bàn đây?

Tiểu Bàn cũng không muốn nói toàn bộ bí mật của mình cho Hầu Tử, dù sao có một
số việc vẫn cần phải giữ bí mật vĩnh cửu, vì thế hắn mỉm cười nói : "Được rồi,
dù sao cũng không có việc gì là tốt rồi, chuyện này ngươi cũng không nên hỏi,
tóm lại toàn bộ đã bị ta thu phục!"

Tiểu Bàn thấy Hầu Tử còn muốn hỏi, không đợi hắn nói chuyện liền nhanh chóng
nói lảng sang chuyện khác: "Đúng rồi, thương thế của ngươi ra sao?"

"A ..." vừa nghe Tiểu Bàn nhắc tới việc này, Hầu Tử lập tức hưng phấn nói: "Đệ
khá hơn nhiều rồi! May mà có thuốc của Bàn ca, đúng rồi, thuốc đó giá trị chắc
là không ít tiền?"

"Việc này ngươi cũng đừng quan tâm, sau này ngươi cũng không cần đi làm một gã
sai vặt nữa, ở nơi này an tâm tu luyện đi!" Bàn Tử nói : "Ta sẽ cung cấp linh
dược phụ trợ cho ngươi, bằng vào thiên phú của ngươi, cam đoan trong vòng một
hai năm là có thể tiến vào Tiên Thiên cảnh giới!"

"A, chuyện này...." Hầu Tử vừa nghe thấy Tiểu Bàn muốn cung cấp cho mình
nhiều linh dược như vậy, lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó lại kích động lệ
nóng lưng tròng, trong phút chốc thậm chí không nói lên lời.

"Được rồi, chúng ta là huynh đệ, không nên khách khí!" Tiểu Bàn nói xong, tùy
tay xuất ra một lọ linh dược đặc biệt mua Hầu Tử, sau đó lại đưa dho hắn một
quyển bí tịch, nói : "Đây là Mộc Hệ công pháp ta đặc biệt mua cho ngươi, tu
luyện cho tốt, đừng làm cho ta thất vọng!"

"Ân ....!" Hầu Tử lau nước mắt, nhận lấy bí tịch và đan dược.

Tiểu Bàn mỉm cười, sau đó bỗng nhiên nhìn vào sâu trong sơn động, tò mò nói :
"Bên trong này cũng không biết có cái gì a?"

"Ai biết a? Nhưng luôn có hơi lạnh từ bên trong truyền ra, nếu không phải thân
thể của đệ coi như cường tráng, có lẽ đã bị lạnh chết rồi!" Hầu Tử nói.

"Vậy sao? Ta muốn vào xem một chút, ngươi ở đây tu luyện đi!" Bàn Tử cười nói.

"Đệ đi cùng huynh!" Hầu Tử lại dị thường kiên quyết nói.

"Ha ha, cũng tốt, đi, huynh đệ chúng ta đã lâu không có đi thám hiểm!" Tiểu
Bàn cười a a nói, nói xong, hắn liền kéo Hầu Tử cùng nhau đi vào sâu trong sơn
động


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #20