Bổn Mạng Pháp Bảo


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nhìn thấy tình huống này, Tiểu Bàn không những không kinh sợ mà còn lấy làm
mừng, bởi vì hắn đã sớm tra qua những điển tịch có liên quan, và được biết
rằng chỉ có bảo vật có thể tự động hấp thu máu huyết mới có thể luyện chế
thành bổn mạng pháp bảo. Bảo vật không có loại năng lực này, hoặc là phẩm chất
bảo vật không đủ, hoặc là bảo vật đã có chủ nhân, tất cả những thứ đó đều
không thể luyện chế. Nói cách khác, nếu nó có thể hấp thu máu huyết của mình,
có thể chứng minh được nó quả thật có thể luyện chế thành bổn mạng pháp bảo.

Tiểu Bàn mừng rỡ, bất chấp không cần băng bó miệng vết thương, liền nhanh
chóng nắm lấy châu tử, vận dụng Tiên Thiên linh khí toàn thân tiến hành luyện
hóa. Linh khí chậm rãi rót vào trong hạt châu, Tống Chung liền cảm giác mình
cùng nó tựa hồ đang hình thành một loại liên hệ khó hiểu.

Hai canh giờ sau, Tống Chung mở to mắt, châu tử trên tay hắn đã biến mất không
thấy nữa. Nhưng hắn không vội chút nào. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ
ràng, châu tử đã nhập vào trong đan điền của hắn, chính thức cùng hắn hợp làm
một thể.

Tâm niệm vừa động, châu tử lập tức xuất hiện trên lòng bàn tay của Tống Chung
chậm rãi xoay tròn. Thoạt nhìn bề ngoài, cũng không có chút biến hóa gì. Tiểu
Bàn ủ rũ phát hiện, mình vẫn không có cách nào thăm dò cách sử dụng hạt châu
này.

Rơi vào bế tắc, Tống Chung đành phải đem thần thức thăm dò vào trong hạt châu.
Sau khi thần thức của Tiểu Bàn cùng hạt châu tiếp xúc đột nhiên cảm thấy tâm
thần một trận mơ hồ, ngay sau đó, hắn kinh ngạc phát hiện, mình đã đi tới một
không gian kỳ dị.

Nơi này cũng không lớn, chỉ có phương viên chừng một trượng, không gian này
mang hình một quả cầu tiêu chuẩn. Phía trên có điểm điểm ánh sáng nhạt, một
vài đốm nhỏ giống như những viên bi phát sáng, dưới chân là vài thước đường
kính hoàng thổ, chính giữa lại là một mảnh hắc thổ chừng hai thước đường kính.

Tiểu Bàn đứng ở trong không gian này, cảm thấy vô cùng thất vọng. Nơi này
không có dị bảo gì, thậm chí không có cả linh khí, căn bản không thích hợp tu
luyện. Sự khác biệt duy nhất chính là khoảng hắc thổ kia. Tống Chung nắm một
đám hắc thổ trên tay, trừ bỏ màu sắc bên ngoài ra cũng không có phát hiện bất
kỳ điều khác thường gì khác, vẫn là không có chút linh khí nào.

Thật là nực cười! Tiểu Bàn buồn bực cười khổ thầm nghĩ: “Đây chỉ sợ là một cái
không bảo vật người ta tiện tay làm ra, đơn giản chính là đồ bỏ đi cho nên mới
bị vứt bỏ. Nhưng không ngờ cha mẹ lại coi như bảo bối nhặt về, còn thuận tiện
đem ta đùa giỡn một phen! Vậy mà ta lại đem cái đồ vật bỏ đi đó luyện chế
thành bổn mạng pháp bảo duy nhất của mình! Chẳng lẽ ta cứ như vậy mà chờ chết
sao?”

Kỳ thật cũng khó trách Tiểu Bàn ủ rũ, bảo vật không gian bình thường nhất rộng
chừng một hai trượng phương viên, không gian này của Tiểu Bàn cũng không sai
biệt lắm. Nói cách khác, Tiểu Bàn dùng bảo vật không gian bình thường nhất Tu
Chân Giới luyện hóa thành bổn mạng pháp bảo, hắn đương nhiên sẽ buồn bực vô
cùng.

“Aizzz... dù sao có một cái bảo vật không gian so với không có cũng tốt hơn!”
chuyện đã thế này, Tiểu Bàn cũng chỉ đành tự an ủi mình: “Ít nhất nhất một cái
không gian đại tầm thường cũng tốn rất nhiều linh thạch mới mua được, lấy năng
lực hiện tại của ta, cả đời cũng không mua nổi!”

Mặc dù Tiểu Bàn tự an ủi mình như vậy, nhưng là mười năm chờ đợi, mỗi ngày hơn
tám canh giờ cố gắng phấn đấu, cuối cùng lại có kết cục như vậy, lập tức cắt
đứt con đường tu chân, làm cho hắn phải chịu đả kích thật lớn. Thế cho nên hắn
cũng không có tâm trạng tiếp tục tu luyện, mà trực tiếp ngã xuống giường ngủ
thật say.

Ngày hôm sau lúc Tiểu Bàn tỉnh lại, kinh ngạc phát hiện đã là hoàng hôn ngày
kế tiếp, hắn vì chịu đựng đả kích mà ngủ say cả ngày, ngay cả cơm trưa cũng
không kịp ăn.

Tuy rằng đã đoạn tuyệt con đường tu chân, Tiểu Bàn vẫn không có coi thường
cuộc sống của bản thân mình, hắn còn muốn kiên trì sống sót. Mà muốn sống sót,
hắn không thể buông lơi công việc nhặt rác này được. Cho nên, hắn hiện tại dù
là đói khát cũng không đi ăn cơm ngay, mà trước hết đi hoàn thành nhiệm vụ của
mình. Dù sao, mình sớm đã không vừa mắt quản sự, nếu mình buông lỏng công
việc, nhất định họ sẽ lấy cớ này mà đuổi mình xuống núi.

Cho nên, dù thể xác và tình thần Tiểu Bàn hiện tại đều mệt mỏi, hắn cũng phải
lập tức đứng lên, vội vàng hướng Luyện Phù đường chạy đi. Đang trên đường tới
Luyện Phù đường, Tiểu Bàn mới chợt nhớ tới mình quên một thứ, hắn không đem
theo giỏ trống.

Bởi vì dựa theo quy trình công việc mà nói, hắn nhất định phải đem giỏ trống
lưu lại, sau đó mới đem đồ phế thải đi đổ. Bằng không, hắn chỉ có thể rửa qua
giỏ chứa đồ bỏ đi cũ, rồi lại đem giỏ không trả về chỗ cũ, như vậy, hắn phải
đi nhiều hơn một vòng, chỉ là qua lại thôi, nhưng là có đến trăm dặm đường rồi
a! Nếu cũng như vậy với hai phân đường còn lại nữa, vậy cần phải chạy ba trăm
dặm đường mỗi ngày. Cứ như vậy, chỉ sợ lúc hắn hoàn thành công việc, trời đã
tối rồi, trong phòng ăn cũng khẳng định không còn lấy một chút cơm cặn canh
thừa.

Tiểu Bàn cũng không muốn phải chạy vài trăm dặm đường, sau đó còn phải tiếp
tục chịu đói, vì thế, hắn rất là sốt ruột. Bỗng nhiên hắn chợt nhớ tới bổn
mạng pháp bảo của mình mới luyện hóa đêm qua. Bất kể thế nào, không gian trong
châu tử kia cũng không nhỏ, chứa mười giỏ đồ bỏ đi cũng không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, hai mắt Tiểu Bàn sáng lên, lập tức cầm lấy cái giỏ tràn đầy phù chú
vứt đi, tâm niệm vừa động, giỏ đồ bỏ đi kia nháy mắt biến mất. Bằng vào cảm
ứng đặc thù cùng bổn mạng pháp bảo, Tống Chung nhận thấy được giỏ đồ bỏ đi kia
đã vào trong không gian hạt châu.

“Ha ha, có cửa!” Tiểu Bàn thấy thế, lập tức hưng phấn đi vào trong không gian
bổn mạng pháp bảo của mình, sau đó đem đồ bỏ đi tùy tiện đổ xuống mặt đất, đem
giỏ không ra ngoài.

Sau khi đem hai giỏ đồ bỏ đi ném vào bổn mạng pháp bảo, Tiểu Bàn liền rời khỏi
Luyện Phù đường, vội vàng chạy đến Luyện Đan đường. Vừa đi Tiểu Bàn âm thầm
nghĩ, bổn mạng pháp bảo của mình tuy rằng củi mục một chút, nhưng vẫn còn có
tác dụng a. Trước đây ta đều phải đi đi về về Thiên Câu ba lượt mỗi ngày, sau
này có nó, ta chỉ cần đem ba giỏ đồ bỏ đi đều thu vào trong, như vậy lại chẳng
phải chỉ cần một lần đi tới Thiên Câu thôi sao. Như vậy ít nhất cũng giảm được
đến cả trăm dặm đường a.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tiểu Bàn đến thu thập đồ bỏ đi ở ba phân đường xong, lúc này
trời cũng đã tối, dựa theo quy trình công việc, hắn vốn phải đi tới Thiên Câu
vứt đống đồ bỏ đi. Bất quá, nếu lúc này lại đi tới Thiên Câu nữa, chỉ sợ lúc
về tới cũng không còn cơm mà ăn. Dù sao công việc của Tiểu Bàn chính là dọn
sạch đồ bỏ đi của ba phân đường đó, hiện tại nhiệm vụ xem như đã hoàn thành,
đi Thiên Câu muộn một chút cũng không sao cả, sẽ không ai quản việc này.

Cho nên, sau khi rời khỏi Luyện Khí đường, Tiểu bàn cũng không có đi Thiên
Câu, mà là vội vàng chạy tới nhà ăn. Cũng may một người bạn hữu có lưu lại cho
hắn một chút cơm thừa. Đói bụng một ngày, Tiểu Bàn ăn một trận như hổ đói, đem
toàn bộ cơm thừa xử lý. Bởi vì hắn quá đói, cho nên ăn uống có điểm quá độ,
hơn nữa chạy một mạch đường xa như vậy, thân thể cũng có chút mỏi mệt. Tiểu
Bàn ngẫm nghĩ, cuối cùng là không có đi tới Thiên Câu, mà là cùng mấy vị đạo
hữu cáo từ sau đó liền về gian phòng nhỏ của mình nghỉ ngơi. Dù sao đồ bỏ đi
đều đã xử lý, cho dù là ở trong bổn mạng pháp bảo lâu hơn một chút cũng không
có ảnh hưởng gì nhiều lắm.

Trở lại căn phòng nhỏ cũ nát của mình, Tiểu Bàn lại theo thói quen dĩ vãng của
mình ngồi xuống đả tọa. Nửa canh giờ sau, một thân Tiên Thiên linh khí cua
Tiểu Bàn đã được khôi phục đầy đủ, tinh thần tốt lên rất nhiều.

Nếu dựa theo thói quen bình thường của Tống Chung bình, hắn đã sớm bắt đầu tu
luyện. Nhưng bây giờ hắn đã biết chính mình vô vọng tu chân, làm sao còn muốn
ngồi xuống đả tọa nhàm chán nữa a? Bất quá rãnh rỗi như vậy, hắn cũng không
biết nên làm gì để giải sầu tịch mịch. Mười năm trống vắng khổ tu, sớm tạo nên
một bức màn ngăn cách hắn với mọi người, căn bản là hắn không có mấy người
bằng hữu, thậm chí là không có một người nào, không có một con sủng vật nào
cả. Thế cho nên hiện tại muốn tìm ai đó để nói chuyện cũng không có.

Trong lúc nhàm chán, Tiểu Bàn lại nghĩ đến bổn mạng pháp bảo của mình. Vật kia
chẳng lẽ thật sự là đồ bỏ đi? Chẳng lẽ phụ mẫu của chính mình lại thật sự
chuẩn bị cho mình một món đồ bỏ đi sao? Chẳng lẽ cuộc đời của ta cứ như vậy
toàn bộ hủy diệt sao? Chẳng lẽ ta sẽ vĩnh viễn bị người khi dễ? Tiểu Bàn mỗi
khi nghĩ đến những điều này, đều có loại cảm giác cực độ không cam lòng.

Không được, ta phải tiếp tục đi xem, nói không chừng bên trong cất giấu vật gì
tốt, chỉ là ta chưa phát hiện ra mà thôi! Nghĩ vậy, Tiểu Bàn tâm niệm vừa
động, thân thể lại xuất hiện ở trong không gian bổn mạng pháp bảo.

Tiểu Bàn mới vừa vào bên trong, liền lập tức cảm nhận được một cỗ linh khí đập
vào mặt, tuy rằng nồng độ linh khí không cao, thậm chí còn không bằng căn
phòng nhỏ mình trú ngụ bên ngoài, nhưng quả thật là có một cỗ linh khí tồn
tại.

Đợi một chút! Oát dờ phắc! Là linh khí! Tống Chung cảm nhận được linh khí, có
chút ngẩn ra sau đó là cả kinh, bởi vì lần trước hắn đến, rõ ràng cảm thấy
được nơi đây không có một chút linh khí nào, chính là một chút đều không có a!
Vì sao mới qua thời gian một ngày ngắn ngủi, bên trong còn có linh khí đây?
Chẳng lẽ nơi này có thể tự động sinh ra linh khí?

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn vội khoanh chân đả tọa, sau đó phóng thần thức của mình ra
cẩn thận quan sát không gian quái dị này. Bởi vì nơi này là không gian bổn
mạng pháp bảo của Tống Chung, nên nơi này và hắn có tâm ý tương thông, cho nên
đối với Tống Chung mà nói, nơi này tất cả đều ở trong khống chế, hắn thậm chí
có thể làm cho thần thức tùy ý tiến vào trong thổ địa nơi này, cảm thụ biến
hóa tận cùng bên trong.

Dựa vào thần thức tra xét, toàn bộ mọi thứ trong không gian này dần dần xuất
hiện ở trong đầu Tiểu Bàn. Nguyên lai, không gian này kỳ thật chính là một
không gian có hình dạng địa cầu tiêu chuẩn, đường kính lớn hơn trượng một
chút, bên trong có một phần ba là thổ nhưỡng, khoảng đất đen quái dị ở giữa là
một hình trụ, đường kính chừng hai thước, chiều cao trên dưới ba thước.

Cả không gian tràn ngập linh khí, sau khi thần thức Tiểu Bàn quét ngang một
lần, rất nhanh đã phát hiện được, linh khí không ngờ là từ khoảng hắc thổ kia
phát ra.

Tìm được ngọn nguồn, Tiểu Bàn lập tức tỉnh lại, trợn mắt lên mà nhìn. Phát
hiện khoảng hắc thổ đã bị đống đồ đồ bỏ đi hoàn toàn che lấp. Nếu biết hắc thổ
là bảo bối có thể phát ra linh khí, Tiểu Bàn làm sao có thể để đống đồ bỏ đi
bao trùm lên như vậy a?

Hắn không nói một lời, vội vàng chạy tới đem đống đồ bỏ đi phủi qua một bên,
lộ ra khoảng hắc thổ. Hắn lại một lần nữa dùng thần thức quét xuống, phát hiện
phía dưới hắc thổ có mấy thứ đồ vật chính là ngọn nguồn phát ra linh khí. Tống
Chung mang theo tâm tình kích động, vung một trảo thăm dò vào trong hắc thổ,
lập tức liền cảm giác thấy mình đụng vào một vật gì đó vừa mềm, vừa trơn. Oát
dơ phắc, cái gì vậy chứ?

Tiểu Bàn trong lòng nhất thời háo hức, thầm nói: “Ha ha, nguyên lai thực sự có
bảo bối a. Ô mi gôn, trời không phụ lòng người a. Xem ngươi lần này chạy đi
đằng nào?”

Nghĩ vậy, hắn vội vàng phát lực trên tay, một nhát đã đem vật kia kéo ra
ngoài, kết quả Tống Chung nhìn kỹ, nhất thời trợn tròn mắt. Nguyên lai bảo vật
trong tay hắn lại chỉ là một khối phù chú rách nát đã dùng qua.

Phù chú, là đạo cụ mà Tu Chân giả thường dùng, có thể lợi dụng nó trực tiếp
thi triển ra pháp thuật cường đại, giảm đi nửa quá trình làm phép, phi thường
tiện dụng. Cho nên cơ hồ mỗi Tu Chân giả đều có mang theo bên người. Mà phù
chú đã sử dụng qua, tuy rằng tuyệt đại bộ phân linh lực đã bị phóng xuất ra
ngoài, nhưng vẫn có một phần nhỏ linh lực còn sót lại ở trong phù chú, theo
thời gian trôi qua mà chậm rãi tiêu tán.

Mà phù chú trong tay Tiểu Bàn, đúng là loại phù chú đã sử dụng qua, là một
trong những đồ bỏ đi hôm nay hắn mới thu thập ở Luyện Phù đường. Hiển nhiên là
bị những đồ bỏ đi khác đè ép vùi vào trong hắc thổ, sau đó liền biến thành
nguồn linh khí tán dật.

Tiểu Bàn cảm thấy kì quái, tuy rằng phù chú vứt đi linh khí đều sẽ dần dần mà
tán dật, nhưng tốc độ cũng không nhanh, ít nhất sẽ không ngắn ngủn trong hơn
một canh giờ liền tiêu tán nhiều như vậy, cơ hồ là nhanh quá mức bình thường.
Hơn nữa, Tiểu Bàn quan sát nhiều lần phát hiện, phù chú trong tay hắn tuy rách
tung toé, nhưng rất nhiều địa phương đều bị hủ hóa thành những lỗ nhỏ, trông
cứ như đã bị vùi vào trong đất liền mấy trăm năm. Nhưng đây rõ ràng là đồ bỏ
đi mà bản thân mình hôm nay mới thu thập được a?


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #2