Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Tiểu Bàn không chút khách khí đem tia nguyên thần của Hàn Linh Phượng thu vào
trong bụng, sau khi dụng thần thức kiểm tra thấy không có gì không ổn, hắn lúc
này mới yên lòng, lại hưng phấn xoa nắn dưới háng giai nhân vài cái, sau đó
mới lưu luyến đứng lên, hắn nói: "Sư tỷ, tuy rằng hiện tại chúng ta quan hệ
chặt chẽ, nhưng ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bởi vậy mà uy hiếp ngươi, bắt
ngươi làm cái gì. Bình thường trước mặt người khác, ngươi có thể làm bộ như
không biết ta, thậm chí là khinh bỉ ta, tóm lại, ngươi chỉ cần quay về làm
chính mình là tốt rồi."
Tiểu Bàn tuy nói như vậy, nhưng thật ra là sợ đối phương cảm thấy bị áp bức
quá đáng, mạo hiểm đồng quy vu tận cùng mình, đem mọi việc đi trình báo.
"Thật sao? Vì sao ngươi phải làm như vậy?" Hàn Linh Phượng nhịn không được kỳ
quái hỏi.
"Bởi vì ta cũng không muốn bại lộ thực lực của mình, chuyện tình pháp khí
trong tay của ta xin sư tỷ giữ bí mật!" Tiểu Bàn thản nhiên nói.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói lung tung!" Hàn Linh Phượng một bên cố nén
đau đớn sửa sang lại quần áo, một bên gật đầu đáp ứng nói. (Xé nát hết còn đâu
mà sửa sang nữa a? :60:)
"Vậy là tốt rồi!" Tiểu Bàn mỉm cười nói : "Sư tỷ lần này lấy thân báo đáp, sư
đệ ta phi thường cảm động, vì kỷ niệm lần đầu tiên cực kỳ ý nghĩa của hai ta,
ta xin tặng toàn bộ bảo vật của hai tên ngoài kia cho sư tỷ, mong rằng sư tỷ
vui lòng nhận cho!"
"Cái gì? Ngươi tặng toàn bộ đồ đạc của bọn hắn cho ta?" Hàn Linh Phượng vừa
nghe lời ấy, nhất thời lắp bắp kinh hãi nói.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Tiểu Bàn cười a a nói.
"Ngươi không phải nói đùa sao?" Thần tình nàng là không thể tưởng tượng nổi
nói : "Vương Trung cùng Trương sư huynh tuy rằng không đặc biệt giàu có, nhưng
phải nói thế nào cũng sẽ có của tích cóp. Nhất là Trương sư huynh, hắn đã là
ngoại môn đệ tử 20 năm, cất dấu nhiều thứ tốt như vậy, chỉ riêng kiện tam phẩm
pháp khí kia cũng đã giá trị hơn vạn linh thạch. Ngươi có thể cho ta sao?"
"Ha ha, đương nhiên, ở trong mắt ta đó đều là đồ bỏ đi!" Tiểu Bàn bỉu môi nói.
"A !" Hàn Linh Phượng hít một hơi khí lạnh, sau đó lập tức nói: "Chẳng thể
trách ngươi có thể tùy tiện ném ra một phù chú khoa trương giá trị trăm khối
linh thạch, xem ra cha mẹ ngươi lưu lại cho ngươi không ít tài sản?"
Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, đầu tiên là hơi sửng sờ một chút, nhưng là rất nhanh
liền ý thức được, Hàn Linh Phượng hiểu lầm xuất sứ của cải của mình. Đối với
hắn mà nói, đây tuyệt đối là một cái hiểu lầm tốt đẹp. Cho nên Tiểu Bàn cũng
không giải thích, nhếch miệng mỉm cười, sau đó sâu xa khó hiểu nói : "Sư tỷ,
có một số việc không thể nói lung tung!"
Hàn Linh Phượng nghe thấy thế, còn tưởng rằng Tiểu Bàn thừa nhận, lập tức nói:
"Hảo, ta hiểu được! Nếu đã như vậy, ta thật sự có thể thu lấy đồ đạc của bọn
hắn?"
"Đương nhiên, tặng cho ngươi chính là ngươi có thể thu lấy!" Tiểu Bàn thản
nhiên nói: "Đương nhiên, nếu ngươi có thể thuận tay đem hai cái phiền toái
ngoài kia hoàn toàn giải quyết đi thì còn tốt hơn!"
Hàn Linh Phượng nhất thời sửng sốt, nhưng sau đó lập tức liền hiểu được, đây
là Tiểu Bàn muốn kéo nàng xuống nước cùng! Nhưng vừa nghĩ tới tình cảnh không
hay ho chút nào của mình hiện tại, toàn bộ là do giải thưởng mười khối linh
thạch của Vương Trung gây ra, trong lòng của nàng liền bốc lên một trận lửa
giận. Hơn nữa hiện tại sinh tử đều nằm trong một ý niệm của Tiểu Bàn, nàng
cũng không dám nói thêm cái gì, dứt khoát thống khoái nói : "Đều giao cho ta
là được, bất quá, pháp lực của ta....?"
"Ha ha, sư tỷ, đây là giải dược!" Tiểu Bàn chậm rãi lấy ra một viên thuốc đưa
cho nàng.
Hàn Linh Phượng biết Tiểu Bàn sẽ không ám toán sau lưng nàng, dù sao sinh tử
của mình đều đã nằm ở trong sự khống chế của hắn, hắn cũng không cần phải dùng
thủ đoạn như thế lừa gạt nàng. Cho nên Hàn Linh Phượng yên tâm tiếp nhận đan
dược, rất nhanh, nàng liền cảm ứng được pháp lực mất đi liên tục không ngừng
tái sinh, qua một thời gian không dài đã khôi phục lại sức chiến đấu như lúc
đầu.
Sau khi khôi phục, Hàn Linh Phượng cũng không nói những lời vô nghĩa, trực
tiếp ra khỏi nhà gỗ, tiện tay lăng không phát lực thu hồi pháp kiếm vứt trên
mặt đất của mình vào trong tay, sau đó đến trước mặt Vương Trung.
Vương Trung lúc này đã miễn cưỡng tỉnh lại, hắn lúc này bị lôi điện trên Phong
Lôi kiếm đốt cháy xém râu tóc da thịt, trong không khí tràn ngập mùi thịt
nướng. Hắn mở to mắt nhìn thấy Hàn Linh Phượng, cố nén thống khổ cầu khẩn nói:
"Sư muội, cứu ta!"
Hàn Linh Phượng bi phẫn nói : "Ngươi hại ta thảm như vậy mà vẫn còn mặt mũi
kêu ta cứu ngươi sao? Nếu không phải tại ngươi, ta đường đường là một công
chúa làm sao lại bị một tên tử mập mạp đáng khinh....... "
Câu kế tiếp nàng đương nhiên không dám lớn tiếng nói ra, nhưng là sau khi nói
đến đây, Hàn Linh Phượng đã tức giận đến chảy nước mắt, không nhịn được lửa
giận nữa, nàng trực tiếp giơ phi kiếm của mình lên, hung hăng đâm xuống.
"Sư muội . . . " Vương Trung chỉ kịp kêu lên một tiếng, liền đương trường
tuyệt khí bỏ mình.
Sau khi giết Vương Trung, Hàn Linh Phượng lại đi tới chỗ Trương đạo sĩ, hắn
cũng đã tỉnh lại, nhìn thấy kết cục của Vương Trung, hắn sợ xanh mặt, vội vàng
nói: "Sư muội,sư muội. . .ta không có hại ngươi, ta và ngươi giống nhau, đều
là người bị hại a?"
"Có lẽ vậy, bất quá, việc đó cũng không có quan hệ gì, vì tương lai của ta, sư
huynh, tiểu muội chỉ có thể xin lỗi ngươi!" Hàn Linh Phượng nói xong, vung phi
kiếm lên, một đạo kiếm khí bay ra, nháy mắt đã chém rụng đầu Trương đạo sĩ.
Hàn Linh Phượng thở dài một tiếng, cúi xuống nhặt lấy pháp khí, phi kiếm cùng
túi trữ vật của hai người, sau đó bắn ra lưỡng đạo chân hỏa, nháy mắt đã đem
hai thi thể thiêu thành tro tàn, cuối cùng nhẹ nhàng rung tay áo, một phiến
kình phong đem tro tàn thổi đi. Từ nay về sau thế gian liền không còn Vương
Trung cùng Trương đạo sĩ nữa.
Sau khi hủy thi diệt tích, Hàn Linh Phượng quay lại nhìn Tiểu Bàn nói : "Sư
đệ, nếu như không có chuyện khác nữa, ta xin cáo từ!"
"Sư tỷ đi mạnh giỏi a!" Tiểu Bàn cười a a phất tay nói.
Hàn Linh Phượng vốn cho là đối phương sẽ thu một ít chiến lợi phẩm, hoặc là
đưa ra một chút yêu cầu khinh bạc, nhưng nàng lại không nghĩ tới Tiểu Bàn cho
nàng rời khỏi dễ dàng như vậy. Nàng chỉ đành mang theo nghi hoặc, ngự kiếm ly
khai nơi đây.
"A . . . " Sau khi Hàn Linh Phượng rời khỏi, Tiểu Bàn thoải mái vươn vai,
thoáng vận chuyển Hỗn Độn linh khí trong cơ thể, liền lập tức cảm giác được
linh khí trong cơ thể mình lại luân chuyển, đồ dày linh khí so với ngày hôm
qua tăng lên rất nhiều, dường như đã đạt tới Tiên Thiên nhị trọng thiên cảnh
giới. Phát hiện này làm cho Tiểu Bàn chấn động, hắn nhức đầu nói : "Kỳ quái,
một đêm ta không có luyện công, sao công lực lại gia tăng nhiều như vậy? Chẳng
lẽ làm chuyện đó với Hàn sư tỷ, còn có thể tăng công lực?" (:71:)
Lại nói Hàn Linh Phượng sau khi ngự kiếm rời khỏi căn nhà gỗ của Tiểu Bàn,
trong lòng ủy khuất, buồn rầu, sự trong trắng giữ gìn mấy thập niên, cuối cùng
lại tiện nghi cho tên tử mập mạp đáng khinh, dù là ai cũng không chịu được?
Huống chi hắn còn quá đáng buộc mình phải giao ra bổn mạng nguyên thần, chẳng
khác nào hắn hoàn toàn nắm sinh tử của mình trong tay. Sau này, chỉ sợ mình sẽ
trở thành nô lệ của hắn. Nàng có thể làm được gì bây giờ?
Ngay tại lúc Hàn Linh Phượng đang lo lắng, đột nhiên nàng phát hiện phía dưới
có một bóng người đang lén lút, cẩn thận nhìn xuống, nàng lập tức nhận ra,
người này đúng là tên sai vặt mà Vương Trung tốn tiền tìm đến để theo dõi Tiểu
Bàn. Không biết vì cái gì, người nầy sau khi cầm vàng cũng không có lập tức
trở về nghỉ ngơi, ngược lại trốn ở chỗ này.
Thấy người nầy, Hàn Linh Phượng nhất thời cả kinh, nàng ý thức được thiếu chút
nữa mình lại phạm phải một sai lầm lớn. Nếu mặc kệ cho tên kia rời khỏi, như
vậy chỉ sợ sẽ có hậu hoạn vô cùng. Bởi vì hắn đã tận mắt nhìn thấy mình và
Vương Trung cùng đi ám toán Tiểu Bàn, mà hiện tại lại chỉ có chính mình còn
sống rời khỏi, Tiểu Bàn cũng bình yên vô sự. Vạn nhất người này đem sự tình
hôm nay truyền ra ngoài, người thông minh một chút đều đoán được Vương Trung
cùng Trương đạo sĩ khẳng định chết trong tay Tiểu Bàn, lúc đó mình cũng sẽ bị
liên lụy.
Nghĩ đến bỏ sót một cái tai họa ngầm thật lớn, Hàn Linh Phượng không nhịn được
toát mồ hôi lạnh. Dù sao cũng là tính mạng của hai ngoại môn đệ tử, một khi
bại lộ, tám chín phần nàng sẽ bị phế bỏ, đây cũng không phải là điều Hàn Linh
Phượng muốn.
Ý thức được cái tai hoạ ngầm cự đại này, Hàn Linh Phượng vội vàng hạ phi kiếm,
rơi xuống trước mặt tên kia.
Tên ngoại môn đệ tử kia còn không biết tai hoạ sắp xảy ra với mình, vừa thấy
Hàn Linh Phượng đáp xuống, hắn lập tức thi lễ cười nịnh bợ, nói : "Vấn an Hàn
sư thúc!"
"Ân!" Hàn Linh Phượng gật gật đầu, sau đó cau mày nói: "Đã trễ thế này, ngươi
không đi nghỉ ngơi, còn ở đây làm chi?"
"Hắc hắc, sư thúc, thật ra là ta muốn đi giúp các ngài thu thập hậu sự của tên
mập kia, có một số việc ngài cũng không tiện làm, nhưng ta lại rất am hiểu."
Tên kia cười nịnh bợ nói.
P/s : các bạn đọc xong đừng quên để lại cmt, like, cảm ơn nhé mình rất cảm
kích về điều đó và mình sẽ có thêm động lực để up, CV nhanh nhất Tks