Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Bọn họ u mê nhưng Hỏa long đạo nhân không hề. Bị Đại tiên sinh cùng Nhị tiên
sinh áp chế một năm giờ khó khăn lắm mới bới ra một chuyện như vậy, làm sao có
thể bỏ qua được. Cho nên hắn nhất thời hét lớn: “Ai nha nha, Huyền thiên biệt
viện ta đường đường danh môn chính phái sao còn có đệ tử xấu xa như vậy. Hai
vị sư đệ, kẻ làm bại hoại môn phong như thế vạn không thể dễ dàng tha thứ!”
“Chuyện này…” Nhị tiên sinh cũng có chút bối rối không biết nên nói gì cho
phải.
Cũng là Đại tiên sinh tâm kế trầm ổn, hắn lập tức gượng cười nói: “Ha ha,
thằng Ngân lão nhị này dù tính khí nóng nảy nhưng làm người không tệ lắm. Ta
cho là trong chuyện này có thể có gì hiểu lầm chăng?”
“Hiểu lầm?” Tiểu Bàn lập tức cười lạnh đáp: “Hắn không có chuyện gì chạy vào
nhà ta, muốn cưỡng hiếp nữ nhân của ta, sao lại là hiểu lầm? Chẳng lẽ còn là
ta bắt hắn phải làm sao?”
Đại tiên sinh biết bây giờ tranh cãi cùng Tiểu Bàn nhất định sẽ thua thiệt nên
hắn căn bản không để ý tới Tiểu Bàn mà truyền âm thẳng cho Hỏa Long đạo nhân:
“Sư huynh, chuyện này để sau hãy Bàn bạc kỹ hơn chăng? Để cho đệ tử của ta
điều tra kỹ một chút được không? À, trong lúc hắn điều tra thì Hỏa nguyên thần
điện do hắn phụ trách tốt nhất nên do đệ tử của sư huynh quản lý. Thế nào?”
Hỏa Long đạo nhân nghe vậy nhất thời rung động. Phải biết rằng một năm qua hắn
bởi vì thua kém mà bị mất không ít vị trí béo bở, Hỏa nguyên thần điện chính
là một trong số đó. Nếu hôm nay không tốn giọt mồ hôi nào đã kiếm trở lại vậy
đã là chiếm tiện nghi lớn rồi.
Mặt khác, hắn đặt bản thân vào vị trí của Tiểu Bàn, thấy trong chuyện này cũng
không hề chịu thiệt chút nào. Dù sao Ngân lão nhị kia còn chưa có ra tay đã bị
Tiểu Bàn phế ngay lập tức, hơn nữa Tiểu Bàn còn ra tay khá nặng. Cho nên, dù
việc này chấm dứt ở đây Tiểu Bàn nhất định cũng không đến mức sinh lòng oán
hận.
Suy nghĩ cẩn thận rồi Hỏa Long đạo nhân mới khẽ mỉm cười nói: “Ha ha, cũng
được, dù sao Huyền thiên biệt viện ta là danh môn chính phái, không nên xuất
hiện loại tiểu nhân xu nịnh, cũng nên thận trọng điều tra một chút!”
Đại tiên sinh thấy Hỏa Long đạo nhân đáp ứng nhất thời trong lòng buông lỏng,
biết lần này tuy tổn thất một vị trí quan trọng nhưng tối thiểu bảo vệ được
danh tiếng, coi như là phá tài miễn tai ( dùng tiền mà tránh tai họa ) đi! Dù
sao đối với hắn mà nói chức vị lúc nào cũng có thể thu hồi, nhưng danh tiếng
một khi thối thì tẩy cả đời cũng không hết. So sánh thì cái gì nặng cái gì nhẹ
hắn phân rất rõ.
Cho nên Đại tiên sinh rất là khách khí cười nói: ”Nếu vậy xin cảm ơn sư huynh
trước!”
“Khách khí, khách khí!” Hỏa Long đạo nhân mặt mày hồng hào nói. Sau đó hai lão
hồ ly nhìn nhau cùng cười lớn.
Song hai người bọn họ tuy hài lòng nhưng Tiểu Bàn vẫn chưa thỏa mãn, có điều
hắn lại không thể trực tiếp phủ định quyết định của Hỏa Long đạo nhân cho nên
liền dứt khoát thay đổi chủ đề: ”Được rồi, được rồi, chuyện này coi như xong,
ta cũng lười so đo cùng các ngươi. Thế nhưng ta còn có một chuyện khác muốn
hỏi mấy vị kim cương các ngươi!”
Kim lão đại nghe vậy lập tức cau mày nói: ”Chuyện gì?”
“Là về sư bá Thanh Phong Tử của ta!” Tiểu Bàn lập tức hung dữ nói: ”Sư bá của
ta ở phàm trần nhiều năm, khổ khổ quản lý các loại sự vụ của Huyền thiên quan,
vì sự phát triển của môn phái mà cống hiến rất nhiều! Thế mà một vị đại công
thần như thế sau nhiều năm mệt nhọc quay về núi lại bị mấy con lừa trọc làm bị
thương. Đừng nói với ta rằng các ngươi không biết là ai?”
Người phe Hỏa long đạo nhân vừa nghe lời ấy của Tiều Bàn nhất thời liền biết
có trò hay trình diễn, vội vàng mở to hai mắt chú ý xem tiếp.
Mà người phe Đại tiên sinh đều cau mày. Nhất là Đại tiên sinh quả thực đều sắp
bực đến chết được, trong lòng tự nhủ, thảo nào tên mập chết bầm này bắt được
người của ta liền hung dữ như định giết luôn, thì ra Thanh phong tử là sư bá
trưởng bối của hắn. Ai nha nha, chuyện này có chút phiền phức rồi! Nhìn bộ
dạng tiểu tử kia chỉ sợ hắn sẽ không từ bỏ ý đồ a?
Kỳ thực người không muốn từ bỏ ý đồ không chỉ có Tiểu Bàn, Kim lão đại cũng đã
sớm nhìn Tiểu Bàn không thuận mắt rồi. Vừa nghe Tiểu Bàn công khai mắng nhóm
mình là lừa trọc hắn rốt cục không kìm được lửa giận, nổi giận mắng to: ”Thằng
mập chết bầm, ngươi nói ai là con lừa trọc?”
“Là ngươi đấy! Lão tử nói chính là ngươi! Con lừa trọc!“ Tiểu Bàn cũng không
cam chịu yếu thế, ngón tay cơ hồ chọc thẳng lên mũi Kim lão đại.
“Khốn kiếp!” Kim lão đại làm sao có thể nhẫn nổi nữa, hắn tức giận gầm lên một
tiếng vừa định động thủ nhưng lại bị Đại tiên sinh nhẹ nhàng bắn ra một cỗ
kình khí kìm lại.
Sau đó Đại tiên sinh không nhanh không chậm nói với Tiểu Bàn: ”Tống chung, đối
với cảnh ngộ sư bá của ngươi ta cũng rất đồng tình, có điều hai người bọn họ
đều chỉ là vô tình, ngươi đừng oán hận!”
“Ta không có a?” Tiểu Bàn bội vàng ra vẻ ủy khuất nói: ”Tiền bối, ta thề, ta
thật sự không hề có oán hận, chỉ là ta muốn cùng vị nhân huynh này đàm luận
một chút! Nghe đồn hắn đã thắng khắp Huyền thiên biệt viện rồi, nếu vậy chắc
sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ nhoi nảy của ta chứ?”
Đại tiên sinh vừa nghe vậy, nhất thời cười khổ nói: ”Ngươi đã lầm rồi, Kim lão
đại mặc dù cũng có lòng tìm hiểu cùng mọi người nhưng cách chuyện đánh thắng
khắp nơi còn xa, ít nhất hắn không đánh thắng được Thủy Tĩnh tiểu thư!”
Thật ra thì Đại tiên sinh nói những lời này với Tiểu Bàn cũng đã tỏ ra kém thế
hơn rồi, hy vọng hắn có thể giữ chừng mực. Dù sao những đệ tử kia Đại tiên
sinh đào tạo ra hết sức gian khổ, hắn cũng không muốn bị Tiểu Bàn trong cơn
nóng giận phế bỏ.
Có điều Đại tiên sinh hiển nhiên đánh giá thấp mối thù hận của Tiểu Bàn, hắn
vừa nghe xong lời Đại tiên sinh nói lập tức tỏ vẻ kinh ngạc nói: ”Hắn cũng dám
luận đàm cùng Thủy Tĩnh sư tỷ? Thật đúng là dũng khí đáng khen ngợi a.”
Tiểu Bàn vừa nói nói, những người xung quanh nhất thời đều cười rộ lên. Thì ra
Kim lão đại lần đó không biết uống nhầm thuốc gì lại muốn luận đàm cùng Thủy
Tĩnh, nói cái gì mà nam nhân không thể để bảo tọa (giống như vị trí dẫn đầu
ấy) bị một nữ nhân chiếm lâu như vậy.
Phải biết rằng Thủy Tĩnh mặc dù mặt ngoài điềm tĩnh nhưng không có nghĩa là
nàng nhát gan. Thực tế, nàng trong bản chất vẫn cực kỳ hiếu chiến. Bây giờ có
người đánh lên tận cửa, Thủy Tĩnh tự nhiên không có lý do gì từ chối, nàng
không nói lời nào, thống thống khoái khoái ra nghênh chiến.
Lần đó, Thũy tĩnh cũng không khi dễ hắn, chủ động bỏ qua tất cả bảo vật, chỉ
dùng thủy hệ đạo pháp chiến đấu. Kết quả đánh Kim lão đại một lần chết khiếp.
Lại nói lần đó vốn không phải là chiến đấu mà là nữ vương dậy dỗ. Kim lão đại
đáng thương từ đầu đến cuối chưa từng đụng đến chéo áo của Thủy Tĩnh mà đều
làm mục tiêu bị đánh suốt nửa tiếng. Nếu không phải Đại tiên sinh kịp thời
xuất hiện khuyên can, Kim lão đại chỉ sợ đã bị Thủy Tĩnh dìm chết rồi.
Từ đó về sau tứ đại kim cương mới xem như biết núi cao còn có núi cao hơn,
cũng không dám đi trêu chọc Thủy Tĩnh nữa rồi. Bất quá sau cuộc chiến ấy cũng
khiến Kim lão đại mang bóng ma thật lớn trong lòng, mà Tiểu Bàn hôm nay trước
mặt mọi người nói như vậy, chẳng khác nào chọc thẳng vào vết thương lớn nhất
trong lòng hắn.
Đang lúc mọi người cười vang, Kim lão đại vô cùng bi phẫn nói với Đại tiên
sinh: ”Sư tổ, thằng kia khi nhục ta quá đáng, cầu sư tổ từ bi, để ta kiếm hắn
đòi lại công đạo đi?”
“Lấy lại công đạo?” Không đợi Đại tiên sinh lên tiếng, Tiểu Bàn liền cười lạnh
nói: ”Chỉ bằng đám con lừa trọc này cũng xứng đòi công đạo trong tay ta? Thật
là buồn cười, nói thật cho ngươi biết, trong mắt ta, ngươi chính là một bãi
* chó chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, thằng hèn vô liêm sỉ khốn kiếp.” (anh lí chửi
quá đã :110: )
“Khốn kiếp, ngươi dám chửi ta?” Kim lão đại giận đến nước mắt đều suýt trào
ra! Đôi mắt trợn lên, nhìn bộ dánh như hận chưa đem Tiểu Bàn ăn tươi vậy.
Nhưng Tiểu Bàn căn bản không quan tâm đến hắn, tiếp tục cười lạnh nói: ”Ta
chửi ngươi thì sao? Ngươi nếu là một thằng đàn ông thì hãy tới đây cùng lão tử
quá hai chiêu, dù là luận bàn hay là sinh tử chiến ta cũng đều tiếp hết.”
“Đây là ngươi nói đó.” Kim lão đại lập tức cả giận đáp lời.
“Đương nhiên là ta nói.” Tiểu Bàn tiếp tục: ”Hơn nữa ta còn nói cho ngươi biết
trước, nếu là luận bàn ta sẽ đánh cho ngươi thành bán thân bất toái, còn nếu
sinh tử chiến ta sẽ trực tiếp tiễn ngươi vào luân hồi! Biết lão tử tên là gì
không? Tống Chung chăm sóc người thân trước lúc lâm chung!”
“Ha ha ha!” Mọi người nghe Tiểu Bàn nói đều thú vị cười ha ha, ngay cả Thủy
Tĩnh luôn luôn văn nhã cũng không ngoại lệ. Hỏa long đạo nhân lại càng cười
đến ngất ngưởng. Hắn hiện tại đều ước gì Tiểu Bàn cùng Kim lão đại sao không
chiến luôn đi, song phương mâu thuẫn càng kịch liệt đối với hắn lại càng có
lợi.
Đại tiên sinh cùng nhị tiên sinh thấy thế cùng nhíu mày. Bọn họ biết Tiểu Bàn
không kiêng nể gì cuồng ngôn như thế là đang dồn bọn họ đến tuyệt lộ, một trận
chiến này không thể không đánh! Nếu không đánh, không chỉ Kim lão đại không
thể ngóc đầu lên nổi trong Huyền thiên biệt viện này mà ngay cả người một phe
bọn họ cũng đều sẽ trở thành trò cười của mọi người. Chuyện cho tới bây giờ đã
thành vấn đề thể diện, không thể tùy bọn họ nữa.
Mà Kim lão đại thì trực tiếp giận đến đỉnh đầu suýt bốc hơi. Hắn không thèm
nhiều lời cùng Tiểu Bàn nữa mà trực tiếp quỳ xuống trước mặt Đại tiên sinh sau
đó khóc nói: ”Sư tổ, nếu ngài không cho phép ta đánh trận này thì hãy đập chết
đệ tử đi. Sau này ta thật sự là không còn mặt mũi gặp người nữa rồi!”
“Ai!” Đại tiên sinh bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó nói: ”Cũng được, đã
như vậy thì ngày mai hai người các ngươi hãy luận đàm một phen ở diễn võ
trường đi.”
Nói xong hắn lại hung dữ nhìn Tiểu Bàn nói: ”Tống chung đúng không? Quả nhiên
là thông minh lanh lợi. Có điều thế sự vô thường, ngươi ngàn vạn lần đừng
tưởng rằng chính mình nắm chắc phần thắng rồi!”
Tiểu Bàn cũng không dám đối với hắn càn rỡ cho nên vội vàng giả vờ thi lễ nói:
”Dạ dạ, đệ tử đa tạ tiền bối dạy bảo!”
“Hừ!” Đại tiên sinh hừ lạnh một tiếng rồi sau đó liền ôm quyền nói với Hỏa
Long đạo nhân: ”Sư huynh, tiểu đệ có việc đi trước một bước, mai chúng ta gặp
lại sau.”
“Được được, sư đệ đi thong thả, ngu huynh không tiễn!” Hỏa Long đạo nhân mỉm
cười đáp lễ nói.
“Không dám, không dám.” Đại tiên sinh cùng Nhị tiên sinh khách khí một câu sau
đó lập tức dẫn dệ tử bỏ đi.
Bọn họ đi rồi nhóm Hỏa Long đạo nhân không hẹn mà đều hoan hô một tiếng. Hơn
một năm nay ức chế giờ có thể coi như xuất được. Ngay cả Hỏa Long đạo nhân
cũng mang bộ mặt hưng phấn, tự mình đứng dậy kéo chặt tay Tiểu Bàn nói: ”Hảo
tiểu tử, quả nhiên là bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân ( không vang thì
thôi, một khi vang tất kinh người ) a! Hôm nay ngươi đã lập công lớn rồi!”
“Hắc hắc, thật ra cũng không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi!” Tiểu Bàn cười hì
hì nói.
“Ha ha, ngươi lại khiêm tốn rồi!” Hỏa long đạo nhân sau đó thấp giọng nói thầm
với Tiểu Bàn: ”Hỏa nguyên thần điện là ngươi kiếm về, bắt đầu từ hôm nay trở
đi, chỉ cần nó còn ở trong tay chúng ta một ngày thì ngươi vẫn còn vĩnh viễn
quyền sử dụng!” Vừa nói Hỏa long đạo nhân vừa lặng lẽ đưa hai miếng ngọc phù
cho hắn.
Tiểu Bàn vừa nghe lập tức hiểu đây chính là phần thưởng cho mình.
Mặc dù đối với chính mình mà nói có chút không cần thiết nhưng thứ này tặng
cho người khác thậm chí bán ra cũng rất là không tồi. Dù sao Hỏa nguyên thần
điện nơi đó chỉ là tầng thấp nhất cũng phải trả một ngày hơn trăm linh thạch,
nơi cao nhất thậm chí mấy nghìn linh thạch một ngày. Mà có ngọc phù kia là có
thể không hạn chế sử dụng, thật sự là thứ tốt a!
Cho nên Tiểu Bàn cũng không khách sáo, tiện tay thu lại, cười nói: ”Đa tạ sư
thúc tổ!”
“Ha ha, đừng khách khí, đây đều là ngươi xứng đáng được!” Hỏa long đạo nhân
khẽ mỉm cười nhưng ngay sau đó phẩy phẩy tay sang chung quanh, đợi mọi người
đi hết trong đại sảnh chỉ còn hai người rồi hắn mới cười hỏi: ”Tiểu tử, cuộc
luận đàm ngày mai ngươi có ý định gì a?”
“Còn có ý định gì nữa?” Tiểu Bàn nói đến đây không nén giận được nói: ”Hắn hại
sư bá ta nằm trên giường không dậy nổi, ta cũng sẽ đánh hắn tàn phế.”
“Ha hả, tàn phế đối với tu sĩ bình thường quả thực là khá độc ác nhưng có điều
ngươi không biết, Đại tiên sinh cùng nhị tiên sinh hai người đều là cao thủ
tinh thông y đạo. Hơn nữa bản thân Kim lão đạo là thể tu, tiềm chất thân thể
vô cùng tốt. Chỉ sợ dù bị ngươi đánh thành tàn phế cũng có thể rất nhanh chữa
lành được.” Hỏa long đạo nhân giọng quái lạ nói tiếp: ”Đến lúc đó với bản tính
của tứ đại kim cương kia thì đứa đầu sỏ là ngươi e là sau này sẽ hậu họa khó
lường a.”
“Uh.” Tiểu Bàn nghe vậy không khỏi cau mày hỏi: “Vậy ý của ngài thế nào?”
“Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc a!” Hỏa long đạo nhân sau đó cười lạnh nói: ”Phải
biết rằng, tu sĩ trong lúc tỷ thí cũng là rất dễ dàng ngộ thương. Tỷ như sư bá
ngươi cũng là bị ngộ thương, thế cho nên cũng phải mất nhiều năm mới có thể
hồi phục, còn làm trễ nải chuyện tiến vào Kim đan kỳ. Nói không chừng hắn sẽ
bởi vì chuyện này mà hoàn toàn bị phế bỏ. Mà Kim lão đại nếu ở trong lúc tỷ
thí xuất hiện cái gì ngoài ý muốn, vậy cũng sẽ không quá bất ngờ! Ta nghĩ Đại
tiên sinh cùng Nhị tiên sinh cũng đều sẽ hiểu!”
“Bọn họ nếu là không hiểu thì sao?” Tiểu Bàn hạ giọng nói: ”Dù sao đánh tàn
phế người với giết chết hoàn toàn là khái niệm khác nhau. Kim lão đại chính là
một thiên tài tuyển chọn trong nghìn vạn, lại được hai vị Nguyên anh kỳ tu sĩ
cẩn thận bồi dưỡng mấy chục năm, hiển nhiên là họ có ý muốn chân truyền nên
mới bồi dưỡng. Nếu cứ như vậy bị ta giết chết thì e là hai lão già kia đều sẽ
có lòng muốn đi tự tử mất.”
Hỏa Long đạo nhân nghe xong nhưng không chút hoang mang nói: ”Cha mẹ Hồng ảnh
phó thác ngươi cho ta, tự nhiên ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn, nếu Đại tiên sinh,
Nhị tiên sinh dám xuất thủ với ngươi, hừ hừ, Hỏa Long đạo nhân ta cũng không
phải là ngồi không.”
“Chuyện này…!” Tiểu Bàn liền lâm vào do dự.
Hỏa Long đạo nhân trong lòng cũng hết sức sốt ruột nhưng mặt ngoài không hề
thể hiện ra, chẳng qua chỉ là thản nhiên nói:” Thử nghĩ một chút về sư bá
Thanh phong tử của ngươi, kể từ sau khi hắn bị thương, ngươi cùng tứ đại kim
cương coi như đã kết thù lớn rồi. Lại thêm chuyện ngươi phế bỏ Ngân lão nhị,
khiến quan hệ giữa các ngươi đã sớm như nước với lửa. Nếu giờ không nhân cơ
hội diệt đi bọn họ, đợi ngày sau lúc chúng tìm đến ngươi thì ngươi chắc chắn
có hối tiếc cũng không kịp nữa!”