Khẩu Chiến


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Không cần khách khí, hảo hài tử, cuối cùng cũng đã xuất quan.” Hỏa Long đạo
nhân cười ha hả nói.

Mà Đại Nhị tiên sinh cũng khẽ gật đầu, sau đó vị Đại tiên sinh liền cười nói:
“Ta sớm đã nghe nói bổn viện có một tuyệt thế thiên tài Tống Chung tuổi còn
nhỏ đã trở thành lôi tu xuất sắc, ở Thiên Thúy Bình đại chiến một trận sáng
rọi. Hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền a?”

“Không dám, không dám, đều là khoa chân múa tay thôi!” Tiểu Bàn vội vàng cười
làm lành nói.

“Khoa chân múa tay?” Nhị tiên sinh nghe vậy, có chút không thích nói: “Chỉ là
khoa chân múa tay liền đem đệ tử ta phế đi, ngươi rốt cuộc là khiêm tốn hay là
quanh co lòng vòng mắng môn hạ ta là phế vật đây?”

Lời hắn vừa nói ra, tứ đại Kim Cương mặt đều biến sắc.

Nhưng Tiểu Bàn cũng không chút hoang mang cười nói: “Không dám, không dám, đệ
tử nào dám nói các sư huynh là phế vật a! Kỳ thật đám đệ tử của ngài là một
đám cao lớn, thông minh tuyệt đỉnh, thấy thể nào cũng đều là tuyệt đỉnh thiên
tài a!”

Tiểu Bàn lời vừa nói ra, người trong đại sảnh bắt đầu co giật: “Thông minh
tuyệt đỉnh, bốn chữ này dùng trên thân người khác còn được, nhưng dùng trên
đầu bốn tên này, thấy thế nào cũng có ý châm chọc người ta!”

Tứ đại Kim Cương cũng không phải thằng ngốc, tự nhiên nghe ra ý trêu chọc của
Tiểu Bàn, tức giận đến run cả người, mặt đỏ bừng, nếu không băn khoăn có
trưởng bối ở đây, chỉ sợ bọn hắn đã sớm lồng lộn lên rồi.

Nhị tiên sinh thấy Tiểu Bàn ở trước mặt mình, còn dám cực kỳ càn rỡ trêu chọc
môn hạ của mình, trên mặt liền nhất thời lóe ra lửa giận. Hai tay rục rịch,
tựa hồ muốn tự mình giáo huấn Tiểu Bàn.

Nhưng Đại tiên sinh bỗng nhiên đưa tay kéo Nhị tiên sinh lại. Sau đó không hề
mang lửa giận cười nói: “Ngươi, tiểu tử này nói chuyện thật có hứng thù. Bất
quá, ngươi đá Ngân lão nhị một cước kia. Chí ít cũng mười vạn cân lực lượng,
thiên phú như thế, đúng là nhân tài thể tu tốt nhất. Làm Lôi Tu thật sự đáng
tiếc.”

Vừa nghe một cước kia của Tiểu Bàn khủng bố như vậy, người ở chỗ này đều không
nhịn được hít một hơi lạnh.

Mà Tiểu Bàn cũng biến sắc, bất quá hắn lập tức cười nói: “Ngài đã quá suy
nghĩ. Kỳ thật ra cũng không có dùng sức, chỉ là tùy tiện một chút thôi, ai
nghĩ tới vị lão huynh này yếu đuối như thế.”

Mọi người nghe lời ấy, thiếu chút nữa ngất đi. Đường đường Trúc Cơ hậu kì thể
tu, thân thể mạnh mẽ đến trình độ nào, lại bị Tiểu Bàn hình dung thành yếu
đuối, đây có phải là không coi người ta ra gì không?

Đại Nhị tiên sinh tự nhiên bị Tiểu Bàn chọc tức không nhẹ. Mà bên phía Hỏa
Long đạo nhân tất nhiên vui lòng đến chết, chỉ là không ai dám trước mặt mọi
người bật cười thôi.

Mà như thế Tiểu Bàn còn hiềm chưa đủ liền lập tức nói: “Ai nha nha. Lần này
thực là ta sai, thật có lỗi, thật có lỗi, thật sự ngượng ngùng! Bất quá xin
ngài yên tâm, sau này ta cùng môn hạ của ngài tỉ thí, bảo đảm thật cẩn
thận,từng li từng tí. Miễn cho bọn họ kẻ thiếu tay người thiếu chân, nếu bị
tổn thương hòa khí, thật không tốt a!”

Tiểu Bàn lần này lời nói trêu chọc như vậy. Người ở chỗ này nhịn không được
cùng nhau cười ha hả. Nhất là Hỏa Long đạo nhân, quả thực chính là cười thả
cửa. Không có biện pháp, bọn hắn mấy ngày nay bị tứ đại Kim Cương gây sức ép,
Trúc Cơ tu sĩ cơ hồ không phải đối thủ của họ. Bốn tên hỗn đản này trên danh
nghĩa luận bàn, phía trước phía sau đả thương hơn chục người đồng môn không
chút khách khí. Thanh Phong Tử cũng bởi vì không nhịn được, mới cùng họ động
thủ. Thế nên trọng thương nằm giường.

Hiện giờ Tiểu Bàn lấy lại mặt mũi cho bọn hắn. Những người này tự nhiên trong
lòng vui sướng, cười cao hứng khỏi phải bàn.

So sánh với những người này hưng phấn, môn hạ Đại Nhị tiên sinh lại tức giận
không nhẹ, Tứ đại Kim Cương Thiết lão tứ nhịn không được nữa, thẹn quá hóa
giận nói: “ Tên mập chết tiệt, ngươi khinh người quá đáng?”

Tiểu Bàn căn bản lười nghĩ, trực tiếp khinh thường nói: “Ta ở đây cùng trưởng
bối ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì mà xía cái mồm vào a? Như thế nào
chút giáo dưỡng danh môn chính phái cũng không có?”

Thiết lão tứ vừa nghe, thiếu chút nữa tức chết. Đương trường đã nghĩ đến phát
tác, tuy nhiên lại bị Kim lão đại gắt gao ôm lấy. Phải biết rằng đây chính là
đại sảnh nghị sự đường, trước mắt bao người. Nếu Thiết lão tứ dám ra tay, như
vậy là bị chụp cái mũ coi rẻ bề trên, riêng cái này có thể cho hắn cấm quan
mười năm! Làm không tốt còn bị ăn đòn!

Bất quá Thiết lão tứ còn có người khuyên ngăn. Nhưng Nhị tiên sinh tức giận
nhịn không được, lập tức chỉ chóp mũi Tiểu Bàn nói: “ Tử mập mạp, ngươi cho ta
....”

Nhị tiên sinh nói chưa hết lời thì Đại tiên sinh đã biến sắc, một phen kiềm
giữ hắn lại,đem khí kình tiêu trừ sạch, sau đó cả giận nói: “Không thể làm bậy
trước mặt vãn bối!”

Nhị tiên sinh sửng sốt, nhưng lập tức liền hiểu, nếu mình ra tay với vãn
bối.Vậy thì chính là phạm vào tối kỵ. Hỏa Long đạo nhân khẳng định sẽ mượn cơ
hội làm khó dễ.

Phải biết rằng, ở một đại môn phái như Huyền Thiên biệt viện, các loại quy củ
cùng cấm kị đều là Thiết luật, tuyệt đối không thể phạm vào. Cũng tỷ như lấy
lớn ngang nhiên ra tay bắt nạt vãn bối, thì phạm vào tối kỵ. Hỏa Long đạo nhân
tất sẽ nhân cơ hội này cùng bọn hắn trở mặt, đến lúc đó nhất định sẽ đem sai
lầm ỷ lớn hiếp nhỏ trên người Đại Nhị tiên sinh. Nói vậy bọn hắn không muốn
chịu cũng không được.

Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cứ việc tứ đại Kim Cương đả thương nhiều
Trúc Cơ tu sĩ. Thậm Chí đem một người gần Kết Đan Thanh Phong Tử cơ hồ phế đi,
cũng không có Kim Đan tu sĩ tìm tứ đại Kim Cương gây phiền phức. Bởi vì trong
môn quy, chuyện giữa người đồng bối thì tự mình xử lí, trưởng bối không thể
lấy khăn che trời, không thể ra tay đối phó với vãn bối.

Mà Tiểu Bàn cũng lợi dụng điểm này, ở nơi đây tùy ý sỉ nhục bọn Kim Cương.
Không phục? Được, vậy thì đánh một trận, hắn cũng đang muốn trút giận giùm
Thanh Phong Tử, đang âm thầm ước gì bọn Kim Cương này chấp nhận luận bàn a.

Đại tiên sinh hiển nhiên trầm ổn hơn, nhìn ra chiến ý của Tiểu Bàn, nhất là
nhìn ra tiềm lực khủng bố của Tiểu Bàn. Ở đồng cấp tu sĩ, không phải có công
phu cao thâm là nhất định thắng, còn phải so sánh pháp bảo cùng công pháp.

Tứ đại Kim Cương là người nổi bật trong đồng cấp tu sĩ. Bởi vì bọn hắn thiên
phú cực cao, hơn nữa từ nhỏ đã được Đại Nhị tiên sinh nhận nuôi. Mỗi ngày hao
tốn các loại linh dược. Ước chừng vài chục năm mới có thành tựu như thế này.

Nhưng Ngân lão nhị lại bị Tiểu Bàn một cước phế đi, đây chính là nói, ở thể
chất Tiểu Bàn ít nhất cũng không kém gì tứ đại Kim Cương, thậm chí còn cao
hơn. Nhưng người ta lại là Lôi Tu a? Còn có thần lôi cùng pháp bảo có thể sử
dụng, như thế ngầm mưu tính, tứ đại Kim Cương như thế nào cũng không thể
thắng.

Dưới tình huống như vậy, Đại tiên sinh khẳng định không có khả năng cho môn hạ
nghênh chiến, như vậy chỉ làm Tiểu Bàn thoải mái chà đạp(chém tí), thậm chí
làm cho tàn phế. Tứ đại Kim Cương bồi dưỡng không dễ dàng, tàn phế một người
liền làm hắn đau long, làm sao có thể tiếp tục tặng không a?

Cho nên Đại tiên sinh ngăn Nhị tiên sinh ra tay liền mỉm cười, sau đó nói:
“Môn hạ ta cho dù là khá yếu đuối. Nhưng cũng không tới phiên ngươi dạy bảo,
ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao phải đem Ngân lão nhị phế bỏ? Nếu ngươi không
thể cho ta một cái công đạo, hắc hắc, vậy cũng đừng trách ta lấy môn quy xử
trí ngươi?”

Hiển nhiên Đại tiên sinh so với Nhị tiên sinh cao minh hơn nhiều, hắn cho dù
muốn thu thập Tiểu Bàn, cũng sẽ tìm lí do thích hợp, mới có thể không sợ bị
Hỏa Long đạo nhân bắt lấy nhược điểm.

Bất quá, Đại tiên sinh lần này hiển nhiên đánh giá sai tình thế. Hắn vạn lần
không ngờ đuối lí lại chính là môn hạ của mình.

Chỉ thấy Tiểu Bàn sau khi nghe lời ấy, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức
kinh hô: “Ai nha nha, đây là hiểu lầm hiểu lầm a!”

“Như thế nào là sự hiểu lầm?” Đại tiên sinh không chút hoang mang hỏi.

“Chuyện này...” Tiểu Bàn giả vờ khó xử sau đó hét lớn: “Là như vậy, ta vốn ở
nhà bế quan, kết quả đột nhiên nghe bên ngoài thanh âm nữ tử kinh hô đánh
thức, đi ra ngoài vừa nhìn, chỉ thấy một con lừa ngốc đầu bóng lưỡng. Đang ở
nhà ta đối với một vị sư muội làm trò cướp sắc. Ta lúc ấy liền nổi giận. Còn
tưởng rằng là tà phái sắc ma hoặc lợn lòi giống vào Huyền Thiên biệt viện, lúc
ấy mới đá hắn một cước. (Chú Trảm Phong này dịch nhiều cái lang mang thật :11:
) Ai ngờ đến, người này không ngờ là môn sinh đắc ý của ngài a? Sớm biết ta sẽ
không đá hắn vậy”

Đại tiên sinh nghe lời ấy, chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa bị tức
đến không thở được.Hắn lập tức giận dữ chất vấn Ngân lão nhị: “ Nói! Rốt cuộc
là chuyện gì xảy ra?”

“Sư tổ, ta oan uổng a”. Ngân lão nhị vội vàng gọi to: “ Là Hàn Ngọc Phượng dâm
phụ kia câu dẫn ta!”

“Thúi lắm!”. Tiểu Bàn vừa nghe, nhất thời giận tím mặt nói: “ Hàn Ngọc Phượng
là người của ta, nàng cho dù là câu dẫn nam nhân cũng sẽ trốn tránh ta, nào có
đạo lí dám đem nam nhân đến nhà của ta? Ngươi con lừa ngu ngốc này nhìn như
thông minh tuyệt đỉnh, như thế nào liên tiếp sợ xun vòi lại?”

Tiểu Bàn trước mặt mọi người thừa nhận quan hệ cùng Hàn Ngọc Phượng, lập tức
hù dọa mọi người kinh hô. Nhưng theo sau đó, tất cả mọi người kịp phản ứng,
quả thật không ai có đạo lí đem đàn ông đến làm trò trước mặt nam nhân của
mình. Cho nên rõ ràng là Ngân lão nhị đang nói láo. Hắn căn bản là muốn mạnh
mẽ cưỡng gian người ta, người ta mới tìm đến nam nhân của mình bảo hộ.

Sau khi làm rõ ràng điểm này, mọi người đều tức giận không thôi. Đồng loạt
trợn mắt nhìn! Mà Đại Nhị tiên sinh cũng liền trợn tròn mắt.

Phải biết rằng danh môn chính phái dù sao cũng là danh môn chính phái, đối với
dâm giới chính là căm thù đến tận xương tủy. Thế nhưng Ngân lão nhị mạnh mẽ
cưỡng gian, lại còn làm cho người ta vạch tộ, đây quả là thực là tội ác tày
trời a! Dựa theo môn quy xử trí. Nhất định là cái chết, không thể thoát được!
Đại Nhị tiên sinh hao tốn mấy chục năm tâm huyết, hao phí vô số linh dược,
thật vất vả mới bồi dưỡng được tứ đại Kim Cương, cứ như vậy tổn thất một
người. Tự nhiên là tâm thương yêu không dứt. Nhưng mà làm cho bọn hắn bất an
nhất.Vẫn là thanh danh! Chuyện này mà không giải quyết cho tốt, không riêng gì
Ngân lão nhị mạng không được bảo toàn, mà bản thân sư phụ là bọn hắn cũng đảm
bảo không thoát tội a! Ngày sau truyền ra, tất nhiên sẽ thành trò cười cho mọi
người. Cho nên hắn trong lúc nhất thời không chịu nổi choáng váng!


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #186