Gian Kế Âm Hiểm


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Bồi thường?” lão già họ Phong nói: “Ha ha ha, ngươi chỉ là một kẻ nghèo kiết
xác, lấy cái gì mà bồi thường ta? Ngươi có thể xuất ra cái gì để ta vừa mắt?”

“Phong hệ tinh thạch!” Tiểu bàn vội hét lớn: “Một thượng phẩm phong hệ tinh
thạch cỡ bằng đầu người! Đảm bảo ngươi vừa lòng!”

“Cái gì?” Lão già họ Phong ban đầu sắc mặt khinh miệt trong nháy mắt liền chấn
động, nhịn không được kinh hộ: “Thật ? hay giả? Ngươi không phải gạt ta chứ?”

Phong tinh thạch vốn là một tài liệu cực kỳ quan trọng cho tu sĩ Nguyên Anh
kì, nó có thể giúp pháp bảo có phong năng lực rất lớn. Đối với kẻ am hiểu thi
triển tà phái Phong hệ đạo pháp như lão già họ Phong mà nói, vật ấy là cực kì
trọng yếu. Bổn mạng pháp bảo của hắn chính là một cây Hắc Phong Kỳ, khi thi
triển thì từng trận hắc phong có thể đem núi cao thổi thành tro tàn. Nếu có
một khối cực phẩm Phong hệ tinh thạch nhất định uy lực sẽ đại tăng, khả năng
linh bảo có thể tăng ba thành. Cho nên lão già họ Phong mới để ý như thế.

Tiểu Bàn thấy hắn có hứng thú, nhất thời vui mừng nói: “Không lừa ngài, thật
sự, ngài xem đi a!” Nói xong hắn lấy ra một khối đá xanh biếc.

Khối đá này ước chừng một thước vuông, ngọc không phải ngọc, vàng không phải
vàng, lại không có hoa văn rực rỡ, càng không có linh áp cường đại phát ra, ở
mặt ngoài căn bản chẳng có gì đặc biệt, nhìn chỉ như một tảng đá bình thường.

Bất quá Phong tinh thạch chính là như vậy. Lão già họ phong đánh giá cẩn thận
một phen, hơi tỏ vẻ nghi ngờ nói: “Thoạt nhìn không sai, nhưng vẫn không thể
xác định. Thứ này bề ngoài rất giống, bất quá sau lúc ngươi thâu nhập linh khí
vào nó tiền phát ra thanh quang mãnh liệt, còn có luồng khí xoáy mĩ lệ! Tiểu
tử, ngươi cho ta thí nghiệm một chút rồi nói sau!”

“Không cần thí nghiệm, đây chính là đồ thật!” Tiểu bàn nói thẳng: “Chỉ cần
ngươi thả chúng ta đi, nó là của ngươi!”

“Ha ha ha, chẳng lẽ giết ngươi xong thì ta không chiếm được nó sao?” Lão già
họ phong cười lạnh nói.

“Đương nhiên!” Tiểu bàn nói xong. Hai tay bắt lấy Phong hệ tinh hạch tiến về
phía Phượng Minh Đao nói: “Ngươi cũng biết Phượng Minh Đao sắc bén, nếu ngươi
dám dùng sức, ta sẽ phá hủy nó!”

“Đừng, đừng, đừng!” Lão già họ phong vừa nhìn tưởng thật bèn khiếp sợ, bởi vì
Phong tinh thạch không như những thứ khác, thứ này chỉ có trạng thái nguyên
vẹn mới xài được, chỉ bị vỡ nát một chút hay kết cấu bên trong bị hỏng thì
Phong nguyêt tố tinh hoa ẩn chứa trong đó rất nhanh sẽ thất thoát hết, sau đó
sẽ thành tảng đá. Vật ấy đối với lão già họ Phong cực kỳ trọng yếu, hắn tự
nhiên không muốn có sự cố gì sảy ra bèn nhanh chóng nói: “Ta tin ngươi, cái gì
ta cũng đáp ứng, chỉ cần ngươi đem vật này cho ta, ta sẽ cho các ngươi đi!”

“Đừng tin hắn!” Hồng Ảnh vội kêu lên: “Danh dự là vô dụng với tà phái, ngươi
đưa Phong tinh thạch cho hắn, chúng ta chết chắc, không bằng để ta hủy nó đi.”
Nói xong hồng ảnh thúc dục Phượng Minh Đao ý muốn phá hủy tảng đá kia.

Lão già họ phong thấy vậy lập tức nóng nảy nói: “Không, không, ta có thể thề!
Tuyệt đối không nuốt lời, lấy thân phận của ta chắc chắn không thèm lừa đám
vãn bối bác ngươi.”

“Vậy cũng không nhất định, ngươi vừa mới nói rằng đã sớm trở thành trò cười
của thiên hạ rồi, thanh danh bị chó cắn rồi ( :88: chém tí) nên mới vô liêm sỉ
đánh lén vãn bối chúng ta!” Hồng ảnh khinh thường mắng.

Lão già nghe thế chút nữa thì tức chết, nhưng vì Phong tinh thạch hắn phải cố
nén lửa giận, giả vờ ủy khuất kêu lên: “Vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ
mà? Vừa nãy ta không biết các ngươi có phong tinh thạch.” (vãi :61:, trắng
trợn vãi hà :61: - biên)

“Hiện tại ngươi biết rồi đấy!” Tiểu bàn nói: “Tiền bối, một khi đã như vậy,
sao ngài không thả ta ra trước, đợi ta an toàn sẽ đem Phong tinh thạch dâng
lên!”

“Thúi lắm! các ngươi an toàn rồi làm sao có thể đưa phong tinh thạch cho ta a?
ngươi cho rằng ta ngu lắm à?” ( ừ :64: - dịch ) Lão già họ phong rốt cục nhịn
không được mắng: “Tóm lại bớt sàm ngôn đi, hôm này các ngươi nếu không để
Phong tinh thạch lại thì chuẩn bị chết tại đây đi!”

“Nhưng là…” Hồng ảnh vừa mới nói thì bị lão già ngắt lời: “Không nhưng nhị gì
hết, các ngươi một là tin ta! Hai là chúng ta cá chết lưới rách!” Hắn cực kì
dữ tợn nói, hiển nhiên là đã động sát cơ.

Nhìn thấy hắn kiên trì như thế, Tiểu Bàn cũng cảm thấy khó sử, thoáng nghĩ một
chút sau đó bèn nói: “Cũng được, chúng ta tin tiền bối một lần, bất quá, ngài
nhất đinh phải thề mới được!”

Tiểu bàn vừa dứt miệng, Hồng Ảnh sốt ruột nhảy dựng lên: “Bàn ca ca, làm sao
ngươi ngu vậy? Lời hắn nói không đáng tin!”

“Ha ha ha!” Phong lão giả ngửa mặt lên trời cười lớn: “Thằng mập (:196: )
ngươi lựa chọn chính xác đấy, lão phu phát thệ chỉ cần ngươi gia Phong tinh
thạch cho ta, ta sẽ tha cho các ngươi lập tức rời khỏi! Nếu nuốt lời ta
sẽ…sẽ….”

Lão già họ phong thề đến đây thì kẹt (quê lão này chưa được phổ cập mẫu giáo
đây mà :113: - dịch) Tiểu bàn thấy thế vội vàng nói: “Ngươi sẽ bị chính đạo tu
sĩ đánh đập cho đến chết!”

Lão già bị Tiểu Bàn nói như thế, chút nữa thì tức chết ( nãy giờ 2 lần mém
chết :61: thằng này còn hên ) bất quá hắn vẫn cố nhịn được, thầm nghĩ trước
tiên phải lấy Phong tinh thạch đã, ra ngoài giết cũng không muộn, dù gì cũng
không thể tha cho tên mập mạp chết bầm này được.

Nghĩ vậy, hắn vẫn nặn ra bộ mặt tươi cười nói: “Hảo hảo hảo, theo ý ngươi nếu
ta làm trái lời thề sẽ bị tu chính đạo hành hạ đến khi chết, được chứ? Còn
không mau đưa tinh thạch cho ta, ta phải xem thiệt giả mới có thể tha cho các
ngươi a!”

Hồng ảnh vừa nghe, nhất thời nóng nảy, nhanh chóng giữ chặt tay tiểu bàn nói:
“Bàn ca ca, Bàn ca ca, ngàn lần không thể nghe hắn a!”

“Nhưng đây là con đường sống duy nhất a?” Tiểu bàn khó sử nói

“Không thể nào là con đường sống, tuyệt đối là con đường chết mà!” Hồng ảnh
sốt ruột nói với Thủy Rĩnh sau lưng: “Thủy tĩnh tỷ tỷ, ngươi nói đi a?”

“Ai, ta giờ rất loạn, thật sự không biết nói sao, thôi thì hết thảy do sư
huynh làm chủ thôi!” Thủy Tĩnh có chút mệt mỏi nói. Hiển nhiên nàng đang vì
lần này không tính toán ra được mà cảm thấy áy náy.

Tiểu bàn thấy thế vội an ủi: “Thủy tĩnh sư muội, lần này đánh lén là Nguyên
Anh tu sĩ, cường đại hơn ngươi nhiều lắm. Hơn nữa mấy ngày này ngươi luôn nghỉ
ngơi không được tốt, còn theo ta chạy loạn khắp nơi, làm cho tinh lực không
còn nhiều, thất thủ cũng là đúng thôi! Ngươi không cần áy náy!”

“Thật cảm tạ sư huynh, ta biết!” Thủy tĩnh cười khổ gật đầu, rồi nói: “Bất qua
hiện tại lòng ta rất loạn, hết thảy vẫn là nghe theo ngươi!”

“Cũng tốt!” Tiểu bàn gật gật đầu, sau đó nói: “Vị tiền bối này dù sao cũng là
Nguyên Anh kỳ tu sĩ. Coi như là cao thủ thanh danh hiển hách khắp Thương Mang
Sơn, ta nghĩ cũng không đến mức lật lọng, cho nên ta quyết định đem Phong tinh
thạch cho ngươi phân biệt thật giả trước, sau đó mới nhường đường cho chúng
ta. Các ngươi thấy sao!”

“Ta phản đối!” Hồng ảnh kiên quyết kêu lên đầu tiên.

“Ta ủng hộ ý của sư huynh!” Thủy tĩnh thản nhiên nói.

“Cái gì?” Hồng ảnh nghe xong giật mình nói: “Sư tỷ, ngươi biết rõ bọn hắn là
tu sĩ tà phái, nói lời đều không giữ lời, sao còn ủng hộ Bàn ca ca đùa giỡn
a?”

“Bởi vì chúng ta không có sự lựa chọn, họ là dao thớt, chúng ta là thịt cá.
Thế nào cũng chết, vì sao không chọn cái có cơ hội sống cao hơn?” Thủy tĩnh
cười nói.

“Ha ha ha!” Lão già họ phong nghe xong cười to nói: “Vẫn là Thủy Tĩnh tiểu thư
sáng suốt, tiểu bàn tử, còn không mau đem tinh thạch ném lại đây!”

“Đừng đưa cho hắn, dù sao cũng chết, sao không bằng cùng hắn cá chết lưới
rách!” Hồng ảnh sốt ruột nói.

Tiểu Bàn không nghe ý kiến của Hồng Ảnh. Trực tiếp vung tay ném Phong tinh
tạch đi.

Hồng ảnh thấy thế tức giận vô cùng, định trực tiếp dùng Phượng minh đao giơ
lên chém nát khối đá kia. Nhưng nàng vừa có ý đã bị Tiểu Bàn cùng Thủy Tĩnh
mỗi người giữ chặt một tay, nên không thi triển gì được cả.

Hồng ảnh thấy cực kì ủy khuất, nước mắt đều rớt xuống, lập tức quên mất chém
Phong tinh thạch mà oán hận dậm chân, không cam lòng khóc ròng nói: “Tên quỷ
quyệt kia nhất định không thủ tín, các ngươi nhất định sẽ hối hận!”

“Làm sao có thể?” Tiểu bàn khinh thường nói: “Người ta là nguyên anh cao thủ
sao lại không giữ lời chứ!”

“Ha ha ha!” Nhưng vào lúc lão già họ phong tiếp nhận Phong tinh thạch bèn ngửa
mặt lên trời cuồng tiếu nói: “Tử mập mạp, ai nói cho ngươi biết, Nguyên Anh tu
sĩ không thể nói dối sao?”

“Đúng thế, lừa dối đối với ta mà nói quả thực là như cơm bữa!” Một kim đan kỳ
theo sau lão già họ phong cười nói.

“Thật là tên mập mạp ngu ngốc! Đầu to óc bằng quả nho, ngay cả một tiểu cô
nương cũng không bằng!” Một kim đan tu sĩ khác cười nói.

“Ha ha ha!” Ba người lập tức cười như điên.

Tiểu bàn nghe xong, nhất thời hoảng sợ, dùng ngón tay run rẩy bi phẫn nói:
“Các ngươi thật vô sỉ!”

“Ha ha ha! Vô sỉ mới là tà phái, hữu sỉ là chính phái!” ( tà phái thì móm còn
chính phái thì trồng răng giả a:61::110: - dịch) Một tên Kim Đan cuồng tiếu
nói.

Hồng ảnh thấy thể oán hận giậm chân, cả giận nói: “Bàn ca ca, ngươi xem, giờ
tính sao?”

Tiểu bàn nghe vậy bỗng cười lạnh nói: “Ta mới không bị lừa, vừa rồi đưa cho
hắn chỉ là một tảng đá bình thường, không phải Phong hệ tinh thạch!”

“A?” Tiểu bàn vừa nói làm cho cả đám thất kinh.

Nhưng chỉ riêng lão già họ phong chỉ cười híp mắt không thèm để ý, chỉ thấy
hắn đắc ý cười nói: “Tử mập mạp, ngươi nói hàm hồ một câu thì ta bèn đem tảng
đá kia đập nát sao? Ha ha, ngươi quá coi thường ta, mặc dù ở xa, ta chưa thể
nhìn ra vật ấy có phải thật hay không nhưng khi nó đã ở trên tay ta, ta khẳng
định đây là hàng thật, không tinh ta sao, xem đây!”

Nói xong lão già họ Phong trên tay linh quang chợt lóe, một cỗ linh khí bị hắn
rót vào Phong tinh thạch. Lập tức khối phong tinh thạch quang mang đại phát,
đồng thời vô số luồng khí xoáy nhỏ cũng theo phong tinh thạch phun mạnh ra
ngoài, bắn ra vài chục trượng rồi dần dần biến mất, quả thực giống như pháo
hoa trong đêm giao thừa vậy, vô cùng mĩ lệ.

“Nhìn thấy không, đây tuyệt đối là hàng thật giá thật a!” Lão già họ phong
ngửa mặt lên trời cười ha hả.

Nhưng mà, khi hắn cười được nửa chừng, chợt phong tinh thạch bạo phát ra một
đạo thanh quang kì dị, đạo thanh quang này so với lúc trước phát ra có vẻ hơi
tối hơn một ít, thuộc tính hoàn toàn bất đồng, hiển nhiên không phải toàn bộ
thuộc về phong tinh thạch. Sau khi nó xuất hiện trực tiếp đem lão già họ phong
nuốt vào, sau đó chợt lóe rồi biến mất, cả lão già họ Phong cũng biến mất vô
ảnh vô tung! :90:

Biến đổi lớn như thế làm cho người ta không kịp trở tay. Nhất là hai Kim Đan
tu sĩ kia, quả thực khêng dám tin vào mắt mình, một Nguyên Anh kỳ tu sĩ sống
sờ sờ trước mặt mình tự dưng biến mất, đánh chết họ cũng không dám tin ( mình
còn chả tin nữa là các bạn )

Hồng ảnh cũng há hốc mồm nhìn, chỉ có Tiểu Bàn là lộ ra thần tình xấu xa, rõ
rang là gian kế thành công. Mà Thủy Tĩnh cũng lập tức cười mà nói: “Tiểu Na Di
Lệnh Phù!” (Townportal Scroll :61:)

Hồng ảnh vừa nghe lời ấy lập tức kinh hỉ hỏi: “Thủy tĩnh sư tỉ, sao lại là
Tiểu Na Di Lệnh Phù?”

“Vừa rồi Phong tinh thạch bộc phát ra thanh quang. Là một Tiểu Na Di Lệnh Phù
phóng ra!” Thủy Tĩnh lập tức đã hiểu ra: “A, ta hiểu rồi. Chẳng trách sư huynh
luôn luôn thông minh lanh lợi lại tùy tiện đưa Phong tinh thạch ném đi, hóa ra
là trong phong tinh thạch ẩn dấu một khối Tiểu Na Di Lệnh Phù. Lão già kia nếu
muốn kiểm tra Phong tinh thạch sẽ phải đưa linh khí vào, mà linh khí sẽ kích
thích Tiểu Na Di Lệnh Phù phát động. nếu bình thường hắn khẳng định sẽ phát
giác ra có điều không đúng bởi vì có phong tinh thạch phát ra âm thanh kỳ lạ
che dấu tung tích của lệnh phù nên hắn không nhận ra, kết quả là bị Tiểu Na Di
Lệnh Phù truyền tống đi! ( bán chữ vãi hà K )

“A?” Hồng ảnh vui mừng kêu lên: “Bị Tiểu Na Di Lệnh Phù truyền tống, vậy chẳng
phải là hắn muốn đi…?”

“Không sai, Phong tiền bối đó không muốn khi dễ chúng ta nên đã đi Huyền Thiên
Biệt Việt để tìm trưởng bối của chúng ta gây phiền phức rồi!” Tiểu bàn ra vẻ
tiếc hận, làm trò nói: “Lại nói, vị Phong tiền này cũng là hảo hán a! Đơn
thương độc mã tiến vào Huyền Thiên Biệt Viện, cái này cần bao nhiêu dũng khí
mới đủ a!”

Nghe Tiểu Bàn nói với vẻ mặt khâp phục, cứ như là thật sự bội phục người ta
vậy. Nhưng trên thực tế mọi người nghe đều hiểu Tiểu Bàn đây là đang châm chọc
người ta mà thôi.

Cho nên, đám người xung quanh nghe xong đều xém hôn mê! Trong lòng đều mắng
mập mạp chết tiệt! Hành hạ người ta như vậy còn giả vờ giả vịt, gia hỏa này
thật quá âm hiểm mà!

Phải biết rằng, Huyền Thiên Biệt Viện là nơi để cho một kẻ đơn phương độc mã
xông vào chém giết sao? Không nói tới bốn vị Nguyên Anh tu sĩ, lại còn hơn
mười vị Kim Đan cao thủ trấn giữ. Mấy chục thế hệ vất vả quanh năm bảo hộ đại
trận kể cả phân thần cao thủ cũng có thể thu phục. Lão già họ Phong tuy rằng
rất mạnh, nhưng cùng lắm cũng chỉ là nguyên anh tu sĩ, một thân một mình tiến
vào Huyền Thiên Biệt Viện chém giết? Đây không phải tìm chết sao? Kết quả
không phải hỏi a, khẳng định là hữu khứ vô hồi! :14:


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #178