Tin Tức Cha Mẹ


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Hàn đạo huynh thấy Tiểu Bàn sốt ruột, cảm thấy vô cùng đắc ý, không chút hoang
mang từ tốn nói: “Hắc hắc, sư đệ, nơi này thật sự không phải là chỗ nói
chuyện, ngươi xem chúng ta có phải là nên thay đổi địa phương nói chuyện khác
không?”

Tiểu Bàn vừa nghe thấy vậy, lập tức cảnh giác. thầm nói: ‘Lăng Tiêu Thành tuy
tương đối an tòan, nhưng những tu sĩ họat động trong bóng tối tuyệt đối không
ít. Chỉ cần không gây sự đánh nhau, thủ vệ thành cũng chẳng muốn xen vào!
Không biết tên gia hỏa kia muốn lừa ta đến địa phương vắng vẻ nào phục kích ta
đây?’

Hàn đạo huynh nhìn được sự không tín nhiệm của Tiểu Bàn, mỉm cười, tiện tay
ném một thứ cho Tiểu Bàn.

Trên vật ấy không có Linh Khí, hơn nữa nơi đây lại là Truyền Tống Trận, người
đến người đi qua lại tấp nập. Tiểu Bàn cũng không sợ đối phương ra tay đánh
lén. Duỗi tay thản nhiên tiếp nhận, nhìn kỹ, lập tức tòan thân chấn động.

Thì ra, trong tay hắn, chính là một chuỗi vòng cổ bằng Phỉ Thúy của mẫu thân,
tuy rằng thứ đó không phải là pháp khí pháp bảo gì lợi hại, nhưng là do phụ
thân Tiểu Bàn chính tay thu thập từng hạt Phỉ Thúy, tỉ mỉ điêu khắc mà thành.
Bình thường mẫu thân luôn luôn mang bên người, một khắc không rời. Lúc ở bên
cạnh mẫu thân Tiểu Bàn không biết sờ soạn vật ấy bao nhiêu lần, làm thế nào có
thể nhầm lẫn được đây?

Hôm nay, thoắt cái đã trôi qua mười mấy năm. Tiểu đồng năm đó đã trở nên to
lớn khỏe mạnh. Lại là nhân tài mới xuất hiện thanh danh chấn động Tu CHân
giới. Mà cha mẹ hắn lại một đi không trở lại. Phỉ Thúy vẫn tỏa sáng như trước,
giọng nói, dáng điệu cha mẹ vẫn thường xuyên xuất hiện trong tâm chí hắn,
nhưng song phương lại âm dương cách biệt, không thể gặp mặt.

Cảnh còn người mất, Ngừơi kiên cường như Tiểu Bàn cũng không nhịn được nước
mắt tuôn rơi. Một cỗ sát khí vô hình, từ trên người hắn bộc phát, làm cho Hàn
đạo huynh thực lực cao hơn hắn một bật, cũng bị dọa cho sắc mặt trắng bệt.Vội
vàng giải thích: “Tống sư đệ, lệnh tôn cùng linh đường năm đó thực lực hơn xa
tại hạ, ta cũng không có bổn sự tổn thương bọn họ! Ta chẳng qua chỉ là bán tin
tức, kiếm thêm ít tiền mà thôi, ngài nếu như không cần, cũng không nên động
khí phải không?”

Tiểu Bàn nghe vậy, thoáng cân nhắc, thu hồi linh áp, thản nhiên nói: “Đi tìm
một phòng trong hương lâu rồi nói tiếp.”

Bế Hương Lâu là một cao cấp tửu lâu nằm bên cạnh truyền tống trận, chuyên môn
dành cho tu sĩ, bên trong các món ăn cùng rượu đều là dùng vật liệu linh phẩm
mà trong tay Tiểu Bàn cũng có là Vô Nhãn Ngư cùng Linh Cô tạo ra, hai loại
thực vật nổi danh này đương nhiên là Hàn đạo huynh đã nghe qua, cho nên nhãn
tình sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Hảo hảo, như thế thì phiền sư đệ tiêu
phí rồi.”

“Không sao!” Tiểu Bàn cố nén xúc động muốn một quyền đánh chết đối phương
xuống, cùng hắn đi tới hương lâu, chọn một gian phòng đơn độc thanh tịnh.

Hàn đạo huynh dường như biết Tiểu Bàn giàu có, cho nên căn bản không hề khách
khí, sử dụng công phu sư tử ngọam kêu ra một chuỗi dài tên các món thức ăn,
ước chừng hơn mười món, mỗi món giá trị đều hơn trăm khối linh thạch. Hai
người ăn hết những thứ trên có vẻ không tiêu, nhưng với dáng người của Tiểu
Bàn có thể miễn cưỡng ăn luôn một nữa, dư thừa thật là rất lãng phí.

Tiểu nhị kia chính là một Tiên Thiên tu sĩ, ánh mắt nhìn người chuẩn xác vô
cùng, lập tức nhìn ra hàn đạo huynh chỉ là quỷ nghèo, người bỏ tiền là Tiểu
Bàn, ngoài mặt đối với Hàn đạo huynh rất là khách khí nhưng anh mắt lại chăm
chú đặt vào Tiểu Bàn.Chờ Hàn đạo huynh gọi món ăn xong tiểu nhị trực tiếp xin
chỉ thị của Tiểu Bàn: “Này tiền bối, đều dùng tất cả các món ăn này chứ?”

“Cứ như vậy đi!” Tiểu Bàn cũng chẳng muốn cùng Hàn đạo Huynh chấp nhặt thản
nhiên nói: “Cho thêm vài bình rượu ngon!”

“Sảng khoái!” Hàn đạo huynh vốn tưởng Tiểu Bàn thế nào cũng giảm bớt đi vài
món ăn, cho nên hắn gọi món ăn nhiều hơn một chút, cũng không ngờ tiểu gia hỏa
kia cũng không thèm quan tâm, vô cùng cao hứng, trong lòng thầm nói tốt, cuối
cùng cũng gặp phải dê béo!

Hắn không biết Tiểu Bàn cũng âm thầm cười lạnh trong lòng: “Ngu ngốc, chết đã
đến nơi cũng không biết, cho ngươi một bữa ăn cuối cùng, xem như ruợu tiễn đưa
ngươi đi!”

Tiểu nhị thấy Tiểu Bàn nói như vậy cũng không nói nhảm, lập tức đi xuống dưới
chuẩn bị.

Hàn Đạo Huynh thấy vậy, trong lòng nhịn không được có chút tò mò. Phải biết
rằng mình vừa mới gọi đồ ăn trên cả vạn linh thạnh, trúc cơ tu sĩ bình thường
cũng sẽ không hào phóng như vậy. Nếu là người khác, cũng giống như Tiểu Bàn
mặc đạo bào rách rưới, người không có gì có giá trị, chính là điển hình cũa
mẫu người nghèo kiết xác, hơn nữa còn gọi rất nhiều món ăn, người trong hương
lâu chắc chắn sẽ nghi ngờ sợ quỵt nợ.Nhưng vì sao tiểu nhị đối với Tiểu bàn
một chút nghi ngờ cũng không có?

Nghĩ vậy, Hàn đạo huynh cuời dò hỏi: “Tống sư đệ, hình như người trong Hương
Lâu đối với ngươi rất quen thuộc? Ngươi trước kia đã từng đi qua nơi này?”

Tiểu Bàn thờ ơ trả lời: “Ngẫu nhiên dừng chân uống rượu thôi!” Kỳ thật lúc này
hắn cũng không nói thật. Tiểu Bàn sau khi tiến vào Tiên Thiên ngũ trọng thiên
, thường xuyên đến nơi này phung phí, nhiều lần tiệc tùng linh đình, ruợu ngon
gái đẹp. Sau khi no nê còn mua thêm cả đống sơn hào hải vị.

Hàn đạo huynh thấy Tiểu Bàn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi lại, một lát
sau, một đống lớn thức ăn đã xuất hiện trên bàn. Nếu dùng lửa bình thường nấu
nướng. Nhiều đồ ăn như vậy cũng phải vất vả cả ngày. Nhưng mà nghe nói Hương
Lâu đều sử dụng thực hỏa của tu sĩ nấu ăn, dụng cụ đều là những pháp khí được
đặc biệt luyện chế, khi nấu sẽ nhanh hơn.Hơn mười món trên cơ hồ không phí bao
nhiêu công sức để hoàn thành.

Sau khi thức ăn được dọn lên, người ta lại đem rượu lên sau đó tự giác lui ra
ngoài, lưu cho hai người không gian riêng để nói chuyện.

Tiểu Bàn trong lòng sốt ruột về tin tức cha mẹ, ăn không biết ngon, nhưng Hàn
đạo huynh thì như quỷ đói đầu thai, hai tay họat động không ngừng, thỏa sức
càn quét rượu và đồ ăn trên bàn. Hình dáng nhết nhác thô lỗ, không gì tả đươc.
Làm cho đồ ăn rơi vãi tung tóe khắp nơi. Làm cho Tiểu Bàn không sao ăn được,
rơi vào bế tắc chỉ có thể để mặc hắn, ngồi một bên lạnh lùng uống ruợu.

Cứ như vậy. Hàn đạo huynh ước chừng một khắc sau mới lưu luyến dừng lại, lại
uống một ly Bách Hoa Tửu ba mươi năm sau đó mới cảm giác mỹ mãn ngã vào ghế
cười nói: “Đã lâu không có ăn một bữa sảng khoái như thế.”

Thấy cuối cùng hắn cũng đã dừng lại, Tiểu Bàn không chút hoang mang buông chén
ruợu thản nhiên nói : “Hàn đạo huynh ngon miệng không?”

“Rất tốt!” Hàn đạo huynh cười nói.

“Bây giờ chúng ta có thể nói chính sự rồi chứ?” Tiểu Bàn nghiêm nghị nói.

Hàn đạo huynh vừa nghe lời ấy, lập tức cũng nghiêm túc hẳn lên, ngồi ngay nhắn
nói với Tiểu Bàn: “Tống sư đệ, việc mua bán này rất đơn giản, năm mươi vạn
linh thạch, ta cho ngươi biết vị trí di hài cha mẹ ngươi.”

"Năm mươi vạn linh thạch không thành vấn đề!” Tiểu Bàn thản nhiên nói: “Chẳng
qua, ta sao biết ngươi nói thật hay là giả?”

“Năm mươi vạn không thành vấn đề?" Hàn đạo huynh vừa nghe như vậy, hối hận
ruột quặn lại từng cơn, không nói hai lời. Ba một tiếng tự cho mình một bạt
tai nghiêm mặt nói: “Tống sư đệ a, vừa mới ta là rượu nói sai rồi, không phải
năm mươi vạn, là một trăm năm mươi vạn linh thạch.”

“Ta cho ngươi hai trăm năm mươi vạn.” Tiểu Bàn cười lạnh nói.

Hàn Đạo huynh nghe xong tức khắc mừng rỡ nói: “Hai trăm năm mươi vạn? Ai nha
nha, thật là rất cám ơn sư đệ a.”

“Trước tiên không vội!” Tiểu Bàn cười lạnh nói: “Ngươi dù sao cũng phải xác
minh cho ta biết tin tức thật hay giả chứ?”

Hàn đạo huynh vội vàng nói: “Khẳng định là sự thật. Ta đã đưa cho nguơi vòng
cổ làm bằng chứng rồi a!”

“Cái rắm! Cái kia mà cũng được tính là chứng cớ à? Nói không chừng ngươi tại
trên phố mua đại đến đây!” Tiển Bàn cười lạnh nói.

“Sao lại có thể như vậy đươc!” Hàn đạo huynh lập tức sốt ruột giải thích: “Ta
thề là không có lừa dối ngươi! Nếu tìm không thấy, ngươi có thế kiếm ta tính
sổ!” (biên: nói cứ như đùa ấy :61:)

“Hừ, Thương Mang Sơn trùng điệp kéo dài trăm vạn dặm, tu sĩ có đến trăm vạn
người. Ta tìm ngươi tính sổ bằng cách nào đây?” Tiểu Bàn căn bản chẳng muốn
nghe hắn nói nhảm, trực tiếp chém đinh chặt sắt nói: “Hãy bớt sàm ngôn đi, nếu
không có thêm chứng cớ thuyết phục nào nữa, ta đúng là không thể chỉ bằng một
bộ vòng cổ, liền tiện tay cho ngươi nhiều linh thạch như vậy.”

Hàn đạo huynh vừa nghe, lập tức khổ sở bất đắt dĩ nói: “Sư đệ a, ngươi đừng
làm khó ta, ta đích xác không có thêm chứng cứ! Nêu không thì như vậy đi, ta
tự mình mang ngươi đi?”

“Hừ.” Tiểu Bàn nghe xong, tựa cười mà khôg cười nhìn hắn nói: Ngươi xem ta
giống ngu ngốc lắm sao? Đi theo ngươi, Chỉ sợ chưa thấy được di hài phụ mẫu,
đã rơi vào tay tà phái. Đến lúc đó, chẳng phải là ngươi có thể đổi lấy một
kiện ngũ phẩm pháp bảo sao? Có phải hay không?”

“Hắc Hắc, tuyệt đối là không có việc này! Không có việc này.” Hàn đạo huynh
vội vàng cười cầu tài lấp liếm.

“Như vậy đi!” Tiểu Bàn cũng chẳng muốn nói nhiều, chuyển lời nói: “Ngươi trước
tiên nói cho ta biết như thế nào phát hiện di hài cha mẹ ta?”

“Là như thế này!” Hàn đạo huynh vẻ mặt thành khẩn nói: “Đó là ước chừng khoảng
một năm trước, sáng sớm, sư huynh ta ở một nơi nào đó trong Thương Mang Sơn
tìm linh dược, đột nhiên phát hiện phía trước xảy ra chiến đấu kịch liệt giữa
các cao giai tu sĩ, ta lúc ấy chỉ mới là trúc cơ sơ kì, nơi đây ít nhất là đại
chiến giữa các Kim Đan tu sĩ. Ta vô cùng sợ hãi, như cá trong chậu, vội vàng
tìm chỗ kín đáo núp vào. Ước chừng khá lâu, đợi cho tu sĩ phía trước giao
chiến xong mới đi ra.”

Hàn Đạo huynh sau đó tiếp: “Ta lúc ấy tò mò, không hiểu vì sao địa phương ấy
thường xuyên có cao thủ Kim Đan tu sĩ lui tới, vì thế liền tiến vào sâu bên
trong trận chiến, kết quả phát hiện được thi thể một nam một nữ, bị người ta
dã man đóng đinh trên cây đại thụ. Vị nam tu sĩ, vẽ mặt chính khí, mặc
trênngười trang phục mang dấu hiệu Huyền Thiên biệt viện nội môn tinh anh đệ
tử, người nữ thì dung mạo tuyệt mĩ cũng là nội môn đệ tử. Bọn họ nhìn vào
giống như một đôi vợ chồng.”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #173