Tiên Thú Huyền Quy


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Lão già có chòm râu dê sờ râu nói: “Ngươi có biết Tiên Thú Huyền Quy chứ?”

“Tiên Thú Huyền Quy?” Tiểu Bàn gãi đầu, cau mày hỏi: “Nghe đâu là hậu duệ của
Thần Thú Huyền vũ, cường đại đến nỗi có thể đối kháng với siêu cấp yêu thú đại
thừa kỳ.”

“Không sai, chúng có số lượng cực ít, sau khi trưởng thành thì thần thông bất
khả hạn lương ( không biết giới hạn). Mà trong đó cũng có con nổi bật, trên
lưng liền sinh ra hà đồ hoặc lạc thư đồ án, loại tiên thú huyền quy này đều
được trời cao chiếu cố, tiền đồ bất khả hạn lượng ( mợ nó 2 lần rồi :456: )
dường như tất cả đều phi thăng tiên giới.” Lão già có chòm râu dễ giải thích:
“Mà Huyết Văn Hà Đồ, chính là dùng tiên thú Huyền Quy trời sinh có hà đồ luyện
thành một loại bảo vật đặc thù.”

“Pháp bảo đặc thù?” Tiểu Bàn vừa nghe bỗng mắt sáng lên :7:, vội hỏi: “Có cái
gì đặc thù?”

“Là một loại pháp bảo tiêu hao!” Lão già có chòm râu dê giải thích: “Sử dụng
một cái có thể đem tấm hà đồ này thành hình xăm trên người ngươi!”

“A?” Tiểu Bàn nghe xong hứng thú nói: “Như vậy hình săm huyết sắc này có tác
dụng gì?”

“Có rất nhiều a.” Lão già có chòm râu dê lập tức cười nói: “Đầu tiêu, vật ấy
chính là máu của Tiên Thú Huyền Quy luyện chế thành. Sau khi phụ thể, có thể
đem huyết mạch tinh hoa dung nhập vào cơ thể ngươi, đem thể chất nâng lên diện
rộng, cường độ kinh mạch cùng thần thức cũng vậy, còn có thể tăng ngộ tính cho
ngươi, cho ngươi càng trở nên thông minh. Đây là một vài loại tác dụng thế
gian có thể biết, so với trợ giúp đột phá bình cảnh gì đó cũng không sai biệt
lắm.”

“Mặt khác, sau khi nó phụ thể sẽ hình thành một bộ hà đồ, khi ngươi bị công
kích, hà đồ sẽ phát ra hộ thể thần quang hấp thu công kích đối phương, chuyển
thành pháp lực của ngươi ( vãi tí :11: ) mặt khác, một bộ phận sẽ ngưng tụ
thành Huyền Vũ Thiên Cương Thần Lôi, chờ sau khi đủ bảy khỏa thần lôi, có thể
lấy hình dạng thất tinh bắc đẩu phản kích! ( lại còn phản dame :21: )” Lão già
có chòm râu dê tiếp tục nói: “Cho nên. Trừ khi có thể một kích đánh vỡ hộ thể
thần quang của hà đồ, bằng không thì ngươi là bất khả chiếm bại. :90:”

“Oa!” Tiểu Bàn sau khi nghe mừng phát điên, vô luận là thuộc tính công năng
nào cũng đều cực kì khủng khiếp, tuy nhiên hắn vẫn hỏi tiếp: “Cái hộ thể thần
quang hà đồ này mạnh bao nhiêu đây?”

“Hà đồ hộ thể thần quang quyết định bởi cường độ thân thể của ngươi, cơ thể
càng cường tráng thì hà đồ càng cắn nuốt được lực lượng mạnh.” Lão già có chòm
râu dê cười nói: “Lấy cơ thể của ngươi hiện tại, sau khi hà đồ phụ thể, có thể
đỡ được một kích toàn lực của một Kim Đan kỳ tu sĩ, trong số tu sĩ đồng cấp,
ngươi gần như không sợ bất kì kẻ nào. Kể cả ngươi đứng bất động thì bọn chúng
cũng bị Huyền Vũ Thiên Cương Thần Lôi phản chấn làm bị thương.”

“Oa, quá tuyệt!” Tiểu Bàn mừng như điên.

“Ha ha, kỳ thật đó cũng không phải toàn bộ năng lực, còn có một chút huyền
diệu bên trong, ngươi chịu khó tìm hiểu.” Lão già có chòm râu dê cười cười
nói: “Ngoài Huyết Văn Hà Đồ còn có Huyết văn Lạc thư, cũng là lấy máu của tiên
thú Huyền Quy trưởng thành luyện chế, chẳng qua là vẫn chưa tìm thấy Huyền Quy
có chứa Lạc Thư này mà thôi. Một khi đem hai loại Huyết Văn này trên người.
Song đồ hợp nhất, làm cả hai uy lực đại tăng. Tới khi đó dù là chống lại tu sĩ
cấp bậc cao hơn cũng có thể thoải mái bảo vệ, thậm trí chiến thắng!”

“Lạc thư huyết văn có thể tìm ở đâu? ( ăn xin còn đòi ăn xôi gấc :| )” Tiểu
Bàn truy vấn.

Vừa nghe lời này, lão già có chòm râu dê nhất thời cười khổ nói: “Ta cũng muốn
biết a, làm gì có ai biết mà đem nói cho ngươi a? Tiên thú Huyền Quy cực kỳ
thưa thớt, bình thường các tu sĩ cực kì khó gặp, có được hà đồ hoặc lạc thư
bối văn đều hiếm lạ vô cùng. Cho dù là gặp cũng chắc gì đã đánh thắng, càng
đừng nói luyện chế thành Huyết văn? Ta đây ngẫu nhiên được một vị tiền bối Đại
thừa kỳ tặng, cũng coi như là một cơ duyên, ngươi muốn tìm lạc thư huyết văn,
chỉ sợ là như mò kim đáy bể, một đời mười vạn năm tuổi cũng chưa chắc tìm
được.”

Nghe lời này Tiểu Bàn cũng có chút thất vọng, bất quá hắn cũng không uể oải
bao nhiêu, dù sao Huyết văn hà đồ cũng không tồi. Nhưng có một chút kì quái,
có đồ tốt như vậy vì sao không dùm, ngược lại lại đổi cho mình? Thật khó hiểu?
(Biên: Mình cũng ko hiểu :61: )

Nghĩ vậy Tiểu Bàn thật cẩn thận hỏi lại: “Tiền bồi, nếu hà đồ lợi hại như vậy,
vì sao chính ngài không dùng?”

“Ai!” Lão già có chòm râu dê thở dài một tiếng, nói: “Hà đồ không thích hợp
với ta, ta dùng có chút lãng phí. Cho nên vốn ta muốn đổi một món linh bảo làm
ta vừa ý, đáng tiếc là không tìm được thứ thích hợp. Hơn nữa dương thọ của ta
cũng gần hết, không còn thời gian chờ đợi. cho nên… Với ta mà nói, trước hết
cần bảo trụ cái mạng già này mới là việc cần trước mặt, chịu thiệt một chút
cũng không sao.”

Tiểu Bàn giờ mới hiểu được nguyên nhân bên trong, lập tức gật đầu nói: “Tiền
bối có tâm tình, vãn bối có thể hiểu, dùng tàn trà này đổi Huyết Văn Hà Đồ
thật không hợp lý, vãn bối không để cho ngài chịu thiệt. Cho nên ta quyết định
đổi lấy thượng cổ lôi phù :90:”

Lão già hói đầu nhất thời mừng rỡ, vốn là nghĩ không đến lượt mình, không ngờ
quanh co chán chê lại thành công. Hắn lập tức đem lôi phu ném cho tiểu bản.
Sau đó ôm lấy bộ đạo trà cười to nói: “Ha ha ha, tiểu hài tử, phần nhân tình
này, ta nhớ vậy! Ha ha ha.”

Chứng kiến cảnh này, lão già có chòm râu dê thiếu chút tức chết, hổn hển nói:
“Ngươi, cái kẻ ngu ngốc này, ta thiệt nhưng ta thích, ngươi, ngươi làm sao lại
ngu vậy?”

Một bên lão già mặt đỏ cũng tỏ ra thần tình si ngốc. Hắn vạn lần không ngờ sự
tình lại sảy ra như này.

Nhưng Tiểu Bàn lại cười phá lên một tiếng, nói: “Hắc hắc, tiền bối đừng vội,
huyết văn hà đồ quả thật là đồ tốt, thứ đồ như vậy vãn bối rất muốn!”

“Ngươi còn muốn?” Lão già có chòm râu dê tức điên người mắng to: “Té đi, ngươi
cho là trong tay ngươi còn có đồ làm ta động tâm sao?”

Tiểu Bàn có chút hoang mang cười nói: “Ngộ Đạo Trà cũng không được?”

“Đương nhiên không được.” Lão già có chòm râu dê không nghĩ buột miệng nói ra,
nhưng là nói xong hắn mới kịp phản ứng, kinh hỉ nói: “Cái gì? Ngộ Đạo Trà?
Tiểu tử, ngươi còn sao?”

“Hắc hắc!” Tiểu Bàn tử mỉm cười nói, tùy tay lấy ra một hộp ngọc đưa tới, cười
nói: “Vãn bối lấy được tổng cộng hai lạng, trong đó một nửa cho Hồng ảnh sư
muộn, chúng ta uống hơn phân nửa, cuối cùng thừa lại một chút, ước chừng cũng
đủ cho ngài làm một ấm nữa!”

Lão già có chòm râu dê kích động vạn phần tiếp nhận hộp ngọc. Nhẹ nhàng mở ra
nhìn bên trong, đích thực là Ngộ Đạo Trà, tuy rằng không nhiều nhưng cũng đủ
cho hắn uống một lần.

“Ha ha ha, bàn tử, cho ngươi!” Lão già có chòm râu dê mừng rơn, không nói
nhiều. Đưa Huyết Văn Hà Đồ cho Tiểu Bàn, sau đó dặn dò: “Thứ này của ngươi,
bất quá phải nhớ cho kĩ, cho dù ngươi tố chất thân thể cực cao, trước Kim Đan
Kì cũng không nên dùng, bằng không sẽ bị điều ấn chứa trong đó làm cho linh
khí bạo thể mà chết!”

Tiểu Bàn nghe thế tuy cũng hơi sợ, nhưng nói tóm lại vẫn là cao hứng. Hắn vội
vàng nhận lấy sau đó nói: “Tạ tiền bối chỉ điểm!”

“Không cần càm tạ! Ha ha ha.” Lão già có chòm râu dê cao hứng cười to.

Lão già mặt đỏ vừa nhìn hai người khác đều có, chỉ có mình chẳng có gì, làm
cho hắn sao lại không tức a? Hắn lập tức không nhịn được cả giận nói: “Tiểu
bàn tử, ngươi có phải còn giấu một ít Ngộ Đạo Trà a?”

(Người dịch: :61: chết hài) (Biên: chả hiểu hài cái gì :124:)

“Không có, quả thật không còn!” Tiểu Bàn để chứng minh mình trong sạch trực
tiếp đem giới chỉ trên người Phượng Minh Lão Ma ném cho đối phương xem: “Không
tin tiền bối nhìn xem.”

Lão già mặt đỏ kiểm tra một phen, quả thật không có, tùy tiện ném lại cho Tiểu
Bàn, căm tức nói: “Ta nói có phải ngươi thiên vị a? Dựa vào cái gì mà cho bọn
hắn không cho ta? Hà đồ kia ta thừa nhận không so được, nhưng ngươi lại lấy
lôi phù của lão hói. Rõ ràng là đồ bỏ đi, làm sao so với Ngũ hành đạo bào của
ta? Hôm nay ngươi không nói rõ ta không để yên đâu!”

Tiểu Bàn nhìn điệu bộ này bèn choáng váng, Phân Thần Kỳ cao thủ, với hắn mà
nói là cửu ngưỡng chi sơn a, người ta muốn tìm ngươi gây phiền phức, ngươi làm
sao có biên pháp a.

Bất quá cũng may hai lão già kia đều chịu ơn của hắn, hiển nhiên không chịu
xem hắn bị khi đễ. Cho nên hai người kia một tả một hữu chống chọi với lão già
mặt đỏ.

Sau đó tiếp cận nói: “Phong đọ, phong độ! Chú ý phong độ! Ngươi là tiền bối
a!”

( 3 cái lão này hài chết đi được :110: )

Mặt khác lão già có chòm râu dê nói: “Đúng vậy, khi dễ tiểu bối là không có
phong độ a! Ngươi cũng vừa mới nói, cho dù không được cũng không gây phiền
toái cho người ta, giờ sao lại lật lọng?”

“Ta tìm hắn gây phiền toái? Ta chính là tìm sự công bằng a.” Lão già mặt đỏ
căm tức nói.

“Ngươi là một Phân Thần Kỳ tiền bối, tìm trúc cơ kỳ đệ tử đòi công bằng ư? Đây
không phải làm khó dễ người ta là gì?” Lão già đầu hói lập tức phản bác nói.

“Đúng a, cái này là ngươi không đúng rồi!” Lão già có chòm râu dê dứt khoát
nói: “Ta xem trời cũng không còn sớm, chúng ta cũng không cản trở ngươi nữa,
mau trở về sơn môn phục mệnh đi a?”

“Hảo hảo hảo, đi đi.” Lão già hói đầu phụ họa nói. Sau đó hắn cùng với lão già
có chòm râu dê cùng nhau đem lão già mặt đỏ đi.

Đồng thời bọn hắn cũng không quên chào hỏi: “Tiểu bàn tử, hẹn gặp lại sau a!”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #170