Một Trận Đại Chiến


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Vương Trung và Trương sư huynh nghe lời ấy, tức khắc giận tím măt, nhịn không
được cười lạnh nói: “Không biết chết sống, đi tìm chết đi!” Nói xong, hai
người thúc phi kiếm, hóa thành hai đạo hàn quang một trái một phải bổ về phía
Tiểu Bàn. Một kích toàn lực của bọn họ, phi kiếm phá không phát ra từng tiếng
rít chói tai, làm chấn động cả cây cối xung quanh, vô số cành cây đứt gãy, lá
cây rơi rụng vô số, uy thế này, quả thực có thể làm cho người nhát gan trực
tiếp bị dọa chết.

Nhưng là, đối mặt với công kích đáng sợ đó, Tiểu Bàn lại không mảy may lo
lắng. Chỉ thấy hắn không chút hoang mang, lấy ra phù chú, sau đó chấn vỡ. Ngay
sau đó, phù chú tỏa ra quang mang hoàng sắc chói mắt, nhanh chóng tạo thành
hai dải hào quang, bảo vệ Tiểu Bàn.

Vương Trung và Trương đạo nhân phi kiếm đánh đến màn hào quang kia, không ngờ
trực tiếp bị bắn trở về, không có chút hiệu quả, chỉ gây ra một gợn sóng bé
nhỏ.

“A” Vương Trung thấy thế, lập tức kinh hô một tiếng nói: “Đạo thuật hộ thể Thổ
hệ! Đây là phù chú chỉ có tu sĩ Trúc cơ mới tạo được, muốn mua phải có hơn 100
linh thạch mà!”

“Tên mập chết tiệt như thế nào nhiều tiền như vậy chứ?” Hàn Linh Phượng cũng
phải chấn động nói. Phải biết, một trăm khối linh thạch, đối với bọn họ là một
tài sản rất lớn, bình thường đều phải tính toán tỉ mỉ, căn bản không dám tiêu
sài như thế.

Nhưng Trương sư huynh coi như còn bình tĩnh, nhìn thấy Tiểu Bàn sử dụng phù
chú, không chút sợ hãi, ngược lại còn cười lạnh rồi nói: “Hắn càng nhiều tiền
tài càng tốt, thu hoạch của chúng ta càng lớn! Không phải chỉ là một cái phù
chú hộ thân hay sao? Tên mập đáng chết còn nghĩ cái đồ chơi này vô địch! Thật
buồn cười, nhị vị chúng ta cùng nhau toàn lực xuất thủ, ta không tin không
đánh vỡ nó!”.

“Cũng tốt!” Vương Trung và Hàn Linh Phượng lập tức đáp ứng. Bọn họ cũng biết,
bây giờ căn bản không còn đường lui, cho nên chỉ có liều mạng đánh một trận.
Cũng may chỉ là phù chú hộ thể trung cấp cũng không phải không thể phá vỡ, chỗ
này dù sao cũng có tới ba kiện pháp khí, ba kiện phi kiếm, toàn lực công kích,
tin tưởng chỉ vài lượt cùng nhau tấn công, có thể đánh vỡ Đạo thuật phòng ngự
này.

Nhận thức được, ba người không chút do dự, lập tức hét lớn, sau đó lập tức
hướng pháp khí, phi kiếm đánh tới Tiểu Bàn. Chỉ thấy ba đạo kiếm quang như hàn
băng, lần đầu tấn công, rất nhanh bị bắn ngược trở về. Chính là Phỉ Thúy phi
đao của Vương Trung, lực công kích chính của nó là tại chất độc, lực phá hoại
không lớn, thậm chí không bằng phi kiếm, cho nên hơi tiếp xúc đã bắn ngược về.

Kế tiếp đánh đến là Vô Ảnh phi châm của Hàn Linh Phượng, món này chuyên phá hộ
thể phép thuật, chính là khắc tinh với phép thuật hộ thể của Tiểu Bàn. Chỉ
thấy vài đạo ánh sang chợt lóe, mười ba mũi Vô Ảnh phi châm đã tàn phá màn hào
quang hoàng sắc, hung hăng cắm trước ngực Tiểu Bàn.

Hàn Linh Phượng thấy thế, lập tức mừng rỡ nói: “Ha ha, xuyên vào, tên mập chết
tiệt xong đời rồi!”.

Nhưng mà, một màn khiến Hàn Linh Phượng giật mình xuất hiện, Tiểu Bàn hồn
nhiên vô sự, mười ba mũi phi châm chỉ là cắm trên quần áo, cũng không đâm vào
thân thể. Thì ra, trên người Tiểu bàn còn có một kiện nội giáp tơ nhện, thứ đó
là pháp khí do tu sĩ Trúc cơ tỉ mỉ luyện chế từ yêu thú Tri Chu, vô cùng cứng
rắn, đối phó với vật nặng công kích không có hiệu quả nhưng phòng hộ đối với
những vật nhỏ công kích lại cực kỳ hiệu quả. Dù sao cũng trị giá tới mấy vạn
linh thạch, gấp ba lần nội giáp pháp khí, ngăn trở Vô Ảnh phi châm quả thật
nhẹ nhàng.

Mặc dù chặn được một kích này, nhưng Tiểu Bàn cũng rất hoảng sợ, hắn không
nghĩ tới Hàn Linh Phượng có pháp khí chuyên phá vỡ pháp thuật phòng ngự, món
này vốn rất hiếm, hôm nay hắn lại gặp phải. Tự nhận mình xui xẻo, đồng thời
hận thù của Tiểu Bàn đối với Hàn Linh Phượng lại gia tăng gấp đôi, hắn hung
tợn rút Vô Ảnh phi châm rút ra, cả giận nói: “Nha đầu chết tiệt kia, dám đâm
ta, ngươi chờ đó, một lúc nữa ta sẽ cắm trả lên người ngươi!”

“Ngươi….” Hàn Linh Phượng bị lời nói của Tiểu Bàn làm tức giận, mặt mũi đỏ
bừng, không biết phải mắng chửi lại hắn thế nào cho phải.

Nhưng lúc này, Trương đạo sĩ đã chuẩn bị xong pháp khí. Thì ra khối kim sắc
pháp khí này có hai loại thủ đoạn công kích, một là trực tiếp đánh ra, hóa
thành một khối lớn ba trượng trực tiếp đánh tới, khi đó trọng lượng của nó tới
vài vạn cân, tu sĩ bình thường, chỉ trúng phải lập tức tan xương nát thịt. Mặt
khác thủ đoạn còn lại là niệm chú, sau khi niệm chú có thể làm làm cho sức
mạnh của khối kim sắc tăng cao, lực tấn công tăng lên.

Lúc Vương Trung và Hàn Linh Phượng công kích, Trương đạo sĩ bèn niệm chú ngữ,
đem khối kim sắc hóa thành núi nhỏ dài tới bảy tám trượng, trọng lượng hơn
mười vạn cân, trông như tòa núi nhỏ nện xuống.

Tất cả mọi người đều bị khối kim sắc khủng bố làm ngây người, Vương Trung và
Hàn Linh Phượng cũng không thèm cùng Tiểu Bàn cãi nhau, ánh mắt gắt gao nhìn
khối kim sắc, muốn nhìn thấy cảnh Tiểu Bàn bị đập thành thịt vụn.

Tiểu Bàn cũng bị khối kim sắc này dọa cho sợ hãi, hắn không nghĩ tới phòng ngự
đạo thuật và nội giáp tơ nhện trên người có thể ngăn trở cái công kích dạng
này hay không, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể liều mạng sử dụng bổn mạng
pháp bảo của mình, Đại Đồng Chung!

Tiểu Bàn vừa động, một cái chuông cao tới hơn ba trượng, đột nhiên xuất hiện
trên đỉnh đầu Tiểu Bàn. Cái chuông này, mang phong cách cổ xưa, còn có một
loại khí thế hào hùng, vừa xuất hiện giống như ngọn núi to lớn, lập tức ép cho
người xung quanh không thở nổi.Mặt trên Đại Chung khắc tinh tú nhật nguyệt,
hoa lá chim muông muôn thú. Thiên cung thần thú, tường vân vạn trượng, cảnh
sắc lúc ẩn lúc hiện, làm mọi người hoa mắt, không ngừng rung động.

Đúng lúc này, khối kim sắc hung hăng đập vào đại chuông, kết quả, mọi người
chỉ nghe thấy một tiếng vang, khối kim sắc lập tức bay ra, hình thể cũng lập
tức nhỏ đi vài phần, thậm chí còn nhìn thấy vài khe nứt, hiển nhiên bị thương
nặng. Mà đại chuông không chút sứt mẻ, một chút thanh âm cũng không phát ra,
giống như chưa từng bị khối kim sắc đập lên, mà là bị một cái lông chim khẽ va
chạm.

Vương Trung, Hàn Linh Phượng và Trương đạo nhân lập tức bị một màn này chấn
kinh, bọn họ không thể tin được vào cảnh mà chính mắt mình nhìn thấy.

Chẳng qua, bọn họ ngẩn người, nhưng Tiểu Bàn thì lại không, lúc đại chuông bị
va chạm, tinh thần của hắn cũng bị chấn động, tuy không có tổn thương, nhưng
lại làm cho Tiểu Bàn nhận ra, đó là đại chuông tuy cường đại nhưng sự liên lạc
của nó với tinh thần của mình lại nhỏ yếu vô cùng, nếu gặp công kích mạnh mẽ,
có lẽ chuông đồng không bị tổn hao, nhưng mình có thể bị chấn nát tinh thần mà
chết.

Tiểu Bàn không muốn như vậy, nên hạ quyết tâm, không bao giờ cùng mấy kẻ này
chơi đùa. Vì thế rất nhanh hắn lấy ra ba tấm phù chú, cũng không thèm nhìn
tới, lập tức toái vỡ, sau đó phân biệt ba người ném tới.

Ba người Vương Trung vừa nhìn thấy Tiểu Bàn xuất ra phù chú, nhiều như vậy,
quang mang vừa hiện, lập tức biết rằng không tốt, rõ rang là trung cấp phù
chú, bọn họ mới là cảnh giới Tiên Thiên, không nắm chắc được đón đỡ đạo thuật
của tu sĩ cảnh giới Trúc cơ. Ba người sợ tới mức lập tức chạy nhanh, Vương
Trung và Hàn Linh Phượng vừa chạy vừa bày ra một đạo phòng ngự đạo pháp, đồng
thời đem phi kiếm thu về hộ thể. Mà xui xẻo nhất là Trương đạo sĩ, sau khi
pháp khí của hắn bị đại chuông làm hư hại, tâm thần bị thương, thất khiếu đổ
máu, đầu giống như bị thiết chùy nên vào, lúc này đầu óc mờ mịt, không có chút
phản ứng với công kích của Tiểu Bàn.

Chẳng qua rất nhanh bọn chúng ý thức được phòng ngự với không phòng ngự đều
giống nhau. Khi Tiểu Bàn duỗi ngón tay ra, ba đạo Ngũ hành màu xanh giống như
mãng xà trói buộc thân ảnh cả ba người.

“Phong Phược Thuật!" ba người Vương Trung rất nhanh nhận ra loại phép thuật
cấp bậc này không cao, nhưng lại vô cùng phiền toái. Loại phép thuật này nếu
đối phó với đối thủ cùng cấp, chỉ có thể trói buộc trong thời gian rất ngắn,
nhưng mà đối phó với cao thủ kém hơn, thậm chí có thể trói buộc trong thời
gian vài ngày. Bởi vì Tiểu Bàn thi triển phù chú của tu sĩ Trúc cơ luyện chế,
bên trong ẩn chứa phép thuật không khác gì công kích của tu sĩ trúc cơ thi
triển ra. Đối phó với ba người Vương Trung là ba cao thủ Tiên Thiên, vậy thì
thật đáng sợ, quả thực như Tinh Cương xiềng xích trói buộc, làm bọn họ không
thể nhúc nhích, cho dù bọn họ toàn lực giãy dụa, cũng ít nhất phải một khắc
mới có thể thoát khỏi.

Nhưng mà, Tiểu Bàn có thể cho bọn họ cơ hội giãy dụa sao? Vừa nghĩ vậy, ba
người, lập tức sợ tới gương mặt trắng bệch. Trương đạo sĩ bất chấp đầu óc đang
đau đớn mê muội, lập tức hô lớn: “Sư đệ, là ta sai, ta bị bọn hắn làm cho mờ
mắt, ngươi tha cho ta đi, ta nguyện ý….”

“Ngươi tìm chết!” Tiểu Bàn căn bản không cho hắn nói lời vô nghĩa, rút ra
Phong Lôi kiếm, bước tới, thẳng tắp đâm vào đan điền.

Phong Lôi kiếm sắc bén cỡ nào? Tiểu Bàn lực lượng cường đại mức nào. Trương
đạo sĩ trên người tuy đạo bào cũng là một kiện pháp khí cấp thấp, nhưng đáng
tiếc, căn bản không ngăn được, chỉ nghe xì một tiếng, Phong Lôi kiếm đã cắm
thật sâu vào đan điền của Trương đạo sĩ, sao đó còn có lôi đình chấn động,
khoảnh khắc phá hủy đan điền mà Trương đạo sĩ nhiều năm tu luyện, rồi sau đó
tia sét còn tỏa ra xung quanh, phá hoại toàn bộ kinh mạch của hắn.

Bị thương nặng như vậy, cả người Trương đạo sĩ lập tức bị phế đi, trực tiếp
biến thành phàm nhân, trừ khi tìm được thiên tài địa bảo nghịch thiên, bằng
không cuộc đời hắn đừng nghĩ tới việc tu luyện. Nhưng bảo vật cỡ này, chính là
đối với Kim Đan kỳ cao thủ cũng khó kiếm được, ai lại bỏ cho hắn chứ?.

Đã bị thương nặng như vậy, Trương đạo sĩ kêu thảm một tiếng, sau đó trực tiếp
hôn mê. Thấy kết cục của hắn Vương Trung lập tức sợ tái mắt, vội nói: “Tống
Chung, Tống đại ca, hạ thủ lưu tình! Ta biết ta sai rồi!”.

“Biết sai rồi cũng phải chết!” Tiểu Bàn căn bản không để hắn nói lời vô nghĩa,
trực tiếp xông lên tiếp diễn cảnh vừa rồi, cũng đem một thân tu vi của hắn hủy
đi. Đợi cho Vương Trung bị tia chớp làm cho run rẩy ngã xuống hôn mê, Tiểu Bàn
liền đưa ánh mắt nhìn tới Hàn Linh Phượng.

Rất hiển nhiên, dù là công chúa nhưng vẫn là người, vẫn sợ chết! Nhất là tu
sĩ, biết mình có thể sống tới trăm năm, thậm chí ngàn năm tuổi thọ, ai lại
muốn chưa qua hai mươi tuổi mà chết đâu?

Dù sao Hàn Linh Phượng cũng không cam lòng, nước mắt rưng rưng, thống khổ cầu
xin nói: “Tống sư huynh, ngươi không nên giết ta a? Ta biết ta sai rồi!”.

“Mỹ nhân, ngươi nhận ra sai lầm, ta rất vui mừng!” Tiểu Bàn cười tủm tỉm đi
tới trước người Hàn Linh Phượng, không chút khách khí duỗi tay bóp miệng đối
phương, nói: “Há mồm! Nếu ngươi không muốn chết!”.

Hàn Linh Phượng bắt đầu sợ hãi, còn muốn giãy dụa, nhưng mà rất nhanh không
thể không khuất phục đối với sự uy hiếp của Tiểu Bàn, bị bắt mở miệng ra, sau
đó nàng cảm thấy Tiểu Bàn nhét một viên thuốc vào miệng mình.

“Ngươi cho ta ăn cái gì?” Hàn Linh Phượng hoảng sợ hỏi.

“Ngươi không cảm thấy gì sao?” Tiểu Bàn cười rồi thu hồi Phong Lôi kiếm, bàn
tay không chút khách khí đặt trên thánh phong, không ngừng xoa nắn


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #17