Hà Đồ Huyết Văn


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Ha ha, nha đầu kia còn biết thẹn thùng!” Ba lão nhân cùng nhau cười như điên.

Đối với bọn người này, Tiểu Bàn cũng bó tay rồi, nhưng dù gì người ta cũng là
trưởng bối, hắn cũng không thể nhiều lời, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ nói:
“Ba vị tiền bối, các người lấy được Ngộ Đạo Trà, liền cao hứng thành dạng này
sao?”

Tiểu Bàn không đề cập tới thì thôi, vừa nhắc tới việc này, ba lão nhân trong
nháy mắt tức giận đến râu ria run run luôn.

Lão giả hói đầu không nhịn tức được nói: “Đừng nói nữa, cả nhà Hồng gia quả
thực là hơn người, cô nương, lão bà đã lãng phí hết đồ vật đó rồi.”

“Ặc?” Tiểu Bàn vừa nghe vậy, lời này dường như không đúng, vội vàng truy vấn:
“Rốt cục là làm sao vậy?”

“Haizz, đừng nhắc tới nữa!” Lão già có chòm râu dê cười khổ nói: “Việc này
ngươi không biết thì thôi, ngươi mà biết phỏng chừng cả nhà người ta sẽ giết
ngươi diệt khẩu đó!”

“Được rồi, được rồi!” Lão già mặt đỏ nói theo: “Không nói nữa, chúng ta thương
lượng chính sự thì hơn!”

Hiển nhiên, ba người này mặc dù có chút vô tâm, nhưng vẫn biết giữ mồm giữ
miệng, cái gì nên nói thì nói, không nên sẽ không nói. Nếu tin tức chưởng viện
phu nhân lấy Ngộ Đạo Trà rửa chân ( sang vãi :21: ) truyền ra ngoài, nàng nhất
định sẽ trở thành trò cười, nói không chừng sau này không thể ngẩng đầu lên
được chứ chẳng chơi, cho nên bọn họ đều lựa lời nói tránh, không cho Tiểu Bàn
biết.

Tiểu Bàn thấy bọn họ không muốn nói cũng không nhiều lời, bất quá hắn vẫn nghe
ra một điểm gì đó, tựa hồ là có liên quan tới lá trà, từ đó giống như là chính
mình mang phiền toái vậy.

Tuy rằng ý thức được điểm này, nhưng Tiểu Bàn vẫn không có nói rõ, mà giả bộ
ngu nói: “Không biết ba vị tiền bối tìm ta có việc gì a?”

“Hắc hắc, rất đơn giản. ta muốn mua ấm trà của ngươi hiện đang dùng a!” Lão
giả hói đầu vội vàng nói.

“Không phải, không phải hắn mua, mà là ta mua!” Lão già mặt đỏ cũng sốt ruột
nói

“Là ta, bán cho ta, ta ra giá cao nhất!” Lão già có chòm râu dệ cất lời

Tiểu Bàn vừa thấy cảnh tượng này nhất thời vui vẻ, hắn lập tức biết mình nếu
bán ấm trà, tám phần là lời to a. Hơn nữa ba người đều gấp gáp, rõ ràng là
tiền đưa tới cửa a? Muốn nói Tiểu Bàn không ham, tuyệt đối là lừa đảo.

Cho nên hắn lập tức mỉm cười, xoa xoa tay nói: “Hắc hắc, ba vị tiền bối đều
muốn sao, đáng tiếc trà này chỉ có một hũ, hiển nhiên không thể thỏa mãn yêu
cầu của các người, Nhưng thân là vãn bối như ta, lại ngượng ngùng không thể
không cho trưởng bối mặt mũi a? điều này làm ta thật khó xử a.”

Ba lão già đều là kẻ khôn ranh, tự dưng hiểu tâm tư của Tiểu Bàn, cho nên bọn
họ không hẹn mà cùng nói: “Ít nói nhảm đi, ngươi tính sao bây giờ?”

“Hắc hắc, lẽ ra nơi này không phải là nơi ta nói chuyện này a, bất quá nếu ba
vị tiền bối nhất trí như vậy, thì biện pháp đơn giản nhất chính là đấu giá!”
Tiểu Bàn cười nói: “Không biết ý ba vị ra sao?”

“Đấu giá?” Lão già hói đầu nhíu mày nói: “Đấu giá như nào? Ngươi nói cụ thể
hơn đi!”

“Đúng thế, chúng ta không có khả năng vì ấm trà này mà bỏ tất cả được!”( hic
chém chém thể biên chỉnh lại đi nhé thông cảm =.= )(Biên: chém còn kêu biên
lại hả b-(, để nguyên) Lão già mặt đỏ nói.

“Đúng thế, chúng ta nói thế nào cũng là mấy trăm năm giao tình, không thể vì
thứ đồ này mà tổn thương hòa khí được, phải không?” Lão già có chòm râu dê
cười gian nói

Thấy bọn họ nói như thế, Tiểu Bàn liền biết mình muốn mượn cơ hội cho bọn họ
tranh nhau đấu giá thất bại rồi. Hắn nhịn không được thầm mắng trong lòng “lão
hồ ly”. Sau đó nhanh chóng thay một bộ mặt tươi cười nói: “Kỳ thật vãn bối
cũng nghĩ như vậy, bất kể như nào cũng không nên tổn thương hòa khí. Vì thế,
vãn bối muốn không bằng ba vị cùng ra giá một lần, sau đó vãn bối sẽ chọn cái
giá hợp lý nhất. Vô luận giao dịch thành công hay thất bại mong các vị tiền
bối không nên trách tội ta!”

“Ân, chủ ý này nghe cũng được đấy.” Lão già có chòm râu dê nói.

“Ta xem biện pháp này cũng là duy nhất để miễn tổn thương hòa khí.” Lão già
mặt đỏ đồng ý nói theo.

“Tiểu tử ngươi không cần lo lắng, tuổi chúng ta cộng lại cũng vài ngàn tuổi,
cũng không thể vì chút ít việc này mà làm khó dễ ngươi!” Lão già đầu hói nói
theo.

“Như thế là tốt nhất!” Tiểu Bàn hưng phấn chà xát hai tay, sau đó nói: “Nhưng
không biết vị tiền bối nào ra giá trước a?”

Ba lão già nghe xong nhất thời ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cực kì do dự.

Hiển nhiên, bọn họ đều muốn ra giá sau, hảo hảo áp đảo người ra giá trước.
Nhưng là, bọn hắn ai cũng không ngốc, lớn tuổi vậy, có thể bảo trì bình tĩnh
nên cũng giằng co nửa ngày không ai chịu làm chim đầu đàn.

Tiểu Bàn thấy giằng co như vậy cũng không phải biện pháp nên vội vàng nói:
“Không bằng ba vị tiền bối cùng xuất ra rồi lấy thanh quang bao che lại được
chứ? Một khi đã đưa ra là không thể thu lại được.”

“Hảo!” Ba lão già nghe xong vừa long gật đầu, sau đó không hẹn mà cùng phất
tay, lập tức ba đạo thanh quang che lấy ba thứ đồ vật. Bởi vì thanh quang che
dấu nên không thể nhìn ra bên trong là cái gì. Nhưng thử nghĩ xem, đồ vật Phân
Thần kỳ cao thủ cất giữ hiển nhiên không phải vật phàm.

Tiểu Bàn trong lòng cực kỳ cao hứng, nhưng mà vẫn tỏ vẻ bình thản ung dung,
không nhanh không chậm nói: “Hiện tại đã lấy đồ ra rồi, không thể đổi ý.”

“Không biết vị tiền bối nào giới thiệu bảo vật của mình trước a?”

“Ta trước đi!” Lão già mặt đỏ hiển nhiên đối với bản thân tin tưởng thập phần,
nên trực tiếp nhảy ra, sau đó vung tay thu hồi thanh quang, lộ ra một đạo bào.
Chỉ thấy bộ đồ ngũ sắc sặc sỡ! Cái này, không biết là cái gì tạo ra, mặt trên
có hoa văn cực kỳ tinh xảo, hoa mĩ, hơn nữa lại có từng luồng linh khí ngũ
hành cường đại tản mát phát ra.

Lão già mặt đỏ dương dương tự đắc nói: “Cái này là Ngũ Hành Đạo Y, chính là
tác phẩm tâm đắc nhất của ta tám trăm năm nay. Sau mấy lần tiến hành tinh
luyện làm ta hao tổn vô số tâm huyết. Vốn ta muốn luyện chế thành một món linh
bảo, nhưng vài thập niên trước, cơ duyên xảo hợp đã lấy được một món linh bảo
đạo y thành phẩm. Vật này với ta coi như cũng không trọng yếu lắm, bất quá nó
cũng là tâm huyết nhiều năm của ta, mặc dù không có hoàn toàn thông linh,
nhưng ít nhiều cũng có một tia linh tính, tin tưởng chỉ cần có thời gian thì
trở thành linh bảo không thành vấn đè! Tiểu tử kia, ta xem ngươi công pháp là
ngũ hành thuộc tính đều có, vật này với ngươi là cực kỳ thích hợp. Mà ngươi
cho tới giờ vẫn chưa có pháp bảo hộ thân phải không? Còn chờ gì nữa? cái này
là dùng ngũ hành đại trận siêu cấp luyện ra đó, ngươi chọn thứ này là sáng
suốt nhất a!” (Người dịch: tựa như kiểu quảng cáo tide trắng sáng ý, giặt xong
quần áo vẫn 1 màu cháo lòng :113: )

Nghe lão già mặt đỏ nói như thể, Tiểu Bàn đã sáng hết cả mắt lên rồi. Đích xác
cái này thật sự rất hợp với hắn. Đại Đồng chung mặc dù rất tốt nhưng mà không
thể cho người khác thấy được, hơn nữa đồ chơi này ngoại trừ phòng hộ ra còn có
độn thuật Ngũ Hành . Có nó Tiểu Bàn có thể trong nháy mắt chạy cả mấy trăm
dặm, thậm chí cả ngàn dặm khi gặp hiểm nguy. Quả thật là pháp bảo chạy trốn
thượng hạng a! Bán cái hũ tàn trà này mà có thể được thứ này, quả là một miếng
bánh từ trên trời rơi xuống a? Nhưng mà Tiểu Bàn vẫn chưa có đáp ứng vì còn
hai món đồ khác.

Lão già hói đầu bên này sốt ruột nói: “Chàng trai, ta đề nghị ngươi nên xem
tiếp rồi hãy chọn! Nói thật chọn Ngũ Hành đạo y đích xác không sao tuy nhiên
ta tin tưởng món đồ của ta còn thích hợp với ngươi hơn a!”

“Ân?” Tiểu Bàn vừa nghe lời này nhất thời tỉnh tảo, vội nói: “Nhưng không biết
tiền bối có cái gì a?”

“Nhìn xem!” Lão già hói đầu dương dương tự đắc vung tay, thanh quang dần tản
đi, lộ ra một ngọc giản cổ xưa. Sau đó hắn ngạo nghễ giới thiệu: “Tiểu tử,
ngươi là lôi tu sao? Lại còn kiêm tu ngũ hành lôi thuật!”

“Đúng a!” Tiểu Bàn vội gật đầu nói: “Vãn bối quả thật là ngũ hành lôi tu!”

Đối với việc người ta biết rõ lai lịch của mình, Tiểu Bàn cũng không kì quái.
Chưởng viện sáng sớm đã nói cho bọn họ biết tình huống của mình.

“Vậy là được!” Lão già đầu hói đắc ý cười: “Đây là một Thượng cổ ngũ hành lôi
phù, ghi lại toàn bộ trung cấp cùng sơ cấp ngũ hành lôi thuật!”

Sở dĩ có nhiều như vậy là bởi vì Ngũ hành lôi thuật mỗi hệ đều phân âm dương
hai mặt, cho nên trung cấp cùng sơ cấp ngũ hành lôi thuật đều có mười loại,
tổng cộng cũng đã hai chục loại, không tính là giá trị lớn nhưng cũng không
phải là nhỏ. Bất quá với hắn mà nói, thứ đồ chơi này chỉ dùng được trung cấp
cùng sơ cấp, tạm thời hắn chẳng cần dùng, mà lôi trận cấp thấp cũng chẳng hiếm
hoi gì, so với Ngũ hành đạo y vẫn không làm hắn động tâm bằng.

Hiển nhiên lão già đầu hói cũng nhìn ra Tiểu Bàn không có hứng thú lắm với món
đồ này của hắn, bèn khẽ cười tung ra đòn sát thủ :12:.

“Tiểu tử kia, ta biết, ngũ hành lôi thuật quả không bằng ngũ hành đạo y. Bất
quá, nếu chỉ có tưng ấy giá trị làm sao ta lại không biết xấu hổ mà lấy ra
trao đổi?” Lão già hói đầu híp mắt nói: “Kỳ thật cái trân quý nhất bên trong
thượng cổ lôi phù chính là năm phương pháp luyện chế tụ lôi thai!”

“Tụ lôi thai?”

Tiểu Bàn vừa nghe nhất thời im lắm rồi hỏi gặng lại: “Tụ lôi thai là cái gì?”

“Hắc hắc, tụ lôi thai là một loại lôi pháp bảo tự hấp ngưng tụ thần lôi!Lão
già hói đầu đắc ý nói: “Có nó, sau này ngươi sẽ không phải mất công mỗi ngày
luyện chế thần lôi, tụ lôi thai có thể trợ giúp bản thân ngưng tụ, cái này
chính là giúp ngươi tiếp kiệm một lượng thời gian lớn a!”

“Cái gì?” Tiểu Bàn nghe xong nhất thời chấn động nói: “Trên đời còn có thứ
pháp bảo tự động ngưng tụ thần lôi a? ( auto trên mạng có mà la liệt) Sao ta
chưa từng nghe nói qua a?”

“Hừ, bởi vì đồ vật này chính là thứ pháp bảo mười vạn năm mới có một, tuy rằng
thật sự tiện lợi nhưng lại cần tài liệu quá cao cấp, hơn nữa lại cần lượng
lớn, khiến cho nó trở nên cực kì trân quý. Một tòa tụ lôi thai cấp thấp cần
phí tổn còn hơn cả một pháp bảo chấn phái! Mà chế tạo trung cấp tụ lôi thai
chẳng ít hơn một món linh bảo đâu!” Lão già có chòm râu dê lúc này mới cất
lời: “Tiểu tử kia, đồ chơi này ta cũng không mê nổi, ngươi cho là ngươi có
tiền vốn nhiều vậy sao?”

“Ngươi đừng nói nhảm, biết đâu là người ta tạo thành đấy!” Lão già hói đầu
thấy thế hổn hển giải thích.

“Thôi đi, ngươi muốn chơi người khác a!” Lão già có chòm râu dê khinh thường
nói.

Vừa nghe lời này, Tiểu Bàn tỉnh ngộ, người này làm sao lại đem thượng cổ bí
quyết luyện chế hào phóng đưa cho mình. Đối với tu sĩ bình thường mà nói, rõ
ràng là một việc không dễ nghe. Nhưng đối với Tiểu Bàn mà nói, cũng không phải
không có khả năng. Dù sao bổn mạng không gian của hắn có rất nhiều tài liệu
bên trong, cho dù là không đủ cũng có thể dùng phương thức đổi để lấy được. Dù
sao cũng là tài liệu nhàn rỗi, nếu thật là có thể làm ra tụ lôi thai như lời
nói, sau này mỗi ngày đều luyện chế thần lôi, vậy thì có một lượng lớn thần
lôi để xài rồi.

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn quả thật động tâm. Bất quá, xem món cuối cùng là gì đã.Tiểu
Bàn mặt không đổi quay qua hỏi lão già râu dê nói: “Không viết tiền bối có vật
gì trao đổi?”

“Hắc hắc.” Lão già có chòm râu dê vừa nghe, lập tức đắc ý nói: “Đồ của ta tự
nhiên không phải mấy loại rác rưởi, ta sẽ cho ngươi coi, cái gì mới được gọi
là bảo bối!”

Khi nói, thanh quang trong tay lão cũng tản đi, lộ ra một cái mai rùa nhỏ, mặt
trên đều là huyết sắc hoa văn chi chít. Tuy rất độc đáo nhưng Tiểu Bàn cũng
không nhìn ra có gì huyền bí cả.

Nhưng hai người kia vừa nhìn lập tức khiếp sợ.

“Huyết Văn Hà Đồ!” Lão già mặt đỏ kinh hô: “Lão già này, ngươi điên rồi sao?
Lại đem đồ tốt như này ra đổi?”

“Trời ạ, lần trước có người dùng món tứ phẩm linh bảo ra đổi hắn cũng chưa
đổi, như thế nào hôm nay lại lấy ra?” Lão già hói đầu lập tức nói: “Bởi vì ấm
trà này, đáng giá sao?”

“Ai!” Lão già có chòm râu dê nghe xong thở dài nói: “Ta ở bình cảnh đã nhiều
năm, trăm năm nay chưa đột phá, ta biết dương thọ cũng gần hết, cái ấm trà này
là hi vọng cuối cùng của ta! Bảo bối không có thì có thể kiếm, nhưng mà mạng
không có thì cái gì cũng không có a!”

Vừa nghe lão già nói vậy, lão già mặt đỏ cùng lão già hói đầu cũng đều lộ ra
một thần sắc buồn bã. Sau đó cười khổ một tiếng, thu lại đồ đạc của mình bất
đắc dĩ nói: “Đành vậy, ngươi đã xuất bảo bối này cũng đành để cho ngươi vậy!”

“Đa tạ, đa tạ!” Lão già có chòm râu dê chắp tay nói.

“Khụ khụ!” Tiểu Bàn lúc này bèn ho khan hai tiếng, cười khổ nói: “Ba vị tiền
bối, lúc trước đã nói không vội quyết định, ta còn chưa biết Huyết Văn Hà Đồ
này là vật gì mà?”

“Hắc hắc, là đồ tốt a!” Lão già mặt đỏ có chút hâm mộ nói.

“Thứ đồ chơi này Đại Thừa Kỳ cũng phải chảy nước miếng a!” Lão già hói cũng
nói theo: “Lần này ngươi chiếm tiện nghi rồi!”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #169