Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Viện trưởng phu nhân nghe xong nhất thời xấu hổ, nói: “Kì thật lá trà kia ở
ngay trước mắt các vị.”
“Ngay trước mắt chúng ta sao?” Mọi người nghe xong nhanh chóng đưa mắt nhìn
quanh nhưng chính là vẫn không thấy, lập tức đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn
chưởng viện phu nhân.
Tất cả lại rơi vào ngõ cụt. Viện chưởng phu nhân đành phải xấu hổ chỉ chỉ cái
chậu gỗ ngay dưới chân mình, nói: “Ở trong này!”
“Hả?” Ánh mắt mọi người lập lức đổ dồn về phía cái chậu gỗ kia, đồng thời trên
mặt cũng tràn đầy nghi hoặc.
“Đó chẳng phải là cái chậu rửa chân sao? Nhà ngươi làm sao tìm lá trà ở chỗ
này?” Hói đầu lão giả nhịn không được đùng đùng nổi giận nói.
“Không phải tìm chỗ này. Mà chính là ngâm ở trong đó!”. Viện trưởng phu nhân
nhỏ giọng nói. Lúc này, nàng cũng ý thức được lá trà kia có vấn đề. Bằng không
cũng không khiến ba vị cao thủ coi trọng như vậy, cho nên trong lúc nói chuyện
không khỏi có chút lo lắng.
Sau khi chưởng viện phu nhân nói xong, trong khoảnh khắc tất cả mọi người xung
quanh đều cảm thấy choáng váng. Ước chừng qua một hồi lâu. Lão giả hói đầu mới
miễn cưỡng khôi phục, sau đó dùng vẻ mặt khẩn trương nói: “Ngươi, ngươi nói
là, ngươi dùng nó làm đồ rửa chân sao?”
“Cái này.. Sư tỷ nói, dùng lá trà gột rửa có thể khiến làn da trắng mịn.”
Chưởng viện phu nhân đỏ mặt xấu hổ, sau đó phân bua: “Lá trà này trong nhà đệ
tử lại là thứ chất lượng kém nhất, cho nên ta vẫn thường hay dùng nó!”.
Ba huynh đệ cao thủ Phân Thần Kỳ nghe xong, một đám gân xanh nổi lên, mắt trợn
tròn như cái bánh xe, tưởng như xì khói mà tức chết!.
Mà Hồng Ảnh cũng đứng chết lặng tại chỗ. Vẫn là viện trưởng tương đối trấn
tĩnh, cố gắng phá vỡ trầm lặng, sau đó dứt khoát nói: “Ba vị sư thúc, nói thế
nào chăng nữa cũng đều là thủy trà a! kỳ thật tác dụng đều như nhau cả!”
Ba vị lão giả vừa nghe, nhất thời lâm vào tình huống khó xử. Nước rửa chân
đích thực là thứ gì đó rất chi là bẩn thỉu và tởm lợm(Biên: chú này dịch nghe
kinh vật :61:), nhưng vấn đề là, nếu như không chịu uống lại bị hãm tại bình
cảnh, nói không chừng mấy trăm năm nữa phải tổn thọ mà chết, nếu như đột phá
bình cảnh, ít nhất cũng có thể kéo dài hai ba ngàn năm tuổi thọ.
Nhưng mà, bọn họ dù sao cũng là những người có thân phận đắc đạo cao nhân. Nếu
như dựa vào nước rửa chân kéo dài mạng sống, há chẳng phải thành trò cười cho
toàn Tu Chân Giới hay sao? Danh tiếng Huyền Thiên Đạo Tông lẫy lừng xưa nay
cũng vì thế mà hổ thẹn a!
Tóm lại, không uống thì tổn mệnh, uống thì ô nhục danh phẩm. Thứ nước rửa chân
này rốt cuộc là uống hay không, thật khiến cho người ta đau đầu lựa chọn!
Mà chưởng viện phu nhân vẫn còn chưa biết chuyện gì xảy ra, vừa rồi nghe
chưởng viện nói, vẫn chưa minh bạch, vội vàng nói: “Phu quân, đây là có ý gì
a? Cái này sao lại là thủy trà? Rõ ràng là nước rửa chân a!”
“Ý tứ của phu quân ngươi là, khiến chúng ta bỏ ra nhiều tiền mua nước rửa chân
của ngươi uống!” Hói đầu lão giả lửa giận ngút trời nói.
“A, không thể nào!”. Viện chưởng phu nhân vừa nghe, tức thời choáng váng, vội
vàng nói: “Phu quân, chàng hồ đồ rồi sao? Như thế nào có thể vậy chứ?”
“Khụ Khụ!” Chưởng viện xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó cười khổ nói: “Không
phải ta hồ đồ, thật sự là, cái kia…tóm lại là, cho dù là nước rửa chân cũng
rất đáng giá a! Tin tưởng ta đi.”
“A!” Chưởng viện phu nhân lại ngây ngô, lập tức vội hỏi: “Phu quân, lá trà này
rốt cuộc là cái gì? Vì sao các trưởng lão ở đây lại coi trọng như thế”
“A, phu nhân. Tin tưởng ở ta, nàng tốt nhất không nên biết, ta cho rằng, hay
là nàng đem chuyện này quên đi thì hơn!” Viện chưởng cực kì quan tâm nói.
Chưởng viện phu nhân trong mắt lóe lên vài tia tức giận, làm sao chịu can tâm
làm kẻ ngu ngơ không biết gì a? Cho nên lập tức nổi giận nói: “Bớt nói nhảm
đi, mau nói ta biết, kia là cái loại trà gì?”
Viện chưởng thấy phu nhân thực sự nổi nóng, cũng không dám tiếp tục dấu diếm
nữa, đành cười khổ nói: “Ừm, là Ngộ Đạo Trà!”
“Ngộ Đạo Trà?” Viện chưởng phu nhân đầu tiên là sửng sốt, lập tức chấn động
hỏi: “Ngộ Đạo Trà? Chẳng lẽ chính là Ngộ Đạo Trà có thể trợ giúp cao thủ ngoài
Phân Thần đột phá bình cảnh?”
“Đúng vậy, chính là thứ đó!” Viện chưởng bất đắc dĩ gật gật đầu nói.
Ngộ Đạo Trà được siêu cấp cường giả coi như vô cùng trân quý, đừng nói là một
Nguyên Anh nho nhỏ, ngay cả Phân Thần cao thủ đã từng thấy qua cũng không
nhiều. Chính là Huyền Thiên Đạo Tông tài đại khí thô, cho nên ba vị trưởng bối
ở đây mới có cơ hội kiến thức qua Ngộ Đạo Trà, cho nên lúc này mới nhận ra
được. Trái lại là một Phân Thần cao thủ khác cũng không nhất định đã gặp qua.
Còn như Tiểu Bàn trong tay có Cửu Mỹ Đồ có chín vị nữ tu chân giả, cũng chỉ là
có chút kì quái, cuối cùng vẫn là không nhận ra loại Ngộ Đạo Trà này. Cho nên
vợ chồng chưởng viện không nhận biết được cũng là sự chuyện hết sức bình
thường
Nhưng mà không nhận biết được, lại không có nghĩa là bọn họ không biết giá trị
của thứ này. Bởi lẽ thứ có thể trợ giúp cao giai tu chân giả đột phá bình cảnh
đã ít lại càng ít, cho nên nói Ngộ Đạo Trà này sớm đã vang danh thiên hạ, cơ
hồ Nguyên Anh tu sĩ nào cũng đã từng nghe nói qua.
Cho nên chưởng viện phu nhân vừa nghe tên Ngộ Đạo Trà, lập tức đã liên tưởng
tới, mãi sau khi chưởng viện chính thức xác nhận, mới trực tiếp ngã nhào lên
giường oa oa khóc lên.
Chưởng viện hoảng sợ. vội vàng đi tới khuyên nhủ an ủi, viện chưởng phu nhân
lúc này mới ngưng khóc nói: “Ta thật ngốc, trời ơi, ta không ngờ dùng Ngộ Đạo
Trà rửa chân, còn một hơi dùng đến hai lần! Phu quân, người chẳng phải muốn
một kiện linh bảo, đáng tiếc chúng ta tài lực không đủ, chẳng bao giờ mơ đến,
ta lại dùng đến hai ba kiện linh bảo đi rửa chân! Thế này bảo ta làm sao có
thể nhìn mặt người khác đây!”
“Phu nhân, phu nhân, mọi chuyện đã qua rồi!” Viện chưởng cũng khóc không ra
nước mắt, nhưng cũng không trách được phu nhân mình cho nên vội vàng an ủi.
Hồng Ảnh cũng không muốn nhìn thấy mẫu thân mình khóc, cho nên chạy nhanh tới
nói: “Mẹ, không phải là chỉ dùng Ngộ Đạo Trà tẩy chân sao? Như vậy đã tính là
gì, Nữ nhi mấy ngày nay còn dùng nó súc miệng cơ mà!”(Người dịch: sặc! pó tay
vs mẹ con nhà này)
Hồng Ảnh lời vừa nói ra, cả phòng già trẻ lớn bé cơ hồ đều ngất xỉu cả.
Lão giả hói đầu lập tức giở khóc giở cười nói: “Ngươi được đấy tiểu tử, lão bà
dùng Ngộ Dạo Trà rửa chân, khuê nữ dùng làm súc miệng, ngươi nha, so với ta
còn kiêu ngạo hơn a!”
Chưởng viện bị hắn nói cho mặt đỏ bừng, cũng hết cách. Đành cười khổ nói: “Sư
thúc, cái này không phải do không biết hay sao? Dù sao việc đã đến nước này,
tức giận cũng đâu có tác dụng gì. Trước mắt chậu nước trà này tuy hơi có chút
không được sạch sẽ cho lắm, nhưng công hiệu vẫn còn, xem ra so với không có
vẫn còn tốt hơn a. Ngài yên tâm, bất luận là ai mua. Ta đều thủ khẩu như bình,
tuyệt đối không tiết lộ cho người khác biết đây là nước rửa chân.”
“Đúng đúng!” Viện chưởng phu nhân vội vàng nói: “Ngộ đạo trà trân quý như vậy,
cho dù là chúng ta có nói bị biến thành nước rửa chân, cũng khẳng định không
ai tin a!”
Nhất thời vừa nghe vậy, ba người tức khắc có chút động tâm. Mà một bên Hồng
Ảnh cũng vội vàng hùa theo nói: “Đúng vậy đúng vậy, nếu như các người không
muốn mùi vị bât hảo, có thể lấy ra phơi nắng lại, sau đó lại ngâm từ đầu”
Hồng Ảnh lời vừa nói, tức thì khiến một đám người dở khóc dở cười. Lão giả râu
dê bất đắc dĩ giải thích: “Ngươi cho rằng Ngộ Đạo trà có thể tuần hoàn dùng đi
dùng lại hay sao? Thứ này chỉ có tác dụng khi ngâm nước đầu tiên, cho dù có
ngâm lại, đều có thể đem tuệ căn hoàn toàn hủy hoại, do đó cũng hoàn toàn chỉ
còn là phế vật!”
“A, cho dù là vậy chăng nữa, nó ít nhất bây giờ vẫn còn có thể sử dụng a!”.
Hồng Ảnh trừng đôi mắt to đáng yêu nói: “Vậy các ngươi muốn hay không? Nếu
đúng là các ngươi không cần, ta liền đem nó bảo quản, sau đó bán cho người
khác!”
Ba vị trưởng giả nghe vậy, cau mày nhìn nhau, cuối cùng không ngờ lại cùng
nhau lắc đầu. Lão giả râu dê cười khổ nói: “Tu chân giả, ngộ đạo chính là ở
trong tâm. Nếu như trước đó không biết là nước rửa chân, uống thì sẽ uống.
nhưng đã biết rõ là nước rửa chân còn uống, trong lòng ắt lưu lại bóng ma, sau
này việc tu luyện muốn tiến triển, e là rất khó!”
“Không sai, chậu nước rửa chân này, xem ra chúng ta vô phúc tiêu thụ, các
ngươi hay là nhanh chóng tìm cách, hâm nóng nước trà rồi đem bảo quản dưới
đất, sau đó mở một cuộc đấu giá lớn đem bán đi xem sao. Tuy rằng trà đã ngâm
nước như vậy tựu chung giá cả sẽ thấp một chút, nhưng không sai biệt lắm cũng
có thể đổi lấy một kiện linh bảo!” Lão giả hói đầu sau đó cũng nói.
“Ừm!” Lão giả mặt đỏ sau đó cũng gật gật đầu nói: “Các ngươi cũng mau chóng
hành động đi, ta còn có việc. Trước tiên ra ngoài tản bộ!” Nói xong, thân hình
nhoáng lên hóa thành một đạo thanh quang biến mất trong khoảnh khắc.
Thấy gia hỏa này vội đi như vậy, mấy người còn lại đều sửng sốt. Thầm nghĩ,
hắn rõ ràng là lần đầu tiên tới đây, sao có thể có việc gấp gì chứ?
“Đợi chút!” Lão giả hói đầu đột nhiên biến sắc, hét lớn: “Tiểu Bàn Tử ở đây
còn có một phần! Đi mau, không thể để hắn đoạt trước được!” Nói đoạn, hắn cũng
biến mất trong khoảnh khắc. Lập tức, vị râu dê lão giả cuối cùng một câu cũng
không nói, liền đi theo sau.
Thì ra bọn họ cũng nghĩ tới Tiểu Bàn mới chính là kẻ cất giữ một hồ Ngộ Đạo
trà kia. Là bởi vì mới rồi còn có sẵn hai hồ trà trước mắt, cho nên bọn họ
cũng không ai thấy Tiểu Bàn đã giấu một hồ trà kia. Nhưng hiện tại đã khác,
một hai hồ trà bị biến thành nước rửa chân. Thành ra hồ trà còn lại tự nhiên
biến thành bảo bối.
Tuy đã bị “uống” mất hai chén, nhưng Tiểu Bàn dù sao vẫn còn có tới bốn năm
chén. Tuy rằng coi như tàn trà, nhưng dù sao cũng còn hơn là nước rửa chân,cho
nên cũng coi như là sạch sẽ.
Vì đột phá bình cảnh, uống chút tàn trà tính là cái gì, dù sao so với uống
nước rửa chân còn không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Cho nên bọn họ mới vội vã
đuổi theo, sợ nước trà còn lại cũng bị Tiểu Bàn uống mất.
..........
Lại nói, Tiểu Bàn cùng Thủy Tĩnh, lại uống thêm Ngộ Đạo Trà, liền tiến nhập
trạng thái song tu huyền diệu, cũng không biết qua bao lâu, hai người mới rốt
cục tỉnh táo lại, tuy rằng trước mắt không thể khiến bọn họ trực tiếp thăng
cấp nhưng vẫn như trước thu hoạch không nhỏ, khiến hai người đều cực kì hài
lòng.
Lúc sau hai người tỉnh táo lại, âm thầm nhìn nhau nở nụ cười giảo hoạt, vừa
mới định mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng,
chung quanh không ngờ có ba lão nhân đáng ghét đang gắt gao nhìn bọn hắn chằm
chằm.
Tiểu Bàn cùng Thủy Tĩnh đều là vãn bối, tự nhiên không dám thất lễ, vội vàng
đi tới bái kiến. Ba vị trưởng bối rất là hòa ái khoát tay chặn lại, sau đó lõa
giả có râu dê cưởi tủm tỉm vuốt râu nói: “Hắc hắc, không nghĩ tới hai ngươi
lại trốn ở chỗ này song tu”
Tiểu Bàn cùng Thủy Tĩnh tức khắc bị làm cho thẹn đỏ mặt. Tiểu Bàn da mặt dày
vô cùng, chỉ đỏ lên một chút rồi thôi, Thủy Tĩnh như thế nào chịu được a? Buồn
bực dậm chân một cái, không thèm chào hỏi liền ngự kiếm trực tiếp bay đi mất
hút.