Kinh Thiên Đại Chiến


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

“Thủy Tĩnh, chuyện gì đã xảy ra, sao các ngươi lại đi ra từ nơi này? Còn đám
tà phái đệ tử đâu?” Hỏa Long đạo nhân vẻ mặt kinh ngạc hỏi.

"Khởi bẩm sư thúc, sở dĩ bọn đệ tử đi ra từ chỗ này là vì ta tập kích nhóm tà
phái đệ tử đang tụ họp ở cửa truyền tống trận, chém giết thật nhiều tà tu,
không kịp trở về, cho nên không thể làm gì khác hơn là phải sử dụng truyền
tống trận của tà phái để trở về!" Thủy Tĩnh giải thích.

Lời Thủy Tĩnh vừa nói ra, tu sĩ chung quanh nhất thời oanh động. Tu sĩ chính
phái thì vui mừng ra mặt, mà những tu sĩ tà phái lại trái ngược, rối rít rống
to: “Không thể nào!”

Nhất là lão giả họ Phong giận dữ hét lên: “Gạt người, Vũ Phong có cửu phẩm
linh bảo Cửu Mỹ Đồ, có hắn ở đó, họ không thể nào bị các ngươi tập kích!"

"Xin lỗi!" Thủy Tĩnh thản nhiên nói: " Vũ Phong sư huynh của quý phái vào mấy
ngày trước đã bị Lý sư huynh phái ta chém giết, cho nên không thể tham dự trận
đánh cuối cùng này được!"

"Cái gì?" Lặc Lan Lão Xuân quả thực cũng không thể tin được lỗ tai của mình,
hắn vội vàng hét lớn: "Ngươi nói một đệ tử không có linh bảo lại có thể giết
Vũ Phong có cửu phẩm linh bảo Cửu Mỹ Đồ trong tay?"

"Đúng là như thế!" Thủy Tĩnh thản nhiên nói: "Lý sư huynh trên người còn trúng
phải nguyền rủa của quý môn, thế cho nên không thể dậy nổi, cũng không thể
tham gia đánh một trận cuối cùng! Hắn được một vị sư đệ khác của hắn chiếu cố,
hẳn là hai người đã sử dụng Truyện Tống Trận của chính phái để trở về."

Mọi người vừa nghe nàng nói mới nhớ tới hai người vừa xuất hiện ở Truyện Tống
Trận chính phái. Trách không được lại có một tên đang nằm, nguyên lai là trúng
do nguyền rủa.

Lúc này, Vô Song Kiếm Thần bản thân bị trúng nguyền rủa cùng với một vị đệ tử
khác, từ lâu đã được hộ tống tới đây, cùng hội hợp với chúng đệ tử. Tất cả ánh
mắt tu sĩ chung quanh, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía người thanh niên có
hắc khí trên khuôn mặt kia. Trong lòng tự nhủ, chính là tên tiểu tử này đã
giết Vũ Phong, đoạt Cửu Mỹ Đồ sao? Vừa nghĩ tới Cửu Mỹ Đồ, tâm tư mọi người
đều không nhịn được lần nữa lại lung lay.

Nhưng là lão giả họ Phong của Thiên Dục Môn lúc này cũng phải thở hổn hển,
không chỉ bởi vì thân phận tôn quý của Vũ Phong chính là nhi tử độc nhất của
chưởng môn, hơn nữa là bởi vì Cửu Mỹ Đồ, trọng bảo của sư môn, lại biến mất
ngay dưới mí mắt của hắn, lỗi lầm này thật sự là quá lớn. Chỉ sợ hắn sau khi
hắn trở về, ngay cả mạng già cũng không giữ được.

Mà đúng lúc này, cái tên Hỏa Long đạo nhân kia còn hết lần này tới lần khác
thêm dầu vào lửa, giễu cợt nói: "Ha ha, Phong lão nhi, lần này người đã thua
tâm phục khẩu phục chưa?"

Phong lão giả vừa nghe, thiếu chút nữa hộc máu tức chết. Hắn nguyên bản chính
là người tà phái, tính tình thô bạo, không màng chút nhân tính tín nghĩa nào,
nhưng hôm nay lại bị ép đến sơn cùng thủy tận thế này, vậy làm sao còn có thể
coi trọng cái gì phong độ, cái gì liêm sỉ nữa a?

Căn bản cũng không có bất kỳ lời nói thừa nào, lão giả họ Phong trực tiếp giơ
tay lên, một đạo hắc sắc kiếm khí phách tới, đồng thời nổi giận gầm lên: "Ta
phục cái * chó ấy!"

Cũng may Hỏa Long đạo nhân đã sớm biết bản tính của tà môn ma đạo, với tính
cách của lão giả họ Phong có thể sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên trước khi nói
hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để động thủ. Hắc sắc kiếm khí vừa mới tới, trong nháy
mắt Hỏa Long đạo nhân đã kịp thả ra Hỏa Long thần kiếm để ngăn trở, không bị
đối phương làm cho luống cuống chân tay.

Nhưng hành động vô liêm sỉ của lão giả họ Phong đã chọc giận Hỏa Long, hắn một
bên mạnh mẽ phản kích, một bên nổi giận mắng: "Phong lão nhi, ngươi không chấp
nhận nổi thua cuộc sao?"

Đối diện với Hỏa Long đạo nhân tức giận chửi mắng, Phong lão giả cũng mặc kệ,
bởi vì hắn đúng là không thể chấp nhận thua cuộc. Việc này quan hệ quá mức
trọng đại, các đệ tử của mình thì xong đời trong khi người ta lại thắng lợi
trở về, nếu hôm nay bỏ qua việc này thì những hậu bối đó tất sẽ trở thành tai
họa lớn sau này! Bọn hắn cũng không có nhiều thời gian và sức lực để đi tìm
thêm vài vị đại để tử để đào tạo. Cho dù có tìm được thì trăm năm cũng không
có Huyền Linh Quả để cho bọn họ phục dụng.

Cho nên, vì không để thực lực của đối phương vượt qua chính mình sau này, biện
pháp duy nhất là hạ sát thủ với những đệ tử chính phái kia ngay lập tức, lúc
đó hai bên cũng sẽ như nhau, không bên nào giành được lợi thế.

Bất quá chuyện này chỉ có mình lão giả họ Phong thì không có biện pháp, cho
nên hắn căn bản không muốn dây dưa với Hỏa Long đạo nhân một cách vô nghĩa,
hắn hét lớn: “Tà phái đệ tử đều đã chết hết, vậy cũng không thể để một tên
chính phái đệ tử nào sống sót, bằng không ngày sau khi bọn chúng thành tài,
chúng ta cũng sẽ xong đời!”

Tà phái tu sĩ ở đây cũng không phải là lũ ngốc. Bọn chúng cũng hiểu được đạo
lý này, hơn nữa đệ tử bên phe mình bị tổn thất một cách thê thảm khiến cho bọn
họ đều cực kỳ phẫn nộ. Cho nên khi Phong lão giả vừa nêu ra đề nghị, lập tức
nhận lấy được toàn bộ các nhân sĩ tà phái ủng hộ.

“Đúng vậy, phải giết sạch đệ tử của bọn chúng!”

“Nói đúng lắm, ta ủng hộ!”

“Còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng nhau lên đi thôi!” Một đám tà phái giận dữ
lao tới, một hồi đại chiến rốt cục bạo phát.

Bảy vị Nguyên Anh cao thủ tà phái đều ra tay, ngay cả chín vị Kim Đan đệ tử đi
theo họ cũng không hề ngoại lệ, hung hãn vọt tới phe chính đạo khai chiến ngay
lập tức.

Mà tu sĩ bên chính phái cũng không chịu yếu thế, vội vàng tạo nên một phòng
tuyến mạnh mẽ, bảo vệ các đệ tử bên trong.

Về phần những tên không liên quan, bọn hắn cũng nhanh chóng trốn chạy, không
muốn bị cuốn vào cuộc chiến này.

Sau đó, Tiểu Bàn cùng với đám đệ tử may mắn được chứng kiến một hồi kinh thiên
đại chiến. Chủ chiến song phương đều là những Nguyên Anh tu sĩ cùng với nhiều
Kim Đan tu sĩ khác.

Nguyên Anh tu sĩ đại chiến quả nhiển là khủng bố, chỉ thấy bọn họ vừa mới giơ
tay nhấc chân cũng làm cho thiên địa phải chấn động. Bảy vị Nguyên Anh tu sĩ
của chính phái mang theo đệ tử, bày ra một phòng ngự trận pháp, lồng tráo hiện
ra bao lấy phương viên mấy trăm trượng, bảo hộ đám người Tiểu Bàn.

Mà tà phái tu sĩ ở bên ngoài thì điên cuồng oanh kích lên lồng tráo.Tất cả mọi
nơi đều bị hắc vân bảo phủ, nơi nào cũng đều nghe thấy ma đầu gào thét, độc
trùng cùng độc khí ở mọi nơi. Còn có nơi, cường đại pháp bảo phát ra thần
quang lớn tới mười thậm chí trên trăm trượng chém thẳng vào trận pháp của phe
chính đạo.

Ở một chỗ khác, một lão lại giả huy động thủ kỹ khiến cho hai con thanh xà
bỗng chốc hóa thành hai đại quái vật lớn tới mười trượng, điên cuồng đánh lên
trên lồng tráo. Hỏa Long đạo nhân chỉ huy Hỏa Long thần kiếm tạo thành một con
Hỏa long dài chừng mười trượng, luân phiên chiến đấu với hai cự xà ở trên
không trung. Hai độc xà thể hiện ra lực phá hoại cực kỳ khủng, một giọt độc
dịch xanh biếc phun xuống mặt đất đã tạo thành một cái hố to, pháp bảo bình
thường đều có thể hủy diệt.

Mà Hỏa Long thần kiếm cũng là vật phi phàm, vì nó được luyện chế thành thành
bổn mạng pháp bảo của Hỏa Long đạo nhân, nó cũng chính là cửu phẩm pháp bảo
sắp hình thành linh trí trở thành linh bảo, uy lực tự nhiên bất phàm, có thể
lấy một địch hai, hơn nữa toàn thân là hỏa nên không sợ kịch độc, tất chiếm
thượng phong, hỏa diễm thiêu đốt khiến cho đối phương phải tháo chạy.

Những Nguyên Anh tu sĩ khác cũng đánh nhau chết sống không thôi, hơn nữa dị
thường kịch liệt. Cơ hồ mỗi một đạo thuật va chạm với mặt đất cũng tạo nên một
cái hố sâu tới mười trượng. Các kiến trúc cao tầng xung quanh, truyền tống
trận cũng bị hủy diệt trong thời gian ngắn.

Các tu sĩ đang ở bên này chiến đấu thảm thiết, ở bên kia các Đại Hình pháp bảo
của hai bên cũng giống như vậy, chiến đấu vô cùng mãnh liệt. Sau khi cao tầng
của hai bên khai chiến, các đệ tử điều khiên Đại Hình pháp bảo của hai bên
cũng bắt đầu điều khiển pháp bảo công kích lẫn nhau.

Đại Hình pháp bảo của những môn phái này cũng không phải ngồi không, trừ bỏ
chữ năng chuyên chở tu sĩ, chúng còn có thêm khả năng công kích cùng với lực
phòng ngự rất mạnh.

Đối với bạch sắc cự chu của Huyền Thiên biệt viện, sau khi khai chiến đã có
một tầng thanh quang bảo vệ bên ngoài, sau đó ở phía trên cự chu xuất hiện rất
nhiều tiểu tháp cao thấp không đồng nhất, chúng bắt đầu hấp thụ linh khí chung
quanh, sau đó ngưng tụ thành từng khỏa lôi cầu lớn nhỏ ở trên đỉnh tháp.

Lôi cầu này chính là Thái Ất thần lôi, còn thứ sinh ra chúng gọi là Thái Ất
thần lôi tháp. Thái Ất thần lôi là những tu sĩ tu luyện Đạo gia Thái Ất thần
công, lợi dụng Thái Ất linh khí tạo nên thần lôi đặc thù. Sau đó lại được một
vị thiên tài cơ quan thuật đại sư, phát minh ra kiến trúc pháp bảo có khả năng
tự hấp thu linh khí hình thành nên Thái Ất thần lôi, đó chính là Thái Ất thần
lôi tháp.

Loại bảo vật cỡ này bởi vì hình thể vừa phải và uy lực mạnh mẽ nên phố biến sử
dụng trên Đại Hình pháp bảo, mà bạch sắc cự chu của Huyền Thiên Biệt Viện lại
chứa không ít Thái Ất thần lôi tháp.

Cái tòa Thái Ất thần lôi tháp trên đỉnh là cường đại nhất, với chiều cao tới
mấy trượng, nó có thể tạo ra những khỏa Thái Ất thần lôi chừng ba thước và uy
lực có thể so với một kích lực toàn của Kim Đan tu sĩ. Còn những tháp Thái Ất
thần lôi nhỏ ở phía dưới thì cũng có khả năng xuất ra lực lượng ở trình độ
Trúc Cơ tu sĩ.

Lại nói khi bạch sắc cự chu phát uy, những khỏa lôi cầu màu xanh liền bắn đi
như cuồng phong uy vũ, lấy tốc độ cực cao đánh tới Đại Hình pháp bảo phái đối
diện. Không xét về khí thế thì bạch sắc cự chu vẫn có lực sát thương thực sự
rất kinh người. Đây cũng là lý do mà các Đại Hình pháp bảo rất được coi trọng,
âu cũng là do sự cường đại phi thường của chúng.

Đương nhiên, cự chu của Huyền Thiên biệt viện lợi hại nhưng Đại Hình pháp bảo
của các môn phái khác cũng không phải để làm cảnh. Trên lầu của Tuyền Cơ Các
đều được trang bị Tuyền Cơ Băng Phách Lôi, mỗi lần bắn đều tỏa ra trăm đạo hàn
quang, uy lực lớn đến mức có thể miểu sát Kim Đan tu sĩ.

Bất quá Đại Hình pháp bảo của tà phái cũng không chịu thua kém, vô luận là Hắc
Vân Chu của Vạn Ma Môn, hay là Bạch Cốt Chu của Thiên Dục Môn cũng đều thể
hiện ra uy lực vô cùng to lớn. Hắc Vân Chu thì có thể phóng thích ra Thiên Sát
Âm Lôi, còn Bạch Cốt thuyền thì lại bắn ra vô số Cốt Âm Hồn Tiễn, vốn là vật
cực kỳ tà ác.

Cao tầng song phương giao chiến thì Đại Hình pháp bảo của hai bên cũng đánh
nhau cực kỳ náo nhiệt. Bất quá, Đại Hình pháp bảo tuy nổi tiếng về sự phòng
ngự mà không có cao thủ trấn thủ thì cũng không thể phát huy ra toàn bộ khả
năng công kích cho nên trong một khoảng thời gian ngắn, chúng chỉ có thể khiến
cho đối phương không cách nào công phá phòng ngự của mình mà thôi.

Bất quá, mặc dù như thế nhưng thanh âm của cuộc chiến vẫn vang xa tới trăm
dặm, hào quang chói mắt, phạm vi chiến trường đã vượt quá mười dặm, làm cho
đám người Tiểu Bàn cũng phải bồn chồn theo dõi. Bọn họ còn đang hận mình không
thể tạo lên một cái Đại Hình pháp bảo để cưỡi chơi, thật sự là rất uy phong.

Nhưng ngay lúc đám người Tiểu Bàn còn đang không tim không phổi mà thưởng thức
cuộc chiến, tình thế trong trường đối chiến đã có sự thay đổi về hướng bất lợi
đối với phe chính phái.

Đây cũng không phải là bên chính phái đánh không lại, mà trên thực tế mỗi bên
thực lực cũng là người tám lạng kẻ nửa cân, nhân số cũng giống nhau, nếu ở
tình huống công bình thì cũng chẳng biết hươu chết về tay ai.

Nhưng vấn đề là hiện nay, toàn bộ tà đạo đệ tử đã chết hết, thân là sư phụ bọn
họ tự nhiên không vướng bận mà toàn lực tấn công. Trong khi đó bên chính phái
thì tu sĩ cần phải phân tâm để bảo hộ môn hạ đệ tử, tránh cho các đệ tử bị
thương tổn. Tiểu Bàn vốn là Tiên Thiên đệ tử, đương nhiên đối với một tràng
đại chiến thế này thì không thể giúp gì, thậm chí còn khiến cho các tu sĩ cấp
cao vướng bận. Do vậy chính đạo tu sĩ bị bó tay bó chân, dần dần rơi xuống hạ
phong.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #155