Phượng Minh Cửu Thiên


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Người nọ nói xong, đột nhiên hét lên với đám tà tu chung quanh: “ Các huynh
đệ, móng vuốt Thổ Hành Thú của ta có kịch độc, hắn hiện tại đã là nỏ mạnh hết
đà, tùy lúc đều có thể gục ngã, chúng ta không để cho hắn có thời gian giải
độc a.”

Đám tà tu nghe xong nhất thời tinh thần đại chấn, sau đó không hẹn mà cùng
nhau gầm lên một tiếng, xông tới vây công Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn thấy vậy liền vội vàng xuất ra một nắm to Thần lôi bức lui đối
phương, sau đó một bên dùng kiếm quang ngăn cản, một bên lại âm thầm tra xét
tình huống bên trong cơ thể, mặc dù tình huống lúc này vô cùng khẩn cấp nhưng
hắn vẫn không quên cất giải lụa mà Hàn Băng Nhi vừa đưa cho vào áo, vật đó
chính là tú khăn mà các nhân gia cô nương vẫn mang bên mình, mặc dù đối với
một nam nhân như hắn có vẻ không hợp, nhưng hắn vẫn muốn mang theo.

Hàn Băng nhìn thấy vậy, mặt không khỏi đỏ lên, nếu bình thường có người dám
làm như vậy, nàng khẳng định đã sớm một kiếm chém hắn, nhưng hôm nay tình
huống lại có chút đặc thù, người ta đang vì mình mà cùng địch nhân liều chết
chiến đấu, mình làm sao có thể xuống tay. Hơn nữa vào lúc tình huống khẩn cấp
như bây giờ lại đem loại chuyện này nói ra, quả là có chút không phù hợp. Vì
thế Hàn Băng Nhi mặc dù vừa thẹn vừa giận, nhưng cuối cùng cũng chỉ đành chọn
biện pháp im lặng.

Ngay khi Hàn Băng trong lòng thầm mắng Tiểu Bàn háo sắc, thì Tiển Bàn cũng đã
hoàn thành việc tra xét thân thể, đúng là ở miệng vết thương của hắn có kịch
độc, nhưng độc tố đối phương dùng không ngờ lại là thổ thuộc tính, mà Hỗn Độn
Quyết của Tiểu Bàn vừa hay lại có loại năng lực đặc biệt, có thể đem độc tố
trở về thành Ngũ Hành linh khí, vì thế độc tố này với hắn không hề có uy hiếp.

Mà cho dù Tiểu Bàn có bị trúng độc thì cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là lúc
đầu có chút đau đớn nhưng chỉ cần kiên trì một lúc, chờ độc tố bị hóa giải
liền vô sự.

Nhưng cho dù không bị độc tố làm hại, dưới sự tấn công liều mạng của đám tà
tu, Tiểu Bàn cũng đành phải cắn răng phóng vô số Thần lôi ra thì mới miễn
cưỡng chống lại được, nhưng dù sao thì Thần lôi cũng không phải là vô cùng vô
tận, đến khi Thần lôi hết thì chỉ sợ lúc đó Tiểu Bàn sẽ là lợn béo chờ người
khác đến thịt.

Chứng kiến tình huống bất lợi như vậy, tim Hàn Băng Nhi đau như bị đao cắt,
thầm nói: “ Ta vốn muốn trút giận cho Mộc tỷ tỷ, bắt Tống sư huynh ra ngoài
đánh một trận, hao phí của hắn mấy trăm khỏa Thần lôi, nhưng thật sự lại không
nghĩ tới hiện tại hai người lại phải dựa vào Thần lôi để giữ mạng, nếu sớm
biết thế này ta tự mình làm mình chịu, không nên liên lụy đến Tống sư huynh.”

Nghĩ vậy, trong lòng Hàn Băng Nhi liền vô cùng hối hận, nàng giãy giụa đứng
lên, sau đó nhẹ nhàng đi lên một bước, đi đến sau lưng Tiểu Bàn, nhỏ giọng
nói: “ Tống sư huynh, ngươi vẫn còn sức sao? Tiểu muội vẫn còn một chút sức
lực, hay là để ta liều với bọn chúng một lần?”

Tiểu Bàn liền có chút sửng sốt, nhưng lập tức hiểu được, cười khổ nói: “Ngươi
không phải lại muốn thổ huyết đấy chứ? Nếu cứ như vậy ngươi chắc chắn sẽ phải
chết.”

“Dù sao thì chúng ta cũng đã coi như là người chết rồi, chuyện này là do tiểu
muội, không liên quan đến sư huynh, không bằng sư huynh hãy thành toàn cho ta
đi?” Hàn Băng kiên quyết nói.

“Sư muội, sự tình cũng chưa đến mức như vậy, ta tin tưởng có thể bảo vệ chu
toàn cho ngươi.” Tiểu Bàn lại lắc lắc đầu nói.

“Nhưng Thần lôi của ngươi đã bị hao phí không ít, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ
sợ không lâu nữa sẽ tiêu hao hết a.” Hàn Băng vội vàng nói: “Đến lúc đó, chỉ
sợ ngươi có muốn chạy cũng không được.”

“Ta sẽ không đi, ít nhất cũng sẽ không bỏ ngươi một mình ở lại đây.” Tiểu Bàn
kiên quyết nói: “Sư muội, không bao giờ được khinh thường mạng sống của mình,
hiểu không?”

Hàn Băng nghe Tiểu Bàn nói xong, nhất thời liền chấn động, vô cùng cảm động,
ánh mắt lúc này cũng trở lên ướt át, lệ thủy như những giọt trân châu không
ngăn được rơi xuống, nữ tự mạnh mẽ này đây là lần đầu tiên trong cuộc đời bị
một người làm cho cảm động đến rơi lệ.

Tiểu Bàn tựa hồ như cũng phát hiện ra biến hóa đằng sau mình, tron lúc cấp
bách hắn vẫn không quên đưa tay vỗ vỗ Hàn Băng, kiên quyết nói “ Hãy tin tưởng
ta.”

“Ân!” Hàn Bằng nghe vậy liền gật gật đầu, sau đó nhu thuận trốn phía sau Tiểu
bàn, giờ khắc này hành động của nàng lại như một nữ tử nhu nhược bình thường,
tìm một bờ vai cững chắc để được che chở.

Mà Tiểu Bàn cũng tựa hồ như bị Hàn Băng khơi dậy ý chí nam nhân, kiếm khí phát
ta lại càng lăng lệ, Thần Lôi công kích càng thêm chuẩn.

Trong đêm đen, các loại ma pháp, pháp bảo phát ra quang mang cơ hồ đem một góc
trời chiếu sáng, từng tiếng nổ rung trời vang lên, bùn đất trong phạm vi mấy
trăm trượng chung quanh toàn bộ đều bị cày xới, ngay cả rừng cây cũng đã sớm
biến mất chỉ còn lại một đống gãy nát, bùn đất, máu cộng với gỗ vụn tạo thành
một khung cảnh chiến trường vô cùng thảm thiết.

Mặc dù Tiểu Bàn có pháp bảo mạnh mẽ, Thần lôi sắc bén nhưng nếu không sử dụng
Cửu Mỹ Đồ cùng Đại Đồng Chung thì hắn hiển nhiên không phải là đối thủ của hơn
mười gã tà tu, sau khi kiên trì chịu đựng được hai canh giờ, Thần lôi mà hắn
từng li từng tí tích góp mấy năm nay một chút cũng không còn, ngay cả Ngũ Hành
Kiếm Trận cũng bị phá hủy, Ngũ Hành Tinh Hồn kiếm cũng bị thương, vì thế Tiểu
Bàn không thể không thu hồi lại, cho vào không gian bản mệnh.

Lúc này, phương đông mặt trời đã bắt đầu mọc, làm sáng rực một góc không
trung. Cả người Tiểu Bàn đầy thương tích nhưng vẫn như một ngọn núi cao vững
vàng đứng trên chiến trường, đạo bào của hắn đã sớm bị hủy,chỉ còn lại một
đoạn khố để che tiểu đệ đệ, trên người đã có hơn chục vết thương, ngay cả mặt
cũng bị kiếm khí rạch vài đường, khiến cho khuôn mặt vốn phúc hậu, thật thà
của hắn trở nên vô cùng dị hợm, may mắn là thể chất Tiểu Bàn vốn mạnh mẽ nên
những vết thương kìa nhìn vô cùng dọa người, nhưng thực tế cũng không nặng
lắm, nếu đổi lại là người khác, thì chỉ sợ đã chết đến cả trăm lần. Bất quá
miệng vết thương quá nhiều khiến Tiểu Bàn bị mất rất nhiều máu, trong đó không
ít miệng vết thương còn có kịch độc, cái cảm giác vừa đau vừa ngứa làm cho
Tiểu Bàn vô cùng khó chịu.

Nhưng mặc dù như vậy Tiểu Bàn vẫn như cũ tràn ngập chiến ý, giộng như một ngọn
núi không chịu lùi bước trước phong ba bão táp, mạnh mẽ chắn trước mặt Hàn
Băng Nhi.

Mà bộ dạng Hàn Băng Nhi đứng phía sau Tiểu Bàn lúc này quả thực chỉ dùng hai
từ kỳ tích để hình dung, thân thể nàng ngay cả một chút thương tổn cũng không
có, ngoại trừ gương mặt có chút nhợt nhạt, có vẻ mệt mỏi thì căn bản không ai
nghĩ rằng nàng đang ở trong một cuộc chiến thảm khốc, đến gã ngốc cũng nhìn ra
Tiểu Bàn bảo hộ cho nàng chu toàn đến mức nào.

Nhưng từ đấu đến cuối, bàn tay Tiểu Bàn vẫn nắm lấy ngọc thủ của Hàn Băng chưa
từng buông lỏng, cái này cũng không phải là Tiểu Bàn cố tình chiếm tiện nghi
mà là vì hắn muốn ngăn cản nàng thúc dục tinh huyết cùng đám người kia đồng
quy vu tẫn, trên thực tế nếu không phải Tiểu Bàn kiên trì ngăn cản thì chỉ sợ
Hàn Băng đã sớm lao lên liều chết.

Chung quanh, mười mấy gã tà tu sau một đêm khổ chiến, tiêu hao hết hơn phân
nửa linh khí, giờ phút này thấy được thắng lợi đã ở trước mắt, bọn chúng tự
nhiên vô cùng hưng phấn, bao vây Tiểu Bàn cùng Hàn Băng Nhi, sau đó một tên
dương dương tự đắc nói: “ Mập mạp chết tiệt, ta xem bây giờ ngươi còn điên
cuồng được nữa hay không?”

“ Ta muốn đem hắn lột da, để trả thù cho bảo bối Thổ Hành Thú của ta.” Gã thú
tu thần tình độc ác nói.

Hắc hắc, tên mập mạp kia cho ngươi xử lý cũng được, ta kỳ thật chỉ quan tâm
đến tiểu mỹ nhân kia thôi, lão tử nhất định phải là người thứ nhất được ăn
nước đầu.” Tên bên cạnh nói. ( nước đầu là gì thì các con hàng tự hiểu:88: -
DG ) (quả thực là con Nhép bị mấy em gái Séc bơm nhiễm đầy đầu r` :113: quá
biến thái đi bớ con Nhép :124: - Biên )

“Cút, lão tử mới là người được hưởng đầu tiên.” Một gã khác lập tức cả giận
nói.

“Thúi lắm, ta tới trước.”

“Ta trước!” cả đám tà tu lập tức lao xao, cãi vã nhau.

Hàn Băng Nhi chưa từng bị vũ nhục như thế, tức giận đến nỗi toàn thân run rẩy,
lông mày dựng ngược, hung hăng giãy ra khỏi bàn tay Tiểu Bàn, nói: “Sư huynh,
buông ta ra, để ta giết chết đám hỗn đản kia.”

Tiểu Bàn nắm chặt tay nàng, đồng thời cười nói: “Không vội, dù sao bọn chúng
cũng không sống được lâu nữa, cần gì phải tức giận với người sắp chết chứ.”

Tiểu Bàn vừa nói xong, Hàn Băng nhất thời liền im lặng, ngay cả đám tà tu đang
cãi nhau xem đứa nào được bóc tem, nghe thấy vậy cũng liền đình chỉ, ánh mắt
nghi hoặc nhìn về phía Tiểu Bàn.

“Mập mạp, ngươi chết đến nơi rồi mà vẫn còn xuất khẩu cuồng ngôn sao?” Một gã
cười lạnh nói.

“Hừ, người chết nhất định sẽ là các ngươi, ta có thể lấy đầu ra để cá cược!”,
Tiểu Bàn một bên cười lạnh, một bên lặng lẽ chuẩn bị Cửu Mỹ Đồ, lúc này trong
người hắn còn hai thành linh khí, cũng đủ để phát động Cửu Mỹ Đồ, bất quá nếu
xuất ra thứ này, chuyện tình mình vô lễ với Hàn Băng sẽ bị lòi ra, cho nên nếu
không phải vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối sẽ không dùng.

“Ha ha ha!” Đám tà tu thấy Tiểu Bàn nói vậy, nhất thời liền cười ầm ĩ.

“Mập mạp, ngươi không biết rằng cái đầu của mi đã thuộc về chúng ta sao?” Một
tên hung hăng nói.

“Ha ha, đúng vậy, lấy đồ của chúng ta để đặt cược, đám người Huyền Thiên Biệt
Viện các ngươi da mặt công nhận thật là dày a.” Những tên khác cũng hùa theo,
cười rộ lên.

Ngay tại thời điểm đám tà tu cười như điên dại, Tiểu Bàn bỗng nhiên dường như
cảm thấy gì đó, nhất thời nhãn tình sáng lên, thần sắc mừng rỡ, hắn không nhịn
được ngửa mặt lên trời cười to nói: “ Ha ha, tin hay không là chuyện của các
ngươi, ta chỉ nói một câu, toàn bộ các ngươi toàn bộ coi như xong đời.”

“Ha ha!” Đám tà tu nghe xong, nhất thời lại cười lên như điên.

Mà gã thú tu bị tổn thất Thổ Hành Thú thì thần tình dữ tợn, hướng phía Tiểu
Bàn đi đến, cười lạnh nói: “Ta chỉ tin là cánh tay của ta sẽ chém đứt cổ mi.”
Khi nói chuyện, hắn liền hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn thấy thế, một bên âm thầm chuẩn bị Cửu Mỹ Đồ, một bên ngửa mặt lên
trời hô lớn: “ Sư muội, mau tới cứu ta a.”

Đám ta tu nghe xong, nhất thời liền hoảng sợ, nhanh chóng tản ra đề phòng,
nhưng nhìn đi nhìn lại khắp bốn phía, không hề thấy ma nào, bọn chúng liền
hiểu được Tiểu Bàn đã lừa mình, gã thú tu tưc tức giận, lập tức gầm lên một
tiếng, xuất ra trường đao bổ về phía Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn lúc này vô cùng buồn bực, chẳng lẽ mình cảm giác sai sao. Lúc này đã
rơi vào đường cùng hắn chỉ đành đem tâm thần chìm vào trong không gian bảo
mạng, muốn phát động Cửu Mỹ Đồ.

Nhưng ngay thời điểm mấu chốt, từ đằng xa lại truyền đến một thanh âm sắc bén,
ngay sau đó một đạo kim quang phóng đến, lóe lên rồi biến mất, gã thú tu vừa
rồi còn đang giơ cao trường đao lúc này không hiểu tại sao đầu của hắn lại bị
rơi xuống, cả đám người không ai nhìn rõ có chuyện gì xảy ra.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #152