Ma Nữ Điên Cuồng


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Sau khi Hàn Băng Nhi biến mất không lâu Tiểu bàn lấm la lấm lét từ trong rừng
chui ra. Vừa rồi hắn dùng Vô Tướng Thiên Ma nhìn trộm Hàn Băng Nhi tắm rửa.
Lúc này khi đối phương đi rồi hắn mới dám xuất hiện.

Nhìn hàn khí mà Hàn Băng Nhi phát ra đông lại thành một cái ao, khiến cho Tiểu
Bàn nhịn không được kinh ngạc thầm nói: “Ai da, không ngờ Hàn Băng Nhi lại thả
ra hàn khí có sát khí đáng sợ như vậy. May mắn là ta đã động chạm vào trí nhớ
của nàng. Cũng nhờ Vô Tướng Thiên Ma khống chế những cảnh tượng lưu lại. Lấy
năng lực của nàng tự nhiên là phát hiện ra bị Thiên Ma tập kích. Hơn nữa nàng
cũng không biết Cửu Mỹ Đồ đã đổi chủ nên càng không phát hiện được ta. Tất
nhiên sẽ đi tìm sẽ đi tìm tên Vũ Phong kia cùng với Thiên Dục Môn gây phiền
toái. Hắc hắc, cái này náo nhiệt à nha. Hàn Băng Nhi mà nổi giận không biết tu
sĩ tà phái sẽ bị giết bao nhiêu người đây? Nói không chừng toàn quân bị diệt,
khửa khửa!! Chó cắn chó!! Ta thích.”

Nói xong Tiểu Bàn nhìn tới cái nội y bằng tuyết tàm ty của Hàn Băng Nhi, cầm
đưa lên chóp mũi hít một hơi thật sâu sau đó lẩm bẩm: “Không được, ta phải che
chở cho nàng thật tốt. anh hùng phải cứư mỹ nhân. Như vậy nàng cũng không bị
người khác chiếm tiện nghi”. Nghĩ vậy Tiểu Bàn lại thả ra Vô Tướng Thiên Ma.
Sau đó đi theo hướng mà Hàn Băng Nhi vừa đi.

……….

Dựa theo quy định hành động đoạt bảo lần này, sau khi bắt đầu được một tháng,
đệ tử các môn phái nên đi tới hai truyền tống trận phía tây Thiên Thúy Bình.
Hai truyền tống trận này cách nhau hai trăm dặm, ngay lúc hoạt động chấm dứt
có thể truyền tống người trong Thiên Thuý Bình ra ngoài. Nếu bỏ qua cũng chỉ
còn cách là dựa vào năng lực của chính mình đi ra ngoài. Vừa tốn thời gian vừa
tốn sức còn có thể bị yêu thú cường đại bên ngoài Thiên Thuý Bình gây thương
tích. Do vậy nên cơ hội lần này không ai muốn bỏ qua.

Mà mục đích chính bố trí hai cái truyền tống trận này chính là tránh cho chính
tà song phương gặp nhau, nhất thời không kiềm chế được mà xuất thủ. Nói vậy đệ
tử các phái sẽ lưỡng bại câu thương.

Phải biết rằng, hoạt động lần này của các phái chủ yếu là rèn luyện đệ tử.
Đoạt bảo cũng chỉ là mục tiểu thứ yếu. Nếu đệ tử mà bị tổn thất nghiêm trọng
coi như mất đi ý nghĩa. Cho nên mới có người nghĩ ra kế này.

Không biết người kia xuất phát từ suy nghĩ gì, mà truyền tống trận này được
kiến thiết vô cùng hoa lệ. Người nọ đã dùng đạo pháp tạo ra trên mặt đất một
tảng đá phạm vi hơn mười trượng. Bố trí truyền tống trận xong còn thêm ở đằng
sau một đại điện vô cùng lớn. Mục đích để cho các tử nghỉ ngơi.

Trước khi hoạt động đoạt bảo chấm dứt hai ngày thì hầu như các đệ tử đã có mặt
đầy đủ tại đây. Bên truyền tống trận của tà phái, trên quảng trường các tu sĩ
tà phái đang tán gẫu. Bọn họ thoạt nhìn bề ngoài như có vẻ rất chi là an nhàn
thoải mái nhưng thực ra bên trong lại đang không ngừng quan sát đề phòng lẫn
nhau. Không chỉ khoảng cách xa nhau không ít mà trong tay áo đều đã chuẩn bị
sẵn các pháp quyết trọng yếu hoặc là các phi kiếm, hiển nhiên là đề phòng mình
bị đâm lén sau lưng.

“Các ngươi có nghe nói, ả Tuyền Cơ Các Hàn Băng Nhi kia giống như nổi điên,
gặp người là diệt sát a.” Một tên đột nhiên nói.

“Ả tiện nhân kia quả thật so với ma đạo chúng ta còn giống ma đầu hơn. Lúc ta
tới đây nhìn thấy hai thi thể của hai đồng đạo bị chém thành tám miếng. Nhìn
vết thương rõ ràng là sau khi chết bị phanh thây. Cũng không biết bọn họ đã
đắc tội với ả nữ nhân này như thế nào.” Một tên hắc y nhân sắc mặc sợ hãi nói.

"Ta cũng có một lần từ một nơi bí mật gần đó thấy ma nữ này giết người. Căn
bản là hành hạ đến chết, rõ ràng có thể trực tiếp giết chết, lại cố tình từ từ
hành hạ, chặt đứt tay chân đối phương, sau đó mới giết chết.” Một người khác
nói.

"Oa, thật là biến thái! Đây rốt cuộc là cái hạng người gì a? Giống như Hàn
Băng Nhi trước kia tuy rằng cùng chúng ta xích mích, nhưng cũng không đến mức
điên cuồng như thế này?” . Bên cạnh một người cũng tò mò hỏi.

"Ta lúc ấy nghe Hàn Băng Nhi tựa hồ đang ép hỏi nơi hạ lạc của thiếu môn chủ
Thiên Dục Môn Vũ Phong. Nhìn ả thần tình dữ tợn, hình như ả bị Vũ Phong cho ăn
quả đắng. Cho nên mới muốn tìm hắn báo thù." Tên kia đáp lại.

"Ặc, phải không? Ha ha, ngươi không đùa chứ! Vũ Phong thiếu gia chúng ta đều
biết, xuất thân từ Thiên Dục Môn, tuyệt đối là dâm tặc trong dâm tặc. Nếu Hàn
Băng Nhi lửa giận tận trời tìm hắn, còn có thể có chuyện khác sao?” Một người
khác nói chen vào.

"Chẳng lẽ là bởi vì Hàn Băng Nhi bị Vũ Phong thiếu gia đùa giỡn?”

"Nếu chỉ là đùa giỡn, còn không đủ để làm cho Hàn Băng Nhi điên cuồng như
thế?"

"A, chẳng lẽ ả bị Vũ Phong thiếu gia phá thân?" Hoàng y thiếu niên chấn động
nói.

"Ha ha, không chừng chính là chuyện này. Dù sao Vũ Phong thiếu gia cũng mang
theo Cửu Mỹ Đồ, đây chính là khắc tinh của Băng Phách Thần Kiếm. Lấy năng lực
của Vô Tướng Thiên Ma, bắt sống Hàn Băng Nhi cũng không phải là không có khả
năng a!" Một tên dâm đãng cười nói.

"Nhưng vì sao Vũ Phong thiếu gia sau khi xong việc không có giết người diệt
khẩu nhỉ?”

"Nói không chừng là hắn chỉ thích chơi đùa, cho nên nhất thời mềm lòng.”

"Ha ha.” Các tên nghe được lời ấy, tức khắc cùng cười to.

Nhưng mà, bọn hắn vừa mới cười được một nửa, đột nhiên bị một cỗ hàn khí vô
hình cắt ngang. Cổ hàn khí kia khí thế kinh người đến cực điểm, làm cho mấy
tên tu sĩ cấp Tiên Thiên này không chịu được, nhất tề rùng mình một cái.

Sau đó, tất cả mọi người cảm nhận được một cỗ sát khí sắc bén, bọn hắn sợ tới
mức vội vàng đứng dậy nghênh địch. Rất nhanh, tất cả ánh mắt mọi người tập
trung vào trước mặt. Nơi đây, đang có một vị mỹ nhân áo trắng, tản ra hàn khí
lượn lờ, mang theo một thân sát khí, chân đạp một thanh bảo kiếm trong suốt
chậm rãi mà đến.

Không cần hỏi, người này cũng biết chính là Hàn Băng Nhi mấy ngày truy tìm Vũ
Phong. Những ngày này nàng giết không ít tu sĩ tà phái, nhưng vẫn không tìm
được Vũ Phong. Đơn giản, hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực
tiếp đến nơi tụ tập của bọn tà phái, cũng chính là truyền tống trận này.

Bọn tà tu thấy Hàn Băng Nhi một mình xuất hiện, đầu tiên là cả kinh, sau đó
lập tức dường như rất ăn ý liền phân tán ra, sau đó lập thành một nửa vòng
tròn vây quanh Hàn Băng Nhi.

Một đám tu sĩ tà phái cách Hàn Băng Nhi mấy chục trượng, trong đó một tên hô
lớn: "Hàn Băng Nhi, ngươi tới nơi này làm cái gì?"

Hàn Băng Nhi không để ý đến hắn, mà là trực tiếp không khách khí chất vấn: "Vũ
Phong ở đâu?”

Tuy rằng bình thường mấy tên tu sĩ tà phái này không dám cùng Hàn Băng Nhi đối
mặt, nhưng mà hiện tại bọn hắn người đông thế mạnh, cho nên lá gan cũng lớn
hơn.

Một tên gia hỏa không biết sống chết nhịn không được nói đùa giỡn nói: "Ngươi
tìm Vũ Phong thiếu gia để làm chi? Không phải để ôn chuyện cũ chứ?"

"Ha ha!" Mọi người lập tức một trận cuồng tiếu.

Lời nói của tiểu tử này vốn chỉ là muốn đùa giỡn, nhưng mà Hàn Băng Nhi sau
khi nghe được, lại nghĩ đến chuyện khác.

Bởi vì Tiểu Bàn tuy rằng chà đạp Hàn Băng Nhi một trận, lại cũng không có lấy
túi trữ vật của Hàn Băng Nhi, thậm chí bốn khỏa Huyền Linh Quả trong đó cũng
không lấy đi. Không thể không nói, đây là Tiểu Bàn thể hiện lòng tự trọng,
nhưng cũng là một cái sai lầm chết người.

Phải biết rằng, Vũ Phong xuất thân tà phái, có thể nói là tham hoa háo sắc,
không chuyện ác nào không làm. Nếu là đã dâm nhục Hàn Băng Nhi, khả năng lưu
cho nàng một mạng đã là kỳ tích rồi, như thế nào có thể lưu lại những bảo bối
này? Nhất là Huyền Linh Quả, đến bốn khỏa, một khỏa cũng không động tới, thế
đâu phải là tác phong của tà phái, cho dù là Hàn Băng Nhi chính phái đệ tử,
chỉ sợ có cơ hội tốt như vậy, chính nàng cũng không có buông tha như vậy.

Hàn Băng Nhi dù sao không phải ngu ngốc, bởi vì lúc đầu mang theo phẫn nộ,
khiến cho phán đoán có chút sai lầm. Nhưng nàng qua vài ngày tỉnh táo lại, lại
phát giác không đúng? Bởi vì loại hành động này, căn bản là không giống với
tính cách của Vũ Phong.

Cho nên nàng lần này tới tìm Vũ Phong, cũng không lập tức động thủ, mà là hỏi
rõ sự tình. Nhưng mà khi nàng đến đây, lại nghe thấy được đối phương nói một
câu như vậy. Như thế cũng tương đương là thay Vũ Phong không đánh đã khai. Hàn
Băng Nhi lập tức liền căn cứ lời ấy nhận định chính là Vũ Phong khi dễ mình,
hơn nữa còn vô liêm sỉ đi khoe khắp nơi, thế cho nên tất cả những tên ở nơi
này đều biết.

Có thể nghĩ, một thiếu nữ, bị người khi dễ, sau đó lại bị người nọ đem tuyên
dương khắp nơi, thì sẽ tức giận đến cỡ nào. Nổi trận lôi đình cũng không đủ để
hình dung tâm tình Hàn Băng Nhi lúc này, quả giống như là núi lửa bạo phát!

Mà lại có một tên theo sau cười đi tới, trêu chọc: "Băng Nhi tiểu thư, nếu Vũ
Phong thiếu gia không chịu làm nữa, nàng nếu bị dục hỏa công tâm thì tiểu sinh
nguyện làm khuyển mã để phục vụ! Nàng có thể yên tâm, công phu trên giường của
ta đảm bảo có thể khiến nàng dục tiên dục tử."

"Ha ha! Chúng ta cũng có thể nha." Những tên khác cũng hùa theo nói.

Rốt cục, bị những tên tu sĩ tà phái này lần nữa đùa giỡn, Hàn Băng Nhi như núi
lửa đã hoàn toàn đạo phát. Chỉ thấy trong mắt nàng sát khí chợt lóe, ngọc thủ
trực tiếp giơ lên, sau đó mọi người liền thấy Băng Phách Thần Kiếm dưới chân
hóa thành một đạo ngân quang lao lên.

Ngay sau đó, những tên vừa đùa giỡn với Hàn Băng Nhi trong khoảnh khắc liền
biến thành băng, một cơn gió nhỏ thổi qua, tức khắc mấy khối băng bắt đầu tán
loạn, cuối cùng hoàn toàn bị gió thổi đi, tại chỗ chỉ để lại một khoảng không
hoàn hảo không tổn hao gì.

Một đám tu sĩ tà phái thấy Hàn Băng Nhi trong khoảnh khắc tức giận lên mà giết
người, tức khắc cùng chấn động, đều rống giận tự xuất ra pháp khí, pháp bảo.

“Các huynh đệ, liên thủ trừng trị ả nha đầu chết tiệt kia! Ả nghĩ chỉ có một
kiện Linh Bảo là có thể đối phó với chúng ta sao? Quả thật quá cuồng vọng.”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #149