Bắt Hàn Băng Nhi


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Tuy hắn bị chặt đứt, nhưng vẫn còn chưa chết, trên miệng vết thương cũng không
thấy máu, chỉ có một tầng hàn băng rắn chắc. Hắn thống khổ lăn trên mặt đất,
đồng thời trong miệng kêu la thảm thiết: “Cứu, cứu ta.”

Hiển nhiên, không ai chú ý đến, hài tử đáng thương này chết chắc rồi. Nhất là
tên dùng ma thủ còn bị Hàn Băng Nhi uy hiếp, chỉ thấy nàng không chút hoang
mang cong tay lại, Băng Phách Thần Kiếm vừa mới chém lên tên kia liền lập tức
vòng ra phía sau, lấy khí thế khai thiên đáng sợ, trực tiếp đánh hai ma thủ
màu đen kia thành mấy đoạn, không quản ngươi là pháp bảo gì, trước mặt Băng
Phách Thần Kiếm cũng đều là phế liệu.

Tên đại hán Vạn Ma Môn do tâm thần tương liên với pháp bảo, nên sau khi pháp
bảo bị hủy liền thống khổ kêu một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu. Hắn
nguyên khí đại thương, vừa định xoay người chạy trốn, đáng tiếc đã không còn
kịp nữa rồi, đạo kiếm quang màu bạc sắc bén đến cực điểm kia đã bắn tới, mang
theo kiếm khí chí hàn chém hắn làm hai nửa. Hai phần thi thể chia ra không ngờ
“Rầm.” một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh băng vụn.Thì ra, kiếm
khí của Băng Phách Thần Kiếm trong nháy mắt đã đóng băng tên này lại.

Thấy hai tên đồng bọn so với chính mình thực lực còn mạnh hơn, trong khoảnh
khắc đã biến thành hai cái thi thể, hơn nữa còn bị đóng băng, tên trẻ tuổi kia
rốt cuộc mất đi dũng khí chiến đấu, hắn sợ đến mức một lời cũng chưa nói đã
lập tức quay đầu chạy đi. Thậm chí những ma đầu trong Chiêu Hồn Phiên được thả
ra cũng không thu hồi, mà lệnh cho chúng ngăn cản Hàn Băng Nhi.

Nhưng mà Hàn Băng Nhi đâu có dễ dàng buông tha hắn như thế? Chỉ thấy nàng cười
lạnh một tiếng, ngón tay khẽ gãy lên thân kiếm, ngay sau đó, một đạo siêu cấp
hàn khí như đến từ cửu u địa ngục từ thân kiếm bộc phát ra. Nơi hàn khí đi
qua, tất cả đều bị ngưng kết, hắc vụ do Chiêu Hồn Phiên thả ra lập tức biến
thành tuyết màu đen rơi trên mặt đất, còn như những ma đầu thì bị hàn khí đông
lại thành bột phấn màu đen, khi gió thổi qua, liền biến mất vô ảnh vô tung.

Mấy Vô Tướng Thiên Ma Tiểu Bàn cho đi dò xét không chịu nổi loại hàn khí biến
thái này, lập tức bỏ chạy. May mắn có hắc vụ cùng với ma đầu che dấu nên Hàn
Băng Nhi cũng không có nhận thấy được gì dị thường.

Nhưng mà Tiểu Bàn lại có thể cảm nhận được hàn khí kia làm cho Thiên Dục Ma Nữ
thống khổ đến cỡ nào. Vô Tướng Ma Thể cho dù là được xưng không ngại đạo pháp
không ngờ lại bị cỗ hàn khí kia gây thương tích, điều này không khỏi làm cho
Tiểu Bàn có chút giật mình. Lúc này hắn lại nhớ đến một chuyện, trách không
được Hỏa Long lúc trước có nói Băng Phách Thần Kiếm có thể đả thương Vô Tướng
Thiên Ma, thì ra lại là sự thật.

Hàn Băng Nhi dễ dàng diệt sát hai người, hủy diệt hắc vụ cùng ma đầu, trong
khoảnh khắc đã đem ánh mắt toàn bộ tập trung vào tên trẻ tuổi đang đào tẩu,
chỉ thấy nàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Trước mặt Băng Phách
Thần Kiếm mà muốn đào tẩu? Quả nhiên là ngốc đến đáng thương.”

Nói xong, nàng lại vung tay lên, nhẹ giọng nói: “Đi.”

Băng Phách Thần Kiếm liền hóa thành một đạo lưu quang, như thiểm điện xuất
hiện ở bên ngoài hơn trăm trượng, ngay phía sau lưng tên trẻ tuổi.

Chỉ nghe một tiếng nhẹ vang lên, Băng Phách Thần Kiếm đâm một lỗ thủng trên
người tên trẻ tuổi kia, đương nhiên, chỉ một nhát không thể giết chết hắn, cho
nên, Băng Phách Thần Kiếm khẽ run lên, dự định bắn ra một đạo kiếm khí, đem
tên gia hỏa kia tứ phân ngủ liệt, chết không toàn thây.

Nhưng chính lúc này, Thông Linh Chí Bảo Băng Phách Thần Kiếm đột nhiên chấn
động, tựa hồ cảm nhận được chủ nhân gặp nguy hiểm, tức khắc, nó bất chấp tên
kia, vội vàng bay trở về hộ chủ. Nhưng sau khi tới trước người Hàn Băng Nhi,
nó lại đơ ra đó, mặc dù nó cảm giác được chủ nhân cực kỳ không ổn, lại không
biết nên làm cái gì bây giờ mới được.

……….

Thì ra ngay lúc Hàn Băng Nhi bắn ra Băng Phách Thần Kiếm, Tiểu Bàn lập tức ý
thức được đây là một cơ hội, bởi vì những lúc bình thường, Hàn Băng Nhi đều
thu bản mạng pháp bảo Băng Phách Thần Kiếm vào trong thân thể.

Trong tình huống đó, Vô Tướng Thiên Ma căn bản không thể chiếm cứ thân thể Hàn
Băng Nhi, chúng nó mà vào chẳng khác nào là đi tìm chết, khẳng định là bị Băng
Phách Thần Kiếm xử lí. Nhưng lúc này Băng Phách Thần Kiếm đã bắn ra ngoài,
chẳng khác nào là cho Tiểu Bàn một cơ hội, hắn liền lập tức chỉ huy một Thiên
Dục Ma Nữ không bị thương, từ sau lưng tiến sát lại, lập tức liền khống chế
được Hàn Băng Nhi.

Cho dù Hàn Băng Nhi có là thiên tài trong thiên tài, nhưng thời gian tu luyện
của nàng dù sao cũng quá ngắn, thực lực bất quá chỉ là Tiên Thiên Kì, làm sao
có thể chống đỡ vực ngoại thiên ma đã Trúc Cơ? Cho nên mới bị bắt.

Mà Băng Phách Thần Kiếm tuy rằng thông linh, nhưng dù sao không phải thực sự
có linh trí.

Nếu như là nguy cơ bình thường, tỷ như chủ nhân bị người khác đả thương, Băng
Phách Thần Kiếm liền biết tự nhiên công kích đối phương bảo vệ cho chủ nhân,
nhưng nếu bị Thiên Ma phụ thể, nó nếu phát động công kích, thì liền đánh lên
thân thể của chủ nhân, cho nên nó cũng không có biện pháp giải quyết, chỉ có
thể ở một bên lo lắng.

Mà trên thực tế, sốt ruột không chỉ có Băng Phách Thần Kiếm, còn có Tiểu Bàn,
mặc dù không thể tấn công Thiên Dục Ma Nữ trong cơ thể Hàn Băng Nhi, nhưng
Băng Phách Thần Kiếm không cam lòng buông tha như vậy, cứ bay xung quanh chủ
nhân.

Dưới tình huống như vậy, Tiểu Bàn căn bản không thể tiến sát lại. Chỉ sợ hắn
vừa mới đến gần, liền bị tấn công, hắn cũng không muốn chiến đấu cùng cửu phẩm
Thông Linh Chí Bảo. Cho nên Tiểu Bàn chỉ có thể liên hệ với Thiên Dục Ma Nữ
trong cơ thể Hàn Băng Nhi, hỏi: “Ngươi có thể làm khẩu Băng Phách Thần Kiếm
kia an tĩnh lại không?”

“Chủ nhân, Băng Phách Thần Kiếm dù sao cũng là cửu phẩm Thông Linh Chí Bảo,
hơn nữa còn do Tiên Thiên sinh ra, đã có chút linh trí, cho nên không thể qua
mặt nó được.” Thiên Dục Ma Nữ kia sau đó lại nói: “Chẳng qua trí lực gia hỏa
này giống như một hài tử vậy, muốn thu phục nó cũng không phải là không thể,
nhưng mà cần một chút thời gian a.”

Vừa nghe lời ấy, Tiểu Bàn tức khắc an tâm, hắn lập tức cười nói: “Có thể thu
phục là tốt rồi, chúng ta thứ gì cũng thiếu, chỉ có thời gian là không thiếu,
các ngươi cứ từ từ mà làm, ta đi giải quyết tên tiểu bạch kiếm kia.”

Nói xong, Tiểu Bàn liên nghênh ngang từ trong rừng cây đi tới, Băng Phách Thần
Kiếm cơ hồ trong chớp mắt đã phát hiện ra Tiểu Bàn, lập tức lộ ra bộ dáng đề
phòng, đồng thời trên thân kiếm lộ ra hàn quang, một cỗ hàn khí không ngừng
phát ra, trong khoảnh khắc làm nhiệt độ không khí chỗ này hạ thấp xuống.

Trên không trung, Băng Phách Thần Kiếm thấy Tiểu Bàn đi xa khỏi chủ nhân, mới
thoáng thu liễm một chút, chẳng qua vẫn lộ ra bộ dáng đề phòng. Điều này làm
cho Tiểu Bàn buồn bực, lại đố kị, buồn bực chính là cái chuôi kiếm đáng ghét
này ngăn cản con đường hái hoa của mình ^^, còn hâm mộ chính là Hàn Băng Nhi
quá may mắn, không ngờ lại tìm được một Thông Linh Chí Bảo trung thành như
vậy.

Tiểu Bàn vừa cảm khái vừa tủm tỉm đi đến trước người tên trẻ tuổi kia, hắn lúc
này lồng ngực đã có một lỗ, miệng vết thương đều là băng, một giọt máu cũng
không chảy ra, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.

Chẳng qua, đối với lại thương thế này, còn không đến mức khiến tu sĩ Tiên
Thiên thập tam trọng thiên có thể chết, bất quá chỉ khiến hắn trọng thương mà
thôi, nếu trị liệu đúng cách và kịp thời hắn có rất nhiều hi vọng phục hồi như
lúc ban đầu.

Nhưng mà, tên này vừa thấy Tiểu Bàn đi tới, trong khoảnh khắc lâm vào tuyệt
vọng, bởi vì hắn biết, Huyền Thiên Biệt Viện cùng Tuyền Ki Các đều cùng là đối
thủ một mất một còn với mình.

“Lão huynh, ngươi bị thương không nhẹ nha.” Tiểu Bàn đứng trước mặt hắn, vẻ
mặt xấu xa cười nói.

Nhìn Tiểu Bàn trước mắt tám phần là đem mình ra làm trò cười, chẳng qua hắn
vẫn mang một tia cơ hội sống, hắn cười làm lành nói: “Thì ra là đại danh đỉnh
đỉnh Đạn Chỉ Kinh Lôi, Tống sư huynh.”

“Đạn Chỉ Kinh Lôi?” Tiểu Bàn vừa nghe lời ấy, nhạc nhiên nói: “Khi nào mà ta
có cái danh hiệu này thế?”

“Tống sư huynh, huynh không biết sao?” Người trẻ tuổi thấy thế, đầu tiên là ra
vẻ cả kinh, sau đó nhanh chóng giải thích: “Trước khi tiến vào Thiên Thúy
Bình, huynh từng cùng Tuyền Ki Các đệ nhất nhân Hàn Băng Nhi đại chiến một
trận, lúc ấy Tống sư huynh bằng Ngũ Hành Thần Lôi, thân bất động, chân không
bước, chỉ bằng một tay trong nháy mắt đã ngăn trở được kiếm khí của Băng Phách
Thần Kiếm. Trong lúc kiếm khí bốn phía, thần lôi nổ vang, Tống sư huynh trong
đó cực kì thoải mái, tiêu sái tự nhiên. Thực khiến người khác khâm phục không
thôi, cho nên, lúc sư huynh vừa đánh xong, đồng đạo tại đó đều nhất trí khen
ngợi, cuối cùng đặt cho sư huynh một cái danh hiệu là Đạn Chỉ Kinh Lôi. Tống
sư huynh, đây là một phen tâm ý, ngài không nên ghét bỏ a.”

Tiểu Bàn vừa nghe, tức khắc vui vẻ, thầm nói: “Đạn Chỉ Kinh Lôi, so với cái
tên tên mập chết tiệt vang dội hơn rất nhiều. Chỉ là phối lên mình có vẻ làm
hỏng cái danh hiệu này, có chút làm cho người ta dở khóc dở cười.”

Chẳng qua Tiểu Bàn được tên trẻ tuổi kia tâng bốc, tâm tình trở nên vô cùng
tốt. Hắn nhịn không được lên mặt đắc ý nói: “Đạn Chỉ Kinh Lôi, đích thật là
một danh hiệu không tệ, chỉ là Tống mỗ thật sự không dám nhận.”

“Thì có làm sao, danh hiệu này, chỉ có Tống sư huynh là xứng với nó thôi.” Tên
trẻ tuổi vội vàng vuốt mông ngựa nói.

Tiểu Bàn nghe xong, mỉm cười, hắn làm sao không biết tiểu tử này dự định làm
cái gì a? Cho nên sau khi vui vẻ một trận, hắn cũng chẳng muốn nói lời vô
nghĩa nữa, trực tiếp cười gian nói: “Ha ha, sư đệ cũng thật là dát vàng lên
mặt ta, một khi đã như vậy, ta đây cũng thương xót, cho sư đệ một cái chết
thống khoái, như thế nào?”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #146