Ma Nữ Khủng Bố


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Vốn Tiểu Bàn nghĩ, phái hai Thiên Dục Ma Nữ đi đối phó với hai người một thân
tà bảo, thân kinh bách chiến này, cho dù có thể bắt, cũng tám phần là trải qua
một phen chiến đấu mới được, nhưng mà hắn tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong
nháy mắt, chiến đấu đã xong. Trên thực tế, căn bản cũng không phải gọi là
chiến đấu, hai tên gia hỏa ngu ngốc kia, không có khả năng hoàn thủ.

Tiểu Bàn thông qua tâm thần tương liên, giám thị toàn bộ quá trình này. Hai Vô
Tướng Thiên Ma kia giống như quỷ mỵ, lấy tốc độ tia chớp từ sau lưng hai tên
tu sĩ tà phái bay đến, sau đó trực tiếp bay vào trong thân thể đối phương,
bằng vào thần thức cường đại, lập tức phong bế thần thức đối phương, sau đó
nắm quyền kiểm soát toàn bộ thân thể đối phương.

Cả quá trình, nhanh đến mức làm người ta phẫn nộ, hai tên tà phái thậm chí
phản ứng cũng chưa kịp, đã u mê mà trở thành khôi lỗi cho Vực Ngoại Thiên Ma.

Chứng kiến việc này khiến Tiểu Bàn hút một ngụm lãnh khí, đến lúc này, hắn mới
biết được chỗ khủng bố của Cửu Mỹ Đồ, đồng thời cũng hiểu được những lời lúc
trước của Hỏa Long, vì sao dặn dò bọn họ là Vô Tướng Thiên Ma, không phải Băng
Phách Thần Kiếm không thể đả thương, không phải Huyển Thiên Quy Giáp thì không
thể phòng hộ.

Hiển nhiên, Vô Tướng Thiên Ma mà đánh lén, cũng chỉ có Thủy Tĩnh mới có thể
ngăn trở, vì thế nên mấy ngày trước đây Thủy Tĩnh mới có thể đào thoát trong
tay của Vũ Phong, cho đến khi được Tiểu Bàn cứu. Nếu không có Huyền Thiên Quy
Giáp, Thủy Tĩnh chỉ sợ đã sớm trở thành tù binh của người ta rồi.

Trong lúc Tiểu Bàn đang miên man suy nghĩ, hai Thiên Dục Ma Nữ kia đã đi đến
trước mặt, cung kính thi lễ, nói: “Chủ nhân.”

“Làm tốt lắm.” Tiểu Bàn lập tức tỉnh táo lại, vội vàng khích lệ một câu, sau
đó hỏi: “Các ngươi biết hai gia hỏa này là ai không?”

Tiểu Bàn nói xong dò xét nhìn bọn họ một phen, hai người này bề ngoài nhìn như
nho nhã, nhưng trên mặt mang theo một cỗ tà khí, Tiểu Bàn cũng ít cùng tu sĩ
tà phái qua lại, nên rất khó lấy bề ngoài mà nhìn ra lai lịch hai gia hỏa này.

Chẳng qua, chuyện này lại không làm khó được đám Thiên Dục Ma Nữ này, chỉ thấy
tu sĩ tà phái bên trái che miệng cười, nói: “Chủ nhân quá coi thường chúng ta,
chúng ta đại danh đỉnh đỉnh Vực Ngoại Thiên Ma a. Chỉ cần bị chúng ta xâm lấn,
thành công khống chế thân thể. Chúng ta có thể tùy ý đọc trí nhớ, thậm chí thi
triển công pháp cùng pháp bảo. Lai lịch thì nói làm gì.”

“Chủ nhân khối thân thể này là một trùng tu, tên là Khiếu Ưu Hồn, có một bản
mạng trùng, chính là Thực Não Độc Trùng. Còn thân thể kia tên là Khiếu Thương
Linh, cũng là một trùng tu, cũng có một con bản mạng trùng là Phệ Hồn Ma
Trùng.” Vị Thiên Dục Ma Nữ kế bên tiếp theo giới thiệu.

“Ừ? Bọn hắn có thể xuất thân từ Trùng Tú Sơn, được xưng Ưu Hồn Thương Linh,
Thực Não Phệ Hồn, sư huynh đệ vô liêm sỉ?” Tiểu Bàn đột nhiên hỏi.

“Đúng vậy.” Hai Thiên Dục Ma Nữ nhất tề đáp ứng nói.

Tiểu Bàn nghe được lời ấy, tức khắc cảm thấy may mắn, giống như tìm được đường
sống trong chỗ chết. Thì ra, tuy rằng Tiểu Bàn chưa từng gặp hai huynh đệ này,
nhưng bọn hắn ác danh lừng lẫy, sớm truyền khắp Thương Mang Sơn, cơ hồ người
nào cũng biết, bọn hắn đúng là xuất thân từ Trùng Tú Sơn, kỳ thật là một môn
phái vừa chính vừa tà, tuy rằng hơi thiên về tà môn một chút, nhưng cũng không
phải là đại ác.

Nhưng mà sau khi hai huynh đệ này xuất đạo, lại lập tức được tính là nhân vật
của tà môn, bởi vì bản mạng trùng của bọn hắn, một con cần não người, một con
thì cần linh hồn, đều là thượng cổ ma trùng cực kỳ tà ác, hai người coi như là
cơ duyên xảo hợp, lại ngẫu nhiên tìm được mỗi người một con. Vì để bồi dưỡng
cho bản mạng trùng của mình, hai tên vô liêm sỉ này không ngờ là không tiếc
đại khai sát giới với đồng đạo cấp thấp, thậm chí là phàm nhân bên ngoài
Thương Mang Sơn.

Nghe nói, mấy năm nay bên ngoài Thương Mang Sơn có một vài thôn trang biến
mất, thôn dân đều bị sát hại, tất cả não tử đều bị ăn, linh hồn thì bị lấy đi.
Lúc ấy mọi người tuy biết rằng có tu sĩ tà phái đại khai sát giới, nhưng không
ai nghĩ tới hai người bọn này, thẳng cho đến lúc có quá nhiều tu sĩ cấp thấp
ra ngoài hành tẩu đều chết như thế này, mọi người mới bắt đầu chú ý, lúc này
mới biết là hai huynh đệ này làm.

Nhưng mà lúc đó bản mạng trùng của hai người này đã luyện thành, uy lực rất
mạnh, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ, không có pháp bảo hộ thể cũng đỡ không được hai
người này tập kích.

Mà làm người ta kinh hãi chính là, hai người này chỉ đánh lén, thường thường
khi đối thủ ngồi xuống điều tức, xuất kì bất ý dùng bản mạng trùng xuyên qua
phòng hộ của đối phương, cắn chết đối thủ.

Tiểu Bàn tuy rằng bảo bối rất nhiều, nhưng muốn hoàn toàn ngăn trở hai thượng
cổ tà trùng của đối phương, hắn cũng không có nắm chắc, bởi vì bọn này nghe
nói tốc độ như điện, hơn nữa linh hoạt đến cực điểm, ghét nhất chính là nó có
thể xuyên qua đại bộ phân đạo pháp hay pháp khí phòng hộ, rất khó để chống đỡ.
Nếu đối mặt với bọn này, mà bị người ta thả ra vật ấy trước, để cho chúng tiến
vào trong thân thể, đến lúc đó, sẽ vui lắm a^^.

May mắn loại chuyện này không có phát sinh, do sự cường đại của Thiên Dục Ma
Nữ, khiến cho hắn nhịn không được khích lệ nói: “Tốt, phi thường tốt, quá
tốt.”

Nghe thấy Tiểu Bàn khích lệ, hai Thiên Dục Ma Nữ tức khắc vui mừng, bắt đầu
làm ra các động tác kích thích Tiểu Bàn, nhưng không ngờ, bởi vì các nàng quên
mình đang khống chế thân thể người khác, nhìn thấy hai đại nam nhân làm dáng
như thế, Tiểu Bàn ghê tởm thiểu chút nữa ói ngay tại chỗ.

Hắn vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, nhanh dừng lại đi, trước hết đưa túi
trữ vật của bọn hắn cho ta.”

“Đây này chủ nhân.” Hai Thiên Dục Ma Nữ không dám chậm trễ, vội vàng ném túi
trữ vật trên người cho Tiểu Bàn.

Tiểu Bàn sau khi tiếp nhận, bắt đầu kiểm tra… Tuy rằng không có pháp bảo,
nhưng pháp khí thì không hề thiếu, hơn nữa phẩm chất lại không thấp. Mặt khác
còn có một vài bình lọ cùng với thảo dược đủ loại, linh thạch thì có một đống,
Tiểu Bàn cũng lười kiểm tra, hắn chỉ chú ý vào hai cái hộp ngọc.

“Ha ha.” Tiểu Bàn lấy ra hộp ngọc, cười nói: “Không nghĩ tới hai gia hỏa này
cũng có thu hoạch, thật là tiện nghi cho ta.” Nói xong, Tiểu Bàn thu hai cái
hộp ngọc vào bản mạng không gian.

Chuẩn bị tốt mấy cái này xong, Tiểu Bàn sờ sờ cằm, đột nhiên nhìn các nàng
nói: “Đúng rồi, các ngươi nói có thể thi triển công pháp, vận dụng bản mạng
pháp bảo của bọn hắn à?”

“Đúng vậy.” Hai Thiên Dục Ma Nữ nói: “Chủ nhân muốn chúng ta làm gì?”

“Hắc hắc, ta muốn biết, các ngươi có thể chỉ huy bọn hắn chém giết lẫn nhau
không?” Tiểu Bàn cười gian nói: “Hai tên vương bát đản này không biết đã giết
bao nhiêu người, cũng đến lúc cho bọn hắn ăn quả báo rồi.”

Hai Thiên Dục Ma Nữ vừa nghe, tức khắc nhãn tình sáng lên, cùng kêu lên:
“Không có vấn đề gì, chủ nhân đứng nhìn là được rồi.”

Nói xong, hai người xoay thân thể đối mặt với nhau, không hẹn mà cùng đưa tay
lên, Tiểu Bàn chỉ thấy hai hư ảnh nhàn nhạt bay ra, phải chú ý lắm mới thấy
được, rồi hai người lập tức thống khổ, khóc thét lên, một người thì ôm ngực,
một người thì ôm đầu, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.

Bọn hắn “sung sướng” khoảng một khắc, mới chậm rãi ngừng lại, thê thảm mà chết
đi, thời điểm này, bọn hắn đã không còn hình người nữa rồi.

Mà hai Thiên Dục Ma Nữ kia, thì từ trong thi thể bọn hắn bay ra, lại biến
thành hai mỹ nữ thiên kiều bá mị, ôn thuận đứng trước người Tiểu Bàn, nhìn các
nàng chỉ biết vâng lời, đôi mắt xinh đẹp, bộ dáng xấu hổ, vô luận nhìn thế nào
cũng không tin các nàng lại là ma đầu vừa mới dùng thủ đoạn tàn nhẫn để giết
chết hai người.

Mà Tiểu Bàn lại phi thường tò mò hỏi: “Bọn hắn nhìn rất là thống khổ, các
ngươi có thấy đau không?”

“Hi hi, không cần ngài lo cho chúng ta, chúng ta chỉ khống chế hành động thân
thể, còn như là đau hay sướng ^^, là chính bọn hắn hưởng thụ a.” Một Thiên Dục
Ma Nữ giải thích.

“Các ngươi thật lợi hại.” Tiểu Bàn nghe xong, không kìm nổi cảm thán nói.

Chúng ta mà lợi hại gì, không phải bị chủ nhân thu thập dễ dàng sao.” Một
Thiên Dục Ma Nữ nũng nịu nói. (nũng nịu nghe yêu thế ^^ )

“Cái này nói lên chủ nhân mới là lợi hại nhất a.” Vị kia cũng không chịu yếu
thế a dua theo.

“Hắc hắc, còn phải nói, phải xem chủ nhân của các ngươi là ai chứ^^.” Tiểu Bàn
đắc ý cười, sau đó liền hạ lệnh rời đi, nhưng lúc này lại đổi chổ, cho hai
người vừa lập công hầu hạ bên người, còn hai người vừa hầu hạ thì lại đi dò
xét. Coi như là một loại khen thưởng^^

……….

Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Bàn lại gặp thêm sáu người nữa, bọn hắn chia làm hai
tốp thật cẩn thận di động ( hai tốp này không quen nhau nhé các bạn ^^), nhưng
mà trước mặt Vô Tướng Ma Nữ, mấy gia hỏa này cũng bị chế phục dễ dàng.

Bọn hắn, phía trước là tu sĩ chính phái, phía sau là tu sĩ tà phái. Đối với tà
phái Tiểu Bàn đương nhiên không khách khí, trực tiếp giết người đoạt bảo.
nhưng đối với người chính phái, Tiểu Bàn chung quy lại không thể hạ sát thủ.
Tuy rằng hắn đối nhân xử thế sát phạt quyết đoán, nhưng không có nghĩa là hắn
có thể vì lợi ích, mà tùy ý lạm sát người vô tội. Kia cũng không phải là Tiểu
Bàn yếu đuối, mà hắn đã xác định trong đầu, đó là dù con mẹ nó thế nào cũng
không làm ra loại chuyện này.

Cho nên, cuối cùng Tiểu Bàn lựa chọn là tha cho ba người này một mạng, chỉ cầm
đi Huyền Linh Quả của bọn họ. Đối với loại hành vi cướp bóc này, Tiểu Bàn cũng
không có gì ngại, bởi vì, lần hoạt động này, mục tiêu là cướp lấy Huyền Linh
Quả, quy đinh là mọi người có thể cướp đoạt trong tay người khác.

Nói cách khác, tại nơi này, cướp đoạt Huyền Linh Quả là hành vi hợp pháp ^^.
Thậm chí có giết người cũng không sao, phải biết rằng, nếu Tiểu Bàn muốn, thì
mạng của bọn hắn liền đứt tại đây, chỉ là Tiểu Bàn không muốn tạo quá nhiều
sát nghiệp, mới tha cho bọn hắn.

Đương nhiên, hắn còn con bài chưa lật, đó là hắn kêu Thiên Dục Ma Nữ xóa đi
một phần trí nhớ của bọn họ. Cuối cùng, bọn họ chỉ biết là mình bị tập kích,
còn quá trình mình bị tập kích thì bọn họ không nhớ cái gì. Càng không nghĩ
đến Tiểu Bàn, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo thôi.

Trên sáu người này Tiểu Bàn chiếm được tổng cộng năm hộp ngọc, đến lúc này,
hắn đã có mười khỏa Huyền Linh Quả, không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà còn vượt
mức một cái.

Tâm tình tốt, nên khi màn đêm buông xuống, Tiểu Bàn hung hăng cùng với chín
Thiên Dục Ma Nữ mây mưa, cơ hồ “vất vả” cả một đêm.

Đối với sự tàn bạo của Tiểu Bàn, chín Thiên Dục Ma Nữ này không chỉ không có
kháng cự, ngược lại lại kinh hỉ dị thường. Đối với mấy ma nữ như lang như hổ
như các nàng, tìm được chủ nhân mạnh mẽ, quả thực là tu luyện mấy đời nên có
phúc ^^. Cho nên cả một đám đều vui, đối với Tiểu Bàn càng thêm tận tâm và
trung thành.

Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiểu Bàn ăn xong bữa sáng ướt át, lại theo hướng nam
đi tiếp, đối với lời nói của Thủy Tĩnh, Tiểu Bàn tin tưởng không nghi ngờ, cho
dù đã liên tục đi vài ngày rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Hàn Băng Nhi,
hiển nhiên, trừ khi đi đến điểm cuối của Thiên Thúy Bình, bằng không Tiểu Bàn
sẽ vẫn đi tiếp, chừng nào phát hiện Hàn Băng Nhi mới thôi.

Chẳng qua, đối với dịch số của Thủy Tĩnh, lại phối hợp với Huyền Thiên Quy
Giáp cùng với Đại Thế Kim Tiền, chắc là không sai được đâu.

Quả nhiên, buổi sáng của ngày này, Tiểu Bàn đã đi hơn một canh giờ, thì nhận
được tin báo của Thiên Dục Ma Nữ dò đường, nói rằng các nàng phát hiện tung
tích của Hàn Băng Nhi, lúc này, Hàn Băng Nhi đang giằng co cùng ba tu sĩ tà
phái.

Nghe tin tức như thế, tinh thần Tiểu Bàn tức khắc phấn chấn, vội vàng thu hồi
Đạp Vân Sáp Sí Hổ, sau đó lệnh cho bốn Thiên Dục Ma Nữ hóa thành Vô Tướng
Thiên Ma, lặng lẽ đến phía trước mai phục.

..........

Lại nói phía trước vài dặm có một gốc đại thụ cao mấy chục trượng, có một nữ
ba nam đang đứng, không khí tương đối khẩn trương. Mỹ nữ kia cả người băng
lãnh, mặt đầy hàn khí, đang dùng ánh mắt khinh thường đánh giá ba tên tu sĩ tà
phái trước mặt.

Mà ba người đối diện thì không nhẹ nhàng như vậy, thần sắc khẩn trương, cả
người căng thẳng, tùy thời đều có thể xuất thủ.

Ba tên tà tu này tuy trẻ tuổi, nhưng mà cả người thì tà khí tứ phía, hiển
nhiên thực lực không thấp.

Tên chính giữa là một đại hán để râu quai nón, sắc mặt dữ tợn, mặc hắc y, một
thân sát khí. Mà đặc điểm chính của hắn là hai tay hoàn toàn là màu đen, ở
trong truyền ra một loại tanh hôi, rất rõ ràng, hắn luyện là một loại độc thủ
tà ác.

Bên trái hắn là một gia hỏa nhỏ gầy, đôi mắt nhỏ tinh quang bắn ra bốn phía,
không phải nhìn trái thì nhìn phải, rõ ràng là tư thế đánh không lại mà bỏ
chạy.

Còn tên bên phải là một người trẻ tuổi mặc áo trắng, đang chau mày, vẻ mặt u
buồn, trên tay hắn là một cây Chiêu Hồn Phiên dài hai trượng màu đen, trên đó
âm hồn loạn vũ, vừa thấy là biết không phải thứ gì tốt, tám phần là tà bảo
luyện hồn của tà phái.

Lúc này, ba người phi thường khẩn trương, giống như bọn hắn không phải đối mặt
với một mỹ nữ tuyệt thế, mà là giống như gặp diêm vương, thế cho nên sợ đến
mức trên trán toát ra mồ hôi lạnh.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #144