Phong Lôi Phi Kiếm


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Cửa hàng này lộng lẫy hơn cả dược điếm vừa rồi, bốn vách tường treo đầy pháp
khí, phi kiếm, kiện nào cũng tỏa hàn quang. Tiểu nhị cũng là một hán tử tráng
kiện, cũng sắp tới đỉnh phong cảnh giới, sắp đặt chân vào cánh cửa Tiên Thiên.

Hán tử này hiển nhiên không giống như tên tiểu nhị ở dược điếm, vừa thấy Tiểu
Bàn tiến vào, liền đĩnh đạc nói: “Huynh đệ, ngươi cần gì?”

Tiểu Bàn suy nghĩ rồi nói: “Ta muốn một thanh phi kiếm tốc độ nhanh!”

Phi kiếm là vật tùy thân của đại đa số người tu chân, lúc chiến đấu, chỉ có
kiếm tu mới sử dụng phi kiếm chiến đâu, những tu sĩ khác thích dùng khí hoặc
là pháp thuật tiến hành công kích và phòng thủ. Đối với Tiểu Bàn mà nói, phi
kiếm chính là công cụ chạy trốn, cho nên tốc độ là chủ yếu, những cái khác có
thể xem nhẹ.

Hán tử vừa nghe Tiểu Bàn nói, lập tức nhíu mày hỏi: “Ngươi chỉ cần tốc độ?
Không có yêu cầu khác sao?”

“A, nếu có thể, hình dáng xấu một chút là tốt nhất.” Tiểu Bàn nói: “Tốt nhất
là loại phi kiếm không ai thèm nhìn!” Tiểu Bàn cũng không muốn dùng một thanh
phi kiếm để tung tăng khắp nơi, chẳng phải nói cho người khác biết mình phát
tài sao?

“Ha ha, yêu cầu của ngươi rất kỳ quái, những tu sĩ khác, hận không thể làm cho
phi kiếm của mình hoa lệ đến cực điểm, ngươi ngược lại muốn càng xấu xí cầng
tốt, thực sự là rất hiếm thấy a!” Hán tử sau đó từ vách tường lấy ra một thanh
phi kiếm màu lam, nói: “Cái này là Phong Lôi phi kiếm, tuy cấp độ, phẩm chất
không cao, chỉ là nhị phẩm, nhưng phù hợp với cảnh giới hiện tại của ngươi,
tốc độ cũng nhanh, chừng 800!”.

Vũ khí của tu chân giả chia ra thành các cấp bậc pháp khí, pháp bảo, linh bảo,
từng loại lại được chia ra làm chín cấp.

Tiểu Bàn biết, tốc độ 800 là ý tứ gì, chính là trong một khắc phi hành 800
dặm. Phi kiếm bình thường đều lấy tốc độ chuẩn là một khắc đi được bao nhiêu
dặm. Phi kiếm hiện tại của Tiểu Bàn, chỉ có 200. Dưới tình huống bình thường,
đệ tử Tiên thiên cảnh giới trên dưới ngũ trọng thiên, thường sử dụng pháp khí
và phi kiếm bậc hai, tốc độ tối đa là trên dưới 600 một chút, thanh phi kiếm
này có thể đạt tới 800, đã là phi thường nhanh. Đương nhiên, so với nó thì có
rất nhiều phi kiếm tốt hơn, nhưng ở cấp độ này, phẩm chất càng cao khi bay
càng cần nhiều linh khí, Tiểu Bàn căn bản không thể gánh nổi. Thanh phi kiếm
này, chính hắn dùng cũng đã rất khó khăn, khẳng định không thể sử dụng để chạy
trốn trong thời gian dài, chỉ có thể trong thời khắc chạy trối chết mới sử
dụng.

Tiểu Bàn muốn một chiếc phi kiếm để chạy trốn lúc gặp nguy hiểm, cho nên vừa
nghe đại hán giới thiệu, lập tức nổi lên hứng thú. Tiếp lấy phi kiếm, Tiểu Bàn
nhìn ngắm kỹ càng, thấy toàn thân phi kiếm màu xanh, hình dáng phong cách cổ
xưa, rất nặng, không có hoa văn hoa lệ. Cầm trong tay, linh khí tỏa ra bốn
phía làm nguời ta thấy thoải mái, khẽ nhoáng lên, thân kiếm liền có mấy tia
chớp xẹt qua, dị thường xinh đẹp.

Hán tử bên cạnh giới thiệu, nói: “Thanh kiếm này chủ yếu dùng phong đồng trộn
lẫn với linh cốt của Lôi Minh thú chế tạo thành, cuối cùng lại khảm lên một
viên Lôi hệ tinh thạch, thời điểm công kích, đều có tia chớp phát ra, tuy rằng
lực sát thương không lớn, nhưng hiệu quả gây tê liệt thì rất ghê gớm, đối phó
với yêu thú hoặc qủy quái là tốt nhất!”.

“Ah, không sai!” Tiểu Bàn gật đầu, lập tức nói: “Bao nhiêu linh thạch?”.

“Một vạn năm!” Hán tử trả lời rất nhanh: “Đây là tác phẩm rất đắc ý của sư phụ
ta, thiếu một ít cũng không bán!”.

“Đắt như vậy!” Tiểu Bàn vừa nghe, không khỏi tý ngất xỉu, hắn nghĩ một thanh
phi kiếm nhiều nhất cũng chỉ vài trăm linh thạch thôi!.

“Tiểu huynh đệ, ngươi không nên xem thường nhé! Bình thường pháp khí cấp nhị
phẩm phi kiếm, giá trị đã ngoài năm nghìn linh thạch, thanh phi kiếm này,
không chỉ tốc độ nhanh hơn ba thành, lại có hiệu quả gây tê liệt, một vạn năm
là không có quá đắt, nếu ngươi sợ đắt, có hàng cho ngươi, 300 thì bán cho
ngươi!” Hán tử nói xong, tiện lấy ra một thanh Huyền thiết kiếm.

Tiểu Bàn vừa thấy thì biết, đó là cấp thấp nhất phi kiếm, cơ hồ không tính cấp
độ, phẩm chất, giống loại môn phái mình phát. Đương nhiên, so với phi kiếm
hiện tại trong tay Tiểu Bàn mạnh hơn không ít, ít nhất là vừa mới ra lò.

Tiểu Bàn liếc mắt nhìn Huyền thiết kiếm, rồi lại cầm Phong Lôi kiếm hỏi: “Có
chút nào tiện nghi chứ?”

“Không có khả năng, những thứ kia, chưa bao giờ mặc cả, nói bao nhiêu là bấy
nhiêu, nếu ngươi mua không nổi, ta cũng chỉ có thể mời ngươi đi ra ngoài!”.
Hán tử ngay thẳng nói.

Tiểu Bàn cũng hết cách, đành phải nói: “Linh thạch không có, vậy vật liệu được
không?”.

“Vật liệu? Đương nhiên có thể, chẳng qua chỗ ta chỉ lấy xương thú, khoáng
thạch, và không thu dược liệu!” Hán tử lập tức nói.

“Này, ngươi xem giá trị bao nhiêu!” Tiểu Bàn nói xong, từ trong không gian trữ
vật của mình xuất ra một khối Phong đồng to bằng đầu người. Thời điểm này, vô
luận là từ trữ vật trong túi, hay từ bản mạng pháp bảo xuất ra, đều là bất ngờ
xuất hiện trong tay, cho nên người khác không thể biết Tiểu Bàn còn cất giấu
những gì.

Trong không gian bổn mạng pháp bảo của Tiểu Bàn, Huyền thiết là nhiều nhất,
chẳng qua cái kia không đáng giá tiền cho nên Tiểu Bàn chẳng muốn lấy ra. Tiếp
theo chính là Phong đồng, đây chính là hai vật liệu chế tạo phi kiếm thường
dùng nhất, Tiểu bàn trong người có tới một tòa núi nhỏ. Trong không gian pháp
bảo đã tạo ta vài khối lớn bằng đầu người, lần này hắn đã phải lấy ra một
khối.

“Phong đồng?” Hán tử nhận lấy rồi nhìn kỹ, lập tức vui mừng nói: “Là Phong
đồng nguyên chất, một chút tạp chất cũng không có, ngươi tinh luyện thế nào
vậy?”.

“A, xin lỗi, xin lỗi, ta vi phạm quy củ rồi!” Hán tử lập tức xấu hổ nói: “Giá
cả Phong đồng một cân là 100 khối hạ phẩm linh thạch, khối Phong đồng của
ngươi không nhỏ, cũng được 14 cân, vốn là không đủ, 15 cân mới đủ một vạn năm
linh thạch. Chẳng qua độ nguyên chất cao, nên giá cao một chút, ta đây không
so đo. Coi như vật đổi vật đi, như thế nào?”.

“Được rồi!” Tiểu Bàn tự nhiên không để ý về chút Phong đồng này, vừa thấy đối
phương đồng ý, lập tức thu Phong Lôi kiếm vào bên trong bản mạng pháp bảo của
mình.

Kế tiếp Tiểu Bàn còn muốn mua một bộ hộ thể chiến giáp. Chỉ tiếc cũng không
thích hợp, thân thể hắn rất béo, nơi đây người ta không có sẵn đồ bán cho
người mập. Mà loại chiến giáp có thể tự điều chỉnh độ lớn nhỏ ít nhất cũng là
thượng phẩm pháp khí, năng lực hiện tại của hắn, cơ bản là không điều khiển
được.

Không còn cách nào, Tiểu bàn chỉ có thể cáo từ rời đi. Sau khi lòng vòng một
lúc, Tiểu Bàn đi vào một cửa hàng tên là Hối Bảo trai. Cửa hàng này so với cửa
hàng trước còn cao cấp hơn, ở đây người ta phân ra nhiều căn phòng đơn, mỗi
một khách nhân, sẽ có chuyên gia đưa đến từng gian nói chuyện. Sự cẩn thận như
vậy, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là ở chỗ này bán pháp bảo, pháp khí cùng
các loại điển tịch hi hữu, tất cả đều là vật phẩm quý giá. Những giao dịch
kiểu này, thường là cả hai bên đều không muốn mọi người biết, cho nên mới bố
trí nhiều gian phòng đơn như vậy.

Tiếp đãi Tiểu Bàn chính là một lão nhân đã tiến vào Tiên thiên cảnh giới,
đương nhiên thiên phú của hắn vô cùng thê thảm, chỉ có cấp độ tam trọng thiên,
bằng không cũng không ở chỗ này tiếp khách. Chẳng qua lão đầu này tu luyện
không tốt, nhưng kiến thức lại cực kỳ phong phú, mặt hàng bình thường cũng
không thể qua được con mắt của lão.

Không quản Tiểu Bàn quần áo giản dị, thậm chí có thể nói là khó coi, nhưng
người của Hối Bảo trai cũng không lạnh nhạt, trực tiếp mời vào, dâng trà thơm,
sau đó lão nhân mới khách khí nói: “Vị khách nhân này, không biết có sinh ý gì
muốn chiếu cố tiểu điếm đây?”.

Hễ là người tu chân nào tiến vào, Hối bảo trai cũng không ngoại lệ, bọn họ
không chỉ bán bảo vật, mà còn tiến hành thu mua. Hiển nhiên, họ cũng hiểu lầm
là Tiểu Bàn tới bán bảo vật. Bởi vì nơi này thường xuyên xuất hiện các tu sĩ
cấp thấp ngẫu nhiên đoạt được bảo vật muốn đến bán.

Tiểu Bàn thong thả uống một ngụm trà, nghĩ lại đã thoáng qua bao nhiêu năm
không được nhấp nháp mùi vị này, sau đó ung dung nói: “Ta muốn mua vài thứ!”.

“Ồ? Nhưng không biết khách nhân muốn mua vật gì?”. Lão nhân lập tức tò mò nói.
Hắn không nghĩ tới dạng nhìn như một tên khất cái dường như cấp thấp tu sĩ
cũng dám đến Hối Bảo trai cao cấp mua đồ, cho nên nổi lên tò mò, trong đầu
thầm nghĩ không biết có phải tới quấy rối hay không?

“Ta muốn mua Lôi pháp!”. Tiểu Bàn đột nhiên nói.

“Hả?” Lão nhân vừa nghe xong, tức khắc biến sắc, ngay lập tức dò xét Tiểu Bàn
từ trên xuống dưới một lúc, sau đó mới kinh ngạc hỏi: “Khách quan, ngài xác
định muốn mua Lôi pháp?”.

Lôi pháp chính là phương pháp tu luyện các loại lôi thuật. Lôi thuật, kỳ thật
cũng là một loại phép thuật, chỉ có điều vô cùng cao cấp, cường đại. Phép
thuật bình thường, chỉ cần dựa theo khẩu quyết, điều động thiên địa linh khí
là có thể thi triển. Phép thuật như vậy, đều tiêu hao linh khí của bản thân,
cho nên không thể kéo dài, cho dù cao thủ Kim đan kỳ, cũng không thể liên tục
phóng thích phép thuật uy lực lớn. Để giải quyết vấn đề này, các thiên tài
trong quá khứ mới phát minh các loại phù chú. Chính là phù chú cần tiêu hao
linh chỉ (chỉ = giấy), da thú, xác xuất thành công không cao, uy lực cũng hạn
chế. Cho nên chỉ có phép thuật cấp thấp mới có thể dùng, cao cấp rất hiếm
thấy.

Nhưng mà Lôi thuật thì khác, nó có thể đem các loại linh khí bất đồng tụ hợp
thành một Lôi cầu ổn định, đến thời điểm dùng, trực tiếp có thể đưa ra, không
chỉ có uy lực to lớn, mà lại tiêu hao rất ít linh khí bản thân, chỉ cần ngươi
tích trữ nhiều, hoàn toàn có thể điên cuồng tung ra, uy lực cực kỳ khủng bố.
Mặt khác, nếu tìm được địa phương đặc biệt, như hàn trì, địa hỏa, còn có thể
lợi dụng nơi đây sinh ra đặc thù linh khí, chế tạo ra Hàn băng Thần lôi uy lực
đặc biệt cường đại, hoặc là Địa hỏa Thần lôi v…v…

Chẳng qua, Lôi thuật tuy uy lực cường đại, nhưng tu luyện rất khó khăn. Nhất
là lại liên quan đến pháp môn tu luyện, bình thường đều là bí mật bất truyền,
không có phương pháp, căn bản tìm không thấy. Bởi vì Lôi thuật tương đối đặc
biệt, tu luyện sơ ý lập tức sẽ nổ mạnh, cho nên bình thường đều là sư phụ trực
tiếp chỉ dạy. Không như phép thuật bình thường, tùy tiện tìm một cái ngọc
giản, bức tranh trên đồ hình cùng khẩu quyết là có thể truyền thụ.

Nếu không ghi lại phương thức tu luyện Lôi thuật, vậy chỉ có thể dùng cao cấp
ngọc giản, trực tiếp thu lại toàn bộ quá trình tu luyện(như máy quay ấy –
biên), dùng phương thức ghi lại hình ảnh lưu lại. Bởi vì loại bảo ngọc bảo tồn
hình ảnh này, chính là vật liệu cực kỳ quý giá, hơn nữa tầm quan trọng của Lôi
thuật, khiến cho ngọc phù ghi lại Lôi thuật này cực kỳ hiếm thấy, vả lại giá
trị cực cao. Bình thường đệ tử Trúc cơ kỳ, phải đến tận hậu kỳ mới có thể tiếp
xúc với Lôi thuật, cùng một chút phương pháp. Thậm chí Kim đan kỳ cũng không
học được chỉ có truyền nhân của các đại gia tộc, mới có thể học Lôi thuật ở
Tiên Thiên cảnh giới.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #14