Chịu Oan Thay Người


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Cuối cùng, con lâu xà kia tựa như hiểu được tâm tình của Tiểu Bàn, sau khi
Tiểu Bàn rút đi không lâu, nó liền uốn lượn thân thể to lớn bò tới bên người
Vũ Phong, lưỡi nó quét tới quét lui không ngừng trên người hắn.

Có chết hay không, còn phải chờ sau này mới rõ, Vũ Phong bị trọng thương không
ngờ tỉnh lại. Hắn mờ mịt mở hai mắt, kết quả vừa mở liền thấy một con cự xà
(rắn rất lớn) ở trước mặt mình, mà lưỡi nó cũng đang liếm mắt hắn.

Nếu như là lúc bình thường, Vũ Phong chỉ cần phóng một cái rắm cũng có thể đem
yêu thú cấp hai giết chết, nhưng mà hiện tại, hắn không chỉ là tứ chi bị gãy,
linh khí hao hết, hơn nữa pháp bảo toàn thân một kiện cũng không có. Như vậy
bảo hắn đối phó con cự xà này kiểu gì a?

Mà lúc này, cự xà dường như cũng phát hiện con mồi đã tỉnh lại, sợ hắn chạy,
lập tức há miệng to như chậu máu, trực tiếp nuốt thẳng hai chân Vũ Phong vào
trong bụng, sau đó miệng dần dần tiến lên phía trước.

Vũ Phong lúc này thật sự là có lòng muốn chết ngay, cả người xương cốt bị gãy
lại bị miệng cự xà ép xuống khiến cho hắn thống khổ cực hạn. Mà sắp bị cự xà
nuốt chửng lại khiến cho hắn cảm nhận được sự sợ hãi vô cùng.

Ngay cả là kẻ làm bằng sắt cũng không chịu nổi loại thống khổ này a? Vũ Phong
lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, nhưng mà rất nhanh, hắn liền bị cự
xà nuốt hết. Tiểu Bàn mơ hồ còn có thể từ nghe thấy tiếng hét không cam lòng
của Vũ Phong từ trong bụng cự xà. Nhưng mà thanh âm đã dần yếu đi, tin rằng
không mất bao lâu, kẻ đáng thương này sẽ bị cự xà tiêu hóa xong.

Chứng kiến việc này, Tiểu Bàn trong lòng thở ra một hơi, biết rằng cuối cùng
đã giải quyết xong phiền toái. Tuy rằng đối với cảnh ngộ bi thảm của Vũ Phong
cũng có chút đồng tình, nhưng Tiểu Bàn sẽ không hối hận đã xử trí hắn như vậy.
Hơn nữa điều này cũng không trách được hắn, ai bảo ông già của Vũ Phong lại hạ
một cái nguyền rủa trên người hắn như vậy, nếu không phải thế thì Tiểu Bàn rất
vui vẻ cho Vũ Phong một cái chết thống khoái, nhưng mà hiện tại, cũng chỉ có
thể để hắn chết một cách thống khổ như vậy mà thôi.

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn bất đắc dĩ nhìn con cự xà được ăn no mà thích chí kia, có
chút khẽ lắc đầu liền xoay người rời đi.

Vào lúc này đột nhiên trong thần thức của Tiểu Bàn nhận thấy được một vị khách
quen thuộc không mời mà đến. Phải biết rằng, bởi vì Hỗn Độn Quyết nên thần
thức của Tiểu Bàn vượt xa tu sĩ Tiên Thiên, cho nên hắn có thể ở Thiên Thúy
Bình hoàn toàn có thể nhận thấy đối phương trước. Tuy rằng đối phương cũng sẽ
rất nhanh liền phát hiện ra hắn, nhưng mà chỉ một chút thời gian như vậy, lại
đủ để cho Tiểu Bàn có cơ hội ứng biến.

Hắn vừa nhận thấy có người, lập tức liền cả kinh. Bởi vì hắn có tật giật mình!
Sợ là người này tới cứu Vũ Phong, vạn nhất Vũ Phong được cứu, tất cả con bài
chưa lật của mình có thể đều sẽ phải lật lên rồi.

Cho nên Tiểu Bàn không nói gì, thu liễm khí tức, lại sử dụng Vụ Ẩn Thuật ẩn
nấp, yên lặng xem kỳ biến này.

Không mất bao lâu, Tiểu Bàn liền thấy một bóng người xuất hiện ở phía trước,
cẩn thận nhìn kĩ, Tiểu Bàn lập tức trong lòng lo lắng.

Thì ra, người này hắn không ngờ cũng nhận thức, chính là cái tên tự đại cuồng
nhân trong Huyền Thiên Biệt Viện, được xưng là Vô Song Kiếm Thần. Lúc này, bộ
dáng hắn cũng coi như là chỉnh tề, tuy rằng cũng bị hoàn cảnh nơi này tạo cho
không ít đau khổ, nhưng mà nói tóm lại ít nhất cũng không bị thương, hơn nữa
trên mặt cũng không có vẻ mệt mỏi lắm. Tại địa phương yêu thú tầng tầng lớp
lớp này, tất cả mọi người đều là một đường chém giết đổ máu mới có thể tiến
lên, hắn khổ chiến nhiều ngày như vậy mà còn có thể duy trì trạng thái như
thế, có thể thấy người này được xưng là Huyền Thiên tứ tú cũng không phải là
hư danh.

Mà Tiểu Bàn sở dĩ lo lắng không phải là sợ hắn cứu Vũ Phong, dù sao hai người
đang ở trong trạng thái đối địch, hắn sẽ không cứu địch nhân của mình. Kỳ thật
Tiểu Bàn lo lắng chính là hắn từ miệng Vũ Phong nghe được tin tức bất lợi cho
mình, nếu như vậy Tiểu Bàn vì bảo vệ mình, cũng chỉ có thể giết người diệt
khẩu. Tuy rằng tiểu tử này cùng Tiểu Bàn không thể so sánh, nhưng mọi người dù
sao cũng là đồng môn, Tiểu Bàn tự nhiên cũng không nguyện ý tùy tiện giết
người. Cho nên hết thảy, cũng chỉ có thể xem thiên ý, nếu gia hỏa này không đa
sự, Tiểu Bàn cũng không thèm để ý hắn, nhưng nếu hắn muốn hỏi tin tức từ miệng
Vũ Phong, vậy chỉ có thể trách hắn xấu số.

Nhưng mà vào lúc này, một chuyện mà Tiểu Bàn không thể tưởng được đã xảy ra.
Con cự xà kia vừa ăn xong một người, cả quá trình đơn giản dễ dàng thoải mái
tới cực điểm, nó liền xem sinh vật trên đời đều là dễ ăn hiếp cả. Cho nên, khi
đột nhiên có một ‘người’ xông vào địa bàn của nó, nó liền cảm thấy một trận
căm tức, lập tức thè lưỡi, giương nanh múa vuốt (dịch: mợ tên tác giả, rắn thì
móc ra vuốt à :124: ) lao tới Vô Song Kiếm Thần.

Kỳ thật cự xà ý tứ chính là muốn đuổi kẻ xâm lấn đi mà thôi. Nếu đổi là người
khác, căn bản là không thèm để ý đến nó, trực tiếp rời đi, trong Thiên Thúy
Bình yêu thú vô số, nếu mà thấy một con lại giết một con chỉ sợ đi được một
đoạn cũng bị mệt chết.

Nhưng mà Vô Song Kiếm Thần lại không biết ăn nhầm thuốc gì, nhìn thấy một con
yêu xà cấp thấp cũng dám giương nanh múa vuốt với mình, hắn lập tức có chút
tức giận, lập tức liền khinh thường nói: “Tiểu súc sinh ngươi muốn chết! Ta
liền thành toàn cho ngươi!”

Trong lúc nói chuyện, Vô Song Kiếm Thần vung tay lên, trong nháy mắt liền bắn
ra hơn mười đạo kiếm khí vô hình, trên dưới liền bắn xuyên qua, lập tức làm
cho cự xà to lớn vài chục trượng bị chém thành nhiều đoạn.

Tiểu Bàn vừa nhìn là biết Vô Song Kiếm Thần vẫn dùng pháp bảo Vô Song Kiếm của
mình. Bảo vật này lần trước bị Phương Minh Lão Ma đánh gãy, nhưng không bị hủy
diệt hoàn toàn, hiển nhiên là đã được trưởng bối hắn sửa chữa.

Lại nói Vô Song Kiếm Thần sau khi giết con cự xà liền đắc ý vô cùng, lập tức
xoay người bỏ đi.

Nhưng mà ngay lúc này, một đạo hắc khí đột nhiên từ xác con cự xà bay ra,
giống như quỷ mỵ trực tiếp bay về phía Vô Song Kiếm Thần.

Vô Song Kiếm Thần lập tức nhận ra, hắn vạn lần không ngờ giết một con rắn lại
xuất hiện việc này, vội vàng bắn ra vài đạo kiếm khí che người. Nhưng khiến
hắn buồn bực chính là kiếm khí vô hình tuy rằng chém trúng hắc khí, nhưng căn
bản không hề hiệu quả, nó lập tức xuyên qua kiếm khí ngăn trở, sau đó lập tức
chui vào trong thân thể Vô Song Kiếm Thần.

Vô Song Kiếm Thần lập tức liền hoảng sợ, đoàn hắc khí này vô duyên vô cớ chui
vào thân mình, làm gì có chuyện tốt chứ? Cho nên hắn liền ngồi xuống nội thị,
tra xét tình hình trong cơ thể. Vừa thấy liền thiếu chút nữa hù chết hắn!

“Trớ chú phục cừu? Mẹ nó, trên người yêu thú sao lại có thứ này chứ?” Vô Song
Kiếm Thần nhịn không được cực kỳ sợ hãi kêu lên.

Sau đó, hắn liền hiểu được, lẩm bẩm: “Không có khả năng, trên người yêu thú
tuyệt đối không thể có loại trớ chú này, đây đúng là sai lầm rồi!”

Nói xong, Vô Song Kiếm Thần vội vàng nhảy tới, không để ý thi thể tanh hôi của
yêu thú đá mấy đá, rất nhanh một cái đầu người huyết nhục mơ hồ từ trong thi
thể cự xà lăn ra.

Vô Song Kiếm Thần vội vàng quan sát một phen, lập tức kêu lên: “Ta xxx, đây,
đây không phải là Thiên Dục Môn Vũ Phong sao? Hắn sao lại ở trong bụng rắn
chứ?”

Nói xong, hắn cẩn thận nhìn vết cắt ở đầu người, chỉ thấy chỗ đứt trơn nhẵn vô
cùng, hơn nữa vị trí ngay sát chỗ bị chém đứt của xác rắn, hiển nhiên là lúc
hắn chém chết cự xà cho nên giết Vũ Phong luôn.

Vô Song Kiếm Thần cũng không ngốc, rất nhanh hắn liền đoán ra chân tướng sự
việc.Từ việc bị trớ chú nhập thân này mà nói, Vũ Phong khi ở trong bụng rắn
còn chưa chết, nếu không trớ chú sớm đã ở trên thân cự xà. Mà mình vừa mới
tiện tay giết cự xà, không cẩn thận ngộ sát Vũ Phong trong bụng nó. Sau đó
chính mình xui xẻo, bị trớ chú phục cừu trên thân Vũ Phong dính vào.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận trước sau, Vô Song Kiếm Thần tức giận không nhịn
được chửi ầm lên: “Tên vương bát đản nào rỗi hơi đem tên hỗn đản này nhét vào
bụng rắn? Đây chẳng phải là hại người sao?”

Tưởng tượng đến trớ chú của Nguyên Anh tu sĩ trong người, Vô Song Kiếm Thần
liền cả người lạnh lẽo, cơ hồ cả đứng cũng không nổi! Bởi vì hắn biết, trớ chú
cấp bậc loại này, ngoại trừ người thi triển, cũng chính là môn chủ Thiên Dục
Môn ra, không ai có thể giải trừ. Mà đối phương cho dù biết mình vô ý, cũng
khẳng định sẽ không giải bùa cho mình, dù sao oán hận giữa hai phái rất sâu
nặng, song phương đấu đã ngàn năm, chết đã không biết bao nhiêu người, người
ta sao có thể ra tay cứu mình chứ?

Nói cách khác, đã biết là Vô Song Kiếm Thần, đời này dù đi đến đâu. Không phải
là bị trớ chú đùa chết, chính là bị môn chủ Thiên Dục Môn bắt lấy, sau đó tra
tấn cho đến chết. Dù sao không quản là chết kiểu nào cũng sẽ khiến hắn rất
thống khổ! Tưởng tượng đến kết cục của mình, Vô Song Kiếm Thần ngay cả ý muốn
chết ngay tại chỗ cũng có. Mà hắn cao lớn như vậy, không ngờ đương trường khóc
lên, vừa khóc vừa lẩm bẩm: “Ta sao lại xui xẻo như vậy! Vừa rồi cứ bỏ đi là
xong, không hiểu sao lại xui xẻo như vậy, ta ra tay giết nó làm gì chứ! A a…”

Cùng lúc đó, khi mà Vô Song Kiếm Thần còn đang khóc lóc thảm thiết. Ở hơn mười
ngàn dặm, trong mật thất tổng đàn Thiên Dục Môn, một thân huyết sắc hồng y,
diện mạo cực kỳ văn nhã chính là môn chủ Thiên Dục Môn đang đả tọa.

Đột nhiên môn chủ Thiên Dục Môn tâm thần chấn động, cảm nhận được một cỗ điềm
xấu, như là có chuyện gì không ổn đã xảy ra. Hắn vội vàng mở mắt, sau đó lấy
một khối ngọc bài từ trong ngực ra, kết quả liền thấy ngọc bài giống như bị
phá vỡ nát, chỉ hơi dùng lực một chút, cả ngọc bài liền ‘ba’ một tiếng, tan vỡ
thành từng mảnh nhỏ.

Thấy vậy, môn chủ Thiên Dục Môn tức khắc sắc mặt đại biến, trong mắt thậm chí
còn chảy ra nước mắt. Thì ra, khối ngọc bài đó chính là khối huyết bài bản
mệnh của con trai độc nhất của hắn. Chỉ có sau khi con trai chết đi nó mới có
thể vỡ vụn. Nói cách khác, hắn vừa biết được là con trai độc nhất của mình đã
chết!

Là một Nguyên Anh tu sĩ, môn chủ Thiên Dục Môn muốn sinh một đứa con cũng
không phải dễ dàng! Vũ Phong chính là hậu nhân mà hắn hao tổn nhiều tâm cơ mới
bồi dưỡng ra.Thiên phú tốt, thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa phúc duyên cực cao,
cho nên mới có thể được Cửu Mỹ Đồ thừa nhận.

Vốn môn chủ Thiên Dục Môn muốn bồi dưỡng để cho hắn nối nghiệp mình, nhưng
hiện tại thì tốt rồi, con trai đã chết, vài chục năm vất vả nay đã bị hủy hoại
trong chốc lát! Vậy sao có thể không làm cho hắn thương tâm chứ?

Chẳng qua, môn chủ Thiên Dục Môn dù sao cũng là một thế hệ kiêu hùng, rất
nhanh hắn liền thoát ra khỏi bi thương, sau đó vô cùng bi phẫn nói: ”Bất kể là
kẻ nào giết con trai ta, ta đều sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Nói xong, hắn trực tiếp phát động pháp quyết, đồng thời trong miệng lẩm bẩm.
Không ngờ trực tiếp phát động trớ chú phục cừu.”

Cùng lúc đó, trong Thiên Thúy Bình, Vô Song Kiếm Thần vừa khóc được vài câu,
ngay cả nước mắt cũng chưa lau khô, chỉ thấy hắn đột nhiên hét lớn một tiếng,
sau đó vô cùng thống khổ hét lớn một tiếng, sau đó liền đau đớn lăn lộn trên
mặt đất. Xa xa Tiểu Bàn vừa thấy liền biết là nguyền rủa đã phát động. Dưới sự
hiếu kỳ Tiểu Bàn cũng không vội vã rời đi, mà là lặng lẽ tránh ở một bên âm
thầm quan sát.

Chỉ thấy Vô Song Kiếm Thần sau khi bị nguyền rủa, cả người như bị một tầng hắc
khí bao lại, tựa như cơ thể đã bị khống chế, khiến cho hắn không thể nhúc
nhích được một chút nào, chỉ có thể giống như một cái xác chết nằm trên mặt
đất. Nhưng mà, hắn mặt mày dữ tợn, trong miệng không ngừng kêu gào, cơ nhục cả
người co rút kịch liệt, hiển nhiên là đang phải chịu đau đớn vô cùng.

Chẳng qua chỉ vài lần hô hấp trôi qua, Vô Song Kiếm Thần cả người đều ướt đẫm
mồ hôi lạnh, giọng nói cũng trở nên khàn khan, sau đó liền rống lên một tiếng,
hai chân đạp đạp, rồi nằm im. (Giống kiểu giết gà lúc nó giãy chết thế :61: )

Tiểu Bàn lập tức liền hoảng sợ, còn tưởng rằng hắn đã chết, vội vàng chạy tới
xem, lại phát hiện gia hỏa này chính là bị hôn mê, còn chưa có chết, mà khiến
cho Tiểu Bàn có chút ghê người chính là, Vô Song Kiếm Thần ngoại trừ có chút
mệt mỏi ra, toàn thân không hề bị thương chỗ nào, chỉ cần tỉnh lại, hắn sẽ lại
như một kẻ bình thường.

Điều này hiển nhiên không phải là vì tên hạ trớ chú kia nương tay muốn buông
tha hắn. Mà hoàn toàn ngược lại, môn chủ Thiên Dục Môn chính là không muốn để
cho hắn chết một cách thống khoái, mà là không ngừng tra tấn hắn, thẳng đến
khi nào hắn hoàn toàn suy sụp.

Thấy thảm trạng của Vô Song Kiếm Thần, Tiểu Bàn trong lòng cũng là một trận
hoảng sợ, thầm nhủ, may là mình cùng Thủy Tĩnh sáng suốt, không trực tiếp giết
chết Vũ Phong, nếu không, thảm kịch này nhân vật chính sẽ là mình rồi!

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn thầm nói mình thật may mắn, lại bắt đầu cân nhắc xem nên xử
trí Vô Song Kiếm Thần kiểu gì, là giết hắn giúp hắn giải trừ thống khổ, hay là
mặc kệ.

Nhưng mà đúng lúc này Tiểu Bàn đột nhiên thấy được túi trữ vật bên hông Vô
Song Kiếm Thần, hắn liền mắt sáng lên, duỗi tay cầm lấy, đưa thần thức vào xem
xét. Rất nhanh Tiểu Bàn liền lộ vẻ vui mừng, thò tay vào lấy, từ bên trong cầm
ra hai hộp ngọc, hiển nhiên, Vô Song Kiếm Thần vận khí không tồi, không ngờ
chiếm được hai Huyền Linh Quả!

Tiểu Bàn cũng không phải là kẻ chính nhân quân tử cổ hủ, vừa thấy có tiện nghi
liền chiếm ngay, tức khắc mắt hắn sáng lên, không nói hai lời, cầm túi trữ vật
bỏ chạy. Dù sao Vô Song Kiếm Thần đang hôn mê, hắn cũng sẽ không biết được là
ai trộm đồ của hắn.

Còn về trớ chú trên người hắn, Tiểu Bàn cuối cùng quyết định là không quan
tâm, để mặc hắn tự sinh tự diệt. Bởi vì hắn thật sự có chút sợ hãi là sau khi
mình giết Vô Song Kiếm Thần, trớ chú có chuyển lên trên người mình không?
Chiếu theo tình tình tàn nhẫn của tu sĩ tà phái mà nói, việc này chắc cũng
không phải không thể xảy xa. Cho nên, vì an toàn của bản thân, Tiểu Bàn cuối
cùng vẫn lựa chọn ẩn thân (tưởng vì an toàn của bản thân hãy xài bcs =]]). Dù
sao hắn cùng Vô Song Kiếm Thần không có giao tình, trái lại còn có hận thù,
Tiểu Bàn cũng không có tâm tư lấy ân báo oán, vì vậy tự nhiên là mặc kệ hắn.

Tiểu Bàn rời đi không lâu, Vô Song Kiếm Thần liền tỉnh dậy, hắn lúc này tựa
như không hề thống khổ, nhưng đau đớn vừa rồi đã khắc sâu trong lòng, thế cho
nên cả người hắn nhũn ra, nhúc nhích một chút cũng khó khăn. Vừa mới là một tu
sĩ trẻ tuổi hăng hái, tiền đồ vô lượng, hiện tại lại bị trầm luân tới mức về
quê chăn vịt như này, Vô Song Kiếm Thần nghĩ như vậy liền không nhịn được
trong lòng đau xót, ai oán lẩm bẩm: “Ta đã tạo nghiệt gì a!” ( xui thôi em=]])


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #139