Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Mà càng khiến tiểu nha đầu tuyệt vọng chính là, công pháp của ả cùng pháp bảo
đều là mộc thuộc tính, nhưng lại đi trêu chọc một đám cự phong kim thuộc tính,
bởi vì kim khắc mộc, cho nên tiểu nha đầu bị bọn kia khắc chế hoàn toàn, pháp
bảo gặp phải áp lực quá lớn, dẫn đến sự tiêu hao linh khí của ả gia tăng rất
nhiều.
Nếu nghĩ không ra biện pháp trốn ra, như vật chờ đợi ả, cũng chỉ có tử vong mà
thôi.
Dù sao ả tuổi cũng còn nhỏ, chưa từng trải qua kiếp nạn loại này, vết thương
trên vai, trên người thì độc tố tạo thành từng cơn đau nhức, hơn nữa chung
quanh là đám cự phong đằng đằng sát khí, trực tiếp làm cho ả choáng váng. Ả
nghĩ đến lần này chết chắc rồi, không ngờ ‘Oa’ một tiếng, khóc lớn lên.
Đứng bên kia nhìn thấy, Tiểu Bàn như thế nào cũng không nghĩ tới, tiểu nha đầu
xảo quyệt gây phiền toái cho mình, lại bị dọa cho bật khóc, cho nên hắn nhất
thời không nhìn được, phù một tiếng, bật cười ngay đương trường.
Tiểu Bàn vừa cười, tiểu nha đầu lập tức phát hiện ra, ả hiện tại ước gì có
cọng rơm cứu mạng, vừa nghe có người cười, pháp bảo hình gương trong tay
nhoáng lên, kết thành một đạo thanh quang bắn ra, trong khoảnh khắc xua tan
sương mù bốn phía, ngay cả ẩn thân thuật của Tiểu Bàn cũng bị xua tan, lập tức
lộ ra chân dung của Tiểu Bàn đang cười nghiêng ngả.
Vừa thấy là Tiểu Bàn, tiểu nha đầu lập tức cười vui vẻ, bởi vì ả đã chính mắt
kiến thức qua sự lợi hại của Tiểu Bàn, có thể cùng với sư tỉ Hàn Băng Nhi đánh
gần như ngang tay, vừa lúc có thể cứu mình. Cho nên ả chạy nhanh đến kêu cứu:
“Tên mập, tên mập, nhanh đến đây cứu ta a.”
Tiểu Bàn vừa nghe, mơ hồ như tức chết, thầm nói: ‘Há mồm đã kêu tên mập, có
phải là ngươi đang cầu người không?’
Tiểu Bàn một phen xem thường, trực tiếp giả ngu nói: “A, chỗ này còn có một
tên mập nữa? Đâu? Ở nơi nào, ở nơi nào?” Nói xong, hắn còn ra vẻ không biết
nhìn trái nhìn phải.
Tiểu Bàn làm như thế, tiểu nha đầu cũng không có ngốc, biết mình nói sai ở
đâu, ả sợ Tiểu Bàn thấy chết không cứu, nhanh miệng nói: “Sư huynh, sư huynh,
là ta sai rồi, huynh mau cứu ta với a.”
“Ô, tên mập lại thành sư huynh, ta thăng cấp thật là nhanh.” Tiểu Bàn cười ha
ha trêu chọc.
“Ai da sư huynh, người ta biết lỗi rồi mà, huynh cũng đừng có đùa ta nữa,
nhanh tới cứu ta đi.” Tiểu nha đầu sốt ruột nói.
“Được rồi, ta ở gần ngươi mà.” Tiểu Bàn sau đó chình lại tư thế nói: “Đối với
việc ngươi thành khẩn thừa nhận sai lầm, ta cảm thấy rất vui mừng, nên rộng
lượng tha chứ cho ngươi trẻ người non dạ.”
“Đa tạ sư huynh, nhanh lên, nhanh tời cứu ta đi.” Tiểu nha đầu cấp bách nói.
“Cứu ngươi?” Tiểu Bàn khinh thường bĩu môi, nói: “Ta chỉ nói là tha thứ cho
ngươi, ý nói là chuyện chúng ta đã thanh toán xong, cũng không nói là cứu
ngươi, ta không có nghĩa vụ này a.”
“Ngươi, ngươi như thế nào có thể như vậy?” Tiểu nha đầu nghe thấy, vội vàng
sốt ruột nói: “Chẳng lẽ Hỏa Long tiền bối của các ngươi không nói với các
ngươi sao, chúng ta sau khi vào đây, hai phái là người một nhà, ngươi sao có
thể thấy chết mà không cứu được?”
“Ngươi cũng biết là hắn nói, với ta không có quan hệ.” Tiểu Bàn nhún nhún vai
nói.
“Đáng giận, ta trở về nhất định phải tìm Hỏa Long tiền bối tố cáo ngươi.” Tiểu
nha đầu buồn bực nói.
“Ha ha, tốt, chỉ ngươi có thể sống mà gặp hắn, ta tùy thời có thể tiếp ngươi.”
Tiểu Bàn ha ha cười nói.
“Ngươi…” Tiểu nha đầu lúc này mới tỉnh ngộ, nếu không có Tiểu Bàn hổ trợ, hôm
nay ả phải chết tại đây, căn bản đừng nghĩ có thể ra ngoài gặp người.
Nghĩ đến đây, tiểu nha đầu lập tức ủy khuất, nước mắt chảy ròng, nói: “Ngươi
là tên hỗn đãn, ngươi khi dễ người ta.” (mợ nổi hết cả da gà…)
“Dừng lại.” Tiểu Bàn buồn cười nói: “Giống như ngươi lúc trước cũng khi dễ ta
thì sao?”
“Người ta cũng đã nhận sai? Hơn nữa, ngươi là nam nhân, không thể nhỏ mọn như
thế.” Tiểu nha đầu ủy khuất nói.
“Ai da, đúng là có chút nhỏ mọn, chẳng qua ta bị các ngươi khi dễ, thiếu chút
nữa còn bị sư tỷ ngươi phế đi, ngươi bảo sao ta không nhỏ mọn.” Con mắt Tiểu
Bàn xoay chuyển, cười xấu xa nói: “Không bằng như vậy, ngươi kêu ta hai tiếng
ca ca nghe hay hay chút, không chừng trong lúc cao hứng ta lại bỏ ra chút tiền
vốn mà xuất thủ cứu ngươi.”
“A? Như thế nào người ta có thể gọi như vậy?” Tiểu nha đầu lập tức thẹn thùng
nói.
“Không gọi? Thế thì ta chỉ có lực bất tòng tâm.” Tiểu Bàn theo sau giả bộ nói:
“Ngươi cứ đợi mấy con cự phong này bắt lấy, sau đó bị chúng nó ăn luôn đi.
Ngươi khỏe đẹp như vậy, chúng nó nhất định rất thích, nhưng mà không biết
chúng nó sẽ ăn chân trước, hay là ăn đầu trước.”
Tiểu nha đầu bị lời nói khủng bố của Tiểu Bàn dọa cho cả người một trận run
run, cuối cùng hét lớn lên một tiếng, nói: “Không phải chỉ nói thôi sao, người
ta kêu ca ca là được mà. Ca ca, ca ca, nhanh tới cứu ta đi.
“Hiện tại chậm rồi, phải gọi là hảo ca ca, thân ca ca mới được.” Tiểu Bàn đắc
ý nói.
Tiểu nha đầu vừa nghe, xém chút nữa bị Tiểu Bàn làm cho tức chết. Chẳng qua ca
ca cũng đã kêu, hơn nữa mạng nhỏ sắp giữ không được rồi, nàng cũng bất chấp
tất cả, chỉ có thể lớn tiếng kêu lên: “Hảo ca ca, thân ca ca, nhanh tới cứu ta
đi, ta chết mất a…”
Khi nói chuyện, vòng bảo hộ của tiểu nha đầu rốt cuộc không chống đỡ được nữa,
“ “Rắc… rắc…” vài tiếng liên tục vỡ vụn ra, vô số cự phong hướng ả bay tới.
Tiểu nha đầu tức khắc sinh ra một cỗ tuyệt vọng, nhắm mắt chờ chết.
Nhưng mà Tiểu Bàn ở phía sau, rốt cuộc cũng xuất thủ, đầu tiên là một đạo kiếm
quang dài mười trượng sắc bén vô cùng, trong khoảnh khắc quét ngang vào đám cự
phong xung quanh tiểu nha đầu. Hỏa khắc kim, hơn nữa Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm
lại ẩn chứa uy lực cực đại, đối với cự phong lại tạo thành thương tổn vô cùng,
ở trong vòng ảnh hưởng của kiếm quang đều không con nào may mắn thoát khỏi,
toàn bộ bị thiêu thành tro tàn.
Hành động của Tiểu Bàn cũng không dừng lại ở đó, ngay lúc kiếm quang lóe lên,
hắn lại bắn ra mấy chục khỏa Bính Hỏa Thần Lôi (đếch hiểu, cứ kêu gần hết mà
cứ xài hoài, thằng tác giả không có cái đầu hả trời…), những tổ cự phong gần
đó mạnh mẽ nổ tung. Hộp ngọc màu trắng tuy rằng trong phạm vi vụ nổ nhưng mà
vẫn không bị ảnh hưởng, chỉ bị bắn lên trời, tiếp theo, Tiểu Bàn bắn ra một
đạo kiếm quang cuốn tới tay.
Chẳng qua chỉ có công phu một cái hô hấp, Tiểu Bàn hoàn thành cứu người, giết
cự phong, hủy sào huyệt, cướp bảo, một loạt các động tác, cả quá trình giống
như hành vân lưu thủy (mây trôi nước chảy ^^), tiểu nha đầu một bên nhìn đến
choáng váng (nhắm mắt mà nhìn được cũng hay đây ^^), vừa lúc nãy ả còn đứng
im đợi chết, thế mà bây giờ hết thẩy đã xong, đúng là có chút không thể tin
được.
Chẳng qua, thoáng sững sờ một lúc, tiểu nha đầu thấy Tiểu Bàn đùa nghịch hộp
ngọc, tức khắc nhãn tình sáng lên, lộ ra vẻ phong tình vạn chủng nhìn Tiểu Bàn
nói: “Thân ca ca, huynh thật là quá lợi hại, người ta khâm phục huynh quá.”
Vừa nói xong, tiểu nha đầu toàn thân ướt đẫm chạy tới bên người Tiểu Bàn, kéo
tay hắn, khuôn mặt vui vẻ tràn đầy tình ý.
Lúc này, quần áo tiểu nha đầu ướt sủng, dính chặt lên người, lộ ra da thịt
trắng noãn cùng thân thể mềm mại, Tiểu Bàn nhịn không được một trân ý loạn
tình mê, miệng lưỡi khô khốc.
Nhưng không đợi hắn tỉnh táo lại, đột nhiên cảm giác trên tay nhẹ đi, hộp ngọc
bị người ta đoạt đi rồi. Tiếp theo, tiểu nha đầu trước mặt hắn trong khoảnh
khắc cũng quỷ dị biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đây.
Pháp bảo có mang ẩn thân thuật? Tiểu Bàn vừa thấy chuyện xảy ra, tức khắc liền
dở khóc dở cười, hắn tuyệt đối không nghĩ tới mình lại bị một tiểu nha đầu đùa
giỡn.
Mà lúc này, tiểu nha đầu đã sớm trốn đi, trong miệng vẫn không quên nói móc:
“Tên mập chết tiệt không biết xấu hổ, không ngờ lại lợi dụng lúc người ta gặp
khó khăn, buộc bổn tiểu thư phải nói những lời buồn nôn như vậy, ngươi quả
thật đáng chết một vạn lần. Chẳng qua hôm nay bổn tiểu thư tâm tình tốt, không
chấp nhặt ( ăn chay, không sát sinh =)) ), ngươi phải nhớ ơn này, ngày sau
đừng tìm đến ta gây phiền toái. Nói cách khác? Ừ, nói cách khác…”
Nói đến đây, tiểu nha đầu rõ ràng là muốn uy hiếp Tiểu Bàn, nhưng lại không
kiếm được cái gì có thể uy hiếp đối phương, dù sao lấy thực lực, ả xa xa không
bằng Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nghe thấy thì thú vị, nhịn không được cười hỏi: “Ngươi so bản lĩnh
cùng ta?”
Rơi vào đường cùng, tiểu nha đầu đành phải nảy sinh ý nghĩ ác độc nói: “Bằng
không ta tìm Hàn Băng Nhi sư tỷ, lại để trên đan điền của người thêm một kiếm,
phế hoàn toàn ngươi.”
Tiểu Bàn vừa nghe, tức khắc nhịn không được xanh cả mặt, ý tứ nha đầu chết
tiệt này chẳng lẽ là thiến ta? (nguyên văn đấy ^^ )
Mà tiểu nha đầu tựa hồ cũng nhận thấy lời nói của mình có chút quá đáng, sợ
tới mức vội vàng hét lớn một tiếng, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Tiểu Bàn thấy đối phương chạy thoát, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ một
tiếng, tự từ bỏ. Không có biện pháp, hắn thì nhiều pháp bảo, nhưng không có
kiện nào có thể bài trừ ẩn thân thuật. Cho nên cũng chỉ có thể đứng nhìn người
ta chạy thoát.
Mặt khác, Tiểu Bàn đối với lần hành động này rất tự tin, mục tiêu của hắn là
ít nhất chín khỏa Huyền Linh Quá, Tiểu Hầu Tử, Hàn Ngọc Phượng cùng mình mỗi
người ba khỏa, tiểu nha đầu lấy đi một viên cũng chả thấm gì, dù sao hắn cũng
không nguyện ý cướp đoạt linh quả trong tay một tiểu cô nương, như thế thì còn
gì là phong độ nam nhân.
Kế tiếp, Tiểu Bàn cũng không có lập tức bỏ đi, mà là dùng phi kiếm khảm lên
giữa thác nước vài cái, cuối cùng đem cây trà quái dị kia cùng với một khoảng
lớn nham thạch để vào bản mạng không gian pháp bảo.
Hoàn thành xong việc này, sắc trời cũng đã không còn sớm, Tiểu Bàn nghỉ ngơi
một đêm, thẳng đến sáng sớm hôm sau, mới đứng dậy đi tiếp.
…………….
Tiểu Bàn hướng tới một nơi cách không xa trung tâm Thiên Thúy Bình, hắn tuy
rằng không xem lời nói của Hỏa Long ra gì, nhưng dù sao cũng là đại sự của môn
phái, hắn cũng không thể quá phận, cho nên, mặc dù vẫn đang nắm giữ lộ tuyến
của mình, đó là lấy Huyền Linh Quả, nhưng hắn vẫn hướng đến trung tâm mà đi,
theo kế hoạch của Tiểu Bàn, sẽ đi ngang qua hai nơi cất giấu Huyền Linh Quả,
là có thể đến trung tâm hội hợp với mọi người.
Tuy rằng hắn biết, đến lúc này, tất cả Huyền Linh Quả tám phần là đã bị người
ta lấy, nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, xem có nhặt được tiện nghi nào hay
không.