Bẫy Rập Hộp Ngọc


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Nơi đây không phải là rừng, mà là một khu vực nham thạch đặc thù màu đen. Khu
vực này ước khoảng nghìn trượng, bên trong không có sương mù, tầm nhìn rõ ràng
vô cùng. Trong đó trải rộng trên mặt đất là các tảng đá màu đen nhỏ cao khoảng
chục trượng, chỉ có khu vực ở giữa nhô lên một khối thạch phong, trên đỉnh
chóp có một hộp ngọc ước chừng bằng nắm tay, trên đó còn có phù chú phong ấn.

Bởi vì trước đó được Hỏa Long thông chi cho nên Tiểu Bàn biết đây chính là hộp
ngọc chứa Huyền Linh Quả.

Chẳng qua bảo vật trước mắt, Tiểu Bàn cũng không có ngu mà tiến lên bởi hắn
biết phàm nơi nào có Huyền Linh Quả thì nơi ấy đều có nguy hiểm tồn tại đi
cùng.

Muốn đạt được Huyền Linh Quả, trước hết phải trải qua một hồi chiến đấu mới
được, cho nên hắn vẫn ở đây bình tĩnh đứng nhìn. Mà Tiểu Bàn lại cũng không
dám phớt lờ, không ngừng dùng thần thức dò xét chung quanh. Kết quả lại không
thu hoạch được gì, căn bản không có Linh Khí cường đại dao động, giống như chỗ
này chỉ có một hộp Ngọc chứa Huyền Linh Quả vậy.

…………..

Ở thời điểm Tiểu Bàn đang tìm biện pháp thăm dò, đột nhiên hắn nghe thấy xa xa
truyền tới một trận tiếng vang. Tiếp theo, một bóng người đột nhiên từ rừng
rậm chui ra, xuất hiện tại khu vực màu đen bên kia, khoảng cách tới Tiểu Bàn
khoảng mấy trăm trượng.

Tiểu Bàn cẩn thận nhìn, lập tức kinh ngạc phát hiện, gia hỏa này không ngờ là
người quen, chính là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long. Cũng không biết như thế nào lại
xảo hợp như vậy. Hắn lại được truyền tống đến vị trí gần Tiểu Bàn, cho nên lúc
này mới vì một viên Huyền Linh Quả mà đụng nhau.

Cùng lúc đó, phía đối Diện Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cũng phát hiện ra tung
tích Tiểu Bàn. Kỳ thật hắn cũng không ngốc, vừa thấy điệu bộ này, biết là Tiểu
Bàn tới trước một bước. Dựa theo đạo lý mà nói, trong lúc tranh đoạt Huyền
Linh Quả, đồng môn không nên tranh đấu, mà theo thứ tự trước và sau, khỏa
Huyền Linh Quả này phải nhường cho Tiểu Bàn mới đúng.

Nhưng tên này tại Huyền Thiên Biệt Viện hoành hành ngang ngược quen rồi, như
thế nào mà bảo vật trước mắt lại bỏ qua? Cho nên, mặc dù hắn biết mình đến
sau, hắn lại tăng tốc độ phóng tới hộp Ngọc. Đồng thời mở miệng hét lớn uy
hiếp: “Tên mập, khỏa Huyền Linh Quả này ta thấy trước, thức thời thì tốt nhất
đừng có tranh đoạt cùng ta.”

Tiểu Bàn vừa nghe, cả người tức giận. trong bụng thầm nói, vương bát đản này
quả không biết xấu hổ là cái gì, nhất định phải hảo hảo dạy bảo hắn. Cho hắn
biết ngựa Vương gia có mấy con mắt. ( Chả biết ngựa vương gia là gì ^^, ai
biết vào luận đàm giải thích giùm để tui bổ sung nha ^^)

Chẳng qua, ở thởi điểm Tiểu Bàn định trở mặt, hắn đột nhiên nghĩ tới một sự
kiện, dừng ngay ý niệm lỗ mãng vừa rồi lại, sau đó mỉm cười, thản nhiên nói:
"Một khi sư huynh đã thấy trước, đó là của sư huynh, sư huynh cứ việc cầm đi
a!"

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vốn tưởng rằng Tiểu Bàn định cướp của mình. Không
nghĩ tới đối phương lại như thế. Kể từ đó, hắn nghĩ lầm Tiểu Bàn sợ hắn, lập
tức đắc ý dào dạt nói: "Coi như tiểu tử ngươi thức thời! Ha ha!" Nói xong. Hắn
còn cố ý thả chậm cước bộ, muốn cho Tiểu Bàn thấy rõ rằng mình cướp đoạt Huyền
Linh Quả như thế nào!

Tiểu Bàn vừa nghe lời nói kiêu ngạo của hắn liền tức chết đi mất. Chẳng qua
hắn mạnh mẽ nhịn xuống. Âm thầm cười lạnh: "Ngu ngốc, nhìn thấy bảo vật phía
trước mà mất bình tĩnh, hoàn toàn quên lời tiền bối dặn dò, ta cũng không tin
cái địa phương quỷ dị này không có nguy hiểm gì, ngươi cứ đi trước xem sao!”

Quả nhiên ngay lúc Ngọc Diện Tiểu Bạch Long đắc ý phi thân lên thạch phong gỡ
hộp ngọc xuống, khu vực màu đen này liền xảy ra biến hóa kịch liệt. Chỉ thấy
vô số Hắc Sắc Phi Nghĩ (Kiến bay màu đen^^) khoảng ngón cái lớn nhỏ từ các khe
đá mãnh liệt bay ra, số lượng nhiều hơn mấy ngàn vạn con. Quả thực giống như
châu chấu, ùn ùn hướng tới trên người Ngọc Diện Tiểu Bạch Long.

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long lúc ấy bị dọa cho hết hồn. Hắn vội vàng mang phi kiếm
ra, muốn ngự kiếm mà chạy, nhưng lại tuyệt đối không nghĩ tới. phi kiếm mới
sáng ngời hiện ra, liền ba một tiếng, bị kéo xuống thạch phong màu đen dưới
chân.

"Từ sơn?" Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa thấy tình huống này, tức khắc sợ hãi hô
lên: "Chỗ này lại là từ sơn, phi kiếm không dùng được. Làm sao bây giờ a?"

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long thì ngẩn người. Nhưng đám Phi Nghĩ kia thì không như
thế, mấy trăm con bổ nhào vào trước người Ngọc Diện Tiểu Bạch Long. Nhìn bộ
dáng giương nanh múa vuốt của bọn này, nếu mà bị cắn trên người một cái, chỉ
sợ liền mất ngay một miếng thịt.

Tiểu tử kia trong khoảnh khắc bừng tỉnh, vội vàng hô to một tiếng: "Đốt, cho
mấy tên vương bát đản này chết cháy cho ta.”

Theo tiếng gầm lên giận dữ của Ngọc Diện Tiểu Bạch Long, bên người hắn đột
nhiên xuất hiện một cái Hỏa Hồ Lô. Chỉ thấy khi hồ lô đột nhiên mở ra, một đạo
Xích Hồng Liệt Diễm dũng mãnh bắn ra, hình thành một con Hỏa Long dài mấy
trượng vây quanh hắn. Những con Phi Nghĩ bay gần đó đều bị đốt cho chết cháy.
Hiển nhiên, khi hắn mất đi phi kiếm, Hỏa Long lại cho hắn kiện pháp bảo này.
Nhìn uy lực pháp bảo này so với Bạch Long Kiếm trước đây còn lợi hại hơn.
Trong nháy mắt mấy vạn Phi Nghĩ đều chết cháy, Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cúi
đầu liều mạng nhặt phi kiếm rơi dưới đất lên, cất vào trong túi trữ vật của
mình, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Chẳng qua, hắn hiển nhiên xem nhẹ uy lực của bầy Phi Nghĩ, tổn thất mấy vạn
con, đối với mấy ngàn vạn mà nói, quả thực không tính là cái gì. Đồng bạn chết
thảm, ngược lại lại khơi dậy hung tính của chúng, đám Phi Nghĩ bắt đầu từ bốn
phương tám hướng xúm lại. Thề muốn cắn nát tên gia hỏa chán ghét này.

Đương nhiên. Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cũng không phải ngồi không, chỉ huy Hỏa
Long kia đốt ra một đường máu, một đường giết ra bên ngoài khu vực màu đen
kia.

Nhưng mà, đám Phi Nghĩ kia hiển nhiên không buông tha hắn dễ dàng như vậy. Vẫn
bám theo sát nút. Nhưng mà đối với Ngọc Diện Tiểu Bạch Long mà nói, mấy cái
tiểu gia hỏa này hiển nhiên không còn đủ sức đuổi theo. Bởi vì ra khỏi khu vực
màu đen kia, hắn lại có thể ngự kiếm phi hành, nhưng lại không thể bay cao, để
tránh dính phải những tia chớp, nhưng bằng vào tốc độ của phi kiếm, thoát đám
Phi Nghĩ này thì không có vấn đề gì cả.

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long dự định vô cùng tốt, hành động cũng cực kỳ nhanh, mới
vừa ra khỏi từ sơn, tựu lập tức lấy ra phi kiếm. Nhưng mà, không đợi hắn lấy
ra, một đạo kim sắc kiếm quang, mang theo tiếng xé gió sắc bén, chợt lóe tới,
hung hăng đánh trúng phi kiếm của hắn. Chỉ nghe đương một tiếng vang nhỏ,
khiến cho phi kiếm cửu phẩm trong tay Ngọc Diện Tiểu Bạch Long khoảnh khắc bị
khảm thành hai đoạn, không bao giờ bay được nữa.

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức khắc choáng váng, phải biết rằng, không có phi
kiếm đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể bay, không thể bay cũng có nghĩa
không thể thoát khỏi đám Phi Nghĩ vô cùng vô tận phía sau, pháp bảo Hỏa Hồ Lô
tuy rằng tốt, nhưng cực kỳ tiêu hao Linh Khí, Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cũng
không đủ khả năng làm cho tất cả đám Phi Nghĩ này cùng chết cháy. Ngay lúc
Linh Khí hao hết liền trở thành miếng mồi cho người ta sâu xé. Nói ngắn gọn,
lúc này bẻ gẫy phi kiếm, chẳng khác nào là muốn mạng của hắn a!

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức muốn hộc máu, vội vàng xoay mặt hướng về phía kim
sắc kiếm quang, lại thấy khuôn mặt mà hắn cực kì chán ghét! Đúng là thần tình
cười gian của Tiểu Bàn, hắn trong tay còn đùa nghịch với Kim Hệ Tinh Hồn Kiếm
sắc bén nhất trong Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm!

"Tên mập chết tiệt, ngươi dám ám toán ta! Lão tử sẽ không để yên đâu." Ngọc
Diện Tiểu Bạch Long thấy Tiểu Bàn đắc ý cười gian, suýt nữa tức chết. Rốt cuộc
nén không được lửa giận trong lòng, chửi ầm lên.

Đối mặt với việc thẹn quá thành giận của Ngọc Diện Tiểu Bạch Long. Tiểu Bàn
cũng không thèm để ý. Hắn đầu tiên là nhàm chán khu khu cái lổ tai, sau đó mới
cười hì hì rồi nói: "Sư huynh a, ngươi không biết là lời nói hiện tại của
ngươi không có một chút uy hiếp hay ý tứ gì với ta không? Nếu ta là ngươi,
tuyệt đối sẽ không nói lời uy hiếp như thế với người duy nhất có thể cứu cái
mạng nhỏ của mình đâu!"

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long vừa nghe, lại lập tức cười lạnh nói: "Lão tử chết tại
đây? Mộng đẹp của ngươi sao? Ngươi nghĩ rằng ta lại nghèo như ngươi sao? Trên
người lão tử không chỉ một thanh phi kiếm" . Nói xong, hắn lại lấy ra một
thanh phi kiếm bát phẩm.

Lần này hắn cố ý cẩn thận không cho Tiểu Bàn đánh lén, thậm chí điều động Hỏa
Long kia ngăn trở lộ tuyến công kích của Tiểu Bàn. Nhưng mà, rất đáng tiếc,
hắn hiển nhiên là xem nhẹ năng lực của Tiểu Bàn . Chỉ thấy Tiểu Bàn vung tay
lên. Vù vù vù, Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm cùng nhau bắn ra. Nhắm ngay Ngọc Diện
Tiểu Bạch Long đâm tới. Nhìn tư thế kia, căn bản là không giống như là trảm
kiếm. Mà là trực tiếp đánh lên bản thân Ngọc Diện Tiểu Bạch Long.

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức khắc sợ hãi, tay chân luống cuống, lại là tế ra
pháp khí, pháp bảo. Kết quả đinh đinh đang đang một trận tiếng kim loại va vào
nhau vang lên, không chỉ có phi kiếm gãy, mà hai kiện hộ thể pháp khí của hắn
cũng bị khảm thành mảnh nhỏ.

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cuối cùng mới thấy bất lực, hắn chỉ có thể chuẩn bị
ba thanh phi kiếm, nguyên tưởng rằng có một thanh đã đủ dùng rồi, cũng không
lường trước gia hỏa Tiểu Bàn này lại không nói lí lẽ, chém đứt toàn bộ của
hắn, kể từ đó, hắn đã hoàn toàn lâm vào tuyệt cảnh !

Nghĩ vậy, Ngọc Diện Tiểu Bạch Long tức giận đến ý nghĩ điên cuồng. Lại mắng to
: "Tên mập chết tiệt. Ngươi nghĩ muốn mưu hại đồng môn sao?”

Tiểu Bàn thu hồi phi kiếm, một bên thưởng thức Ngọc Diện Tiểu Bạch Long biểu
diễn dùng Hỏa Long thiêu đám Phi Nghĩ, một bên cười hì hì nói."Sư huynh, ngài
mới nói hình như là lại muốn uy hiếp ta nha?"

Ngọc Diện Tiểu Bạch Long đầu tiên là sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ.

Hắn lập tức ý thức được một vấn đề quan trọng, tình huống hiện tại,tựa hồ chỉ
có thể nhờ vả Tiểu Bàn, nói cách khác, hắn sớm muộn gì cũng chết tại đây, dù
sao, không có phi kiếm thì hắn có chạy hết tốc lực cũng không bằng đám Phi
Nghĩ có cánh này.

Nghĩ vậy, Ngọc Diện Tiểu Bạch Long túng quẫn, vội vàng cầu xin: “Không có,
không có, sư đệ a, vừa rồi là ta không đúng, ngươi mau tới đây cứu ta đi.” (
mợ nó cứ như nói mơ ^^ )

“Sư đệ? Không ngờ ngươi còn dám gọi ta là sư đệ?” Tiểu Bàn ra vẻ trấn tĩnh
nói: “Ta còn tưởng ta là tên mập chết tiệt chứ?” (Dìm hàng kìa =))


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #132