Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Đáng tiếc là Tuyền Ki Các mặc dù tính toán rất tốt nhưng sự thật một lần nữa
lại khiến bọn họ thất vọng, chỉ hai ngày sau khi bọn họ đánh bị thương Phượng
Minh Lão Ma, Huyền Thiên Biệt Viện bên kia liền truyền tới tin tức nói Phượng
Minh Lão Ma đã bị môn hạ đệ tử của bọn họ chém chết, cái chính là ngay cả
Phượng Minh Đao cũng đã nhận Hồng Ảnh làm chủ, khiến cho trên dưới Tuyền Ki
Các nghe xong liền tức đến thiếu chút nữa thì hộc máu, chính mình mất công
chuẩn bị nhiều năm như vậy, trong trận chiến còn bị chết mất bảy, tám gã đệ tử
Kim Đan, hai gã tu sĩ Nguyên Anh trọng thương, không ngờ cuối cùng lại để
người khác hớt tay trên.
Việc này vừa truyền ra,liền khiến cho đám người Tuyền Ki Các vô cùng phẫn nộ,
nếu là một môn phái khác thì đến tám phần là bọn họ sẽ trực tiếp đánh đến, đòi
công đạo, nhưng kẻ đoạt mất chiến lợi phẩm lần này lại là Huyền Thiên Biệt
Viện, vì thế cho dù đám người Tuyền Ki Các có muốn nhưng cũng không dám.
Sở dĩ khó giải quyết không phải vì Tuyền Ki Các sợ Huyền Thiên Biệt Viện, nếu
lấy thực lực mà nói thì song phương kẻ tám lạng người nửa cân. Tuyền Ki Các có
nhiều Nguyên Anh trưởng lão hơn, nhưng Huyền Thiên Biệt Viện lại có đệ nhất
cao thủ Thương Mang Sơn Mai Hoa Thần Nữ trấn thủ, khiến cho hai bên lập thành
thế không ai sợ ai.
Vấn đề nữa là giao tình song phương quả thật rất tốt. Huyền Thiên Biệt Viện
cùng Tuyền Ki Các đã có mấy vạn năm giao tình, đệ tử trong hai phái cùng nhau
kết hôn cũng không ít, dưới tình huống như vậy, Tuyền Ki Các hiển nhiên không
thể chỉ vì một kiện Linh Bảo liền cùng người khác trở mặt.
Bất quá cục tức này nói thế nào cũng không thể nuốt trôi, vì thế Tuyền Ki các
chủ liền viết một phong thư gửi đến chưởng viện Huyền Thiên Biện Viện, trong
thư đem mọi chuyện đã xảy ra nói rõ ràng, đem những thiệt hại của mình nói
hết, nhưng không hề có yêu cầu nào.
Nhưng chưởng viện đâu phải loại ngu ngốc, làm sao có thể không nhìn ra ý tứ
của bọn họ? Tuyền Ki Các rõ ràng là muốn được chia phần chiến lợi phẩm, ít
nhất cũng phải bù đắp được những tổn thất mà mình phải chịu.
Chưởng viện đối với việc này vô cùng đau đầu. Mặc dù biết là mình từ người
khác chiếm được tiện nghi, nếu đổi lại là một môn phái nhỏ nào khác thì tự
nhiên sẽ vô cùng dễ dàng, nhưng Tuyền Ki Các lại không giống như vậy, nếu cứ
hàm hồ bỏ qua, tuy không làm cho song phương trực tiếp trở mặt với nhau nhưng
quan hệ chắc chắn sẽ xảy ra rạn nứt.
Trải qua một phen suy nghĩ, sau đó lại cùng Hỏa Long thương nghị, chưởng viện
cuối cùng quyết định xuất ra một một chút tài sản trị giá chừng hơn một ngàn
vạn linh thạch, coi như lễ vật sai người mang đến Tuyền Ki Các.
Tuy mấy thứ này có cộng lại cũng không thể bằng một phần giá trị của Phượng
Minh Đao nhưng dù sao cũng là tâm ý, hơn nữa cũng thừa đủ để đền bù thiệt hại
cho Tuyền Ki Các. Như vậy đã có thể xem như vô cùng nể mặt bọn họ rồi.
Nhưng vợ chồng chưởng viện ngàn vạn lần lại không ngờ hành động đó của bọn họ
không hề khiến cho Tuyền Ki Các cảm thấy hài lòng, ngược lại còn khơi dậy lòng
phẫn nộ của họ. Bởi vì bọn họ vốn nghĩ của cải của Phượng Minh Lão Ma vô cùng
khổng lồ, chỉ tiện tay đã tự bạo hơn trăm cái pháp bảo như vậy trên người tài
vật chắc chắn nhiều không đếm xuể, giá trị đến hàng tỉ cũng không có gì là kỳ
quái, nhưng Huyền Thiên Biệt Viện lại đưa cho bọn họ chưa được một phần mười
số đó, điều này thật sự quá keo kiệt.
Kỳ thật cũng không thể trách chưởng viện keo kiệt, nếu hắn thật sự lấy được
toàn bộ tài sản của Phượng Minh Lão Ma thì chắc chắn sẽ chia cho Tuyền Ki Các
ít nhất là phân nửa. Nhưng vấn đề là ở chỗ chín phần tài sản của Phượng Minh
Lão Ma đã bị Tiểu Bàn lấy mất. Số còn lại cũng chỉ có giá tầm ngàn vạn mà
thôi, chưởng viện vì chuyện này mà đã phải xuất thêm một chút tài sản nữa mới
đủ để đưa cho Tuyền Ki Các.
Nhưng đám người Tuyền Ki Các lại không hề biết việc này, vì thế liền đối với
Huyền Thiên Biệt Viện sinh ra hiểu lầm, quan hệ song phương từ lúc đó bắt đầu
có vết rạn nứt. Mà kẻ đầu sỏ gây lên chuyện này lại chính là Tiểu Bàn.
Trong lúc Huyền Thiên Biệt Viện và Tuyền Ki Các đang đau đầu vì chuyện tình
của Phượng Minh Lão Ma thì Tiểu Bàn thân là đương sự lại không hề biết, mỗi
ngày hắn đều nghỉ ngơi và tu luyện, hết đả tọa luyện công lại luyện chế thần
lôi, khi nhàn rỗi thì cùng Hồng Ảnh đi chơi, cuộc sống có thể nói là thập phần
bình yên.
Tại tình huống vô lo vô sầu này, tu vi của Tiểu Bàn dưới sự hỗ trợ của tài
nguyên liền cấp tốc thăng lên. Trước ngày tranh đoạt Huyền Linh Quả một ngày
Tiểu Bàn bỗng nhận thấy bản thân có chút thay đổi, liền lập tức bế quan tĩnh
tọa, không lâu sau liền thành công đột phá cánh cửa thập nhị trọng thiên,
chính thức bước chân vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn cảnh giới.
Ngắn ngủi chỉ một, hai tháng thời gian mà Tiểu Bàn đã lại có đột phá, tất
nhiên là do hắn vô cùng siêng năng tu luyện, lại có thêm tài nguyên xa xỉ hỗ
trợ, nhưng công lao chính lại là do hắn được Hồng Ảnh cấp cho một khỏa Huyền
Thiên Linh Đan trị giá đến mấy trăm vạn linh thạch, giúp cho tu vi của hắn
liền nhanh chóng tăng lên, nếu không hắn tuyệt đối không thể trong thời gian
ngắn như vậy có được thành tựu như thế.
Lúc Tiểu Bàn phá quan đi ra thì đã là buổi sáng của ngày tranh đoạt Huyền Linh
Quả, hắn vừa ra đã gặp ngay được Hồng Ảnh vốn đã đợi từ lâu.
Hồng Ảnh vừa thấy được Tiểu Bàn liền vui mừng chạy tới, giữ chặt tay hắn nói:
“ Bàn ca ca, huynh đã thăng cấp thành công.”
“Ừ.” Tiểu Bàn mỉm cười nói “ Cũng là nhờ muội cho ta ăn viên Huyền Thiên Linh
Đan kia, ài cấp cho ta quả thật có chút lãng phí”
“Nói cái gì, cấp cho Bàn ca ca cái gì cũng không hề lãng phí.” Hồng Ảnh mỉm
cười, sau đó nhanh chóng lôi kéo Tiểu Bàn lên Đạp Vân Sáp Sí Hổ, đồng thời sốt
ruột nói “ Ngày hôm nay đã là ngày tranh đoạt Huyền Linh quả rồi, chúng ta mau
đi thôi.” (Thằng tác giả đúng là đếch có tình cảm gì >.< )
Tiểu Bàn nghe xong liền không dám chậm trễ, vội vàng cùng Hồng Ảnh bước lên
Đạp Vân Sáp Sí Hổ, hóa thành một đạo tử sắc lưu quang, trực tiếp bay về phía
nội môn.
Không lâu sau đó, hai người đã tới một đài cao, đài này do dùng đạo thuật kiến
trúc xây lên, cao chừng vài chục trượng, rộng hơn trăm trượng, ở trên đó đã có
một cái pháp bảo bạch sắc Phi Chu( thuyền bay) to lớn.
Lúc này trên Phi Chu đã có không ít người. Ngọc Diện Tiểu Bạch Long cùng Vô
Song Kiếm Thần đã sớm đến từ lâu, sau khi pháp bảo của bọn họ bị hủy đi, liền
được trưởng bối cấp cho một món đồ khác, tuy rằng không bằng ban đầu, nhưng
cũng vô cùng mạnh mẽ. Hai tháng này bọn hắn đều dùng để tế luyện pháp bảo, hôm
nay là lần đầu tiên đem ra sử dụng.
Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh vừa bay đến Phi Chu liền có một đệ tử Trúc Cơ đến thông
báo cho bọn họ biết gian phòng của mình ở đâu, cùng với những việc sẽ phải
làm. Tiểu Bàn trước kia đã từng ở trên Phi Chu này một lần, vì thế vô cùng
quen thuộc, hắn tùy ý nghe vài câu, sau đó liền dẫn theo Hồng Ảnh cáo từ.
Hồng Ảnh là lần đầu tiên được đến đây, vì thế đối với mọi thứ đều vô cùng lạ
lẫm,, nàng như một chú khỉ con chạy khắp nơi trên tàu. Nếu đổi là người khác
thì sớm đã bị cao giai tu sĩ trên tàu khiển trách. Nhưng thân phận của Hồng
Ảnh lại không giống người thường, những tu sĩ đó có thấy nàng nghịch ngợm thì
cùng chỉ biết cười khổ, bỏ qua.
Bất quá Hồng Ảnh cũng không dám càn rỡ, Tiểu Bàn không đi theo nàng mà lại cẩn
thận quan sát một chút tình thế trên thuyền. Đám đệ tự tranh đoạt Huyền Linh
Quả cả thảy đã đến chín người, chỉ có Thũy Tĩnh là chưa tới. Người dẫn dắt đám
đệ tử này không ngờ lại là Hỏa Long đạo nhân, từ đó có thể thấy kỳ tranh đoạt
lần này được coi trọng cỡ nào.
Lúc này, ở trên chỗ cao nhất trong lầu các, Hỏa Long đang đả tọa bỗng nhiên mở
mắt, hỏi “ Đã tới giờ chưa?”
“Sư phụ, đã đến” Từ đằng sau lưng Hỏa Long một tên tu sĩ Kim Đan liền cung
kính trả lời.
“Còn có ai chưa đến?” Hỏa Long hỏi.
“Chỉ có Thủy Tĩnh tiểu thư chưa đến. Hay là để đệ tử phái người đi xem?”
“Không cần.” Hỏa Long lắc lắc đầu. Sau đó dường như suy nghĩ một chút, nói
“Nếu nó giờ này vẫn chưa đến, như vậy thì chắc là đã nghe lời của sư phụ của
mình, chúng ta không cần phải đợi nữa, khai thuyền.”
“Dạ.” Tên tu sĩ Kim Đan kia tuy rằng trong bụng có chút nghi hoặc nhưng cũng
không dám hỏi nhiều, vội vàng gật đầu sau đó phát động cấm chế khai thuyền.
Nhưng vừa lúc đó, ở đằng xa liền hiện lên một thân ảnh thướt tha phá gió phi
đến. Hỏa Long vừa nhìn thấy liền vội vàng nói “ Dừng lại, là Thủy Tĩnh đến.”
Tên tu sĩ Kim Đan nhất thời sửng sốt, vội vàng dừng phát động cấm chế. Ngẩng
đầu nhìn lên thì quả nhiên thấy Thủy Tĩnh như một đóa hoa mai nhẹ nhàng, uyển
chuyển hạ xuống tàu.
Hỏa Long thấy thế, lập tức trầm giọng nói “ Thủy Tĩnh, ngươi đã nghĩ thông
sao?”
“ Dạ.” Thủy Tĩnh thản nhiên đáp ứng một tiếng, sau đó hướng về phía Hỏa Long
thi lễ, nói “ Ân sư vì cần bế quan trăm năm nên đã phong bế hoàn toàn Tiểu Mai
Sơn, từ nay về sau Thủy Tĩnh xin làm phiền sư thúc chiếu cố.”
Tất nhiên là Hỏa Long đạo nhân vốn đã sớm được Mai Hoa Thần Nữ nhắc nhở, vì
thế đối với chuyện này cũng không bất ngờ lắm. Tuy lão không hiểu được tại sao
Thủy Tĩnh lại lựa chọn như vậy, nhưng nhìn thần sắc ngưng trọng của nàng, thì
việc này xem ra vô cùng quan trọng.
Trước đó Hỏa Long vốn nghĩ rằng Thủy Tĩnh sẽ chọn con đường đơn giản hơn chính
là theo sư phó của mình bế quan. Nhưng lão không ngờ nàng lại chọn ngược lại,
vì thế khi nhìn thấy nàng xuất hiện Hỏa Long không nhịn được cũng có chút giật
mình.
Bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì, chỉ thản nhiên nói “Sau khi trở về ta sẽ tìm
cho ngươi một chỗ thật tốt để ngươi có thể ở, sau này có gì khó khăn cứ đến
tìm ta.”
“Đa tạ sư thúc.” Thủy Tĩnh cảm kích thi lễ, nói xong ánh mắt của nàng lỡ đãng
liếc qua Tiểu Bàn, trên mặt liền hiện lên một vẻ kiên quyết. Sau đó liền quay
đầu đi về phòng của mình.
Thủy Tĩnh vừa rời khỏi, Hỏa Long đạo nhân liền trầm giọng nói “Khai thuyền.”
“Vâng, sư phụ.” Tên tu sĩ Kim Đan bên cạnh không dám chậm trễ, lập tức đáp ứng
một tiếng, sau đó liền trực tiếp phát động cấm chế.
Mọi người chỉ thấy đại thuyền lớn trăm trượng đột nhiên hiện lên một đạo thanh
quang sau đó từ từ bay lên, dần dần tăng tốc độ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi,
tốc độ của cự thuyền càng lên cao càng nhanh. Cuối cùng hóa thành một đạo
thanh sắc lưu quang, biến mất ở phía chân trời.