Không Mắc Mưu


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Hỏa Long hiển nhiên đối với Tiểu Bàn cực kỳ có thành kiến. Cũng không tin
tưởng lời hắn nói, cho nên tự mình đi qua thi thể Lão Ma, cuối cùng nhíu mày
nói: “Lão ma bị chặt đứt ba ngón tay, đan điền còn bị đục lỗ, thậm chí cả
Nguyên Anh cũng bị hủy. Loại thương thế này, cho dù không động thủ, hắn cũng
không sống được bao lâu, nhưng mà hắn còn cậy mạnh ra tay, kết quả là tán loạn
Linh Khí, làm cho kinh mạch bị hủy hết, thậm chí xương cốt cả người đều bị
chấn nát.”

Hiển nhiên, Hỏa Long lại đem âm ba tạo thành thương thế, lầm tưởng là tẩu hỏa
nhập ma. Kỳ thật cũng khó trách hắn, dù sao hai loại thương thế này cực kỳ
giống nhau, hơn nữa chung quanh cũng không có nhạc khí. Vì thế lúc này mới sản
sinh ra một cái hiểu lầm lớn thế. Làm cho Tiểu Bàn cũng thở phào nhẹ nhõm một
hơi.

“Hmm” Chưởng viện nghe thế, nhất thời giận tím mặt, hắn lập tức chỉ vào tên tu
sĩ Trúc Cơ trên mặt đất, hận rèn sắt không thành thép, nổi giận mắng: “Một tên
sắp chết, lại làm ngươi, tên vương bát đản sợ tới mức tè ra quần, lâm trận bỏ
chạy. Khiến cho con gái của ta cùng Tiểu Bàn ném ở nơi này.Ngươi, ngươi, ngươi
thật đúng là có cẩu đảm a!”

Hiển nhiên, liên quan đến an nguy của Hồng Ảnh, vị chưởng viện đại nhân này
rất là tức giận.

Tên tu sĩ Trúc cơ kia nhất thời bị hù cho gần chết, hắn vội vàng hét lớn:
“Chưởng viện nguôi giận a, chúng đệ tử quả thật không biết Lão Ma là nỏ mạnh
hết đà (gần chết đó ), người lúc ấy không thấy hắn đáng sợ như thế nào, Phương
Minh Đao chợt lóe lên, bọn con bốn người mang pháp bảo đều cùng nhau bị hủy,
nếu không nhờ Tống Chung sư điệt xuất ra một cái Đại Đồng Chung bảo vệ, chỉ sợ
chúng đệ tử toàn bộ đều bị chém chết tại chỗ.”

“Cái gì?” Không đợi chưởng viện nói, Hỏa Long lại đột nhiên lớn tiếng chất
vấn: “Ngươi nói là, Tiểu Bàn tử còn có một kiện Đại Đồng Chung? Nhưng lại chặn
được thông linh chí bảo Phượng Minh đao?”

“Đúng a” Tên kia vội vàng gật đầu nói: “khẩu chung kia thoạt nhìn cũng tầm
thường, nhưng cũng thật là lợi hại. Phượng Minh Đao đều bị bắn trở về.”

“Hừ.” Hỏa Long nghe được lời ấy, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức liền hung
tợn trừng mắt nhìn Tiểu Bàn, sau đó âm trầm nói: “Được lắm Tiểu Bàn tử, bán
cho ta một khẩu phá Thiết Chung, còn ngươi lại giữ một khẩu Đại Đồng Chung.
Tiểu tử ngươi rốt cuộc có bao nhiêu khẩu?”

“Chuyện này” Tiểu Bàn vừa nghe, nhất thời vẻ mặt đau khổ nói: “Khởi bẩm sư
thúc tổ, đệ tử chỉ có hai cái chung, kỳ thật đều là phá chung, không đáng giá
tiền.”

“KHông đáng giá tiền mà có thể đổi lấy một bộ Ngũ Hành Tinh Hồn Kiếm của ta,
ngươi được.” Hỏa Long đạo nhân hổn hển nói.

Tiểu Bàn nghe xong, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Cũng may lúc này chưởng viện bỗng nhiên ho khan hai tiếng, nói: “Khụ khụ. Sư
đệ, chuyện tình Thiết Chung đã qua, đừng có nhắc lại chứ?”

“Được, sự tình thiết chung đã là quá khứ, ta không đề cập nữa, nhưng mà bây
giờ lại nhảy ra một khẩu Đồng Chung, ta muốn kiến thức qua.” Hỏa Long đạo nhân
theo sau cười lạnh nói: “Không biết Tiểu bàn tử ngươi có cấp cho ta cái hãnh
diện này không hả?”

Tiểu Bàn nào dám không để cho tu sĩ Nguyên Anh mặt mũi a? Mặc dù trong lòng
không muốn, nhưng vẫn bất đắc dĩ đem Đại Đồng Chung ra một lần nữa, phóng trên
mặt đất.

Hỏa Long dùng thần thức quét qua một chút, phát hiện đây là một khỏa Phong
Đồng Chung bình thường. Kỳ thật bên trong nó có cất dấu một bảo bối không biết
tên, nhưng mà đồ chơi kia phẩm chất quá cao, có thể tự động bảo hộ. Thế cho
nên Hỏa Long cho dù thần thức đảo qua, cũng không phát hiện ra gì.

Hỏa Long thấy không có phát hiện gì, long mày khẽ nhíu lại. Tuy là Tiểu Bàn
như không biết chuyện gì xảy ra, nhưng trái tim hắn sớm đã nhảy tới cổ họng,
sợ đối phương phát hiện ra kiện bảo bối mà hắn còn chưa kịp cất giấu.

Lúc này, vợ chồng chưởng viện cũng hoàn thành xong việc tra xét, chưởng viện
nhịn không được nói: “Thật sự là kỳ quái, một khẩu Đồng Chung bình thường, sao
lại có thể ngăn trở được Phượng Minh Đao đây?”

“Có lẽ là linh lực Phượng Minh đao hao hết, khiến cho uy lực giảm mạnh, sau
khi liên tiếp hủy bốn kiện pháp bảo liền vô lực chống lại khẩu Đồng Chung
này?” Chưởng viện phu nhân suy đoán nói.

“Có thể là như thế.” Hỏa Long bỗng nhiên cúi đầu, cười lạnh nói: “Trên mặt đất
có vết máu, còn có hai dấu chân thật sâu, phàng phất như là có người nào đó
tiếp được vật nặng nào đó.” Khi hắn nói chuyện, đã đem ánh mắt nghi hoặc nhìn
về phía tên tu sĩ Trúc Cơ đang nằm trên mặt đất.

Tên tu sĩ Trúc Cơ kia cực kì biết điều, nhanh chóng đáp lại: “Đúng là Tống
Chung sư đệ trong lúc dùng Đại Đồng Chung tiếp Phượng Minh Đao, mới lưu lại
dấu vết.”

“A, có đúng không?” Hỏa Long đạo nhân nhãn tình sáng len, lập tức nói: “theo
dấu vết ta xem xét, khẩu đại đồng chung mang theo kình lực tương đối cường
đại, hẳn là có thể tiếp được Phượng Minh Đao, nhưng vấn đề là Phượng Minh Đao
sắc bén vô song, xuyên qua một khỏa Đồng Chung cũng không khó khăn. Mà trên
biểu hiện của cổ lực đạo này, cũng không đủ khiến nó xuyên qua Đại Đồng Chung
đem bọn ngươi chém chết, kết quả là Phượng Minh Đao cuối cùng cũng không thể
xuyên qua đồng chung, chuyện này chứng minh cái gì?”

“Chứng minh là Đại Đồng Chung so với tưởng tượng của chúng ta còn muốn chắc
chắn hơn, mới chặn được Phượng Minh Đao, khiến cho toàn bộ lực đạo tác dụng
lên, do đó ngược lại bị đẩy trở về, đả thương Tiểu Bàn Đôn.” Chưởng viện lập
tức tỉnh ngộ, sau đó kì quái nói: “Thế nhưng khẩu Đồng Chung này, chúng ta
không thấy cái gì kỳ lạ cả? Bất quá chỉ bốn năm thước mà thôi, tuyệt đối không
có chắc chắn như vậy.

“Hắc hắc, trừ phi bên trong cất giấu bí mật mà chúng ta không thể phát hiện.”
Hỏa Long sau khi cười gian liền nhìn về phía Tiểu Bàn nói: “Tiểu tử, bí mật
của ngươi đúng là nhiều nhỉ.”

Tiểu Bàn vừa nghe, trong lòng cả kinh, nhưng mà hắn nhanh chóng thanh tỉnh
lại. Tỉnh bơ, ra vẻ trấn tỉnh nói: “Sư thúc tổ quá khen, ta nào có bí mật gì?
Kỳ thật nó chỉ là một khỏa Đồng Chung, cùng Thiết Chung lần trước giống nhau.”

“Thực sự là như thế?” Hỏa Long híp mắt, tràn đầy sát khí. Hiển nhiên, hắn lại
nghĩ tới chuyện tình hắn bị Tiểu Bàn lừa lần trước, thế nên không nén được lửa
giận.

“Thực sự, thực sự, lời nói của đệ tử, câu nào cũng đều là thực.” Tiểu Bàn theo
sau làm ra bộ dáng gian xảo, cười nói: “Người nếu không tin, sẽ mua nó về?”

“Cút ngay.” Hỏa Long đạo nhân vừa nghe, nhất thời giận tím mặt, trực tiếp
quát: “Vương bát đản mới mua. Ngươi đừng nghĩ có thể tiếp tục gạt ta.”

Hiển nhiên, Hỏa Long là một khi bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng ( chắc là
dây thừng nhìn giống con rắn ^^). Một lần làm hắn hiện tại rất cẩn thận, cứ
cho Đại Đồng Chung biểu hiện bất phàm, nhưng mà trong đó điểm đáng ngờ trùng
điệp. Nhưng mà hắn lấy ấn tượng lần trước, nghĩ đây là quỷ kế của Tiểu bàn,
còn tưởng rằng Tiểu Bàn muốn dùng chiêu cũ, cho nên lúc này mới tức giận tại
đương trường.

Nhưng mà trên thực tế, Hỏa Long không biết là, sau khi hắn mắng xong, Tiểu Bàn
trong lòng cũng âm thầm thở nhẹ ra một hơi. Dù sao cái bảo bối kia đang được
cất giấu ở bên trong, vạn nhất nếu bị Hỏa Long mua đi, hắn muốn khóc cũng
không kịp. Cũng may Hỏa Long tự mình ngu xuẩn, mới buông tha cái cơ hội như
vậy.

Chưởng viện phu nhân thấy Hỏa Long nói năng lỗ mãng như thế,mặt lạnh nói: “Sư
huynh, phong độ, xin chú ý phong độ.”

“Hừ.” Hỏa Long tự biết mình đuối lý, hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa,
chỉ là đi thăm dò xung quanh sơn động. còn bất chợt nhìn thi thể Lão Ma, tựa
hồ đang tìm cái gì.

Vợ chồng chưởng viện thấy thế, tự nhiên biết được tâm tư của hắn, rõ ràng là
đang tìm thông linh chí bảo Phượng Minh Đao, chỉ là hắn vừa mới khiển trách
Tiểu Bàn, không tiện chất vấn, nên hắn mới làm như thế.

Vợ chồng chưởng viện hai người tự nhiên cũng hứng thú với Phượng Minh Đao, chỉ
là phải an ủi ái nữ, mới không có nói ra. Hiện nay thấy ái nữ vô sự, bọn hắn
cũng yên lòng, cho nên sinh ra tâm tầm bảo.

Chỉ thấy chưởng viện phu nhân vỗ nhẹ Hồng Ảnh hai cái, sau đó cười nói: “Ảnh
nhi ngoan, con có thấy Lão Ma Đồ Thiên Thành đem thông linh chí bảo Phượng
Minh Đao để đâu không?”

Hỏa Long vừa nghe chưởng viện phu nhân đặt câu hỏi, lập tức đình chỉ tìm kiếm,
vãnh tai tới nghe.

“Hắc hắc, mẫu thân, người xem.” Hồng Ảnh dương dương tự đắc cười, sau đó lập
tức lấy Phượng Minh Đao ra.

Kỳ thật trong lúc ba tên nguyên anh tu sĩ mới tiến vào, Phượng Minh Đao đã
từng xuất hiện qua, bảo vệ Hồng Ảnh, không để kình phong của bọn họ thương
tổn, thế nhưng thời gian nó xuất hiện quá ngắn, chợt lóe lên đã bị Hồng Ảnh
thu vào, hơn nữa tất cả mọi người đều đem toàn lực chú ý trên người cường địch
là Phượng Minh Lão Ma, cho nên cũng không có chú ý đến Hồng Ảnh, kết quả là
không nhìn ra.

Hiện giờ, Phượng Minh Đao lại xuất hiện, ba người đều từng đối địch với Lão
Ma, đương nhiên chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.

“Ai nha, thông linh chí bảo Phượng Minh Đao.” Chưởng viện phu nhân lập tức
kinh hỉ nói:” Nó đã nhận con làm chủ nhân?”

“Vâng.” Hồng Ảnh hưng phấn nói: “sau khi Phượng Minh Lão Ma chết, nó liền chui
vào ấn đường trong thức hải của con, lúc ấy còn làm con giật cả mình.”

“Đó là quá trình thông linh chí bảo nhận chủ. Hẳn là nó giảng dạy cho con pháp
môn sử dụng, đúng không?” Chưởng viện cũng kinh hỉ hỏi.

“Đúng vậy.” Hồng Ảnh hưng phấn nói: “Phượng Minh Đao đưa cho con một bộ pháp
quyết.”

“Vậy là được rồi.” Vợ chồng chưởng viện nhất tề cười nói.

Người ta một nhà ba người vô cùng cao hứng. nhưng mà một bên Hỏa Long cực kì
buồn bực, phải biết rằng, lần xuất động đệ tử này, người của hắn là nhiều
nhất, bị hủy bốn kiện pháp bảo, còn có ba kiện là của hắn. Kết quả người ta
lại được thông linh chí bảo, lại được bảo vật trên người Lão Ma. Làm sao mà
hắn có thế không buồn bực a?

Nghĩ vậy, Hỏa Long không nhịn được nữa, trực tiếp ho khan hai tiếng, nói với
Tiểu Bàn: “Tiểu Bàn tử, trừ bỏ Phượng Minh đao ra, trên người Lão Ma còn lưu
lại cái gì không? Tỷ như trữ vật giới chỉ?” Nói xong, ánh mắt hắn đảo qua tay
phải của lão ma, mặt trên một ngón tay, còn để lại một cái dấu vết rõ ràng.
Theo như dấu vết này, nhẫn ở trên là mới bị lấy đi không lâu.

Tiểu Bàn trong lòng thầm mắng Hỏa Long lão hồ ly, chuyện này mà hắn cũng nhìn
ra. Hắn nguyên bản còn muốn che giấu không báo, hiện tại xem ra quyết định này
thất bại. Nếu người ta đều đã nhìn ra, Tiểu Bàn cũng không dám nói dối, đành
phải đem trữ vật giới chỉ ra, nói: “Trên người Phượng Minh lão ma quả thật có
một cái trữ vật giới chỉ, ngoài ra không còn gì nữa, thật sự.”

“Đúng vậy không?” Hỏa Long lại nửa tin nửa ngờ tiếp nhận trữ vật giới chỉ, sau
đó nói: “Theo ta được biết, Phượng Minh Lão Ma thảm sát vô số, đánh cướp không
biết bao nhiêu tu sĩ, của cải cực kỳ lớn, như thế nào mà hắn lại không có đến
một kiên pháp bảo đây?”

“Có thể trong lúc chạy thoát thân đã tự bạo hết rồi.” Tiểu Bàn nhún vai nói.

“À.”Hỏa Long vừa nghe cũng thấy có lý, liền không thèm nhắc lại, ngược lại
dùng thần thức tra xét trong trữ vật giới chỉ. Kết quả không nhìn thì không
sao cả, vừa xem xong thiếu chút nữa khiến hắn tức chết. trong giới chỉ chỉ có
ít ỏi mấy thứ, đừng nói cùng thân phận tu sĩ Nguyên Anh của Lão Ma không hợp,
mà ngay cả tu sĩ Kim đan chỉ sợ cũng không bằng.

Sau khi xem hết trong giới chỉ, Hỏa Long phản ứng đầu tiên là nghĩ Tiểu bàn
nuốt riêng, nhất thời giận tím mặt nói: “Làm sao lại ít đồ như vậy? Tiểu tử
ngươi có phải dấu riêng không?”

Tiểu Bàn nhất thời cả kinh, vừa định thanh minh, chưởng viện một bên lại nói
trước một bước: “Hỏa Long. Đồ vật này nọ là của người ta, có giấu riêng hay
không, có liên quan gì tới ngươi?”

“Cái gì là của hắn?” hỏa Long đạo nhân không vui nói: “Phượng Minh Lão Ma là
bởi vì trọng thương dùng sức quá độ mà chết, ai ở chỗ này cũng có công lao,
dựa vào cái gì mà chỉ một mình hắn được hưởng chỗ tốt.”

“Bởi vì hắn không có lâm trận bỏ chạy.” Chưởng viện lập tức giận dữ hét: “Ta
thật không nghĩ tới, ngươi đã vậy còn quá vô sỉ. Đệ tử của ngươi nhát như
chuột, không đánh đã chạy, lại vẫn muốn đến tranh chiến lợi phẩm. Da mặt ngươi
cũng quá dày đi.”

“Khụ khụ.” Hỏa Long xấu hổ ho khan hai tiếng, sau đó kiên quyết nói: “Sư
huynh, mấy đệ tử của ta, cũng không phải ở đây, nhưng như thế thì sao, cũng là
bọn hắn hi sinh bản mạng pháp bảo của mình, mới bảo vệ được mọi người, không
cho Lão Ma một đao chém chết lệnh ái sao? Hiện tại Hồng Ảnh được thông linh
chí bảo Phượng Minh Đao, đó là vận số của nàng, chúng ta không có lời nào để
nói. Nhưng mà cũng không thể để đệ tử của ta hi sinh pháp bảo vô ích để cứu
nàng, không chiếm được một chút ưu đãi nào sao?”

Thấy Hỏa Long nói như vậy, chưởng viện phu nhân cũng đi tới nhíu mày nói: “Sư
huynh nói lời ấy cũng có chút đạo lý, bất quá, bất kể như thế nào, đều là Tiểu
Bàn chiến đấu quên mình lưu lại cùng Lão Ma, mới có thể giết được hắn, cái này
cũng không khác gì cứu đệ tử huynh một mạng. Cho nên công lao của Tiểu bàn là
lớn nhất, huynh không có ý kiến gì chứ?”

“Nhưng mà hắn lại không có tổn thất gì, các đệ tử của ta thì lại bị hủy ba
kiện pháp bảo a.” Hỏa Long đạo nhân sốt ruộc nói.

“Tổn thất hay không tổn thất, kỳ thật đều là thứ yếu, mấu chốt là ở lòng
người.” Chưởng viện phu nhân cười lạnh nói: “Một người anh dũng chiến đấu, một
tên lâm trận bỏ chạy, người sau thì thưởng, còn người trước thì có hại, vậy
sau này ai còn dám liều mạng giết địch a?”

“Chuyện này.” Hỏa Long vừa nghe lời ấy, rốt cuộc không có nghi ngờ nữa, đành
phải nói: “vậy được rồi, cho tên mập chết tiệt này lên mặt đi. Bất quá trước
đó, ta hi vọng hắn đem chiến lợi phẩm ra, sau đó chúng ta tiếp tục phân phối.”

Chưởng viện nghe xong, cũng không thèm quay lại nhìn, liền nói thẳng: “Chiến
lợi phẩm này, ngươi có muốn hay không.”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #123