Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Tiểu Bàn thấy thế, nhất thời kinh hãi, rốt cuộc không chờ được Hồng Ảnh trả
lời, liền hét lớn: “Sư muội, áp chế hắn không nổi đâu, chạy nhanh đi! Bằng
không chúng ta cũng đều bỏ mạng tại đây!”
Hồng Ảnh nghe xong, cả người rung động, tiếp đó ánh mắt nàng lại sáng lên,
không chút do dự kiên quyết nói: “Ta quay lại chính là muốn được chết cùng
huynh!”
‘Ta quay lại chính là muốn được chết cùng huynh!’ Những lời này mặc dù không
có cái gì gọi là ấm áp cùng ngọt ngào, nhưng lại hé lộ sự kiên định cùng dứt
khoát trong lòng Hồng Ảnh! Tiếng nói không lớn, nhưng lại giống như tiếng sấm
giữa trời quang, lập tức đem Tiểu Bàn chấn động tại chổ.
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, vị thiên chi kiêu nữ cao cao tại thượng, con gái
độc nhất của vợ chồng chưởng viện, xinh đẹp tựa tiên nữ chốn hồng trần như
Hồng Ảnh, trước mặt Tiểu Bàn lại thốt ra lời nói cảm động như vậy.
Giờ phút này, khoảng cách giữa Tiểu Bàn cùng Hồng Ảnh, nháy mắt đã gần hơn bao
giờ hết, hai trái tim dường như gắt gao gắn bó nhau, không còn chia rẽ. Hai
người mặt đối mặt ngồi đối diện nhau trước Đại Đồng Chung. Nhìn nhau chăm chú,
hai gương mặt từ từ gần nhau hơn. Lúc này, mặc kệ cái gì là Phượng Minh Lão
Ma, cái gì là thế sự đổi thay, lần lượt cùng tan biến khỏi đầu bọn họ. Trong
đầu họ cuối cùng đã chẳng còn gì nữa, nếu có, cũng chỉ là sự tồn tại của nhau.
Cuối cùng, khi hai gương mặt đã gần nhau hết mức, lúc đó là lần đầu cả hai đã
chạm vào nhau, sự va chạm của đôi môi. Cảm giác giống như bị điện giật, nháy
mắt đã lan tỏa khắp toàn thân hai người, làm cho cả hai không chịu nổi mà rùng
mình, tiếp đó lập tức tách ra.
Trao đi nụ hôn đầu Hồng Ảnh sắc mặt thẹn thùng, nhưng nàng lại không có bất cứ
ý tứ lùi lại nào, ngược lại nhẹ nhàng nhắm mắt, can đảm hé cái miệng nhỏ nhắn,
chờ đợi Tiểu Bàn.
Nhìn giai nhân trước mặt, Tiểu Bàn thời khắc này đã ngập tràn hạnh phúc. Cùng
với đó, một cỗ ý thức trách nhiệm của nam nhân đồng thời trổi dậy. Tiểu Bàn
thầm nói trong lòng, “Ta sẽ bảo vệ nàng! Dứt khoát không để cho nàng chết
trong tay Lão Ma này!”
Nghĩ đến đây, trên mặt Tiểu Bàn liền nở nụ cười, nhẹ nhàng đến trước Hồng Ảnh
cười nói: “Sư muội, ta sẽ không để muội phải chết, người chết, chính là hắn!”
Hồng Ảnh nghe Tiểu Bàn nói câu này, tức thời lấy làm sợ hãi, không hiểu Tiểu
Bàn vì sao lại nói thế vào lúc này. Nói như vậy, chẳng lẽ hắn còn con bài tẩy
đề dành lại lúc sau cùng ư?
Nghĩ đến đây, Hồng Ảnh kinh ngạc trợn mắt, kết quả lại thấy, Tiểu Bàn khẽ rút
một tay ra khỏi đỉnh Đại Đồng Chung từ lúc nào, từ từ nâng lên cao, một đạo
Linh Khí ấn kí mờ mịt đến cực điểm, dần hình thành trong lòng bàn tay hắn.
Sau cùng, Tiểu Bàn bất chợt rống lên tiếng rồi nói: “Đồ Thiên Thành, giờ chết
của ngươi đã điểm!” Nói xong, Tiểu Bàn dồn toàn lực, đem Linh Phù màu xám đánh
vào trong Đại Đồng Chung.
Ngay sau đó, Đại Dồng Chung bất chợt phát ra từng tiếng ngân vang xa trăm dặm,
tiếng chuông trầm đục mà hùng mạnh. Tiểu Bàn dùng thần thức thăm dò trong đó,
có thể biết được rõ ràng tình huống bên trong. Vào lúc Linh Phù phát huy tác
dụng, vô số đạo sóng âm theo Đại Đồng Chung mà tán phát ra chung quoanh, rồi
lại theo một quy luật huyền ảo mà tập trung trở về bên trong Đại Đồng Chung,
tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau, rồi hình thành một sức mạnh phá hoại to
lớn kinh khủng đến cùng cực.( Tịnh Phong: eo >__< có 1 khúc mà mệt quá)
Thân ở trong đó, ngay cả một tiếng thét cuối cùng cũng chưa kịp phát ra. Lão
Ma trực tiếp bị sóng âm trùng kích thần hồn tiêu tán, máu thịt thành tro, hung
quang tỏa ra bốn phía, liền bị nổ tung ra ngay tại đó, khung cảnh vô cùng đáng
sợ. Kiêu hùng một đời tung hoành khắp Tu Chân Giới, Phượng Minh Lão Ma Đồ
Thiên Thành, cứ như vậy vĩnh viễn biến mất.
Bất quá, sử dụng Linh Phù để đánh chết Đồ Thiên Thần cũng không phải là Tiểu
Bàn có thể kham nổi, vì để có thể nhất kích tất sát, Tiểu Bàn đã đem toàn bộ
Linh Khí rót vào trong đạo Linh Phù nọ, thế cho nên giờ hắn mất hết Linh Khí,
hơn nữa vừa mới bị va đập tạo thành nội thương, cho dù là người sắt, chỉ sợ
cũng không chịu nổi.
Tội nghiệp Tiểu Bàn cũng cảm giác cả người đau nhức, một chút khí lực cũng
không có, tiếp theo cũng hết cách đứng vững, trực tiếp từ trên đỉnh Đại Đồng
Chung té xuống.
Cũng may Hồng Ảnh nhanh tay lẹ mắt, vội vàng nhảy xuống, giữ chặt Tiểu Bàn.
Bất quả sắc mặt Tiểu Bàn tái nhợt, khóe miệng rớm máu, không ngờ lại dọa Hồng
Ảnh không ít, nàng sốt ruột nắm chặt tay Tiểu Bàn, ra sức lắc lắc nói: “ Bàn
ca ca! Bàn ca ca! Huynh làm sao vậy!
“Đừng lắc nữa!” Tiểu Bàn cười khổ nói: “Linh Khí hao hết, ngũ tạng lệch vị
trí, thêm vài chỗ gãy xương, tuy rằng có chút dọa người, kỳ thật chỉ là chút
vết thương nhỏ, chỉ cần dùng một chút Linh Dược là vô sự!”
Hồng Ảnh vừa nghe được câu nói ấy. Lập tức kêu lên: “Chổ của muội có Huyền
Thiên Linh Đan!”
Nói xong, nàng liền lấy từ trong túi trữ vật của mình ra một cái bình ngọc màu
hỏa hồng, từ bên trong đổ ra một viên long nhãn cỡ nhỏ, toàn thân trong suốt,
phát ra ngoài một mùi hương không tên.
Tiểu Bàn vừa nhìn, nhất thời dở khóc dở cười, lập tức nói: “ Ta chỉ bị thương
nhẹ, tùy tiện dùng chút linh dược là được, không cần phải dùng loại cao cấp
này!”
Huyền Thiên Linh Đan là cái gì? Đó là linh dược cao cấp nhất được chế ra trong
Huyền Thiên Biệt Viện. Chỉ tài liệu thôi đã cần trăm loại linh vật đã ngoài
ngàn năm, hơn nữa lại cần luyện đan cao thủ ròng rã luyện chế mấy năm mới
thành. Xác xuất thành công cũng cực kì đáng thương. Cho dù lấy tài lực của
Huyền Thiên Biệt Biện, vất vả hai ba trăm năm, cũng bất quá chỉ có được đến
mười viên mà thôi.
Thứ này, mỗi một viên đều vô cùng trân quý, bình thường đều là Nguyên Anh cao
thủ dùng trong thời gian bị thương. Cho dù là bọn họ, cũng bị trọng thương
trong thời gian dài mới được cho dùng, còn loại vết thương nhỏ như của Tiểu
Bàn, hoàn toàn không dùng được.
Nhưng do Hồng Ảnh quan tâm Tiểu Bàn thái quá, hơn nữa nàng đã không còn để
loại linh đan này vào trong mắt, cho nên trước sau không cần biết Tiểu Bàn
phản đối, lập tức không khoang nhượng nhét vào trong miệng hắn.
Huyền Thiên Linh Đan tất nhiên không phải là loại đan dược tầm thường, cho dù
tu sĩ Nguyên Anh dùng linh đan cũng còn thấy dược tính mãnh liệt, nên dù Tiểu
Bàn thân thể khỏe mạnh, cũng có chút không chống đở nổi, không thể không đả
tọa điều tức tại chỗ, dần bào mòn dược tính của linh đan.
Cũng may Hỗn Độn Quyết của Tiểu Bàn đích thực kỳ diệu, hơn nữa thương thế hắn
không nhẹ, hấp thụ không ít dược tính, cho nên hắn chỉ cần điều tức một khắc,
liền đem dược tính hấp thụ hết, không chỉ thương thế hồi phục, mà tu vi cũng
tăng trưởng một chút. Lúc này hắn đã đạt đến cấp bậc Tiên Thiên thập nhị
trọng, tùy thời có thể đột phá thập tam trọng. Phải biết rằng. Hắn thật ra ở
tháng trước, mới thăng cấp lúc cùng Thủy Tĩnh song tu. Hiện tại thời gian trôi
qua mới chỉ có một tháng, liền trực tiếp thăng cấp bậc, tiến bộ thần tốc như
thế, quả thực nghe rợn cả người, hiển nhiên, Huyền Thiên Linh Đan bên trong đã
phát huy tác dụng khổng lồ.
Sau khi điều tức, Tiểu Bàn hài lòng đứng lên, lại thấy Hồng Ảnh trốn ở bên
cạnh, sắc mặt thẹn thùng, muốn nhìn hắn rồi lại có chút sợ. Tiểu Bàn nhất thời
quái dị, vội vã cúi đầu nhìn xuống, lập tức hiểu ra, hắn lúc này nhìn thấy
trên thân không còn gì cả, bộ dạng cực kì thảm hại. Tiểu Bàn sợ tới mức vội
vàng lấy ra từ túi trữ vật một bộ đạo bào, chân tay hấp tấp mặc vào.
Cho đến khi hắn mặc xong đạo bào, Hồng Ảnh mới dám đến trước mặt hắn, hỏi:
“Bàn ca ca, thương thế của ngươi tốt hơn chưa?”
“Huyền Thiên Linh Đan cũng dùng, có thể không tốt sao?” Tiểu Bàn nhịn không
nổi cười khổ nói.
“A, miễn tốt là được rồi!” Hồng Ảnh lúc này mới thở phào nhẽ nhõm, sau đó chỉ
vào cái Đại Đồng Chung, tò mò hỏi: “Còn hắn đâu?”
“Hắc hắc, hắn có lẽ không được tốt! Đã sớm chết từ lâu rồi !” Tiểu Bàn cười
nói. Nói xong, tay hắn vừa nhẹ nhàng nhấc, đã đem Đại Đồng Chung thu vào, lộ
ra bên trong một cỗ thi thể máu thịt không rõ ràng.
Hồng Ảnh thấy thi thể hết sức ghê tởm kia, chán ghét nhíu mày, rất nhanh, sự
chú ý của nàng đã chuyển sang bên cạnh thi thể kia, bị thanh Phượng Minh Đao
tinh xảo độc đáo hấp dẫn.. Sau khi mất đi chủ nhân, linh bảo thường có thể
chọn một chủ nhân khác, đôi khi sẽ chọn người đánh chết chủ nhân nó, hoặc có
thể chính nó bay đi, nói thế nào cũng đều không chính xác.
Còn lần này, Phượng Minh Đao hiển nhiên đã có quyết định. Chỉ thấy nó khẽ run
lên, phát ra một tiếng minh đao thánh thót, tiếp theo, nó liền bất chợt hóa
thành một đạo kim quang, phóng thẳng đến chổ Hồng Ảnh.
Tiểu Bàn thấy thế, tức khắc cực kỳ hoảng sợ, vàng vàng hét lớn: “Sư muội coi
chừng!” Tuy rằng hắn rất muốn bảo vệ Hồng Ảnh, nhưng tiếc rằng tốc độ của
Phượng Minh Đao quá nhanh, tưởng chừng như sao băng sấm chớp, nên không kịp đề
phòng, Tiểu Bàn căn bản là không thể ra tay. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phượng
Minh Đao hóa thành kim quang, chui vào mi tâm Hồng Ảnh.
Ngay khi Tiểu Bàn nghĩ rằng Hồng Ảnh bỏ mạng dưới thanh Phượng Minh Đao vào
lúc đó, thế nhưng hắn lại khiếp sợ khi phát hiện ra rằng, tuy vị trí mi tâm
của Hồng Ảnh bị thanh Phượng Minh Đao chui vào, nhưng không có một tí vất
thương. Mà Hồng Ảnh lúc này trở nên ngây dại, sắc mặt khẩn trương, nhưng rõ
ràng lại không có bị thương, càng không giống bị Phượng Minh Đao đâm chết.
Tình huống này nhất thời khiến cho Tiểu Bàn lấy làm kinh hãi, nhưng hắn rất
nhanh đã hiểu ra, không khỏi lẩm bẩm cười khổ nói: “Không phải chứ? Chẵng lẽ
Phượng Minh Đao lại nhận nàng là chủ sao?”
Sự thật chứng tỏ, phán đoán của Tiểu Bàn là hoàn toàn chính xác. Không lâu
sau, Hồng Ảnh tỉnh táo lại kinh hỉ đầy mặt, hưng phấn nắm chặt tay Tiểu Bàn
hét lớn: “Bàn ca ca, Bàn ca ca, Phượng Minh Đao nhận chủ rồi, nhận chủ rồi!
Nhận muội làm chủ rồi! Còn truyền cho muội một bộ Phượng Minh Đao Phổ, bên
trong đều là pháp quyết điều khiển Phượng Minh Đao, hết sức tinh diệ