Chật Vật Chạy Trốn


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Tiểu Bàn vừa nhìn thấy đã biết đại sự bất hảo, thời gian tu luyện của người ta
dài hơn mình, thực lực đã đạt tới Tiên Thiên tam trọng thiên cảnh giới, so với
mình cao hơn hai bậc, hơn nữa phi kiếm của đối phương so với của mình cũng
nhanh hơn không ít. Nếu cứ như vậy bị nàng đuổi theo thì chỉ có đường chết.

Vì vậy, vừa nhìn thấy nàng Tiểu Bàn liền gia tăng tốc độ bỏ chạy. Căn bản
không có nghĩ đến đứng lại nói chuyện.

Hàn Linh Phượng thấy Tiểu Bàn nghe mình nói xong không ngờ không dừng lại mà
lại tăng tốc chạy trốn, tức khắc mày liễu dựng ngược, cười lạnh nói: “Hảo,
ngươi cái tên mập chết tiệt không biết tốt xấu này, ngươi nghĩ rằng có thể
chạy thoát khỏi bàn tay của ta sao? Xem ra không giáo huấn ngươi một chút thì
không được.”

Nói xong, nàng khẽ phất ngọc thủ, quát khẽ “Hỏa...!”

Hàn Linh Phượng vừa dứt lời thì một viên hỏa cầu lớn bằng cái bát liền xuất
hiện, giống như lưu tinh nhằm Tiểu Bàn vọt đến.

Tiểu Bàn mặc dù đang toàn lực chạy trốn, nhưng vẫn không quên quan sát phía
sau, vừa thấy đối phương động thủ, hắn liền không dám chạy trễ, vội vàng
ngiêng người sang bên, khiến cho hỏa cầu chỉ sượt qua người hắn.

Hàn Linh Phượng thấy hỏa cầu mất tác dụng, tức giận thầm nói: “Ta ngay cả một
gã phế vật như thế này mà cũng không bắt được thì chẳng phải sau này sẽ bị
người khác cười đến sái quai hàm a? Nghĩ vậy, lòng hiếu thắng của nàng liền
nổi lên, hai tay liên tục múa may, hỏa cầu nối tiếp hỏa cầu mạnh mẽ phóng đi.

Tiểu bàn lúc này vô cùng đau đầu, hỏa cầu của đối phương tốc độ vô cùng nhanh
chóng, thời điểm lúc trước hắn tránh được một lần coi như đã may mắn lắm rồi,
nhưng lần này lại là liên hoàn hỏa cầu a, nếu ngự kiếm thì khẳng định không
thể tránh được. Không còn cách nào khác, Tiểu Bàn liền hạ xuống mặt đất. Trên
mặt đất hắn linh hoạt hơn rất nhiều, như một con báo dựa vào địa hình cùng sự
nhanh nhẹn tránh thoát tất cả hỏa cầu, sau đó điên cuồng chạy về phía trước.

Đám người chung quanh tròn mắt đứng nhìn, tựa như đang xem kịch. Tiểu Bàn thì
như chó nhà có tang điên cuồng chạy trốn, Hàn Linh Phượng ở đằng sau liên tục
xuất ra hỏa cầu đánh xuống, mỗi khỏa hỏa cầu khi chạm đất đều tạo lên một
tiếng nổ lớn, nhưng Tiểu Bàn dường như không bị ảnh hưởng, vẫn vững vàng chạy
chối chết về phía trước.

Bất quá, Tiểu Bàn mặc dù có thể tránh được hỏa cầu đánh trúng người, nhưng khi
hỏa cầu phát nổ, những đốm lửa nhỏ bay tứ phía khiến cho quần áo của hắn sớm
đã bị thủng lỗ chỗ, ngay cả khuôn mặt cũng lấm lem, dáng vẻ vô cùng chật vật.

May mắn là thời điểm Hàn Linh Phượng bắt gặp hắn thì khoảng cách tới Na Di lâu
cũng không còn quá xa, Cho nên chỉ cần Tiểu Bàn kiên trì chạy được vào trong
thì Hàn Linh Phượng dù có to gan lớn mật hơn nữa cũng không dám làm càn. Na Di
lâu chính là trọng địa của Huyền Thiên biệt viện, lúc nào cũng có cao thủ
trông coi, vì vậy có đánh chết thì Hàn Linh Phượng cũng không dám trước mặt
trưởng bối sát tử một ngoại môn đệ tử.

Cho nên khi thấp thoáng nhìn thấy Na Di lâu, Hàn Linh Phượng rốt cục cũng phải
dừng tay. Mặc dù nàng rất muốn mười khối linh thạch kia, nhưng cũng không dám
lỗ mãng ở nơi này.

Hàn Linh Phượng mặc dù đã ngừng tay không phóng hỏa cầu nữa, nhưng vẫn ngự
kiếm đuổi trên đầu Tiểu Bàn, hung tợn quát xuống: “Tên mập chết tiệt, đừng
tưởng vào trong Na Di lâu là có thể an toàn, nếu ngươi hiện tại dừng lại, theo
ta trở về thì ta có thể thay ngươi hướng tới Vương Trung sư huynh cầu tình,
bằng không trừ phi ngươi vĩnh viễn ở nơi này, nếu không ngươi nhất định phải
chết.”

Tiểu Bàn cũng không trả lời nàng mà mà trực tiếp ngự kiếm phi đến Na Di lâu,
sau đó hắn mới quay lại, đối diện với Hàn Linh Phượng, cười hì hì nói: “Là Hàn
Linh Phương cô nương sao?”

“Không sai, chính là bà cô của ngươi!” Hàn Linh Phượng cười lạnh nói: “Ngươi
muốn thế nào?”

“Ta nghĩ rồi.” Tiểu Bàn vẫn như trước duy trì bộ dáng đắc ý cười ha hả nói: “
Xú nữ nhân, ngươi chết chắc rồi, con mẹ nó, nhất định sẽ có ngày đại gia ta
bắt ngươi phải quỳ dưới khố hầu hạ.” ( đoạn này nó viết là muốn thịt con bé
này, nhưng mềnh để thía nài cho lịch sự - DG) (con nhép cụt hết rồi có làm
được nữa đâu mà chả lịch sự :61: gửi các bạn đoạn nguyên văn: “Nhất định sẽ có
ngày đại gia ta làm cho người dục tiên dục tử” - biên)

Mặt cười tươi như hoa, nhưng lời nói ra so với độc xà còn thấy độc hơn, phối
hợp với dáng vẻ của Tiểu Bàn, trông hắn mang bỉ ổi không nói nên lời.

Hàn Linh Phượng vừa nghe xong thì thiếu chút nữa rơi từ trên phi kiếm xuống,
nàng tuy không phải là tu sĩ đứng đầu, nhưng cũng là ngoại môn đệ tử ưu tú,
thân lại là mỹ nữ, từ trước đến nay lúc nào cũng được mọi người chiếu cố, đến
nay cũng chưa bao giờ bị vũ nhục như vậy? Không nghĩ tới hôm nay lại lại bị
một tên mập thực lực thấp kém, diện mạo tầm thường dùng lời lẽ thô tục, hạ lưu
như vậy sỉ nhục. Nàng thậm chí còn không thể tưởng tượng được, tại sao thân là
tu sĩ mà hắn lại có thể nói ra những lời dơ bẩn như thế, khiến cho nàng thiếu
chút nữa thì tức chết.

“Ngươi… ngươi… ngươi…” Hàn Linh Phượng ngọc thủ run run chĩa vào mặt Tiểu Bàn,
mặc dù muốn mắng mà nửa ngày vẫn không nói được một câu. Lúc này khuôn mặt đã
sớm đỏ bừng, hai mắt phun lửa, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống Tiểu Bàn.

“Ngươi, ngươi cái đầu ngươi a!”Tiểu Bàn vẫn như trước, cười ha hả nói: “ Sự
tình hôm nay, ta thề sẽ không quên đâu, ngươi tốt nhất là hãy rửa mông sạch
sẽ, chờ ta đến thu thập a!”(:110: ) (Sao cái đoạn nài thấy thằng này giống con
đười ươi quá, thật vô sỉ) (bu con nhép :124: )

“Tên hỗn đản!” Hàn Linh Phượng tức giận đến thiếu chút nữa thì ngất đi, rốt
cuộc cũng không nhịn được,vung tay định động thủ.

Nhưng khi nàng đang làm phép thì một bóng người đột nhiên xuất hiện bên cạnh
bọn họ, âm thanh lạnh lùng nói: “ Ngươi dám động thủ tại Na Di lâu sao?”

Người mới đến toát ra khí thế âm hàn của một cao thủ, ít nhất tu vi cũng là
Tiên Thiên thập trọng thiên. Phi kiếm đột nhiên xuất hiện, lại vô cùng thăng
bằng vững chắc, có thể thấy được thực lực vô cùng đáng sợ. Trên người hắn vận
hắc sắc đạo bào, rõ ràng là một Na Di lâu thủ vệ. Na Di lâu chính là trọng địa
của môn phái, vì vậy ở đây cấm các đệ tử không được động võ, bất luận là kẻ
nào dám ở trước Na Di lâu động thủ đều phải bị bắt nghiêm trị.

Cho nên Hàn Linh Phượng khi vừa nghe thấy thanh âm này, thần trí liền lập tức
tỉnh táo, sợ hãi vội vàng thu phép thuật lại, sau đó khuôn mặt cố tỏ ra tươi
cười, nói: “ Đệ tử không dám, tại vì tên hỗn đản này dám dùng những lời hạ
lưu, vô sỉ nhục mạ đệ tử vì vậy đệ tử không nhịn được nhất thời mới….”

“Chuyện của các ngươi, ta không quản, chỗ này không cho phép được ở lại lâu,
nếu không có việc gì, thì mau rời đi!” âm thanh băng lãnh của người nọ lại
vang lên.

“Dạ!” Hàn Linh Phượng vừa nghe xong, không những không kinh sợ mà còn vui
mừng, bởi vì nếu phải rời khỏi thì không phải riêng mình mà ngay cả tên mập
chết tiệt kia cũng phải rời đi. Nàng không nhịn được thầm nhủ: “Hừ hừ, chỉ cần
ra bên ngoài, xem lúc đó ta thu thập ngươi thế nào!”

Nhưng mà, điều khiến cho Hàn Linh Phương thất vọng chính là Tiểu Bàn không có
ý dời đi, hắn mỉm cười, lễ phép nói với gã thủ vệ: “ Sư huynh, ta muốn dùng
Truyền Tống Trận!”

Thủ vệ vừa nghe xong, tức khắc nhíu mày nói: “ Ngươi muốn đi đâu?”

“Lăng Tiêu Thành!” Tiểu Bàn cười nói.

“ Muốn đi Lăng Tiêu Thành thì phải xuất ra hai mươi khối hạ phẩm linh thạch,
ngươi có khả năng lấy ra sao?” Thủ vệ lạnh giọng nói: “Nếu không có thì mau
rời đi, không được ở nơi này hồ đồ.”

“Đệ tử biết!” Tiểu Bàn cười ha hả nói: “Ta đã sớm chuẩn bị rồi!”

“Một khi đã như vậy, ngươi đi đi!” Thủ vệ chỉ vào một tòa lầu nói: “Truyền
Tống Trận đi Lăng Tiêu Thành ở bên đó!”

“Đa tạ!” Tiểu Bàn tuy rằng đã sớm biết vị trí nhưng vẫn cung kính thi lễ cảm
tạ, sau đó cười gian liếc mắt về phía Hàn Linh Phượng, đắc ý nói “ Hàn sư tỷ,
ngươi còn chưa đi sao? Chẳng lẽ muốn đi cùng ta sao?”

“Ngươi….” Hàn Linh Phượng không nghĩ tới sự việc cuối cùng lại thành ra như
vậy, hơn nữa lại cảm thấy ánh mắt đáng sợ của thủ vệ nhìn mình, khiến cho nàng
sợ hãi, không dám ở lại, chỉ trừng mắt tức giận nhìn gã mập mạp chết bầm, rồi
sau đó vội vã rời đi.

“Thật kỳ quái, ta nhớ là tên mập chết tiệt này trước kia chỉ là một gã sai
vặt, mới trở thành ngoại môn đệ tử được vài tháng, hắn đào đâu ra hai mươi
khối hạ phẩm linh thạch cơ chứ? Thu nhập của hắn mỗi tháng cũng chỉ có một
khối hạ phẩm linh thạch a?” Hàn Linh Phượng vừa đi vừa kinh ngạc thầm nghĩ.

Hàn Linh Phượng dời khỏi Na Di lâu không lâu thì liền gặp Vương Trung, Vương
Trung sớm đã nghe được tin Hàn Linh Phượng đuổi theo Tiểu Bàn nên liền vội
vàng đi tới đây, cho nên vừa gặp mặt, hắn liền bỏ qua mọi lễ tiết, sốt ruột
hỏi: “Hàn sư muội, có bắt được Tống Chung không?”

Hàn Linh Phượng vừa thấy hắn, liền cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Sư muội
vô năng, tên tiểu mập mạp kia đã chạy mất rồi!”

“Chạy?” Vương Trung nghe xong còn tưởng mình nghe nhầm, nói: “Phi kiếm của sư
muội một khắc không phải có thể bay bốn năm trăm dặm sao? Phi kiếm của Tống
Chung chỉ là thứ hạ phẩm do sư môn phát, một khắc cùng lắm chỉ được hai trăm
dặm, muội so với hắn nhanh hơn gấp đôi, làm sao lại để tên mập đó chạy thoát?”

“Tên mập chết tiết đó chạy đến Na Di lâu, ta có thể ở đó bắt người sao?” Hàn
Linh Phượng thanh âm có chút giận dỗi nói.

“A....” Vương Trung lúc này mới ý thức được thái độ của mình có chút không
đúng, vội vàng nói: “ Xin lỗi sư muội, ta vì sốt ruột nên có chút thất lễ!”

“Không sao, ta biết sư huynh chỉ vì nóng lòng muốn báo thù, chẳng qua, ta chỉ
sợ sư huynh ngay cả cơ hội cũng không có!” Hàn Linh Phương đột nhiên nói.

“Ân? Ý sư muội là gì?” Vương Trung vẻ mặt không hiểu nói.

“Ta vừa mới nghe tên mập chết tiệt kia nói, hắn muốn dùng Truyền Tống Trận đi
đến Lăng Tiêu Thành, địa phương đó cũng cấm động võ trong thành, chúng ta dù
có đuổi theo thì cũng chỉ đứng nhìn hắn, chứ có muốn ra tay cũng không có biện
pháp.” Hàn Linh Phượng cười khổ nói“ Mà tên mập đó lần này đắc tội với nhiều
người như vậy, chỉ sợ lần này đi ra ngoài, không chừng sẽ không trở về !”

“Tên mập chết tiệt, sao lại giảo hoạt như vậy chứ!” Vương Trung trong đầu vô
cùng giận dữ, nhưng sau đó hình như nghĩ ra điều gì đó, nói: “Không đúng a, ta
nhớ rõ ràng là muốn đi Lăng Tiêu thành thì ít nhất cũng phải nộp hai mươi khối
hạ phẩm linh thạch a, dù cho là chúng ta cũng phải tiếc rẻ, hắn chỉ là một gã
sai vặt mới trở thành ngoại môn đệ tử vài tháng, làm sao lại có nhiều như vậy
được?”

“Ta cũng vô cùng kỳ quái về việc này, chẳng lẽ hắn chỉ phô trương thanh thế
sao?”Hàn Linh Phương nói.

“Cũng có thể!” Vương Trung nghĩ nghĩ, nói “Không bằng chúng ta đi hỏi một chút
xem hắn có thật sự đi chưa!”

“Cái này…” Hàn Linh Phương có chút do dự, nói: “Sư huynh, hay là ngươi đi đi,
ta ở lại đây chờ tin tức của huynh, tiểu muội vừa rồi vì đuổi giết tên mập mà
bị Na Di lâu thủ vệ đuổi ra, bây giờ quay lại có chút không thích hợp.”

“Vậy sao? Vậy được rồi, sư muội chờ ta một chút, ta đi sẽ trở lại ngay” Vương
Trung nói xong, ôm quyền thi lễ với Hàn Linh Phượng xong liền ngự kiếm biến
mất.

Không lâu sau, Vương Trung bay trở lại. đứng trước mặt Hàn Linh Phượng, khẽ
chắp tay, cười khổ nói: “Theo lời của sư huynh trông coi Truyền Tống Trận thì
tên mập mạp chết giẫm đó quả thật đã đi Lăng Tiêu thành.”

“Cái gì?Không ngờ hắn thật sự có hai mươi khối hạ phẩm linh thạch?” Hàn Linh
Phượng giật mình nói


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #12