Tiên Âm Thực Cốt


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Vợ chồng chưởng viện sau khi hiểu rõ sự tình, đối với sự gian xảo của Tiểu Bàn
càng nhận thức sâu sắc. Bất quá, dù sao hắn làm như thế cũng là vì muốn tự bảo
vệ mình, hơn nữa Hỏa Long đạo nhân mắc mưu cũng là vì lòng tham của hắn, vì
thế vợ chồng chưởng viện cũng không có trách phạt Tiểu Bàn, chỉ là dặn dò hắn
sau này ra ngoài không cần biểu hiện quá mức tinh tế, tránh để Hỏa Long phát
hiện bị lừa.

Tiểu Bàn tự nhiên kính cẩn đáp ứng, sau đó liền khom người cáo từ.

Chờ hắn đi rồi, vợ chồng chưởng viện mới nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười ha
hả. Sau đó chưởng viện phu nhân lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nói “ Đứa trẻ này
như thế nào lại không có một chút thành thực gì của cha mẹ nó, trong đầu lúc
nào cũng toàn âm mưu, quỷ kế”

“Ta nghĩ như vậy lại rất tốt, như cha của hắn, chính vì quá thật thà cho nên
mới bị người khác làm hại. Tại hoàn cảnh này ở ngoại môn, nếu hắn giống như
cha hắn, thì chi sợ sớm đã bị đám vương bát đản đùa chết rồi” Chưởng viện bỗng
nhiên thay đổi sắc mặt, âm thanh lạnh lẽo nói “ Bọn hắn lúc trước đem Tiểu Bàn
ra ngoại môn, chắc chắc đã nghĩ đến đứa bé này chắc chắn sẽ không sống được.
Đáng tiếc rằng bọn chúng trăm ngàn lần cũng không thể ngờ được hoàn cảnh tồi
tệ đó lại không hại chết được Tiểu Bàn, ngược lại còn dạy dỗ cho hắn trở lên
gian xảo như vậy, lại nói, Hỏa Long hôm nay gặp phải việc này coi như ác giả
ác báo?”

“Ha ha, chỉ sợ đúng là như vậy” Chưởng viện phu nhân không nhịn được, cười nói
“ Thật đúng là nhất ẩm nhất trác, mạc phi tiền định(*).“

(*): nghĩa là một bữa cơm, một lần cãi cọ đều đã được định trước do tiền định.
Cái này nghĩa nó dài quá mình để nguyên văn cho nó hay.

“Ha ha” Hai người sau đó lại cười to.

.....................

Lại nói, Tiểu Bàn sau khi rời khỏi liền trực tiếp ngự kiếm bay đi, đến hơn một
ngàn dặm, tìm một chỗ yên tĩnh không có người mới dừng lại. Sau đó đi đến một
tảng cự nham cao trăm trượng, ở một mỏm đá lấy ra pháp bảo của mình, Đại Đồng
Chung.

Kỳ thật mục đích của Tiểu Bàn lần này chỉ có một đó là thử nghiệm công năng
mới của pháp bảo, Âm Công.

Nguyên lai, khi tiếng chung vang lên, ngoại trừ cảnh giới của Tiểu Bàn được
tăng lên, hơn nữa lại còn lấy được một phần pháp quyết sử dụng Đại Đồng Chung.
Lúc trước,Tiểu Bàn bơỉ vì thực lực thấp kém lên chỉ có thể dùng Đại Đồng Chung
làm lá chắn, sau khi đã biết pháp quyết này, Tiểu Bàn rốt cục cũng có thể phát
huy công năng của Đại Đồng Chung, phát ra được Âm Công.

Thông qua bộ pháp quyết đó, Tiểu Bàn liền hiểu ra, nếu muốn làm cho Đại Đồng
Chung phát ra tiếng nhất định phải dùng Linh Khí vẽ ra một loại Linh Khí Phù,
sau đó đem Linh Phù đánh vào Đại Đồng Chung liền lập tức có thể phát ra thanh
âm.

Tiểu Bàn hiện tại có tới bảy tám loại Linh Phù, nhưng lấy năng lực của hắn thì
tạm thời cũng có thể vẽ ra một cái linh phù đơn giản nhất Thực Cốt Tiên Âm,
Linh Phù này có thể khiến cho Đại Đồng Chung phát ra một loại sóng âm cường
đại, lực sát thương vô cùng lớn.

Trải qua vài ngày tu luyện, Tiểu Bàn bước đầu đã nắm giữ được cách sử dụng,
bất quá, uy lực của Linh Phù này rất lớn, vì thế Tiểu Bàn không dám thử đánh
vào Đại Đồng Chung, sợ hủy đi bổn mạng không gian pháp bảo của mình, cho nên
mới đợi cho đến bây giờ.

Tiểu Bàn sau khi xuất Đại Đồng Chung ra liền đem nó thu nhỏ lại còn hai xích,
sau đó ném nó đến trước ngọn núi cao trăm trượng phía trước, hữu thủ duỗi ra
vẽ ra một Linh Phù màu xám huyền diệu.

Đừng nhìn quá trình này đơn giản, nhưng thực sự phải tiêu hao Linh Khí rất
nhiều, lấy thực lực Tiên thiên thập nhất trọng của Tiểu Bàn cũng phải tiêu hao
đến tám phần pháp lực mới có thể vẽ được toàn bộ Linh Phù, mà đây mới chì là
loại Linh Phù đơn giản nhất, nếu là loại khác chỉ sợ rằng dù Tiểu Bàn có đem
toàn bộ pháp lực cũng không hoàn thành được.

Sau khi vẽ xong, Tiểu Bàn thở phù phì, mồ hôi tứa ra đầy trán. Hắn không dám
trì hoãn, vội vàng đem Linh Phù đó đánh lên Đại Đồng Chung.

Lập tức, Tiểu Bàn liền nghe thấy một tiếng chung kinh thiên động địa, một đạo
âm mắt thường có thể nhìn được thoát ra, trong nháy mắt xuyên qua ngọn núi cao
phía trước.

Ngay sau đó, ngọn núi cao trăm trượng do nham thạch cứng rắn hình thành liền
sụp đổ hóa thành tro bụi, giống như là một làn sóng thần tràn ra tứ phía.

Tiểu Bàn đứng gần, nhất thời hoảng sợ, vội vàng ngự kiếm bay đi, cách đến mấy
trăm trượng mới dừng lại, quay đầu nhìn lại thì ngọn núi lúc trước đã gần như
không còn lại chút gì, chỉ để lại một đám thạch phấn bay đầy trời.

Vừa thấy như vậy, Tiểu Bàn trong lòng vừa mừng vừa sợ, hắn vạn lần không ngờ
được đây mới chỉ là sơ cấp Âm Công Linh Phù mà đã đáng sợ như vậy, đúng là
Thực Cốt Tiên Âm, chỉ sợ ngay cả cương thiết pháp bảo cũng có thể vỡ nát.

Tiểu Bàn đã từng kiến thức qua uy lực Thanh Ảnh Thần Kiếm của Mộc Tử Dung,
nhưng cho dù là nàng cũng khó có khả năng đem một ngọn núi cao như vậy trong
thời gian ngắn đánh thành bụi phấn. Bởi vậy có thể thấy được, uy lực Đại Đồng
Chung tuyệt đối ở trên Thanh Ảnh Thần Kiếm.

Mặt khác, dựa theo pháp quyết ghi lại thì cái Tiểu Bàn vừa thi triển chỉ mới
là phương thức công kích bên ngoài, trực tiếp phát động thế công vào địch
nhân. Kỳ thật còn có một loại công kích khác uy lực lớn hơn, giam địch nhân
vào trong Đại Đồng Chung rồi mới thi triển một chiêu này, dưới tình huống như
vậy, uy lực của Thực Cốt Tiên Âm sẽ tăng lên không chỉ gấp mười lần. Nói cách
khác, uy lực của Đại Đồng Chung vượt qua Thanh Ảnh Thần Kiếm gấp mười lần.

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn không nhịn được trong lòng âm thầm kinh hỉ, nói “ Ai ya,
với uy lực này chỉ sợ có thể so sánh cùng Linh Bảo a, chẳng lẽ bổn mạng pháp
bảo của mình thật sự có thể sánh ngang với Linh Bảo sao?”

Niềm vui sướng tràn ngập trong lòng Tiểu Bàn, khiến cho hắn hưng phấn không
thôi, ước chừng một lúc sau, hắn mới thanh tỉnh lại, sau đó âm thầm căn nhắc
nói: “Thứ này tốt thì tốt, nhưng mà chói mắt quá đi, trên Đại Đồng Chung có
chứa tinh thần của nhật nguyệt, núi sông ngập tràn, chim bay cá nhảy, rất là
sinh động, chỉ cần không phải ngu ngốc thì liếc mắt là có thể nhận ra sự bất
phàm của nó, hiển nhiên là không thể trực tiếp lấy ra. Mà đau nhất là Huyền
Thiết Chung bị Hỏa Long mua đi, Huyền Thiết còn lại quá ít, vì thế không thể
trắng trợn lấy ra dùng nữa.“

“Đơi một chút.” Tiểu Bàn bỗng nhiên nhãn cầu xoay chuyển, liền nghĩ ra chủ ý,
thầm nói “ Huyền Thiết Chung không có, nhưng ta chẳng phải còn một đống Phong
Đồng chưa dùng sao? Sao không đem nó tiếp tục phủ ngoài bảo bối? Ha ha, cứ làm
như vậy, Huyền Thiết Chung sẽ biến mất, Phong Đồng Chung sẽ hình thành, Hỏa
Long, có dũng khí thì hãy mua Phong Đồng Chung của ta đi?”

Nghĩ vậy, Tiểu Bàn nhất thời vui vẻ, rốt cuộc cũng nghĩ thông, trực tiếp ngự
kiếm bay về chỗ ở, bế quan luyện chế Phong Đồng Chung.


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #113