Tái Kiến Thủy Tĩnh


Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa

Ha ha ha.” Lời Tiểu Bàn vừa nói ra, mấy trăm người ở đây trong khoảnh khắc bạo
phát một trận cười kinh thiên.

Không thể không nói, hai tên trẻ tuổi kia được tuyên dương đang đắc ý, lại có
người vì ghê tởm mà ói ra. Tình cảnh có chút dở khóc dở cười.

Huống hồ, tại đây phần lớn là ngoại môn đệ tử, bọn họ đã sớm nhìn không vừa
mắt bọn nội môn đệ tử hống hách bá đạo kia, cho nên nhân cơ hội lần này, những
người này liền cười ầm ĩ không ngại ai, dù sao nơi này có nhiều người như vậy,
hai tên ngu ngốc kia cũng không có cách nào gây phiền toái cho mọi người.

Đối mặt với sự nhạo báng chung quanh, bọn kia nhất thời tức giận há hốc mồm.
nhất là hai tên trẻ tuổi kia, lại càng hổn hển.

Lý Cảnh, được xưng là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long nhịn không được giận dữ hét
lên: “Hỗn đãn, ngươi dám nhạo báng hai người chúng ta.”

“ Tên mập chết tiệt, ngươi chẳng lẽ không sợ ta dùng Vô Song Thần Kiếm chém
chết ngươi sao?” Vô Song Thần Kiếm Trương Thanh Giang cũng theo sau hét lớn.

Hắn một bên như vậy, những người xung quanh cười càng mãnh liệt. Phải biết
rằng, danh hiệu Ngọc Diện Tiểu Bạch Long kia, cũng miễn cưỡng mà thành. Nhưng
cái danh hiệu Vô Song Thần Kiếm này, làm sao mà một tên ngu ngốc Tiên Thiên
cảnh giới này có thể sử dụng? Ngươi nếu là Vô Song Thần Kiếm, thì vị chưởng
viện kia Mãnh Long Thần Kiếm là cái gì? Kỳ thật mọi người đều biết, hai tên
ngu ngốc này tuy thiên phú không thấp, nhưng khi vào trình độ nội môn, miễn
cưỡng lắm mới được cho là thiên tài, còn kém xa cái loại quái thai siêu cường.
Giống Thủy Tĩnh, Hồng Ảnh mới có thể chân chính là siêu cấp thiên tài.

Hai tên này nếu không được trưởng bối ban cho pháp bảo, thì thực lực thực sự
cũng như nội môn đệ tử bình thường, thậm chí còn yếu hơn một chút. Những tên
như vậy, dựa vào cái gì gọi là Tiểu Bạch Long? Vô Song Thần Kiếm? Đây không
phải là tự biên tự diễn sao? Cho nên những người xung quanh cười càng ngày
càng điên đảo.

Mà Tiểu Bàn sau khi nghe xong lời đó, cũng làm ra một bộ dạng quái lạ, hai tay
ôm đầu, làm ra biểu tình giống như là ghê tởm đến chết. Lại khiến cho mọi
người càng cười mãnh liệt hơn.

“Tiểu Bạch Long” cùng Vô Song Thần Kiếm” trên mặt rốt cuộc không nhịn được,
phẫn nộ hét lớn một tiếng nữa, đang định cùng nhóm chó săn lao lên giáo huấn
Tiểu Bàn trước rồi nói sau.

Nhưng ngay lúc đó, phía chân trời đột nhiên bay tới vài đạo hào quang, ngay
sau đó, hai Kim Đan tu sĩ cùng xuất hiện giữa tràng đấu, một nam một nữ. Thấy
tình thế hỗn loạn, cùng với nụ cười chế giễu của mọi người, hai người cũng rất
kỳ quái.

Có Kim Đan tu sĩ ở đây, hai tên kia liền lúng túng, cũng không dám tìm Tiểu
Bàn gây phiền phức, vội vàng dừng lại, sau đó cung kính thối lui qua một bên.

Đám người xung quanh cũng bởi vì có cao giai tu sĩ đến cũng trở nên cực kì im
lặng.

Rất nhanh, phía chân trời lại hiện ra một đạo bạch quang, một vị tiên nữ áo
trắng, quần áo mộc mạc bay vào trong tràng đấu, hạ xuống trước mặt Tiểu Bàn.
Đúng là đối thủ của Tiểu Bàn, Thủy Tĩnh.

Thũy Tĩnh vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp nói gì, chợt nghe thấy bên cạnh có
hai tên gia hỏa hét lớn: “Thủy Tĩnh sư muội, ta là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long,
Lý sư huynh. Ta là cố ý đến đây ủng hộ muội, không cần lo lắng, cứ việc giáo
huấn tên mập chết tiệt kia đi.”

“Thủy Tĩnh sư muội, ta là Vô Song Thần Kiếm Trương sư huynh, có ta ở đây làm
chỗ dựa, tên mập chết tiệt kia không dám thắng muội đâu, muội cứ yên tâm mà
thu thập hắn.

Hai người vừa nói xong, mọi người liền ồ lên. Mà Thủy Tĩnh chau mày, đứng im
không nói gì. Nhìn như là gặp phải ruồi bọ, ghê tởm đến cực điểm.

Hai tên Kim Đan tu sĩ thấy thế, cũng nhịn không được nữa, vị nữ tu kia quát
lên: “Những người đứng xem không được ồn ào.” Đồng thời nàng còn trừng mắt
nhìn hai tên kia.

Hai tên ngu ngốc kia đang định nói tiếp, tức khắc sợ tới mức ngậm miệng lại.
Xem ra bọn hắn đối với vị nữ tu này cực kì sợ hãi.

Nhìn thấy thời gian không sai biệt lắm, hai vị Kim Đan tu sĩ thương nghị lẫn
nhau một lần, nam tu sĩ trực tiếp tuyên bố: “Tỷ thí bắt đầu.”

Tuy rằng trọng tài đã tuyên bố bắt đầu, nhưng trong tràng đấu hai người lại
không có ý tứ động thủ. Tiểu Bàn thân là sư đệ, đầu tiên cung kính thi lễ: “Sư
tỷ! Mong rằng tỷ hạ thủ lưu tình.”

“Không dám nhận.” Thủy Tĩnh lập tức nho nhã đáp lại: “Sư đệ quá khách khí, chỉ
sợ thủ hạ lưu tình, phải là đệ mới đúng.”

“A.” Những người xung quanh nghe Thủy Tĩnh nói thế, toàn bộ đều lắp bắp kinh
hãi. Bọn họ đều biết tính tình của Thủy Tĩnh, cũng không phải loại thích trêu
chọc kẻ yếu, nàng một khi nói trịnh trọng như thế, chắc chắn là có nguyên
nhân. Tuy rằng không có nghĩa là nàng tự nhận không bằng người, nhưng ít nhất
Thủy Tĩnh đối với Tiểu Bàn phi thường cố kỵ, thế nên không nắm chắc phần
thắng. Mà những lần trước, chưa từng xuất hiện qua việc này.

Hai tên Kim Đan tu sĩ nghe xong mặt cũng lộ ra vẻ kinh dị. Bọn họ biết chi
tiết về Thủy Tĩnh, biết Tiểu Chu Thiên Dịch Số của nàng có bao nhiều thần kỳ,
cũng chính vì vậy, làm cho bọn họ có cảm giác cực kì quái dị. Thủy Tĩnh được
xưng là Sở Hướng Vô Địch trong lớp trẻ tại Huyền Thiên Biệt Viện, không ngờ
ngoại môn lại xuất hiện một nhân vật có thể so sánh, làm sao mà bọn họ không
giật mình đây.

Mà Tiểu Bàn nghe xong lập tức cười khổ nói: “Sư tỷ nói đùa.”

“Không phải.” Thủy Tĩnh thản nhiên nói: “Thủy Tĩnh cũng không có nói bậy. khẩu
chung kia của sư đệ quá mức thần kì, ít nhất đến bây giờ, Thủy Tĩnh vẫn chưa
tìm được cách tốt nhất để phá giải.” Nói xong, cặp mắt tò mò của nàng tập
trung trên người Tiểu bàn, không ngừng đánh giá, tựa hồ đang tìm bóng dáng của
khẩu chung kia.

Tiểu Bàn cũng không phải là người nhỏ mọn, hiểu được ý tứ của nàng, hữu thủ
vung lên, một Thiết Chung cao hai thước, trên thân đầy vết sẹo xuất hiện trên
tay, lơ lửng trên không.

“Chính là nó.” Nhãn tình Thủy Tĩnh lập tức sáng lên, sau đó tán thưởng: “Hảo
thần bí, ta cũng không nhìn ra được lai lịch cùng công dụng của nó. Càng chưa
nói đến cách phá giải. Nếu sư đệ lấy nó hộ thể, thật đúng là khó khăn cho ta.”

“Sư tỷ quá khen.” Tiểu Bàn mỉm cười, thản nhiên nói: “Đệ tin tưởng rằng tỷ nắm
chắc đánh vỡ nó, đúng không?”

Thủy Tĩnh nghe vậy, mỉm cười, nói: “Sư đệ tựa hồ như biết chút gì đó, ta hiểu
rồi, nha đầu Hồng Ảnh kia bán đứng ta. Đúng không?”


Hỗn Độn Lôi Tu - Chương #106