Người đăng: ๖ۣۜSiêu๖ۣۜLười๖ۣۜCa
Trong nháy mắt đã đến ngày Tiểu Bàn cùng Thủy Tĩnh quyết chiến. Trời trong
nắng ấm, ngàn dặm không mây, Tiểu Bàn mang theo phi kiếm bay vào nơi tỉ thí,
vừa đến nơi hắn suýt ngất tại đương trường.
Chỉ thấy khắp nơi toàn người là người, cả khuôn viên mấy trăm trượng quanh
tràng đấu đều bị phủ kín. Không chỉ có tinh anh nội môn mà cả ngoại môn đệ tử
cũng đến không ít, phỏng chừng vài trăm người. Hiển nhiên là bọn họ được ai đó
cho phép vào xem cuộc chiến, nếu không ngoại môn đệ tử căn bản không có tư
cách bước vào nơi này.
Tiểu Bàn vừa nhìn việc này, chắc chắn tám phần là do bọn người Hỏa Long đạo
nhân làm, khẳng định là muốn cho mọi người xem mình thua cuộc.
Mặc dù khó chịu nhưng Đại Bỉ quan trọng, hắn cũng không thể lâm trận lui bước,
chỉ đành buồn bực hạ xuống đứng giữa sân mặc cho những ánh mắt soi mói xung
quanh.
“Wow! Đây là người đã đánh bại ma nữ biến thái Mộc Tử Dung sao?”
“Thật là béo, cũng không quá đẹp zai, thực lực cũng vừa miễn cưỡng đủ tư cách
vào Đại Bỉ, hắn làm cách nào có thể chiến thắng được Mộc tiểu thư?”
“Nghe nói hắn có một Đại Thiết Chung khá biến thái, Mộc tiểu thư sau khi dùng
Thôi Nguyên Đan, lại có Thanh Ảnh Thần Kiếm cũng không thể gây tổn thương cho
hắn, trái lại còn bị tẩu hỏa nhập ma!”
“Thật sao? Sao không thấy hắn mang ra?”
“Đây là pháp bảo có thể thu phát tùy ý. Nhưng Thiết chung của hắn tuy rằng khá
mạnh nhưng vẫn chưa đủ để chống lại Thủy Tĩnh!”
“Chưa chắc, Thủy Tĩnh là thủy hệ thuật tu, lực công kích không mạnh, có thể
biết được nhược điểm của đối phương mà tấn công, có thể nói là ưu thế tuyệt
đối. Nhưng Tống Chung kia cũng toàn dùng pháp bảo phòng thân, chỉ sợ nhất thời
Thủy Tĩnh cũng không có biện pháp.”
“Hừ, bọn người Mộc Tử Dung đều có pháp bảo lợi hại, sư phụ của Thủy Tĩnh lợi
hại như vậy chẳng lẽ lại để nàng tay không đến đây sao? Ta đoán trong tay nàng
ít nhất cũng là thượng đẳng pháp bảo, chẳng qua vì đối thủ lúc trước quá yếu
nên nàng không cần dùng thôi!”
“Ha ha, vậy lần này chỉ sợ nàng phải dốc toàn lực rồi, chúng ta sắp có trò hay
để xem!”
“Hé hé, việc này còn phải cám ơn vị sư huynh Tống Chung kia, nếu không nhờ hắn
chúng ta cũng không đến đây mà nói chuyện được đâu. Mà nói lại, Tống Chung bây
giờ đại diện cho mặt mũi ngoại môn đệ tử chúng ta, ta thật hi vọng hắn có thể
sáng tạo kì tích, đập cho bọn cái gì mà tinh anh kia một trận!”
“Đúng thế, đám vương bát đản nội môn kia đều tâm cao khí ngạo lại ra tay ngoan
độc, quả thật hi vọng huynh ấy có thể ra tay giáo huấn bọn chúng một chút!”
Tiểu Bàn đứng giữa sân nghe mọi người nghị luận, trong lòng cười khổ: “Mình
chỉ là bị buộc nên mới giáo huấn Mộc Tử Dung một chút thôi, tại sao bây giờ
lại trở thành đại diện ngoại môn chống lại nội môn tinh anh đệ tử đây? Bọn
người kia quả muốn bức tử ta!”
Nghĩ vậy Tiểu Bàn không nhịn được ngước nhìn bốn phía, đột nhiên nhãn tình hắn
sáng lên, phát hiện Hầu Tử trong đám hỗn loạn đang lo lắng nhìn mình.
Tiểu Bàn thấy thế lập tức mỉm cười, đồng thời gật đầu bảo đảm. Hầu Tử lúc này
mới lộ ra nét tươi cười, bất quá khuôn mặt vẫn còn lo lắng.
Mà đúng lúc này trong đám người bỗng rối loạn một chút, đám đệ tử bị gạt sang
hai bên, một đoàn người nghênh ngang bước đến trước mặt Tiểu Bàn.
Tiểu Bàn nhíu mày, vừa nhìn là biết có người gây sự. Bất quá hắn cũng không lo
lắng, dù sao đây cũng là Đại Bỉ, đối phương chắc chắn không dám làm gì quá
đáng, nếu không chẳng khác gì can dự vào việc tỉ thí, cho dù thân phận bọn
chúng thế nào nhất định cũng bị cao giai tu sĩ quở mắng. Bọn người kia tối đa
cũng chỉ châm chọc vài câu, đối với việc này Tiểu Bàn không phải sợ, chẳng qua
là chém gió một tí thôi? Ai sợ ai? Tiểu Bàn lúc này đứng yên lặng, lạnh lùng
đánh giá đoàn người.
Bọn người này khoảng hơn mười người, hai tên thanh niên y phục hoa lệ bộ dáng
tuấn lãng dẫn đầu, những tên còn lại tuy tu vi đều không kém nhưng lại vô cùng
khúm núm, bộ dạng nịnh bợ ghê tởm. Tiểu Bàn chẳng thèm liếc qua đám người phía
sau, chỉ cẩn thận quan sát hai tên thanh niên.
Một mang lục trang, một mang hoàng trang, toàn bộ đều được làm từ Thiên Tàm Ti
thượng đẳng, hơn nữa lại được tế luyện qua tạo thành một bộ pháp khí hộ thể.
Ngoài bộ y phục, trên người bọn chúng còn mang rất nhiều trang sức, ngọc bội,
pháp khí giới chỉ, trên góc áo lại có Ngọc Hoàn pháp khí, tất cả đều không
kém.. Người bình thường chỉ cần một hai kiện là đủ, thế nhưng hai tên này lại
mang trên người hơn năm kiện khiến toàn thân sặc sỡ lấp lánh.
Hai tên như thế lại phối hợp đứng cùng một chỗ càng tạo nên vẻ thô bỉ dị
thường. Nhưng bọn hắn lại không phát hiện điểm này, lại còn hóp bụng ưỡn ngực
mà tiến tới, đem đám trang sức lắc lư như sợ người khác không trông thấy.
Hai tên mang theo vẻ mặt vô sỉ đắc ý đến trước mặt Tiểu Bàn. Tên hoàng y cười
lạnh một tiếng, sau đó khinh thường quét nhìn Tiểu Bàn một lần, dùng giọng âm
dương quái khí: “Ngươi chính là Tống Chung?”
“Đúng là tại hạ!” Tiểu Bàn thản nhiên đáp lại.
“Ha ha, Tống tiễn thân hữu lâm chung ( đoạn này là nó nói móc cái tên Tống
Chung ), tên hay nha!” Tên hoàng y giễu cợt: “Vóc dáng xấu đã không nói, tên
lại càng khó nghe hơn!”
“Thì đó!” Tên lục y nói theo: “Một tên ngu xuẩn như ngươi cũng có thể ở trong
Huyền Thiên Biệt Viện khiến chúng ta vô cùng sỉ nhục. Nếu ta là ngươi thì ta
đã đập đầu vào bãi … mà tự sát cho đỡ xấu hổ!”
“Ha ha.” Nói xong cả hai tên liền cùng nhau cười ha hả.
Nghe đối phương ăn nói lỗ mãng trong lòng Tiểu Bàn đã thầm tức giận, bất quá
bên ngoài vẫn thản nhiên: “Tại hạ vốn vô danh, tên cũng không đáng nhắc tới,
xin hỏi tôn tính đại danh của hai vị?”
“Nói nhảm!” Tên hoàng y lập tức hét to: “Người đâu, mau nói tên ta cho hắn
biết!”
“Tiểu Bàn ngươi nghe cho kỹ!” Một tên dáng vẻ người hầu lập tức bước ra, dáng
vẻ tự đắc: “Hai vị này, một người được xưng là Ngọc Diện Tiểu Bạch Long - Lý
Cảnh Long Lý gia công tử, còn một nữa là Vô Song Kiếm Thần – Trương Thanh
Giang thiếu gia Trương gia!”
Hai tên thanh niên nghe được danh hào của mình được thủ hạ rêu rao nhất thời
tỏ vẻ tự đắc sảng khoái. Tên hầu này cũng đắc ý không thôi, giơ ngón cái lên
tự thưởng.
Nhưng Tiểu Bàn vừa nghe xong lại lập tức quay đầu bước đi.
Tên hoàng y thấy thế vội vàng hét to: “Tiểu tử, ngươi đi đâu?”
“Ta tìm một chỗ để nôn!” Tiểu Bàn không thèm quay đầu