Đến Nhà Tsunade


Người đăng: dantelucifer

Ánh mặt trời buổi sớm tràn đầy ấm áp chiếu sáng lên ngôi làng xinh đẹp nằm
trong trung lũng. Một chú chim nho nhỏ ngồi ở trên cành cây cao hót ra âm
thanh véo von. Phía dưới là một tòa nhà khá lớn với vườn rào cùng với khung
cảnh trang viên tuyệt đẹp. Chỉ cần nhìn vào thôi cũng biết những người sống ở
nơi này là những người vô cùng giàu có.

Tuy nhiên cả căn nhà khá lớn những lại không có nhiều người. Chỉ có lác đác
một số người phụ giúp công việc quét dọn trung quanh khu nhà. Một vài người
khác thì có công việc riêng của mình. Xem ra căn nhà lớn nhưng người ở nơi này
khá thưa thớt.

Một cậu bé có mái tóc màu trắng khá là đáng yêu nhưng ăn mặc một bộ quần áo cũ
kỹ. Bất cứ ai nhìn vào đều cho rằng cậu xuất thân từ một bình dân nghèo khổ.
Đôi mắt màu xanh da trời của cậu nhìn về phía tòa nhà khá lớn này, trong ánh
mắt có chút đố kỵ và khao khát. Có lẽ trong lòng hắn đang nghĩ giá như mình
được ở trong một ngôi nhà như thế.

Tuy nhiên cậu bé cũng không có làm suy nghĩ gì nhiều. Bàn chân bước từng bước
dọc theo tường rào cao lớn xinh đẹp kia. Khi bước về phía căn cổng chính của
tòa nhà, cậu bé không ngần ngại đưa tay lên vào chuông của lớn của tòa nhà.
Bởi vì thân hình cậu bé quá nhỏ nên cậu không có cách nào ấn lên chiếc chuông
cửa.

“Rinh, rinh…”

Cũng may cậu bé cũng không phải kẻ ngốc. Bàn chân cậu trực tiếp dẵm lên trên
tường đem thân mình cậu đi lên cao. Ngón tay cậu trực tiếp ấn nhẹ vào chuông
cửa khiến cho âm thanh chuông reo vang lên trong ngôi nhà lớn.

Cậu bé nhìn về phía tòa nhà to lớn kia thì thầm thở dài. Thế giới này quả là
đặc biệt. Rõ ràng trong thời chiến tranh, người dân sinh hoạt giống như thời
cổ đại nhưng thế giới lại vô cùng hiện đại. Ngay cả điện, tủ lạnh, tivi,
chuông cửa… những thứ này cũng có. Mặc dù tò mò thuộc về tò mò nhưng cậu bé
vẫn chờ đợi người đến đón mình.

Roạt!

Cánh cửa sắt từ từ mở ra, một người nữ nhân tầm trung tuổi mặc một bộ kimono
đơn giản. Mái tóc bà đã có màu bạc nhưng trông bà còn khá đẹp. Xem ra lúc bà
còn trẻ thì bà khá là một phụ nữ xinh đẹp. Lúc này đôi mắt hiền từ của bà lão
nhìn về phía cậu bé có mái tóc bạch kim này, trong con mắt bà xuất hiện vẻ
ngạc nhiên: “Cháu bé, cháu muốn tìm ai?”

“Cháu chào bác!” Cậu bé ngoan ngoãn hành lễ cúi chào người nữ nhân lớn tuổi
kia. Trên mặt nở nụ cười bình thản. Nụ cười của cậu bé đáng yêu thực sự khiến
cho nữ nhân này phát ra vài phần hảo cảm. Đối với hành động lễ phép của cậu
bé, bà đánh giá cao thêm vài phần, lúc này bà nghe được thằng bé nói: “Bác cho
cháu hỏi, đây có phải là nhà của ngài Tsunade hay không?”

“Đúng rồi!” Nữ nhân tầm trung tuổi kia nở ra nụ cười xinh đẹp, ngay sau đó cúi
đầu để lộ ra vẻ từ ái khi nhìn về phía cậu bé tóc bạc trắng nói: “Cháu bé,
cháu muốn gặp ai?”

Cậu bé mái tóc bạc bình tĩnh đối đáp người nữ nhân trung tuổi khá xinh đẹp
này: “Tên cháu là Dante. Cháu muốn gặp ngài Tsunade. Bác ơi, bác có phiền nếu
như cháu muốn gặp ngài Tsunade hay không ạ?”

“Việc này?” Người nữ nhân trung tuổi hơi trầm ngâm suy nghĩ. Ngay sau đó nàng
nhìn về phía Dante mở miệng nói: “Được rồi, ta không chắc ngài Tsunade có gặp
cháu hay không! Ta sẽ thử đi nói chuyện này với ngài ấy xem sao? Cháu cứ chờ ở
đây!”

“Vậy làm phiền bác ạ!” Dante tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép gật đầu một cái. Người
nữ nhân kia chỉ mỉm cười gật đầu một cái. Ngay sau đó nàng xoay người đem cánh
cổng đóng lại.

Một thiếu nữ có mái tóc màu vàng mặc một chiếc áo vải màu trắng cụt tay. Phía
dưới mặc một chiếc quần màu đỏ. Trên mình nữ nhân xinh đẹp mặc một thân quần
áo chuyên dụng cho bếp lúc. Bàn tay của nàng hỳ hụi gián lấu thức ăn gì đó
trên bếp.

“Chị ơi, chị làm gì mà lâu thế!” Một thiếu niên độ tuổi mười một, mười hai
tuổi mở miệng với giọng nói khó chịu phát ra. Thiếu niên này có mái tóc màu
nâu nhạt ngắn, đôi mắt màu xanh xám và hai gò má có màu hồng nhạt. Khuôn mặt
hơi tròn và hàng lông mày khá sắc bén. Trên trán thiếu niên đeo lên hộ ngạch
làng Lá, áo là một chiếc poncho teal màu sẫm và quần là một chiếc quần dài màu
xanh nhạt.

“Sắp xong rồi đây!” Vừa nói đến thì làng liên tục dùng mấy dụng cụ đem thức ăn
từ trong trảo. Sau khi đã nấu ăn xong thì nàng mới đem chiếc đĩa mang đầy thức
ăn đặt trước mặt của thiếu niên kia.

“Món gì thế này?” Vẻ mặt người thiếu niên biến thành kinh ngạc. Ánh mắt mở to
nhìn về phía thức ăn đang được bày ở trên bàn ăn của mình. Hai tay thiếu niên
cầm trong tay dao lĩa đồng thời con mắt như lồi ra nhìn về phía món ăn do
chính tay chị mình nói: “Chị à, món này có ăn được không thế!?”

“Sao, thằng nhóc, ngươi có ý kiến gì à?” Vẻ mặt thiếu nữ đã biến thành hăm
dọa.

Đứng trước sự uy hiếp của chị mình, cậu bé lập tức nhượng bộ lui binh: “Không,
không có gì!” Vừa nói đến đây thì thiếu niên lập tức vội vàng cầm lên dao và
lĩa tiếp tục ăn. Mấy miếng thức ăn từ miệng mang theo vị đắn chát cùng đủ các
vị khác tràn vào trong miệng khiến cho mặt thiếu niên nhăn nhó.

Cảm giác phải ăn thức ăn như địa ngục, người thiếu niên lẩm bẩm nói: “Biết vậy
để cô Kimi nấu, về phần như thế này…”

“Cái gì hả?” Từ phía sau lưng phát ra âm thanh trầm thấp của một nữ nhân. Đối
với giọng nói này thì thiếu niên chỉ có im lặng cố gắng ngấu nghiến mấy món ăn
này. Nhìn về phía thiếu niên đang cố gắng ăn mấy món này thì vẻ mặt thiếu nữ
cũng có chút khó chịu. Nàng vừa rửa đống bát đũa mình vừa nầu song vừa nhìn
với ánh mắt chăm chú về phía thiếu niên xem hắn có ăn hết đồ mình nấu hay
không.

“Cậu chủ, cô chủ!” Âm thanh mang theo từ tính vang lên. Hai người lập tức
ngoảnh mặt nhìn về phía người nữ nhân mới đến này.

“Cô Kimi!” Lời nói đồng thời từ miệng hai người phát ra.

Ánh mắt người nữ nhân tên Kimi này nhìn thoáng qua về phía đĩa ăn của người
thiếu niên. Thấy được nữ nhân này nhìn về phía bữa ăn của mình thì thiếu niên
cũng lập tức đánh ánh mắt về phía nữ nhân này. Khuôn mặt Kimi xuất hiện nụ
cười hòa ái: “Cô Tsunade, ở phía ngoài có một cậu bé tên là Dante muốn gặp
cô.”

“A, là thằng bé đó!” Vẻ mặt Tsunade biến thành kinh ngạc. Trong lòng Tsunade
có chút tò mò: chẳng lẽ thằng nhóc có thể hoàn thành những gì mình đề ra trong
vòng một ngày. Ngay sau đó Tsunade lắc lắc đầu. Nàng tuyệt đối không tin chỉ
trong vòng một ngày, thằng bé có thể hoàn thành những việc nàng đề ra. Có lẽ
thằng bé có gì thắc mắc muốn hỏi mình.

Thiếu niên tóc xám mờ mịt quay ra hỏi: “Dante là ai vậy?”

“Việc này, em không cần biết!” Vừa nói đến đây Tsunade lập tức mở miệng phản
bác lại lời nói của thiếu niên: “Nawaki, em ăn nốt bữa sáng của mình đi còn
đến điểm tập họp. Cô Kimi, dẫn tôi thấy thằng nhó!”

Vẻ mặt thiếu niên trở nên ủ rột, đôi mắt đã nặn ra nước mắt. Hắn cúi nhìn về
phía đĩa thức ăn của mình, hai má phùng ra, miệng cố nuốt thức ăn đồng thời
nước măt không ngừng từ trong mắt chảy ra. Hắn thấy được nụ cười trên khuôn
mặt nữ nhân trung tuổi tên Kimi: “Vâng!” Kimi hơi khom người hành lễ với
Tsunade.

Khi mà bản thân Nawaki cảm nhận được mình đã nhẫn chìm vào trong nỗi tuyệt
vọng thì âm thanh từ miệng Kimi phát ra: “Cậu Nawaki, tôi nhắc nhở cậu thời
gian cũng không còn sớm nữa. Hiện giờ đã là 7h30’, đến 8h là cậu phải có mặt ở
sân tập luyện số 5. Ngày hôm nay cậu có giáo viên mới, cậu đi muộn sẽ để lại
ấn tượng không tốt cho giáo viên mới. Thế nên tôi đã chuẩn bị một hộp bento
sẵn. Cậu hãy mang theo nó đi đến sân luyện tập số 5 kẻo muộn!”

Khuôn mặt Nawaki lập tức biến thành sáng như sao. Vẻ mặt tràn ngập trong hạnh
phúc, người thiếu niên lập tức nhảy vọt ra khỏi bàn. Ngay sau đó cậu phóng như
bay về phía trước: “Cảm ơn cô Kimi…” Vừa nói thân mình cậu đã xẹt qua thân thể
hai người sau đó cậu ngoảnh đầu đi hướng về phía Tsunade nói: “Chị, thời gian
không còn sớm. Em đi đây!”

“Thật là…” Miệng Tsunade phát ra một tiếng cảm thán: “Thằng nhóc cũng đâu còn
nhỏ nữa chứ!?”

“…” Khuôn mặt nữ nhân trung tuổi Kimi nở nụ cười nhè nhẹ.

Dante đang đứng ở ngoài chờ. Bất chợt Dante hơi nhíu mày, hắn cảm nhận được
lượng chakra khá lớn đang vọt từ trong nhà hướng về phía mình. Loại chakra này
tràn ngập ánh sáng thái dương cho thấy tâm tính người này là một người tốt và
vô cùng thiện lương. Thứ hai chakra cũng tràn ngập tính dương, nói đúng hơn
tràn ngập loại chakra sinh mệnh lực. Loại chakra này thì Dante chỉ ra mặt ở
trên người Tsunade. Chakra rất giống với Tsunade nhưng không phải.

Roạt!

Dante đang trong lúc suy nghĩ thì cánh cửa sắt lập tức mở ra. Một người thiếu
niên mặc một bộ áo xanh cầm trong tay một chiếc hộp bento vợt ra khỏi cửa. Từ
trong nhà, Dante nghe được giọng nói Tsunade phát ra: “Nawaki, đi đường cẩn
thận!”

“Vâng, em biết rồi!” Thân mình thiếu niên thoáng cái đã đi xa, trước khi đi
hắn chỉ hơi liếc nhìn về phía Dante một cái sau đó mở miệng nói: “Em đi đây!”

Lần này từ trong nhà bước ra hai người, hai người này đối với Dante đều quen
thuộc. Một người chính là người hắn muốn lạy làm sư phụ Senju Tsunade, một
người khác chính là cái bác mà đã nhận lời giúp hắn chuyển lời. Thân mình
Dante hơi khom người chào hỏi: “Cô Tsunade…” Nói đến đây hắn xoay người cảm ơn
người nữ nhân trung tuổi: “Cảm ơn bác đã chuyển lời!”

“Không có gì!’ Người nữ nhân trung tuổi mỉm cười mở miệng đáp lại.

Nghe được Dante gọi mình một tiếng cô Tsunade thì Tsunade cũng lắc lắc đầu.
Hai tay Tsunade ôm ngực rồi mở miệng nhàn nhạt nói: “Ta đã nói với em rồi,
đừng gọi ta với danh hiệu như vậy. Chỉ khi nào em chính thức trở thành đồ đệ
của ta hãy gọi ta như thế!” Sau khi nói xong thì Tsunade xoay người nói: “Được
rồi, em vào nhà đi!”

“A, vâng!” Dante hơi gật đầu một cái. Đến bây giờ hắn mới để ý đến thực sự
Tsunade rất đẹp. Sau khi ăn mặc giống như nữ nhân, nàng thực sự có phong vị
đặc biệt. Nghĩ đến điều này thì Dante có chút đáng tiếc. Tsunade quả thực vô
cùng mê người, vô cùng đẹp. Nếu như chênh lệch tuổi không quá xa, bất kể thế
nào hắn cũng sẽ theo đuổi nàng. Dù không thành công nhưng chí ít sẽ không hối
hận. Nếu có thể cưới nàng làm vợ thì thực sự không có gì tuyệt hơn. Đáng tiếc
là hai người chênh lệch tuổi quá xa, khi hắn đã lớn thì Tsunade cũng đã già.

Đi từng bước vào trong căn nhà, Dante phát hiện được căn nhà vô cùng sạch sẽ
hơn nữa còn khá là đẹp. Căn nhà này sợ rằng ở được mấy chục người ấy chứ? Nếu
như có một ngày ở được căn nhà này thì thật là đẹp. Dante vừa đi vừa lầm bẩm
nói: “Căn nhà này thật đẹp!”

Người nữ nhân tên Kimi lập tức mở miệng nói: “Căn nhà lớn này là do ngài
Hashirama sử dụng Mộc Độn xây dựng lên. Mặc dù nó được sửa chữa một vài lần
nhưng kiến trúc chính vẫn do Mộc Độn tạo lên.”

“…” Vẻ mặt Dante có chút kinh dị, hắn mở miệng hỏi: “Cả căn nhà này là do ngài
Hokage đệ nhất tạo ra?”

“Không chỉ có căn nhà này!” Người nữ nhân trung tuổi mở miệng tiếp tục nói
tiếp: “Gần như toàn bộ khu vực nơi này đều do ngài Hashirama sử dụng Mộc Độn
cải tạo mà thành. Mặc dù có nhiều khu vực được sửa chữa nhưng những căn nhà do
Mộc Độn vẫn chiếm phần lớn.” Thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Dante thì khuôn
mặt nữ nhân tên Kimi cười với vẻ vui lòng.

Roạt!

Cánh cửa giấy mở ra, Tsunade dẫn theo Dante vào một căn phòng cổ kính. Căn
phòng này khá rộng nhưng có vẻ cực kỳ trang nghiêm. Trong căn phòng để một lọ
hoa và mấy chiếc hoàng phi. Một chiếc bàn được đặt chuyên dụng cho tiếp khách
và mấy chiếc nệm đều được sắp xếp một cách cẩn thận.

Tsunade đi từ từ về phía một tấm nệm sau đó ngồi xuống rồi đồng thời mở miệng
nói: “Dante, em ngồi đi!”

“A, vâng!” Dante bị cắt ngang khi đang quan sát cả căn phòng, hắn vội vã làm
theo ứng đối. Ngay sau đó hắn ngồi vào vị trí đối ứng với Tsunade. Hai người
nhìn thẳng vào mắt nhau. Tsunade thấy thằng nhóc hết nhìn ngang lại nhìn dọc.

Trong lúc này Tsunade bất đắc dĩ phất tay lên: “Cô Kimi, làm phiền cô pha cho
tôi hai tách trà cùng với một vài miếng bánh ngọt!”

“Vâng!’ Nữ nhân trung tuổi Kimi nhẹ nhàng gật đầu. Ngay sau đó nàng khom người
xoay người rời đi.

Lúc này, hai người đang ngồi trong phòng nhìn nhau. Tsunade có chút không có
phong phạm thục nữ. Nàng chống một tay trên bàn, nắm đấm chống vào má nàng
đồng thời ánh mắt hờ hững nhìn về phía Dante: “Dante, em có chuyện gì mà muốn
gặp ta? Ta không phải nói em hãy hoàn thành những việc ta giao cho sau đó đến
gặp ta sao? Chẳng lẽ em muốn từ bỏ?”

Thật ra thì Tsunade cũng cho rằng thằng bé không có cách nào hoàn thành những
việc này trong vòng một tuần cả. Nàng chỉ muốn quan sát thằng bé kiên trì đến
đâu mà thôi. Ở cái tuổi này của thằng bé sợ rằng còn chưa biết hết tất cả các
chữ ấy chứ đừng nói chi đến việc đọc hết đống thứ ấy.

Nhìn vẻ mặt hờ hững của Tsunade thì Dante không lạnh không nóng mở miệng nói:
“Ngài Tsunade, em đã hoàn thành tất cả những thứ ngài giao cho em. Bây giờ em
có thể bái ngài làm sư phụ sao?”

“Vậy à!” Tsunade hờ hững đáp lại lời của thằng nhóc. Nàng còn cho rằng thằng
nhóc phải mạnh mẽ thế nào cơ không ngờ cũng… Thân mình hơi cứng đờ một chút
thì Tsunade lập tức mở miệng nói: “Em nói cái gì cơ, ta không có nghe rõ! Ta
muốn em nói lại cho ta nghe lần nữa!”


Hokage chi tân đồng thuật - Chương #8