Người đăng: dantelucifer
“Đúng như vậy!” bất chợt một giọng nói trầm ấm vang lên đánh gãy hai người
Tsunade và Dante trò chuyện. Người vừa mở miệng đánh gãy bọn họ nói chuyện là
một người thanh niên quen thuộc với mái tóc trắng dài, khuôn mặt đẹp trai và
đôi mắt màu xanh. Hiện tại, hắn cầm trong tay một cái bát canh lớn, trong đó
bốc ra hương thơm ngào ngạt. Vừa đi về phía hai người thì người thanh niên vừa
mỉm cười, vừa nói: “Tsunade, cô ấy hoàn toàn nói đúng. Hai người không ngại
nếu như tôi ngồi chỗ này chứ?”
“Jounin: Katou Dan, anh làm gì ở đây vậy?” Ootsutsuki Dante hoi nhíu mày lại
nói. Bộ dạng hắn đề phòng nhìn về phía người thanh niên đang đi tới này. Nghe
nói tên này suốt ngày bám lấy Tsunade khiến cho Dante khó chịu. Tsunade là
người đã có chồng, hắn không nên mặt dày bám theo như thế. Mặc dù có khó chịu
trong lòng nhưng Dante vẫn mở miệng nói: “Không phải anh đang giúp đội ninja y
thuật hay sao?”
Người thanh niên tóc trắng mỉm cười lắc lắc đầu: “Nơi đó đã không còn cần tôi
giúp nữa. Hơn nữa, một ninja muốn giữ vững sức chiến đấu, anh ta không thể bỏ
đói mình đúng không?” Ngay sau đó khoé miệng hắn cong lên để nở nụ cười giống
như mặt trời xua tan giá rét mùa đông.
Đáng tiếc cho hắn là tâm trạng Senju Tsunade trong lúc này cũng không có vui
lúc nào. Nàng nhớ đến lần hắn dám sờ mông nàng suýt nữa để cho chồng nàng thấy
được. Đối với việc này, nàng vẫn còn nhớ rõ trong lòng. Nữ nhân là vô cùng thù
dai. Senju Tsunade mỉm cười mở miệng nói: “Xin lỗi, vợ chồng chúng tôi muốn
một khoảng không gian yên tĩnh. Tôi hy vọng anh đừng làm phiền phúng tôi nữa,
được không?”
“...” Katou Dan lập tức ngẩn ra, khuôn mặt hắn biến thành cứng như đá. Trong
lòng Katou Dan tràn ngập thất vọng. Tuy nhiên hắn vẫn nở nụ cười chỉ là nụ
cười trên mặt hắn có chút gượng gạo và cứng nhắc: “Hahaha.. xin lỗi đã làm
phiền em, Tsunade!” Lời nói trong miệng Dan cũng không có nhắc đến Dante. Hắn
xoay người rời đi tiến về phía đám người ninja làng Lá đang tụ họp nói chuyện
với nhau.
“Anh ta thực sự là kẻ đáng ghét mà!” Senju Tsunade có vẻ bực tức khó chịu.
Nàng tiếp tục ăn những món ăn con đang dang dở trong bát của nàng. Đôi mắt
nàng khẽ nhíu khi nhìn về phía katou Dan, bữa ăn đang ngon lành với chồng nàng
bị người phá vỡ sao nàng không khó chịu cho được.
Bản thân Dante cũng rất khó chịu nhưng hắn nhanh chóng tìm ra lời nói đem
không khí hâm nóng lại: “bà xã này, Vũ Quốc... ngày nào cũng mưa như thế này
sao?”
“Ừ...” Senju Tsunade lại một lần nữa trả lời cho Dante. Đôi môi hồng hào hơi
mỉm lại, nàng mỉm cười nhìn về phía Dante nói: “hầu như quanh năm đều là trời
mưa. Nhất là thời điểm này đều có trời mưa. Một năm may mắn thì chỉ có vài
ngày có được ánh nắng mà thôi. Chính vì vậy mà làng Mưa đều có rất nhiều ninja
tinh thông Thuỷ Độn cùng với Lôi Độn.”
“A...” Dante nghe được hơi ngạc nhiên kêu lên. Đầu hắn cúi xuống rơi vào trạng
thái trầm tư. Nơi này mưa quanh năm, lượng nước không ít nên hiển nhiên Thuỷ
Độn vô cùng hữu ích. Đặc biệt nếu như Thuỷ Độn kết hợp với Lôi Độn thì uy lực
sẽ tăng mạnh mẽ. Thế nên dù cho ninja có tính tiên thiên là Hoả cùng với Thổ
hay Phong thì họ đều luyện tập thêm Thuỷ Độn và Lôi Độn.
Đôi môi đọ mọng xinh đẹp lại hơi hấp hãy, Dante lại nghe được âm thanh nhẹ
nhàng từ miệng Tsunade: “Nguyên nhân bởi vì Vũ Quốc nắm giữ một lượng lớn sông
ngòi thông qua các quốc gia khác nên nó là một địa điểm chiến lược như em đã
nói. Nếu như nắm giữ nơi này, họ hoàn toàn có thể sử dụng nhẫn thuật thay đổi
dòng chảy của các con sông. Từ đó ảnh hưởng cực lớn đến các quốc gia chuyên
canh về cây lương thực như Trà Quốc, Điền Quốc...”
Dante kinh ngạc về những khiến thức mà Tsunade biết. Hoá ra ngoài ra ngoài
đánh bạc ra thì Tsunade còn hiểu rất nhiều thứ. Nàng khiến cho hắn thu hoạch
được nhiều lợi ích. Bất chợt nghĩ đến điều gì, Dante ngẩng đầu nhìn về phía
toà thành thị ở phía xa hỏi: “Vợ này, ơ nơi đó có cả một thành thị hiện đại.
Mặc dù nơi đó có vẻ như cũ nát nhưng vẫn tốt hơn nơi này chứ? Tại sao mọi
người không đến nơi đó có tốt hơn không?”
Nghe được lời này thì Senju Tsunade không có chửi hắn là một kẻ ngốc mà chỉ
mỉm cười lắc lắc đầu. Giọng nói ân cần và từ tốn từ miệng nàng phát ra, nàng
bình tĩnh giải thích cho Dante nghe: “Chuyện này phức tạp hơn như anh nghĩ
nhiều! Mặc dù nơi đó rất tiện lợi nhưng cũng rất nhiều nguy hiểm. Byakugan của
gia tộc Hyuuga có thể đề phòng nhưng không đảm bảo được an toàn cho toàn bộ
doanh trại khi ở nơi đó. Nơi đó có những toà nhà lớn, kết hợp với đường cống
ngầm phực tạp. Nơi đó rất dễ bị kẻ địch lợi dụng tấn công chúng ta. Chính vì
vậy, chúng ta không thể mạo hiểm khi ở nơi đó! Cách an toàn nhất là trọn một
địa điểm cao ráo một chút.”
“Cái này...” Dante hơi ngẩn ra ngay sau đó cười khổ gật đầu mọt cái. Thực sự
thì lời nói từ miệng Tsunade không sai chút nào chỉ là ở nơi này ẩm ướt như
vậy, Dante chưa bao giờ gặp phải nên có chút không quen. Dù biết đây là đánh
trận nhưng trong tâm hắn vẫn hy vọng thời tiết đẹp một chút như vậy mới phát
huy được toàn bộ sức mạnh bản thân. Một ý nghĩ khá ngu ngốc và trẻ con.
“Tsunade...” Lại một âm thanh khác cắt đứt hai người nói chuyện riêng. Người
đi tới là một người thanh niên to con với hai vệt săm màu đỏ ở hai bên mắt.
Hắn tiến về phía hai người, trong tay hắn cũng cầm một bát thức ăn.
Senju Tsunade vừa thưởng thức thức ăn nóng hổi vừa tiếp tục nói chuyện: “Có
chuyện gì vậy, Jiraiya!”
“À...” Mép Jiraiya hơi nhếch lên, hắn nhìn về phía Senju Tsunade một lúc sau
đó hơi đảo qua Dante rồi tiếp tục mở miệng nói tiếp: “Nếu không có việc đặc
biệt gì xảy ra. Chúng ta sẽ tổ chức cuộc họp vào 8 giờ tối ngày hôm nay!”
“Có chuyện gì mà cần gấp như vậy?” Senju Tsunade đang ăn cũng phải cau mày một
tiếng.
“Hà... Thật ra thì...” Jiraiya thở dài ra một hơi, hắn đi về phái một tảng đá
cách xa ở nơi đó mà ngồi xuống. Bản thân hắn hơi húp một chút nước nóng rồi
cảm giác được tinh thần sảng khoái hơn, hắn phả ra một hơi: “ha... cô biết
đấy, chiến tranh thực sự vô cùng gấp rút. Vì vậy cấp trên điều phái tôi đến
nơi này tiếp đón cô. Một mặt tiếp viện cho doanh trại này, một mặt khác là vì
đoàn ninja y thuật. Kế hoạch tôi sẽ nói rõ vào cuộc họp vào tối này. Hôm nay,
cô đã rất mết mỏi nên đi nghỉ một chút đi sau đó chúng ta có thể họp.”
“Được rồi!” Senju Tsunade hơi trầm tư rồi gật đầu nói với giọng bình thản.
Thổ Quốc...
Một ngôi làng cực lớn nằm trong thung lũng. Những ngọn núi đá cao vút cùng
những ngôi nhà có thiết kế đặc biệt hấp dẫn ánh mắt của con người. Kiểu thiết
kế những ngôi nhà đều được thiết kế giống như những cái tháp cao. Mà kiểu tháp
này giống như những núi đá cao sau đó được người làm mịn làm vuông rồi đục vào
bên trong tạo ra không gian sinh sống ở bện trong vậy. Ở vị trí giữa có một
cái tháp to và cao nhất. Cái đầu nó giống như hình một cái nón và trên đó có
gắn một cái biển hình tròn với chữ “Thổ” khá to.
Trong căn phòng là một người nam nhân thấp lùn độ tuổi khoảng năm mươi ngồi ở
chính giữa căn phòng. Hắn mặc áo choàng màu trắng và đội một cái mũ giống như
cái nón. Ở khu vực rìa có vẽ nên một chữ Thổ khá to. Một đặc điểm chung của
một Kage.
Hắn là một ông già rất lùn với một bộ râu hình tam giác và một bộ ria mép có
góc góc, một cái mũi lớn màu đỏ và lông mày dày. Đầu hắn hói hoàn toàn dù có
mái tóc dài màu nâu bạc xám trên nửa dưới của đầu và được thắt một cái nơ ở
đằng sau chúng. hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh lá cây và màu vàng với một
cổ áo màu đỏ. Bên dưới hắn mặc trang phục truyền thống của làng Đá phù hợp của
một phiên bản màu xanh lá cây ánh sáng của làng Đá
Rầm!
“Cái gì thế này?” Đôi mắt hắn mở lớn nhìn về phía văn kiện ở trên bàn. Bàn tay
hắn đưa lên đập mạnh xuống bàn phát ra một âm thanh lớn, đồng thời giọng nói
hắn biến thành lớn lên: “Akaitsuchi là bị thương nặng hơn nữa chỉ có mình hắn
trốn trở về. Nói với ta tại sao lại như vậy? Ai có thể nói cho ta biết chuyện
gì đang diễn ra được không? Chẳng lẽ làng Lá phát hiện ra kế hoạch chúng ta
nên cho người tiếp viện còn là nguyên nhân khác!”
Cả đám người trong phòng làm việc im lặng không có nói gì. Phổi Tsuchikage thở
ra phập phồng và phì phò, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Nanh Trắng, lại là Nanh
Trắng. Hắn có mạnh như vậy sao khiến cho ninja làng Đá chúng ta chỉ còn
Akaitsuchi trở về? Các ngươi... đúng là một đám ăn hại!”
Đám người ngồi trong căn phòng thì cảm giác được mặt mình bị tát một cái vang
dội. Nanh Trắng là ninja mới nổi trên chiến trường. Người này tinh thông thuật
ám sát và có thực lực rất mạnh hơn nữa chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ.
Một người có thực lực vô cùng mạnh sử dụng tinh thông đao thuật và Lôi Độn,
tuổi còn rất trẻ. Các nước lớn khác đều thua thiệt rất nhiều trong tay người
nam nhân này.
Tsuchikage đệ tam vỗ bàn lớn tiếng nói: “Lập tức tra rõ cho ta chuyện này đồng
thời thu thập thêm thông tin về Nanh Trắng cho ta?”
“Vâng!” Một đám ninja ở trong phòng ngoan ngoãn cúi đầu nghe lệnh.
Vũ Quốc...
Trong căn phòng họp lớn được dựng nên bởi những tấm gỗ và vải bạt, một đám
ninja ngồi trung quanh một cái bàn lớn. Trên cái bàn lớn trải một chiếc bản đồ
cực lớn. Một điểm đặc biệt là ở nơi đó còn đặt rất nhiều viên màu đen, màu đỏ
cùng với màu vàng và màu xanh lá.
Hai tay người thanh niên tóc trắng khoanh tay lại trước ngực, hắn nhìn về phía
đám người ở phía trước mà nói với giọng lạnh nhạt: “Kế hoạch là như vậy. Cấp
trên đã quyết định phân đoàn ninja y thuật chia làm ba đoàn. Ba đoàn người,
một đoàn đi về phía vị trí trung tâm, hai đội khác sẽ lên chiến trường tây bắc
và tay nam.”
“Tôi phản đối!” Người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp ngồi trong trướng lập tức đưa
tay đứng dậy lớn tiếng quát. Hai bàn tay nàng chống lại trên bàn, giọng nói
nàng phát ra lớn tiếng và đầy sức thuyết phục: “Ninja y thuật đều có sức chiến
đấu không cao. Số lượng ninja hộ tống trong lúc này quá ít. Nếu chúng ta chia
đoàn ra tiến vào trong chiến trường, điều này quá nguy hiểm đối với các ninja
y thuật này.”
“Tôi đồng ý với ý kiến của cô ấy!” Người thanh niên tóc trắng Katou Dan lập
tức đứng dậy mở miệng đồng ý: “Lời cô ấy nói không sai. Hiện giờ chúng ta đều
biết rõ tình trạng chiến tranh khẩn cấp như thế nào, chúng ta không thể rút ra
người bảo hộ họ lên chiến trường được. Một khi họ tách rời ra như vậy, những
ninja y thuật có sức chiến đấu thấp rất dễ dàng bị kích phá. Phải biết đào tạo
một ninja y thuật cũng rất tốn kém và không dễ dàng gì!?”
“Mặc dù, đúng là như vậy nhưng đây là quyết định ở trên. Chúng ta cũng không
có cách nào!” Jiraiy thở dài một hơi đáp lại.
Rầm!Ttsunade vỗ bàn phát ra một tiếng lớn: “Chẳng lẽ cứ để họ dẫn thân vào
nguy hiểm và chết đi sao?”
“Đây là lệnh của trên, tôi cũng không muốn thế!” Jiraiy cười khổ sau đó nhìn
về phía mọi người hỏi: “Mọi người thấy thế nào?”
Bất chợt một giọng nói non nớt trong phòng vang lên: “Mọi người, em có thể nói
đôi lời được không?” Mọi người quay ra nhìn thấy được một cậu bé tóc trắng đeo
mặt nạ đứng bên cạnh Tsunade mở miệng nói.