Người đăng: dantelucifer
Từng hình ảnh thủa nhỏ hiện lên trong đầu Tsunade. Hình ảnh khi mà nàng cùng
với cô họ của nàng chơi vui vẻ cùng với nhau. Hai người thi đấu y thuật với
nhau và nàng thắng cược. Cả thời điểm thi nhau xem ai là người được các nam
nhân ái một nhất đến cả nhiều chuyện khác nữa. Quan hệ giữa hai người càng
ngày càng tốt trở thành đôi bạn thân. Dù sao thì có một người bạn nữ thân
thiết dễ dàng thổ lộ nhiều hơn nhiều so với mấy người bạn nam. Nàng đã mất đi
người em trai mà nàng yêu nhất, bây giờ nàng lại mất đi người bạn gái thân
nhất.
Bàn tay Tsunade nắm chặt lại, tờ giấy bị siết vào trong tay và đôi mắt nàng từ
từ mở ra. Con ngươi của nàng đã biến thành màu đỏ và hình một bông hoa tuyệt
đẹp với đường viền màu đen xuất hiện trong đôi mắt của nàng. Thật sự không hổ
là đôi mắt của sự nguyền rủa. Nếu như nàng có ước muốn thì nàng tình nguyện
đôi mắt này không có mở ra.
Bùm!
Thân hình Dante xuất hiện một đám khói trắng, hắn biến thành hình dạng Dante
trưởng thành. Bàn tay hắn vươn ra nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên trên lưng Tsunade đem
nàng ôm vào trong ngực của mình. Đầu Tsunade tựa sát vào trong ngực Dante và
cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm nhẹ nhàng rơi trên ngực áo.
Cái gì phải đến cũng đến, ngày mà Tsunade phải ra chiến trường cũng không có
cách nào ngăn cản. Ngay sau ngày làm lễ tang cho Uzumaki Maeko, Dante nghe
được tin tức Tsunade chính thức lên chiến trường từ miệng Tsunade. Điều này
khiến cho Dante thở dài ra một hơi, tảng đá trong lòng được để xuống. Mấy ngày
nay hắn đều thấp thỏm khi mà biết Tsunade sẽ phải đi lên chiến trường, hắn cảm
giác lòng mình lúc nào cũng nặng chĩu nhưng cái gì đến cũng phải đến. Hắn cũng
phải để cho Tsunade ra chiến trường.
Trong lễ tang của Maeko, Dante có đi nhìn mặt Maeko lần cuối. Nghe những lời
ninja khác nói thì bởi vì bảo vệ đồng đội mà Maeko đã tự ở lại một lần kéo
chân của kẻ địch. Đến cuối cùng khi mà viện quân đến thì cô đã chết đồng thời
đôi mắt của Maeko cũng bị móc ra ngoài. Dường như kẻ địch đánh chủ ý vào
Sharingan của Maeko. Cái chết của Maeko cũng làm cho Dante mất đi một người có
khả năng mở ra Rinnegan. Tuy nhiên cái chết của nàng cũng làm cho Tsunade mở
ra Mangekyou Sharingan cũng coi như đáng mừng. Mặc dù nói như thế nhưng người
cũng không phải cỏ cây, mấy tháng được Maeko dạy dỗ, khi nghe đến cái tin nàng
chết, Dante cảm giác được bản thân mình thiếu và hụt hẫng thứ gì đó. Hắn cảm
giác được mình có chút buồn mặc dù không nhiều lắm.
Bầu trời mịt mù, những đám mây đen che khuất ánh trăng. Một đám người tụ tập ở
một khu vực rộng rãi. Một thiếu nữ tóc vàng mặc một bộ quần áo chuyên dụng của
ninja. Mái tóc vàng được búi chỏm ở phía sau đang lơ phơ trong gió. Hai tay
nàng khoanh tay nhìn về phía đám người đang tụ tập phía trước sau đó quay ra
nhìn về phía một nam nhân đeo mặt nạ hồ ly hỏi: “Đội trưởng, người của các vị
vẫn chưa đến đủ sao?”
Đứng ở giữa là một người nam nhân đeo mặt hồ ly với ánh mắt sắc bén. Mái tóc
của hắn có màu trắng và buộc thành đuôi gà ở phía sau. Đối với người thiếu nữ
tóc vàng xinh đẹp kia, người thanh niên tóc trắng chỉ khoanh tay nhàn nhạt
nói: “Chỉ còn thiếu một người nữa!”
“Hừ...” Người thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp khó chịu mở miệng lầm bầm: “người
ANBU không phải làm việc rất có quy tắc. Thời gian luôn luôn đúng hẹn sao?”
Đối với lời chất vấn từ miệng thiếu nữ thì người thanh niên tóc trắng khoanh
tay lại không đáp lại. Tuy nhiên người thanh niên cao lớn có mái tóc trắng dài
sau lưng và đôi mắt màu xanh đẹp đẽ lại tiến tới. Hắn mặc một bộ quy chuẩn
ninja làng Lá cùng với đầu đeo một băng hiệu làng Lá. Lúc này, hắn nở nụ cười
ấm áp đáp lại: “Tsunade, thời gian còn chưa đến mà!”
“Hừ... cũng sắp hai giờ đêm rồi! Chúng ta còn cần chờ bao lâu nữa?” Tsunade có
chút khó chịu bực bội. Nàng lúc này nhìn về phía Katou Dan giống như muốn chút
giận: “Còn nữa, Jounin Katou Dan xin hãy gọi tôi là thượng cấp trong khi làm
nhiệm vụ!”
Katou Dan nhất thời rơi vào trầm lặng. Hắn nhớ đến mấy ngày trước bị Tsunade
đấm một quyền khiến cho mấy cái răng rụng ra. Đến bây giờ vẫn còn đau đớn. Mấy
cái răng giả được chồng vào vẫn còn cho hắn cảm giác không quen và không thoải
mái. Thấy được ánh mắt giống như giết người từ Tsunade thì Katou Dan cảm giác
lạnh sống lưng, hắn vội vã lùi lại.
Vù!
Một trận gió thổi qua, một thân hình nhỏ bé mang mặt nạ xuất hiện trước mặt
đám người ninja. Thân ảnh của hắn xuất hiện ở bên cạnh Tsunade khiến cho nàng
có chút giật mình. Thân thể theo bản lăng nhảy lùi lại đồng thời tung một cú
đấm thẳng về phía người mới tới này. Tuy nhiên khi nàng đấm thẳng vào người
mới tới này thì thân hình hắn lại biến mất.
Thân thể hắn xuất hiện trước mặt người thanh niên tóc trắng không xa, một
giọng nói non nớt xuất hiện trong mặt lạ: “Tsunade... em có cần khẩn trương
như thế không?”
“Anh...” Thiếu nữ Tsunade giật mình lên tiếng kinh hãi, nàng nhìn về phía thân
hình nhỏ bé này đồng thời con mắt trợn to nhìn về phía hắn: “Anh làm gì ở nơi
này? Còn ăn mặc như vậy?” Đối với sự xuất hiện Dante, Tsunade lập tức nhận ra
ngày. Nàng vội vã chất vấn: “Đây không phải trò chơi đâu? Trở về ngủ đi!”
Dante cũng không có để ý đến mấy lời Tsunade nói mà chỉ nhìn về phía người
thanh niên tóc trắng đeo mặt nạ hồ ly nói: “Đội trưởng, tôi không có đến muốn
đấy chứ?”
“Không, vừa kịp lúc!” Người thanh niên tóc trắng đeo mặt nạ nhàn nhạt đáp lại.
Hắn mở miệng lên tiếng nói: “Nếu người đến đông đủ, chúng ta có thể xuất phát.
Tổ đội chia ba người làm một tổ. Ninja y thuật ở vị trí trung tâm. Những Anbu
thì di chuyển theo kế hoạch được vạch ra.”
“Này, Hatake Sakumo!” Senju Tsunade có chút tức giận mở miệng, ngón tay chỉ
thẳng về phía Dante nói: “Đội viên cuối cùng không phải là anh ấy đấy chứ?”
“Không sai!” Hatake Sakumo chỉ lãnh đạm trả lời Tsunade: “Cậu ấy là đội viên
cuối cùng ANBU. Còn nữa, tiểu thư Tsunade... Trong khi làm nhiệm vụ xin cô hãy
gọi biệt danh của ta hoặc gọi ta là đội trưởng.”
Hai hàm răng Tsunade khẽ cắn, vẻ mặt nàng tỏ ra bất bình trước quyết định này
của Hatake Sakumo: “Ông đừng đùa! Thằng nhóc mới hai tuổi mà thôi. Hai tuổi ra
chiến trường... Chiến trường không phải là trò chơi ninja đâu, được chứ?”
Tsunade biết được Dante đã làm nhiệm vụ hơn nữa giết chết rất nhiều sơn tặc và
một số kẻ cướp tuy nhiên đó là nhiệm vụ. Nhiệm vụ này đơn giản hơn nhiều so
với lên chiến trường. Chiến trường không phải đơn giản giống như cái trò chơi
diệt sơn tặc và bắt cướp như trong mắt Tsunade.
Đối với sự chất vấn của Tsunade, Hatake Sakumo lãnh đạm trả lời: “Tsunade, đây
là quyết định của ngài Hokage đệ tam. Cậu ấy là người trong tổ đội ANBU được
chính Hokage đệ tam chỉ danh. Nếu cô có chất vấn có thể đi hỏi Hokage đệ tam.
Được rồi chúng ta lên đường!”
“Khốn kiếp!” Bàn tay Tsunade nắm chặt lại, ánh mắt mang theo tức giận nhìn về
phía Dante. Đồng thời nàng quay ngoắt người đi sau đó mở miệng lầm bầm: “Ta
nhất định phải đi hỏi ông Đệ Tam, tại sao ông ấy lại để Dante lên chiến
trường?”
Hatake Sakumo không thèm để ý đến Tsunade mà tiếp tục chỉ huy trận hình. Khi
mà Tsunade quay người rời đi thì một thân hình nhỏ bé chắn trước mặt nàng.
Giọng nói non nớt từ trong mặt nạ truyền ra: “Tsunade, nghe anh nói vài lời
được không? Nghe này, lần này lên chiến trường là anh tự nguyện được chứ!
Chuyện này không liên quan tới ngài Hokage đệ tam cùng với đội trưởng. Thế nên
em hãy...”
“Đừng đùa!” Tsunade giận dữ quát lên một tiếng. Nàng nhìn về phía Dante với
ánh mắt giống như phún lửa: “Chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, Dante!
Anh còn quá nhỏ để có thể ra chiến trường. Chiến trường không đơn giản như
nhiệm vụ mà anh đã làm đâu được chứ? Hãy nghe em, ở nhà đi! Em sẽ nói rõ
chuyện này với Hokage đệ tam.”
Vừa nói xong thì Tsunade vừa đi thẳng về phía Dante để mặc hắn ở chỗ đó. Dante
thấy vậy thì mở miệng hướng về phía Sakumo nói ra: “Đội trưởng, hãy cho tôi
mấy phút!” Sau khi nói với Sakumo thì Dante quay về phía Tsunade đồng thời phi
một thanh kunai cắm ở phía trước Tsunade.
Phập!
Thanh kunai đâm ghim lên mặt đất trước mặt của Tsunade. Thấy được thanh kunai
này thì Tsunade nhíu mày lại, nàng quay ra nhìn thì thấy được Dante khoanh tay
lại trước ngực nói với giọng bình thản: “Anh biết trong mắt em anh chỉ là một
đứa bé nhưng anh phải nói với em đừng có xem thường anh!” Âm thanh hơi lớn từ
miệng Dante phát ra: “Hiện tại, anh không chỉ là một ninja mà còn là một người
chồng. Đứng trên cương vị một người chồng, anh yêu cầu được quyết đấu. Nếu em
thắng, anh nghe em. Ngược lại, anh có quyền quyết định bản thân mình đi hay ở
lại thế nào? Để cho công bằng, anh sẽ không sử dụng Phi Lôi Thần Thuật.”
“Được!” Senju Tsunade lập tức mở miệng đáp lại. Lúc này nàng quay ra nhìn về
phía Sakumo rồi nói: “Đội trưởng không mất quá nhiều thời gian đâu!”
Không khí khẩn trương và bạt hỗ lập tức xuất hiện ở nơi này. Sakumo lắc đầu
thở dài ra một hơi, bàn tay hắn đưa lên sờ sờ mặt của mình. Xem ra trận chiến
này, hắn khó mà ngăn cản. Dù sao thì việc nhà như thế này hãy để cho họ tự
giải quyết. Thứ hai, hắn cũng muốn xem thực lực Dante đến mức nào. Hatake
Sakumo quay ra nhìn về phía đám người đang đeo mặt nạ rồi ra lệnh: “Dùng kết
giới bao bọc hai người họ lại!”
“Vâng!” Bốn người trong nhóm lập tức động thân. Thân hình họ trực tiếp phóng
về phía trước. Ngay sau đó bốn người xếp thành vình vuông bao quanh lấy đám
người Tsunade và Dante. Hai tay họ nhanh chóng kết ấn ngay sau đó một màn sáng
phát ra từ cơ thể họ. Chúng lan tràn theo đường thẳng và trực tiếp kết nối họ
với nhau. Nó tạo ra một hình hộp khổng lồ bao quanh cơ thể Tsunade và Dante.
“Hừ!” Tsunade đưa tay lên sau đó nắm lấy từng nắm đấm. Tiếng xương va vào nhau
phát ra từng tiếng rôm rốp. Bây giờ, trong lòng nàng rất bực. Nàng muốn dạy
cho Dante biết một chút thực lực một Jounin cao cấp là như thế nào. Để cho hắn
hiểu sự chênh lệch giữa Genin và một Jounin lớn như thế nào.
Hai tay Dante hơi khoanh lại trước ngực đồng thời mắt hắn hơi nhắm lại. Khi
mắt hắn mở ra, đôi mắt hơi phát sáng màu đỏ kèm theo hình thái cực ở giữa và
một viên câu ngọc màu vàng xoay tròn. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm về phía
Tsunade.
Vù!
Đột nhiên thân thể Tsunade hơi động. Vừa rồi, Dante thấy được Tsunade đã kết
một ấn sau đó thân mình nàng phóng nhanh về phía Dante. Cùng lúc đó thân thể
Dante phát ra từng tia lôi điện, hắn cũng bắt đầu động thân.