Người đăng: dantelucifer
Dante nghe được tin tức Tsunade phải ra chiến trường thì trong lòng hắn có
chút lo âu và buồn bã. Hắn rất sợ Tsunade xảy ra chuyện gì đó. Trên chiến
trường không giống như Dante làm nhiệm vụ giết sơn tặc mà chính là người ăn
thịt người, cáo già đấu với cáo già. Đặc biệt là dù ngươi có mạnh đến mức nào
thì ngươi cũng có khả năng bị vây công mà chết. Chính Dante cũng vì Tsunade mà
lo lắng vô cùng.
Cảm giác bàn tay đang bóp vú mình đột nhiên dừng lại, Tsunade hiểu được Dante
lúc này có tâm trạng gì. Bàn tay nàng nhẹ nhàng đưa lên xoa xoa đầu Dante,
đồng thời gióng nói ân cần từ miệng Tsunade phát ra: “Đừng lo, em sẽ sống sót
trở lại. Em là công chúa tộc Senju, là cháu gái của Hokage đệ nhất. Người được
kế thừa ý chí của lửa từ ông và em không phải là một người phụ nữ yếu đuối.”
Nụ cười gượng gạo xuất hiện trên mặt Dante, hắn lại tiếp tục dùng tay nghịch
vú nàng hy vọng thông qua việc nghịch vú Tsunade khiến cho hắn đỡ căng thẳng
hơn. Ngón tay nhẹ nhàng vân vê đầu ti đỏ hồng, theo bàn tay hơi xoắn xít thì
đầu vú lại có hiện tượng hơi cương cứng. Tuy nhiên nghịch ngợm thuộc về nghịch
ngợm, hắn cũng không có hứng thú tiếp tục làm tình thêm mấy lượt nữa với
Tsunade. Ngày hôm nay như thế là quá đủ rồi. Bản thân Dante rơi vào trầm tư
sau đó hắn đột nhiên mở miệng nói: “Tsunade, anh biết em không phải là một cô
gái yếu đuối nhưng anh thực sự vẫn lo lắng.” Đến cuối cùng thì Dante không thể
bật thốt lên một câu ngu ngốc: “Chẳng lẽ không đi không được sao?”
“Đừng nói như vậy mà, ông chồng đáng yêu ngốc nghếch của em!” Tsunade nhẹ
nhàng kéo đầu Dante đem mặt của hắn ấn vào ngực nàng đồng thời nàng dùng tay
vuốt ve mái tóc trắng mềm mại của hắn: “Kể từ khi trở thành ninja kế thừa ý
chí của lửa từ ông nội, em biết mình cần phải trở thành một phụ nữ mạnh mẽ. Vì
ngôi làng, em sẽ chiến đấu bảo vệ nó. Nó là nguyện vọng của ông nội cũng là
của em trai em. Em muốn bảo vệ nụ cười của mọi người đặc biệt là những đứa
trẻ. Thế nên, em nhất định sẽ bảo vệ nó.”
“Hà...” Tiếng thở dài từ miệng Dante phát ra, Tsunade cảm nhận được hơi nóng
phả vào ngực của nàng. Tuy nhiên nàng không có ý định đem Dante thả mà chỉ mỉm
cười ấn hắn vào ngực nàng sâu hơn một chút. Dante cảm giác bản thân mình có
chút bất đắc dĩ. Mặc dù hắn thích ngực Tsunade thật nhưng cảm giác khó thở này
khiến cho hắn sắp chết ngộp. Hắn mở miệng nói: “Vợ à, cho anh thở một chút
đi!”
Lúc này, Tsunade mới bỏ hắn ra. Thấy được Dante thở phì phò thì Tsunade chỉ
mỉm cười cũng không có nói gì. Nàng nghe hắn mở miệng nói tiếp: “Anh biết anh
chẳng có thể nói gì với em bởi vì anh biết sự cổ vũ của anh cũng không giúp
ích gì được cho em. Tuy nhiên anh vẫn muốn nói với em, anh thật sự yêu em. Bất
kể thế nào, anh hy vọng em không bao giờ từ bỏ dù là bản thân mình trong tuyệt
cảnh, anh vẫn hy vọng em không từ bỏ hy vọng. Bởi vì, anh sẽ luôn bảo vệ em!”
“Ừ...”Tsunade khẽ nói nho nhỏ đồng thời âm thanh như thì thào giữa hai vợ
chồng: “Em sẽ trở về. Ẻm còn muốn cùng anh xinh một đứa bé xinh xắn đáng yêu
đây!” Nói đến đây thì Tsunade đột nhiên hơi dừng lại sau đó mở miệng hỏi:
“Chồng, anh thích con trai còn là con gái?”
“Ừm!” Khoé miệng Dante hơi kéo ra một chút sau đó mở miệng nói: “Nếu như sinh
đứa bé thì anh thích là con gái. Sinh nhiều con gái đồng thời chúng xinh đẹp
giống em như vậy thì tốt rồi!”
“...” Tsunade nghe thấy vậy thì hơi ngẩn người sau đó mở miệng đáp lại: “Nịnh
nọt thật giỏi a!”
“Ha...” Dante cười cười đáp lại: “À thì, em hiểu mà. Nếu như chúng cũng xinh
đẹp giống như em và đến khi đó chúng lớn thì anh cũng già rồi. Đến lúc đó ấy
hả, gả chúng cho mấy người giàu có như vậy sau này anh không lo lắng bởi vì vợ
yêu của mình ra ngoài đánh bạc đến tiền ăn cơm anh cũng không có. Nếu xinh đẹp
như em thì chúng ta cứ sinh ra nhiều đứa một chút, gả chúng cho đám thương
nhân giàu có đến lúc đó em tha hồ mà có tiền đánh bạc.”
Cốc!
Bàn tay Tsunade đưa lên gõ nhẹ lên đầu Dante khiến cho bàn tay hắn xoa xoa đầu
tỏ ra buồn bực. Tsunade có chút tức giận mở miệng: ”Hừ...” Nhưng nàng cũng
không có nói gì tiếp. Dante có chút cười khổ cũng không nhắc đến vấn đề này
nữa, hắn rúc vào ngực Tsunade sau đó giả vờ nhắm mắt như đang ngủ. Thấy được
hơi thở đều đều phả vào ngực mình thì Tsunade thở dài ra một hơi sau đó mỉm
cười nhắm mắt từ từ tiến vào mộng đẹp.
Trong giấc mộng của nàng, nàng thực sự sinh mấy đứa bé khoẻ mạnh đáng yêu.
Chúng chảy nhảy khắp nơi. Ở giấc mộng của nàng, nàng còn có Nawaki. Thằng nhóc
trở thành chú của mấy đứa nhóc tuy nhiên thằng nhóc cũng khá hư đốn bắt đầu
xem sách không lành mạnh còn đầu độc mấy đứa nhóc của nàng.
Mấy ngày trôi qua...
Ngay ngày làm nhiệm vụ sơn tặc qua đi thì Orochimaru cũng bị điều lên chiền
trường. Ở mấy ngày nay thì Dante vần làm nhiệm vụ chủ yếu là C cấp tiêu diệt
sơn tặc trong đó một số đều có ninja. Mặc dù Dante có kinh nghiệm kém xa các
jounin cao cấp nhưng Dante muốn thắng họ không khó chút nào. Ai bảo hắn có tốc
độ nhanh, chakra nhiều khôi phục mau lại không sợ quần công chút nào. Dù kinh
nghiệm chiến đấu kém, lực lượng thân thể kém không sao Dante trực tiếp dùng
nhẫn thuật, tốc độ để liễn áp.
“Ông Hokage đệ tam đúng là...” Cậu bé độ tuổi năm sáu tuổi thở dài ra một hơi.
Hắn trực tiếp mở ra cánh cửa bước vào phía bên trong. Tuy nhiên lúc này hắn
thấy được một đám người bước ra khỏi căn nhà lớn của hắn. Những người này cầm
đầu là một lão già cùng vài người khác.
Khi đi lướt qua Dante, hắn cảm giác được sát khí mãnh liệt của đám người dành
cho mình. Đặc biệt từ lão già gần nhất. Lúc này người nữ nhân trung tuổi đi ra
tiễn đám người, nàng cúi chào hành lễ: “Đại trưởng lão, ngài ra về ạ!”
Lão già cầm đầu không có nói tiếp mà ra thẳng cổng sau đó hơi xoay người nhìn
về phía Dante với ánh mắt âm trầm. Tuy nhiên hắn đối mặt với ánh mắt tràn đầy
kiên nghị khi nhìn về phía mình. Một đôi mắt màu đỏ với một viên câu ngọc màu
vàng nhẹ nhàng xoay tròn. Đứng trước mặt đôi mắt này, lão giả cảm giác được
mình giống như bị nhìn thấu. Nói xong lão già phất tay đi đồng thời mở miệng
nói câu không hiểu: “Một dã loại, thật không biết lễ phép của một gia tộc!”
Dante đang nhìn lão già này thì âm thanh người nữ nhân trung tuổi vang lên:
“Cậu chủ Dante, cậu đã trở lại!”
“Bác Hana!” Ánh mắt Dante quay ra nhìn về phía nữ nhân trung tuổi đồng thời
mình hơi nghiêng đầu tò mò hỏi: “Mấy người họ là...”
“Mấy vị trưởng lão của gia tộc Senju cầm đầu là đại trưởng lão!” Nữ nhân trung
tuổi thở dài ra một hơi sau đó tiếp tục nói: “Họ đến đây tìm cô chủ nói
chuyện!”
“Vậy à!” Dante hơi kéo miệng lên sau đó khoanh tay trước ngực ra vẻ trầm tư.
Kế tới hắn lắc lắc đầu sau đó xoay người đi vào trong nhà của mình. Thực sự
thì Dante cũng không quá để ý đến mấy người giống như họ. Bởi vì bây giờ hắn
đã nắm giữ được Phi Lôi Thần Thuật, đám người này muốn giết hắn vô cùng khó.
Chỉ cần bộc lộ sát ý trong vòng mấy chục dặm hắn có thể cảm nhận được thấy thế
nên hắn muốn chạy trời cũng không giữ được. Đến lúc hắn trưởng thành thì kết
quả sẽ ngược lại, tính cách Dante có chút thù dai.
Dante trở về trong căn nhà đi ngang qua phòng khách thì lúc này thấy được
khuôn mặt của Tsunade đang tỏ ra khó chịu. Nàng lúc này mặc một thân y phục
kimono bình thường. Tuy nhiên thừ không bình thường nhất chính là trong tay
nàng mấy chén rượu. Nàng đang nốc mấy chén rượu đồng thời bực mình quát mắng:
“Mấy lão bất tử khốn kiếp! Mấy cửa hàng đó là cha mẹ ta để cho ta liên quan gì
đến mấy lão. Chết tiệt, già mà không biết tự trọng liêm sỉ...” Vừa nói thì
nàng đưa chái rượu lên uống ừng ực.
“Vợ yêu, em có chuyện gì à!?” Một âm thanh mang thẻo vẻ quan tâm phát ra từ
phía xa. Đôi mắt màu nâu xinh đẹp đảo qua thì thấy được một thân ảnh nhỏ bé
đáng yêu, tóc bạc bước vào bên trong phòng. Giọng nói ôn nhu từ thân ảnh nhỏ
bé này phát ra: “Bà xã này, uống rượu nhiều không tốt cho sức khoẻ đâu.”
“Anh đã trở về rồi à!? Nhiệm vụ đã làm xong rồi sao?” Hai má Tsunade hơi đỏ
hồng hơi ngà ngà say đáp lại.
“Ừ!” Dante đi đến ngồi xuống bên bàn sau đó vươn tay bốc lấy một chút đồ nhắm
dễ ăn, hắn vừa ăn mở miệng nói: “Ông đệ tam thật sự là... em biết đấy! Ông ấy
chả cho anh nghỉ chút nào cả. Trong mấy ngày nay anh đi làm nhiệm vụ tiêu diệt
không đến bảy nhiệm vụ rồi. Em phải biết chạy qua chạy lại mệt như thế nào
chứ? Chỉ trong ba ngày thôi đấy!”
Tsunade nhàn nhạt đáp lại: “Không có cách nào! Bây giờ thôn đang thiếu nhân
thủ. Tốc độ Phi Lôi Thần Thuật rất nhanh.” Nàng còn chưa có nói hết thì âm
thanh đã vang lên.Tiếng chuông cửa bắt đầu vang vọng trong nhà.
“Ai thế nhỉ?” Đôi mắt Dante hơi nheo lại. Lúc này hắn để ý đến hình như màu
đôi mắt Tsunade hơi thay đổi. Bởi vì mải nói chuyện, hắn quên không hỏi
Tsunade vấn đề này.
Bàn tay Tsunade đặt trai rượu xuống sau đó thở dài ra một hơi: “Chắc lại là
người hệ thống y thuật đến đây tìm em. Thật sự là...” Nói xong thì Tsunade vội
vã đứng dấy sau đó trực tiếp đi ra phía ngoài của căn phòng.
Ootsutsuki Dante lắc lắc đầu của mình. Hắn trực tiếp trốn trong nhà. Thực sự
thì hắn đã làm xong nhiệm vụ nhưng không có đi phòng làm việc Hokage báo cáo
mà trực tiếp lướt qua mấy quán ăn ăn một bữa sau đó về nhà. Hắn sợ mình báo
nhiệm vụ hoàn thành với Hokage đệ tam xong thì bản thân mình sẽ phải đi làm
thêm nhiệm vụ khác. Phải biết tốc độ làm việc cùng hiệu quả của Dante không
kém một Jounịn chút nào cả.
“Hả!” Dante đột nhiên cảm giác được chakra Tsunade bộc phát xúc động có chút
mãnh liệt. Tuy nhiên trong chakra Tsunade, Dante lại cảm giác được một thứ gì
đó âm lãnh. Dante vội vã sử dụng Phi Lôi Thân Thuật trực tiếp dịch chuyển tới
bên cạnh Tsunade.
Người nữ nhân trung tuổi Hana đứng ở bên cạnh Tsunade, nàng không có mở miệng
nói chuyện mà chỉ đứng một bên. Khuôn mặt Hana mang theo buồn bã và sự thông
cảm khi nhìn về phía Tsunade. Nàng chỉ hơi thở dài ra một hơi.
Dante xuất hiện đột ngột bên cạnh nàng khiến cho nàng giật mình một chút nhưng
ngay sau đó Hana hiểu được Dante có Phi Lôi Thần Thuật. Lúc này, nàng nhìn về
phía Tsunade thấy được Tsunade hơi cúi đầu một chút thì nàng thở dài ra một
hơi. Nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía Dante sau đó xoay người rời đi. Nàng cho
rằng ở thời điểm này người an ủi Tsunade tốt nhất có lẽ là chồng nàng.
“Phù!” Dante thở ra một hơi. Bây giờ hắn thấy được Tsunade cầm lấy một tờ giấy
trắng thì thở ra một hơi xem ra không có chuyện gì xảy ra với Tsunade. Đặc
biệt khi mà Hana nhìn hắn sau đó cho hắn một ánh mắt gì đó rời đi thì Dante
mới thở ra một hơi. Hắn yên lặng cũng không có lên tiếng. Hắn muốn biết đến
tột cùng là chuyện gì xảy ra. Đôi mắt hắn bắt đầu quan sát dòng chữ trên tấm
giấy.
“Giấy báo tử, Jounin: Uzumaki Maeko...” Đọc mấy dòng thì Dante có chút giật
mình kinh hãi trong lòng. Hắn không nghĩ được người như Maeko lại chết. Phải
biết dù Dante chưa dò xét ra thực lực của Maeko nhưng dựa vào lượng chakra cao
doạ người lại thêm sharingan ba câu ngọc, Maeko tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều
so với hắn biết. Sợ rằng so với Tsunade còn mạnh hơn, người như vậy mà có thể
chết trên chiến trường. Đối với Tsunade lên chiến trường càng khiến cho Dante
lo lắng.
Khi nước mắt lã trã rơi trên tấm giấy trắng, đôi mắt Tsunade biến đổi. Bất
chợt, đôi mắt Tsunade dưng dưng nước mắt, ba câu ngọc xuất hiện trong mắt của
nàng. Ba câu ngọc xoay nhanh sau đó từ từ sát nhập vào gần với nhau. Dante
thấy được nàng từ từ nhắm mắt lại. Ngay khi nàng mở mắt ra thì một đồ án hình
hoa tuyệt đẹp với những viền đen huyền ảo xuất hiện trong mắt Dante. Đối với
đôi mắt này thì Dante kinh hãi, hắn nói thầm trong lòng: “Chẳng lẽ là
Mangekyou Sharingan?”