Người đăng: dantelucifer
Trời trở về chiều, mưa bắt đầu rơi mạnh hơn và gấp rút hơn giống như chính tâm
tình của người thiếu nữ đang chạy dưới mưa lúc này. Thân ảnh gấp gáp đang
xuyên thấu qua màn mưa lạnh lẽo. Lúc này, trái tim nàng giống như đang thắt
lại như có hàng ngàn hàng vạn mũi kim đâm xuyên thấu khiến cho nàng rỉ máu. Nó
giống như những mũi dao sắc nhọn đem trái tim nàng cắt thành từng mảnh nhỏ.
Không biết bởi vì trời mưa còn là vì thứ gì khác... Đôi mắt thiếu nữ trở nên
ửng đỏ, từng giọt nước trong suốt theo khoé mắt nàng chạy xuống phía dưới. Hơi
thở nàng trở nên ngưng trọng và dồn dập. Mỗi tiếng hít thở đều khiến cho nàng
cảm giác vô cùng nặng nề.
Thông qua việc ở gần Tsunade, Dante cảm nhận được tâm tình vô cùng nặng nề của
Tsunade. Dường như Tsunade biết rằng đây là sự thật nên muốn trốn tránh hiện
thực. Hắn cảm giác được Tsunade đau lòng nên lòng Dante như thắt lại. Chạy
song song với Tsunade, Dante cảm nhận được ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng của
nàng. Hắn muốn giúp nàng. Giống như Dante làm ra quyết định gì đó thì bàn tay
hắn nắm chặt lại, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn hẳn.
Hai người đi rất nhanh, chỉ một lúc họ đến một căn nhà có kiến trúc bằng gỗ cổ
kính. Cánh cửa được tạo ra bằng những tấm gỗ. Một người thanh niên đang đứng ở
dưới mưa phát ra từng tiếng thở dài. Người thanh niên này mặc một chiếc áo
khoác màu trắng dài tới bắp đùi có viền áo màu xanh cùng với một chiếc áo lưới
ở bên trong. Đuôi áo và đuôi hai ống tay áo có viền lửa màu đỏ. Ở giưa hông có
buộc một chiếc thắt lưng màu xám. Hắn đi một chiếc dép xăng đan và một chiếc
quần dài. Mái tóc màu trắng nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Thấy được hai người
chạy tới thì người thanh niên tóc trắng chỉ thở dài ra một hơi.
Một người nam nhân khác đang từ ở phía trong đi ra. Mái tóc của hắn có màu đen
nhánh với làn da trắng bệch và đôi mắt giống như mắt rắn. Hắn mặc một chiếc áo
lưới ở bên trong và một chiếc kimono màu đen viền trắng ở bên ngoài. Bước đi
của hắn vô cùng thong thả nhưng vẻ mặt của hắn lại tỏ ra nặng nề và mang theo
một chút thất vọng.
Cả người Tsunade ướt sũng và hơi thở gấp gáp khi mà đứng trước hai người. Ánh
mắt mở to tròn nhìn vào phía bên trong. Lúc này trong hành lang tối đặt ở phía
xa một chiếc giường nhỏ. Mặc dù ánh sáng yếu ớt nhưng vẫn có thể thấy được
chiếc giường màu trắng đang được phủ khăn ở trên đó.
Tsunade bước đi chầm chậm và nặng nề. Từng giọt mưa từ góc áo và quần của nàng
nhỏ tí tách lên sàn nhà. Khi mà Tsunade đi vài bước thì một bàn tay rắn chắc
nắm lại vai nàng. Nàng hơi giật mình sau đó quay ra nhìn về phía bên mình thấy
được người thanh niên tóc trắng mở miệng với giọng nói ôn nhu: “Tốt hơn cô
đừng vào đó!”
Vậy mà âm thanh lạnh lẽo lại phát ra từ bức tường, không biết lúc nào thì
người thanh niên da trắng đã tựa vào tường với khuôn mặt lạnh lùng cùng với
giọng nói bất cần đời: “Để cô ấy đi, cô ấy cũng không nhận ra được em trai
mình đâu!”
“Im đi, Orochimaru!” Âm thanh bực tức từ miệng Jiraiya phát ra, bàn tay hắn
trong lúc này đã nắm chặt lại, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn về phía Orochimaru.
Vẻ mặt Orochimaru trở nên thản nhiên không thấy sự uy hiếp từ Jiraiya, bàn tay
đưa vào ngực sờ sờ giống như rút ra thứ gì đó. Âm thanh khàn khàn tiếp tục từ
miệng hắn phát ra: “Chiến tranh luôn luôn là như vậy! Mọi ninja đều chịu như
thế... Làm gì có cứu thương trên chiến trường... Trẻ con đứa nào cũng vậy. Mới
hôm trước còn tíu tít vui mừng nhận được quà sinh nhật!” Chiếu dây chuyền lơ
lửng trong bàn tay
Thấy được chiếc dây chuyền trong bàn tay của Orochimaru thì Tsunade cảm giác
được thế giới như sụp đổ. Nàng lập tức quỵ xuống, hai bàn tay của nàng đưa lên
ôm lấy mặt của mình. Từng tiếc khóc thút thít từ đôi mắt của nàng phát ra. Hai
người Orochimaru chỉ thấy được Dante ôm Tsunade vào trong lòng. Dường như đôi
tay thằng bé vỗ về muốn an ủi Tsunade.
Lúc này, không khí bắt đầu trở nên ngưng trọng. Một lúc sau thì Orochimaru và
Jiraiya đều rời đi. Orochimaru đưa một chiếc dây chuyền về phía Dante. Bàn tay
hắn đưa ra trực tiếp cầm lấy chiếc dây chuyền sau đó tạm thời đút nó vào trong
ngực của mình.
Thấy được hai người Orochimaru và Jiraiya đã đi khá xa mà Tsunade vẫn còn khóc
thút thít, lòng Dante cảm giác như đau nhói như thắt lại. Hắn không bao giờ hy
vọng Tsunade bị thương tổn chút nào. Tuy nhiên cái chết của em trai nàng là cú
sốc quá lớn với nàng. Hắn cũng hiểu cảm giác khi mà mất đi người thân là như
thế nào. Cảm giác này giống như là hắn đã mất đi cha hắn vậy. Nếu không phải
bởi vì hắn tìm được ra con đường mình phải đi, hắn có lẽ cũng sẽ ngã quỵ.
Một bàn tay nhỏ bé nâng lên chiếc cằm của Tsunade. Khuôn mặt ướt đẫm tràn đầy
nước mắt xuất hiện trong đôi mắt nhỏ bé. Đôi mắt màu nâu xinh đẹp mở to tròn
nhìn về phía khuôn mặt non nớt nhỏ bé này. Bất chợt, đôi môi nhỏ nhắn kia trực
tiếp hôn lên đôi môi đỏ hồng khiến cho đôi mắt màu nâu xinh đẹp mở to tròn ra
và mang theo vài phần kinh ngạc.
Điều mà Dante cố gắng làm lúc này là khiến cho Tsunade cảm giác được an tâm và
thoả mái. Hắn hy vọng nàng sớm trở nên bình tĩnh và nghe được lời nói của hắn.
Thế nên Dante hôn lên môi Tsunade một nụ hôn rất sâu khiến cho Tsunade cảm
giác có chút thoả mái và đôi mắt hơi nhắm lại. Lúc này, cảm giác mê hồn từ đôi
môi Dante khiến cho nàng tạm thời quên đi nỗi đau đớn.
“Hô...”
Nụ hôn khá sâu kết thúc bởi một tiếng hít thở dài của hai người. Bởi vì hôn
quá sâu và lâu khiến cho hai người có chút thiếu dưỡng khí. Đôi mắt Dante nhìn
chăm chú khuôn mặt xinh đẹp hồng hào của Tsunade. Âm thanh Dante trở nên ôn
nhu nói: “Xem ra em đã bình tĩnh hơn một chút. Nhìn em đau lòng như vậy, anh
cũng thật sự đau lòng. Thế nên anh sẽ nói cho em biết một bí mật nhưng không
phải là ở đây được chứ?” Vừa nói hắn nhẹ nhàng kề vào tai Tsunade nói nhỏ vài
câu.
Sau khi hắn rời tai Tsunade ra thì con mắt của Tsunade mở to tròn nhìn về phía
Dante. Dante mỉm cười một chút ngạo mạn sau đó bước về phía trong. Bộ dạng của
hắn lúc này vô cùng tự tin nhìn về phía Tsunade nói ra: “Tsunade, bây giờ
chúng ta cần làm là nhận thằng nhóc trở lại đi. Anh biết em cũng không hy vọng
thằng nhóc ở đây đúng không!”
Bước chân của hắn đi về phía bên trong nhưng ở trong toà nhà này thì cảm giác
lạnh lẽo khiến cho Dante sởn cả gai ốc. Hắn vội vã quay ra nhìn về phía
Tsunade thấy được Tsunade vẫn còn quỳ ở trên sàn, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Dante vội vã hô lên,vẻ mặt thúc dục: “Tsunade, em vào đây với anh không?”
“A” Vẻ mặt Tsunade giật mình tỉnh dậy. Lúc này, khuôn mặt nàng trở nên khí sắc
đầy vui vẻ. Nàng vội vã chạy thẳng về phía bên trong cùng với Dante. Thấy được
bóng dáng của Tsunade thì Dante mới thở phào một hơi. Hắn cảm giác được có
chút an toàn hơn.
Dáng vẻ Tsunade đã không còn u buồnm thất vọng mà mang theo chút sức sống.
Nàng cảm giác được bản thân mình có chút hy vọng. Thế nên khi nàng nhìn thấy
thảm trạng của em trai nàng, Tsunade cũng cảm giác có chút sốc nhưng nàng
nhanh chóng thích ứng lại.
Ánh mắt Dante nhìn thấy bộ dạng không giống người của Nawaki thì hắn hít một
hơi thật sâu đồng thời cảm giác bụng nôn nao. Một cảm giác ớn lạnh lan tràn
toàn thân hắn. Tuy nhiên Tsunade rất nhanh đã động thủ. Nàng không hổ là y
thuật cao nhất của nàng Lá. Thân thể Nawaki đang được Tsunade ghép lại một
cách đầy đủ và chính xác.
Ở một nơi khác trong làng Lá...
Một nơi âm u và lạnh lẽo, những chiếc đèn le lói không thể nào mang cho nơi
này sự ấm áp. Một người nam nhân độ tuổi trung tuổi đội một chiếc mũ có chữ
Hoả to tướng và mặc áo bào trắng đang bước vào phía bên trong. Đứng trước một
căn phòng thì người nam nhân này cũng trực tiếp đi về phía trong mà không ngần
ngại gì.
“Ồ, Hiruzen, không nghĩ tới ông lại đi tới phần Gốc của tôi!?” Một âm thanh
già nua mang theo một chút giễu cợt vang lên. Ở trong bóng tối, tiếng bước
chân rất nhỏ vang lên. Thân hình một người nam nhân có độ tuổi ngang với
Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen bước ra. Điểm đáng chú ý là trên khuôn mặt gầy
gò của người nam nhân này thì có một vết sẹo hình chữ X ở cằm.
“Nawaki, thằng bé chết rồi!” Âm thanh Hokage đệ tam bình thản nhưng trong
giọng nói mang theo sát cơ: “Ông biết tin này chưa, Danzou?”
“Ồ thằng nhóc chết rồi sao?” Âm thanh bình thản giống như nước từ miệng
Shimura Danzou phát ra. Bàn tay hắn để thóng thoài và dáng vẻ tràn đầy coi
thường: “Chiến sự ngày một vội vàng. Trẻ con đứa nào trả như vậy. Ở chiến
trường không có cứu thương chỉ một chút thương tích nhỏ cũng có thể nguy hiểm
đến tính mạng. Tôi cũng chẳng lạ gì nếu như thằng bé hy sinh đâu. Dù sao cũng
không phải chỉ có nó là trẻ con mới phải lên chiến trường.”
Ánh mắt Hokage đệ tam biến thành sắc bén khi mà thẩm thị Shimura Danzou. Tuy
nhiên Hokage đệ tam quả thực nhìn không ra Shimura Danzou có bất cứ biểu hiện
khác thường nào. Đôi môi tái nhợt Hokage đệ tam hơi mấp máy: “Vậy ông thực sự
không biết lý do vì sao mà thằng bé bị giết sao?”
“Tôi và ông đều hiểu rõ mà, Hiruzen. Mạng sống của một ninja khá là rẻ trong
chiến tranh. Họ có thể hy sinh bất cứ lúc nào và ở đâu.” Shimura Danzou nói
với giọng lạnh nhạt: “Chẳng lẽ ông nghi ngờ tôi liên quan trong cái chết của
thằng bé sao?”
“Không!” Hokage Đệ Tam lắc lắc đầu mở miệng đáp lại: “Trong phần thu tập tình
báo thì không có ai giỏi hơn phần Gốc của ông cả. Thế nên tôi cho rằng cái
chết của Nawaki, hẳn ông sẽ biết gì đó. Thế nên ta mới đến nơi này hỏi ông.”
Vừa nói đến đây thì Hokage đệ tam nheo mắt nhìn về phía Danzou hỏi lại: “Ông
thực sự không biết gì về cái chết của Nawaki sao?”
“Ta nói mình không liên quan đến cái chết của thằng nhóc, ông tin sao!?” Trước
thái độ bức người của Hokage đệ tam, Shimura Danzou nói với giọng lạnh nhạt.
Đồng thời ánh mắt sắc bén đều không yếu thế chút nào khi nhìn về phía Hokage
đệ tam.
Trước thái độ kiên quyết của Shimura Danzou, Hokage đệ không thể làm gì khác
hơn là thở dài ra một hơi. Khuôn mặt Đệ Tam trở nên hoà hoãn hơn: “Được rồi ta
tin tưởng ông lần này!”
Shimura Danzou có chút khó chịu nói: ”Nếu ông không có việc gì có thể rời đi
nơi này!”
Hokage đệ tam nghe được lời đuổi khách trực tiếp như vậy thì cũng không có làm
khó Shimura Danzou: “Vậy được rồi, ta hy vọng là như thế. Nếu như có tin tức
gì liên quan với cái chết của Nawaki. Ta hy vọng ta là người đầu tiên nhận
được những tin tức này!” Nói xong thì Hokage đệ tam xoay người rời đi để lại
Shimura Danzou lẳng lặng trong phòng tối.
Ánh mắt Shimura Danzou nheo lại khi nhìn về phía Hokage đệ tam, trong lòng
Shimura Danzou có chút buồn phiền. Nếu như bản thân hắn là Hokage đệ tam thì
mọi việc đã khác mà không phải như thế này. Hắn quả thực muốn ra tay với Senju
Nawaki, dù sao thằng nhóc là cháu Hokage đệ nhất, người có huyết mạch trực hệ
với Senju Hashirama. Nếu như bắt được thằng nhóc có lẽ Danzou có thể nghiên
cứu thành công ra Mộc Độn nhưng không có nếu như. Hắn chưa kịp ra tay thì
Nawaki đã qua đời.
Trời trở nên tối hơn, Dante có chút bực bội. Ngay khi trở về nhà thì Tsunade
liên tục muốn thúc giục hắn. Hắn khuyên giải mãi mới khiến cho Tsunade cùng đi
tắm với hắn. Dù sao thì nàng đã ướt đẫm nước mưa, hắn rất sợ nàng bị cảm lạnh.
Hơn nữa, buổi trưa thì hai người ăn rất vội vàng. Cơm tối còn chưa được ăn đã
phải chạy vội tới nhà xác.
Việc đầu tiên tắm xong nước nóng là Tsunade mặc một chiếc áo khoác lông màu
trắng sau đó trực tiếp lôi kéo Dante về phòng ngủ. Bộ dạng này khiến cho người
khác lầm tưởng rằng hai vợ chồng rất ân ái đây. Tất nhiên Dante cảm giác khóc
không ra nước mắt. Cơm ăn vội vàng giờ đến tắm cũng bị giục. Vừa ra khỏi phòng
tắm đã bị vợ kéo vào phòng ngủ...
Rầm!
Cánh cửa trực tiếp bị đóng lại, Dante bị Tsunade kéo tay vào trong phòng. Lúc
này trong phòng không có bất cứ ai. Hai hàm răng Tsunade khẽ cắn lại và nhìn
về phía Dante với ánh mắt đầy chờ mong: “Nói! Mau nói cho em biết, làm thế nào
để sống lại Nawaki!”