Người đăng: dantelucifer
Khi mà Dante tỉnh dậy vào ngày thứ hai thì hắn phát hiện được mình đang ở bên
trong bệnh viện. Thật may mắn có một vài người đến thăm Dante. Trong đám người
này có cả Hokage đệ tam cùng với Shimura Danzou. Điều mà Dante cảm giác được
vui mừng nhất chính là hắn có thời gian cả ngày bên cạnh Tsunade.
Trong căn phòng nhỏ có với ga trải rường trắng tinh, một đám người bu trung
quanh cậu bé. Căn phòng được thiết kế rộng rãi với nhiều giường bệnh. Ở trung
quanh cũng có khá nhiều bệnh nhân chứ không phải chỉ mình Dante. Những song
cửa sổ đều được dùng những tấm kính sạch và trong suốt. Ánh sáng xuyên thấu
quá khung cửa kính khiến cho cả phòng trở nên thoáng mát và sạch sẽ. Điều này
cũng để cho người bệnh có cảm giác thoải mái hơn. Một vài lọ hoa xinh đẹp
khiến cho phòng bệnh tràn đầy sức sống.
Ngồi ở trên giường, Dante đang nói chuyện với người nam nhân có mài tóc xám
đầu đội mũ có chữ Hoả to tướng và mặc thân áo bào trắng. Hắn đem toàn bộ diễn
biến của cuộc chiến đấu nói ra khá rõ từ bắt đầu cho đến khi kết thúc như thế
nào. Càng nghe được cuộc chiến đấu của Dante thì mọi người lại càng kinh hãi.
Bàn tay già nua nhăn nheo hơi chắp lại sau lưng, ánh mắt Hokage đệ tam đã trở
nên âm trầm và lạnh lung. Đôi môi tái nhợt của Hokage đệ tam hơi mấp máy, hắn
dường như muốn nói gì đó thì bất chợt người nam nhân có vết sẹo hình chữ X ở
cằm cướp lời nói: “Byakugan, một người trong đó lại có được Byakugan. Chuyện
này lại có liên quan tới gia tộc Hyuuga!?”
“Lại là đám người Hyuuga đó!? Thật là đáng chết mà!” Hai bàn tay Tsunade nắm
lại, trên trán nàng hiển hiện cả gân xanh. Vẻ mặt nàng dường như rất tức giận.
Jiraiya thì hai tay ôm ngực, hắn mở miệng bình tĩnh khuyên giải Tsunade:
“Chuyện này cần phải tra rõ, Tsunade. Chúng ta không thể võng đoán như vậy!”
“Còn phải đoán sao?” Bàn tay Tsunade đưa lên trực tiếp đập vào bàn khiến cho
âm thanh vang lên ầm ầm khiến cho đám người ở đây giật mình. Tsunade cắn đôi
hàm răng trắng lại, âm thanh nho nhỏ từ hàm răng nàng phát ra. Hai tay nàng
chống nạnh, ánh mắt biến thành lạnh lẽo khi nhìn về phía Jiraiya kèm theo
giọng nói của nàng mang theo khó chịu: “Jiraiya, anh phải biết Byakugan được
cái đám mắt trắng ấy bảo vệ như thế nào! Ngoại trừ Byakugan của dòng chính,
không ai có thể cướp đi Byakugan của gia tộc Hyuuga. Jiraiya, vậy anh nói xem
Byakugan là từ đâu tới!?”
Vẻ mặt Hokage đệ tam biến thành âm trầm như nước, hắn nhìn về phía Dante mang
theo vài phần áy náy. Ngay sau đó hắn hít một hơi thật sâu rồi mở miệng lên
tiếng hỏi: “Dante, cháu có chắc con mắt dấu sau mặt nạ là Byakugan hay không?”
“Tuyệt đối không sai!” Ootsutsuki Dante bình thản trả lời. Hắn hít một hơi sau
đó mở miệng đáp lại: “Cháu không có nhìn lầm. Loại chakra đặc định đó có thể
phân biệt được một cách dễ dàng. Hơn nữa…” Dante hơi trầm ngâm một chút sau đó
thở ra một hơi rồi mới đưa ngón tay chỉ về phía mắt của mình rồi nói: “Ánh mắt
của cháu khác với bình thường. Không biết nó có giống Byakugan không nữa. Ừm…
Nói dễ hiểu thì nó có thể nhìn xuyên qua vật phẩm từ cạn đến nông. Nói đúng
hơn là chúng có thể nhìn xuyên qua mức độ nào tuỳ vào mức điều chỉnh của cháu.
Cháu có thể thấy rõ Byakugan ẩn sâu dưới mặt nạ.”
Vừa nói đến đây thì Dante sực nhớ đến điều gì đó thì đột nhiên lên tiếng nói:
“Đúng rồi, mọi người ở đây, ai có giấy bút. Cháu nhớ rõ được khuôn mặt của họ,
nếu như cần thiết cháu sẽ vẽ ra khuôn mặt của họ.”
Hokage đệ tam nhìn về phía một người trong đó thì một người gật đầu một cái.
Hắn lấy ra một tấm giấy tờ đang ghi chép đưa cho Dante. Khuôn mặt Dante xuất
hiện nụ cười nhẹ nhàng đồng thời gật đầu một cái. Thực sự hắn dám chắc có chín
phần là người gia tộc Hyuuga, hắn muốn dùng việc mình vẽ ra khuôn mặt để cho
mấy người Hokage đệ tam có thể truy tìm hung thủ. Nói đúng hơn thì Dante cũng
thử dò xét xem Hokage đệ tam đối với việc này sẽ xử lý như thế nào!
Bàn tay Dante cầm lấy trong tay giấy bút sau đó hắn hơi nhắm mắt lại hồi tưởng
lại những khuôn mặt. Khi hắn mở mắt ra thì đôi mắt đã biến thành màu đỏ và hơi
phát sáng. Tuy nhiên khi mở mắt ra kiểu này thì việc sử dụng chakra khiến cho
Dante cảm giác bản thân mình có chút đau. Cơn đau từ xương ngực truyền lên
khiến cho hắn không khỏi nhăn mày lại một cái. Sau khi hít một hơi khí lạnh
vào trong phổi thì Dante mới bắt đầu động bút.
Mặc dù kỹ thuật vẽ của Dante hoàn toàn là vô cùng tồi, tồi đến mức muốn hắn vẽ
một bông hoa thì hoa cũng chẳng giống hoa mà giống cái gì đó thì hơn. Tuy
nhiên nếu như hắn sử dụng đôi mắt của mình thì hoàn toàn có thể sao chép giống
y như thật. Đây là năng lực do nhãn lực hắn mang lại mà không phải tài năng
hội hoạ của hắn.
Orochimaru khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt hơi nheo lại chăm chú quan sát
Dante. Mặc dù mặt ngoài Orochimaru tỏ ra bình thường nhưng trong lòng đã dậy
lên sóng nhỏ. Hắn âm thầm ngẫm nghĩ: “Không những có khả năng sao chép của
Sharingan mà còn có khả năng nhìn xuyên thấu giống Byakugan sao? Ngay cả
Byakugan cũng chỉ có thể nhìn xuyên thấu như tia X quang mà không có cách nào
nhìn xuyên mặt nạ giống như thằng nhóc. Đôi mắt của hắn là tổng hợp của
Byakugan và Sharingan, không phải nói là vượt trội hơn hẳn Byakugan và
Sharingan. Không biết đôi mắt này có thể tiến hoá lên giống như Sharingan hay
không đây?”
Đối với Dante, Orochimaru càng ngày càng tò mò, hắn rất muốn biết cực hạn của
Dante là ở chỗ nào. Vừa rồi, Orochimaru xem qua bệnh án của Dante thì hắn thấy
được mặc dù Dante bị thương không nặng nhưng khả năng khôi phục của Dante
khiến cho Orochimaru có chút kinh ngạc. Loại khôi phục này, Orochimaru thì
Orochimaru chưa từng thấy qua. Ngay cả thể chất giống như Tsunade cũng không
có tốc độ khôi phục kinh khủng như thế. Có lẽ loại thể chất này chỉ có Hokage
đệ nhất có thể có.
Một lúc thì Dante đã đem toàn bộ hình vẽ xong đưa cho Hokage đệ tam. Bàn tay
Hokage đệ tam lập tức đưa ra nhận lấy, đồng thời ánh mắt Hokage đệ tam cũng
trở nên âm trầm sau khi xem vài tấm hình. Mấy tấm hình này thì Hokage đệ tam
có vài phần quen thuộc. Nếu như Hokage đệ tam nhớ không nhầm thì…
Sau khi Hokage đệ tam xem xong thì chuyển tập ảnh do Dante vẽ ra đưa cho một
nhân viên ở bên cạnh hắn. Lúc này, hắn nhìn về phía Dante rồi nở nụ cười giống
như mặt trời ấm áp và nói với giọng vô cùng ôn nhu khi an ủi Dante: “Dante,
cháu cứ yên tâm giao chuyện này cho chúng ta. Chúng ta sẽ tìm ra kẻ nào đã gây
tổn thương cho cháu. Trong thời gian đó, cháu cứ yên tâm ở lại bệnh viện. Yên
tâm đi! Sẽ không có bất cứ người nào có thể động cháu trong lúc này. Ta đảm
bảo nơi này hết sức an toàn thế nên cháu hãy cứ yên tâm nghỉ ngơi đi nhé. Ta
sẽ để người bảo hộ cho cháu nên cháu hoàn toàn không cần lo lắng gì!”
Khoé miệng Dante liên tục co giật, nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười
nhẹ nhàng: “Vâng cảm ơn ngài Đệ Tam!” Tuy nhiên trong lòng Dante thì thở dài
ra một hơi: “Thật sự an toàn sao? Không phải là hôm trước có người bảo hộ sao?
Người bảo vệ gì mà mới có mấy phút đã bị người ta đánh chết rồi! Liệu ở bệnh
viện này có an toàn không đây?”
Hokage đệ tam sau khi hỏi Dante hết cái này đến cái khác, cuối cùng thì hắn
cũng chịu rời khỏi căn phòng này.
Kẹt! Cánh cửa trắng nhẹ nhàng đóng lại.
Shimura Danzou nhìn về phía Hokage đệ tam đồng thời đi song hành với Hokage đệ
tam. Bàn tay Danzou để thõng thoài vẻ mặt bình thản như không có gì nhưng
giọng nói âm trầm phát ra: “Xem ra có không ít người muốn thằng nhóc này chết.
Hiruzen, ông định làm gì!?”
Vẻ mặt Hokage đệ tam đã biến thành âm trầm rồi mở miệng đáp lại: “Hiện giờ
tình hình chiến tranh không quá khả quan. Không nghĩ tới ngoài gia tộc Hyuuga
cũng có gia tộc Senju có tham gia vào. Việc này thật khó xử lý. Thật may là
thằng nhóc đã học được Phi Lôi Thần Thuật, như vậy tôi cũng bớt lo hơn!”
Nghĩ đến một thằng nhóc có thể học được Phi Lôi Thần Thuật trong ba ngày thì
Shimura Danzou có phần kinh ngạc nhưng cũng không kinh ngạc nhiều. Loại nhẫn
thuật này nói dễ thì dễ nói khó thì khó. Ngoài Hokage đệ nhị ra thì đến bây
giờ chưa có người học được chiêu thức này. Đến nay thì cũng chỉ có Hokage đệ
nhị có thể sử dụng thế nên nó mới quan trọng như vậy đối với làng Lá. Hiện giờ
Dante là người thứ hai học được. Người học được Phi Lôi Thần Thuật chính là
lập vu bất bại, không có cách nào chiến thắng. Chỉ cần đánh không lại thì lập
tức sẽ bỏ trốn, không ai có thể ngăn cản. Khác hẳn với nhẫn thuật khác là
người chọn nhẫn thuật nhưng Phi Lôi Thần Thuật lại là nhẫn thuật chọn người.
Càng nghĩ thì Shimura Danzou càng hứng thú, hắn mở miệng lên tiếng nói:
“Hokage đệ tam...” Đây là lần đầu tiên mà Shimura Danzou gọi Hokage đệ tam như
vậy khiến cho Hokage đệ tam nhíu mày lại. Lúc này Hokage đệ tam nghe Shimura
Danzou tiếp tục nói: “Đệ tam, chi bằng ông đem thằng nhóc cho tôi. Ở nơi đó nó
sẽ được bảo vệ một cách an toàn.”
“Chuyện này chúng ta đã bàn bạc rồi phải không Danzou!” Hokage đệ tam lắc lắc
đầu lập tức từ chối Shimura Danzou: “Đừng nhắc tới chuyện này nữa. Tôi sẽ
không giao thằng bé này cho ông đâu.” Nghe được lời này thì Shimura Danzou chỉ
hừ lạnh một tiếng, hắn muốn rời đi thì bị Hokage đệ tam mở lời giữ lại:
“Danzou, tôi có việc nhờ ông đây!?”
Hai hàng lông mày Shimura Danzou hơi nhíu này thì thấy được Hokage đệ tam cầm
lấy một tập giấy. Lúc này, hắn cầm tập tranh do Dante vẽ ra đưa cho Shimura
Danzou rồi nói: “Chiến tranh gấp gáp, tôi quả thực không có nhiều thời gian xử
lý những việc này. Thế nên việc này, tôi hy vọng ông có thể giúp tôi, Danzou!
Hà...” Nói đến đây thì Hokage đệ tam thở dài lại tiếp tục nói tiếp: “Cứ xảy ra
chiến tranh là các gia tộc đều không ngồi yên. Dù không muốn nhưng cũng nên
cảnh cáo họ một chút như vậy làng sẽ yên ổn hơn. Việc này chỉ có thể giao cho
Gốc đi làm!”
Bàn tay già nua cầm trong tay tập tranh thì khoé miệng Shimura Danzou liên tục
giật giật. Trong lòng Danzou khó chịu vô cùng phải biết được rằng việc này
cũng chẳng vẻ vang gì. Nhưng hắn không phụ thuộc những việc như thế này quả
thực chỉ thích hợp với công việc của Gốc. Nếu như hắn lợi dụng những tư liệu
này thì có lẽ có thể chèn ép các gia tộc. Dù gì thì Shimura Danzou đều cho
rằng việc bành trướng thực lực của các gia tộc đều sẽ trở thành mối uy hiếp
của làng, những việc như thế này cần phải diệt từ trong trứng nước.
“Cũng là thời điểm nên gõ cảnh cáo một chút!” Shimura Danzou cầm trong tay tập
tranh đồng thời đầu hắn hơi gật vài cái. Ánh mắt sắc bén của Shimura Danzou
nhìn về phía xa thấy được Hokage đệ tam đã đi khuất về phía xa thì Shimura
Dannzou mới đem tập giấy đút vào ngực của mình. Ánh mắt hắn nhìn về phía thuộc
hạ của mình sau đó mở miệng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Trong phòng bệnh, Dante đang hưởng thụ Senju Tsunade đang vì hắn mà gọt hoa
quả. Khoé miệng hắn hơi nhếch lên, một cảm giác hạnh phúc lan tràn trong tim
Dante. Đối mặt với sự ghen tức của một thiếu niên tóc nâu, Dante làm như không
thấy gì cả. Khoé miệng hắn hơi kéo lên đồng thời ánh mắt quan sát khung cảnh
thông qua khe cửa. Ánh sáng rực rỡ lúc này chuyến xuyên qua khe cửa khiến cho
cả căn phòng sáng rỡ. Bất kể thế nào, hắn hy vọng mình có thể bảo vệ được phần
quan tâm nay.
Khi hắn nhìn qua cửa sổ thì ánh mắt hắn thoáng biến thành màu đỏ, một câu ngọc
hiện lên màu vàng sau đó chúng nhanh chóng trở nên tối đi. Người bên cạnh
không có ai biết. Ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết. Điều mà hắn có
cảm giác là đôi mắt hồi truyền ra cảm giác ngưa ngứa nhưng sau đó cũng không
có cảm giác được gì khác nữa.