Người đăng: dantelucifer
“Chakra, chakra…” Âm thanh này liên tục được Dante kêu gọi trong lòng. Đáng
tiếc rằng khoảng thời gian này, hắn không có cách nào tạo ra một chút xíu
chakra để chống cự chứ đừng nói đến việc tránh hết những nhẫn thuật này.
Ánh mắt đám người đeo mặt nạ nhìn về phía Dante đang bị bao phủ trong một đám
nhẫn thuật thì trong ánh mắt đám người dâng lên một cảm giác sảng khoái và vui
vẻ. Tất nhiên đám người này tuyệt đối sẽ không dừng lại cho đến khi họ xác
nhận được Dante tử vong. Hàng loạt đôi mắt của bọn họ chờ đợi nhẫn thuật đánh
lên cơ thể Dante và xác nhận rằng Dante đã chết. Khi họ thấy được nhẫn thuật
đánh lên người Dante thì họ càng trở nên vui mừng hơn.
Oanh!
Cả đám nhẫn thuật bao gồm nước, lôi, lửa… đánh thẳng làm ra một tiếng nổ lớn.
Rõ ràng lửa nước khắc nhau nhưng các loại nhẫn thuật lại phối hợp với nhau
hoàn hảo. Đám người này phối hợp khá là hoàn hảo và nhuần nhuyễn giống như họ
không phải phối hợp lần đầu tiên. Dường như đám người này là một tổ đội và có
chuẩn bị mà đến.
Tiếng nổ kéo dài mấy chục giây kèm theo nước và đất bùn chảy lênh láng, khói
mù mịt khắp nơi, một lúc sau thì mọi thứ mới hết. Tuy nhiên khi mà đám người
nhìn thì mới thấy được thân ảnh Dante đã biến mất đằng nào. Một người trong đó
lên tiếng hỏi: “Người đâu!?”, mấy người khác cũng chăm chú nhìn xung quanh để
xem thân ảnh Dante đã ở đâu.
Tên đeo mặt nạ chột mắt thì thấy được tất cả đám người đều nhìn về phía mình
giống như đang hỏi thăm. Người đeo mặt nạ lập tức mở miệng lên tiếng:
“Byakugan không tìm được chakra của hắn…” Hai hàm răng người đeo mặt nạ hơi
cắn nhẹ sau đó mở miệng với câu nói mà chính hắn cũng không tin: “Chẳng lẽ hắn
đã trốn!?”
“Không thể nào!?” Một người trong đoàn người đeo mặt nạ trực tiếp hô lên. Hắn
lớn tiếng phản đối: “Chúng ta đã lập ra một kết giới. Thằng nhóc không thể nào
có thể trốn thoát. Có lẽ thằng nhóc chỉ trốn quanh đây thôi!”
Đầu người đeo mặt nạ chột mắt mở miệng nói: “Không thể nào, đứng trước
Byaukgan, không có gì có thể lẩn trốn.” Hai hàm răng hắn đột nhiên cắn lại rồi
mở miệng đáp lại: “Ở trong kết giới đều không có sự tồn tại của thằng. Thằng
nhóc, nó làm thế nào mà trốn đi chứ?” Tuy nhiên vừa nói xong câu này thì người
đeo mặt nạ chột đã giật mình.
Đám người đeo mặt nạ đều thấy được người đeo mặt nạ chột mắt giật mình thì một
người trong số họ lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Là bảo vệ làng Lá. Họ đã phát hiện được sự tồn tại của chúng ta. Đám người đó
đang đuổi về phía này, họ sẽ nhanh tới nơi này!” Tên nam nhân đeo mặt nạ chột
mắt trực tiếp đáp lại. Lúc này, ánh mắt hắn quay đầu nhìn về phía một người
nam nhân cao lớn rồi mở miệng hỏi: “Đội trưởng, chúng ta cần làm gì!?”
Dưới chiếc mặt nạ, hai hàm răng của người nam nhân cao lớn hơi cắn lại. Hắn
ngay lập tức mở miệng nói: “Rút lui kết giới sau đó nhanh chóng rời đi nơi
này!” Biết rõ đoàn người mình ở thêm cũng không được việc gì, không những
không được gì còn có nguy cơ ở lại chỗ này. Đoàn người bảo vệ làng Lá chưa vô
tích sự đến mức không kiềm chân được bọn họ một lúc. Chỉ cần một lúc cũng đủ
để đám người bọn hắn ăn khổ một lần. Thế nên người nam nhân làm đội trưởng của
nhóm vừa phất tay một cái thì kết giới màu đỏ đã lập tức rút lui sau đó đoàn
người trực tiếp hướng về phía vị trí cách xa làng Lá rời đi.
Sau khi đám người này vừa rời đi thì đột nhiên một đám người đeo mặt nạ tiến
về phía trước. Cả đám người đều dừng lại quan sát xung quanh. Một người nam
nhân có thân hình cao ráo với mái tóc màu trắng phất phơ đeo một chiếc mặt hồ
ly đi về phía vùng đất trống sau đó đưa tay cúi xuống phía dưới cầm lên một ít
đất. Khi mà ngón tay hắn chạm vào đất rồi xoa xoa vài cái thì ánh mắt của hắn
hơi nheo lại.
Ánh mắt người nam nhân tóc trắng này giống như một con ưng sắc bén, đôi mắt
đảo qua thấy được một chiếc phi tiêu có khắc ký hiệu kỳ lạ này thì ánh mắt
càng trở nên ngưng trọng. Vì trong ký ức của hắn nhớ được đã từng có người sử
dụng loại ấn ký tương tự này khi khắc lên đồ vật. Loại ấn ký này không phải là
phi lôi thần thuật là gì. Nơi này lại có người tập luyện Phi Lôi Thần Thuật,
chuyện này tuyệt đối không nhỏ chút nào.
Một nam nhân đang nhắm mắt cảm thụ đột nhiên mở mắt ra: “Đội trưởng, phía tây
khoảng hai mươi dặm, ta cảm nhận được chakra!”
“Đuổi!” Người nam nhân lập tức mở miệng nói với giọng vô cùng lạnh lùng đồng
thời hắn trực tiếp sử dụng thuật thuấn thân nhanh chóng rời đi!
Trong ngôi nhà lớn của gia tộc Senju ở làng Lá…
Một căn phòng khá sạch sẽ và rộng rãi, ánh sáng mờ ảo xuất hiện bắt nguồn từ
một thanh phi tiêu nằm ở trên bàn. Bất chợt không biết từ đâu một thân ảnh
trực tiếp xuất hiện trên bàn. Thân thể hắn từ không trung nện thẳng xuống cái
bàn. Mặc dù lực va đập không mạnh nhưng chúng cũng phát ra âm thanh trầm thấp
khá to.
Rầm!
Thân thể Dante trực tiếp va lên chiếc bàn làm cho hắn cảm giác đau điếng. Hắn
trực tiếp lăn trên bàn sau đó ngã phịch xuống đất. Khung cảnh xung quanh hắn
bắt đầu trở nên mờ ảo. Nếu không phải ảnh phân thân biến mất đem một chút
chakra truyền về thì Dante đã chết dưới một đám nhẫn thuật. Dựa theo bản năng,
Dante lựa chọn nơi cảm ứng xa nhất mà truyền tống. Bởi vì Dante cảm giác được
càng cách xa đám người này thì hắn càng có cơ hội sống sót.
Trong căn phòng sang trọng, hương trà bốc lên nghi ngút khiến đám người tâm
thần trở nên bình thản hơn. Người thanh niên có mái tóc màu trắng đang bộc lộ
ra khuôn mặt ủ rột. Hắn lên tiếng mở miệng nói: “Tsunade, cô suy nghĩ kỹ chưa?
Cô phải biết thằng nhóc bây giờ mới bao nhiêu tuổi đấy? So sánh tuổi thằng
nhóc, số tuổi của cô có thể làm mẹ của thằng nhóc. Đến khi thằng nhóc lớn lên
ta e sợ cô đã…” Vừa hơi ngập ngừng một chút thì người nam nhân tóc trắng tiếp
tục đưa tay ra hỏi, bộ dạng của hắn khá ân cần: “Cô thật không lo lắng cách
ngại về tuổi tác sao?”
Thật ra thì Tsunade muốn nói mình sẽ không e ngại tuổi tác với Jiraiya một cái
nhưng nàng không mở miệng được. Trước thái độ quan tâm của Jiraiya, Tsunade
không muốn nói dối. Từ trước đến nay, Tsunade đều biết rõ Jiraiya yêu thích
mình nhưng Tsunade lại không có cảm giác gì với Jiraiya. Nàng chỉ coi Jiraiya
như một người bạn thân. Cái gì ở Jiraiya cũng tốt chỉ có chút xấu ở chỗ hơi
háo sắc nhưng điều đó cũng không có vấn đề lắm với Tsunade bởi vì nàng biết
Jiraiya còn có rất nhiều điểm tốt. Dù Jiraiya không phải là người đàn ông hấp
dẫn nhưng chắc chắn là người đàn ông tốt đáng để phó thác nhưng nàng căn bản
không có cảm giác gì với Jiraiya ngoài tình cảm bạn bè ra.
Riêng về phần Dante, mặc dù nàng không phủ nhận nàng có cách ngại về tuổi tác
nhưng nàng có lý do quyết định kết hôn với Dante. Mặc dù thằng bé còn rất nhỏ
nhưng Tsunade không ghét lại có chút hơi thích. Hơn nữa, từ nhỏ Tsunade đã rất
nghe lời bà nội của mình vì từ trước đến nay, bà nội đưa ra lời khuyên đều
luôn hữu ích với nàng. Bất kể về cá nhân và cả phần gia tộc, nàng nên kết hôn
cùng Dante. Mặc dù tuổi tác cách biệt nhưng nàng không ghét mối quan hệ này.
Thằng bé còn nhỏ, nàng có thể từ từ dạy dỗ thằng bé trở thành người chồng tốt
như thế nào.
Rầm!
Tsunade đang muốn nói chuyện gì thì âm thanh va đập vang lên. Âm thanh này làm
cho tất cả mọi người đều hơi giật mình lại. Đôi mắt màu nâu hơi đảo qua,
Tsunade mở miệng hỏi với giọng khá lớn: “Cô Kimi, có chuyện gì vậy?”
Đang đứng ở phía ngoài dọn dẹp, Kimi hơi ngẩng lên nghi hoặc, bàn tay nắm lại
đặt lên miệng mình. Kimi nghe được lời hỏi từ trong phòng phát ra thì nàng
quay đầu lại nhìn về phía phòng trà rồi mở miệng đáp lại: “Tiểu thư, âm thanh
phát ra từ phòng cậu Dante. Có lẽ cậu Dante trở lại cũng nên, tiểu thư… để tôi
lên xem cậu ấy xem!”
“Ừm!” Âm thanh phát ra nhè nhẹ từ trong phòng trà. Kimi thấy vậy thì hơi nhoẻn
miệng cười rồi khom người coi như hành lễ. Nàng bước từng bước không phát ra
tiếng động rời khỏi căn phòng trà hướng về phương hướng căn phòng Dante mà
bước đi.
Cốc, cốc…
Đứng trước cửa phòng Dante, Kimi cũng không có mở cửa mà vươn nhẹ bàn tay lên
gõ cửa đồng thời phát ra tiếng gọi nho nhỏ: “Cậu Dante, cậu có ở trong đó
không?” Tuy nhiên không có ai đáp lại lại của nàng. Kimi lập tức lại tiếp tục
hỏi: “Cậu Dante, cậu có ở trong đó hay không?” Nàng vẫn không có nghe được ai
trả lời.
Lúc này, Kimi cảm giác được không ổn. Bàn tay nàng đưa lên trực tiếp đem cánh
cửa mở ra. Khi mà cánh cửa từ từ mở ra thì thân ảnh rách nát trực tiếp xuất
hiện ở trước mặt nàng. Kimi thấy được thân thể mặc quần áo rách nát, máu tươi
từ những vết rách chảy đầy phòng. Cảnh này khiến cho Kimi kinh ngạc trong giây
lát, nàng lập tức hô lớn: “Cô Tsunade, cô Tsunade…” Vừa nói thì Kimi vượt vào
bên trong đưa bàn tay sờ lên Dante.
Đang nói chuyện thì âm thanh vang vọng phát ra khiến cho Tsunade giật mình,
nàng lập tức lên tiếng gọi lớn: “Cô Kimi có chuyện gì vậy?”
“Cô Tsunade, cô lập tức lên đây! Cậu Dante bị thương rất nặng!” Âm thanh ở
trong phòng Dante vọng ra. Giọng nói Kimi mang theo hốt hoảng và lo lắng.
Giọng nói này làm cho Tsunade giật mình, con mắt hơi mở lớn.
Senju Nawaki có chút ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Chị ơi, có chuyện gì vậy!?”
Tsunade không có có trả lời mà lập tức đứng dậy vọt ra khỏi phòng. Đám người
Jiraiya và Orochimaru nhìn nhau một cái ngay sau đó lập tức đuổi theo. Senju
Nawaki cũng nhanh chóng đi theo phía sau hai người.
Khi mà Tsunade vọt tới phòng của Dante, nàng thấy được bàn tay của Kimi đang
phát ra ánh sáng màu xanh chiếu lên thân thể của Dante. Tsunade không nói hai
lời trực tiếp vọt tới bên cạnh Dante sau đó mở miệng đáp lại: “Cô Kimi, hãy để
việc này cho ta!”
“Vâng!” Bàn tay của Kimi lập tức thu lại thay vào đó là đôi tay phát ra ánh
sáng màu xanh của Tsunade.
Hai người Jiraiya và Orochimaru đến nơi này thấy được cảnh này cũng kinh ngạc.
Jiraiya lập tức lên tiếng mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy!? Thằng nhóc, tại
sao thằng nhóc bị thương nặng như vậy?”
“…” Kimi nhìn về phía Dante một chút. Nàng đã đứng dậy và cách xa nơi này rồi
quay đầu nhìn về phía Jiraiya mà đáp lại: “Tôi không biết! Sáng này, cậu Dante
mang theo đống phi tiêu ra khỏi nhà nói là muốn luyện tập Phi Lôi Thần Thuật
nhưng khi cậu trở lại, tôi thấy cậu đã như vậy!”
“Phi Lôi Thần Thuật!” Vẻ mặt Jiraiya trở nên trầm trọng, hắn nhìn về phía
Dante mà nói với giọng nói kinh ngạc: “Thằng bé luyện tập Phi Lôi Thần Thuật,
nhẫn thuật của ngài Hokage đệ nhị!”
“Giữ yên lặng nào, Jiraiya!” Tsunade lập tức mở miệng quát Jiraiya một tiếng.
Jiraiya lập tức ngậm miệng lại. Trong khi đó Orochimaru thì khoanh tay lại,
ánh mắt hắn đầy hứng thú nhìn về phía Dante.
Dante cảm giác được mình có chút choáng váng đầu óc. Hắn từ từ mở ra đôi mắt
của mình thì thấy được đám người Orochimaru đang nhìn mình, trong hai người
lớn còn có một thiếu niên tóc nâu xám. Khi mà Dante quay ra thì thấy được
Tsunade đang dùng đôi bàn tay sáng màu xanh đặt lên trên người mình. Đôi môi
tái nhợt của Dante hơi mấp máy: “Tsunade…”
“Không sao rồi, ổn rồi, Dante!” Khuôn mặt Tsunade nở một nụ cười thoả mãn. Đôi
mắt Dante cũng cảm giác buồn ngủ, hắn từ từ nhắm lại cảm nhận chakra mát mẻ
của Tsunade đang trị liệu trên cơ thể mình.