Người đăng: dantelucifer
Sáng ngày thứ hai…
Thân ảnh nhỏ bé của Dante đang đứng ở phía dưới một tán cây liên tục luyện tập
thân thể của mình. Những bài tập dẻo dai như thế này khiến cho hắn có được
thân thể dẻo dai và khỏe mạnh hơn. Hắn chưa từng bao giờ lười biếng kể từ khi
đến thế giới này. Có lẽ kiếp trước hắn cũng chẳng chăm chỉ gì nhưng sống lại
một đời, hắn muốn thay đổi mình. Hơn nữa, ở cái thế giới này nếu như ngươi
không đủ mạnh, ngươi sẽ chết lúc nào không hay.
Mồ hôi nhễ nhại trên thân thể nhỏ bé của Dante. Một hơi thở dài từ trong miệng
của Dante phát ra. Hắn nhớ đến cảnh hôm qua khiến cho bản thân mình có chút
lúng túng. Quan hệ giữa hắn và Tsunade thực sự tiến hơn một chút rồi. Nhưng
hắn cứ nhớ cảnh ngày hôm qua lại cảm thấy bản thân có chút xấu hổ. Cái cảm
giác tim đập nhanh này khiến cho Dante vừa thích vừa ngượng ngùng.
Mặc dù ngày hôm qua hắn vẫn được hôn vài lần với Tsunade đồng thời còn phải
thổi sáo cho Tsunade, quan hệ đã tiên hơn một bước. Nhưng ngày hôm nay, hai
người gặp lại nhau vẫn cảm giác được ngượng ngùng.
“Dante!” Một âm thanh vang lên khiến cho Dante hơi giật mình hồi thần. Hắn
quay ra thì thấy được người nữ nhân tâm trung tuổi đang mỉm cười nhìn về phía
hắn.
Dante lập tức cúi đầu lại sau đó chào hỏi: “Bác Kimi!”
Người nữ nhân trung tuổi đan hai tay đặt ở dưới người đồng thời nở nụ cười
giống như ánh mắt trời. Nụ cười này thực sự làm cho người khác có cảm giác
thỏa mái và gần gũi. Lúc này người nữ nhân này mặc áo kimono màu xanh khá đẹp
mắt khiến cho người nhìn vào có cảm giác tươi mát giống như đứng ở một khu
rừng xanh vậy. Âm thanh có chút lớn tuổi nhưng tràn đầy cảm giác một người mẹ:
“Cháu vào ăn sáng đi. Mọi thứ đã sẵn sàng.”
“A!” Dante thấy thể hơi ngẩn ra hô một lời. Hắn vội vã chạy vào bên trong rồi
nói: “Đợi cháu thay đổi một chút quần áo.” Thấy bộ dạng này của Dante thì Kimi
chỉ mỉm cười dùng tay che miệng một cái.
Đổi một bộ quần áo đơn giản, Dante bước ra khỏi phòng sau đó hướng về phía
phòng ăn mà đi tới. Những bộ quần áo này của Dante vốn là những bộ quần áo cũ
của Nawaki để lại. Bác Kimi thường giữ chúng như kỷ niệm để nhớ về những thời
điểm trẻ con của Nawaki. Thế nên vì Dante không có quần áo hơn nữa dáng vẻ lại
đáng yêu nên Kimi mới để mấy bộ quần áo mà Nawaki từng mặc cho Dante. Điều này
làm cho hắn có chút xấu hổ.
Lúc này, trong phòng ăn sạch sẽ và có chút sáng trọng đang ngồi một thân ảnh
tóc vàng. Con người Dante khi liếc về phía này có chút tránh mặt. Khuôn mặt
của hăn hơi đỏ lên. Mái tóc vàng còn tỏa ra hơi nước nóng nhè nhẹ dường như
chúng vừa ướt xong. Khuôn mặt trắng nõn trở nên hơi đỏ lên. Đôi mắt màu nâu
xinh đẹp hơi lảng tránh. Một thân áo phông màu trắng nho nhỏ hiện rõ lên đôi
bồng đảo mê ngươi. Nhưng Dante không có tâm tình quan sát, hắn có chút xấu hổ.
Kimi nhìn thấy được hai người có chút đỏ mặt và lảng tránh nhau thì bản thân
mình có chút kỳ quái. Nàng đứng bên cạnh cũng không biết phải nói gì cho phải.
Thế nên nàng quyết định cứ nói như bình thường là được. Bàn tay nàng chìa về
phía bàn đồng thời lên tiếng nói với Dante: “Dante cháu ngồi xuống đi. Tiểu
thư Tsunade đã chờ cháu khá lâu rồi. Hôm nay cô có cháo Nanakusa gayu, cháu ăn
thử cho bác ý kiến nhé! ”
“À, vâng, thưa bác Kimi!” Vẻ mặt Dante có chút ngượng ngùng. Hắn vội vã gật
đầu đáp lại Kimi. Thật may Kimi đem cái không khí lúng túng này làm cho thoải
mái hơn. Mặc dù nụ cười trên mặt Dante có vài phần gượng gạo. Hắn bắt đầu thử
món cháo do Kimi nấu sau đó mở miệng cười hòa nhã: “Thật ngon, bác Kimi!”
“Cháu thích là tốt rồi!” Kimi đứng ở bên cạnh nở nụ cười. Nàng đứng ở bên như
thế này là để phục vụ bữa ăn cho hai người. Lúc này, khuôn mặt Kimi đảo qua
thấy được Tsunade vẫn còn ngượng ngùng. Mặc dù tò mò muốn biết chuyện hai
người nhưng Kimi vẫn cầm lấy bát sau đó múc một bát cháo cho Tsunade rồi mở
miệng mời: “Tiểu thư Tsunade, cô ăn thử món cháo Nanakusa gayu này, tôi mới
nấu bằng công thức mới đấy nhé!”
“Cảm ơn cô Kimi!” Tsunade nâng lên chén cháo, đôi môi đỏ mọng khẽ mở. Từng
dòng cháu màu trắng bốc ra mùi thơm ngào ngạt khiến cho Tsunade cảm giác được
thoải mái. Cảm giác ngọt ngọt hơi mặn lại kết hợp mùi thơm của gạo và rau quả
khiến cho Tsunade yêu thích không rời. Nàng liên tục hút lấy vài hơi đã đem
chén cháo ăn hết. Tiếng xì xụp phát ra khiến cho khóe miệng Dante cười có chút
gượng gạo.
Bất chợt ánh mắt Tsunade nhìn chằm chằm vào Dante khiến cho Dante có chút giật
mình. Âm thanh Tsunade có chút lớn nhưng rõ ràng có chút không rõ ràng, hai má
nàng lúc này đỏ hồng khiến cho Dante xuất thần. Thấy được ánh mắt Dante,
Tsunade càng trở nên xấu hổ hơn. Hai má nàng đã ửng đỏ như quả gấc. Âm thanh
nàng mang theo nhè nhẹ từ lớn biến thành nhỏ: “Dante… em… lát nữa hãy cùng ta
đi đến một nơi!”
“À, vâng!” Dante có chút xấu hổ vội vã gật đầu.
Phòng làm việc Hokage.
Hokage đệ tam ngồi với mấy vị cố vấn. Hiện tài thì Shimura Danzou đã trở về.
Mặc dù Danzou đã trở về và mang theo tin tức được sự chấp thuận của lãnh chúa
Hỏa Quốc. Tuy nhiên lãnh chúa Hỏa Quốc lại đưa ra những yêu cầu khá là vô lý.
Một trong những yêu cầu vô lý đó chính là áp đặt nước Con Xoáy trở thành phụ
thuộc Hỏa Quốc và cho quân đội được phép xây dựng ở nước Con Xoáy. Ngoài ra
còn nhiều yêu cầu bất hợp lý khác nữa.
Bàn tay già nua nâng lên mắt kính của mình, Homura Mitokado nói với âm thanh
trầm thấp: “Hiruzen, ngươi còn chần chờ gì nữa? Lãnh chúa đã đồng ý với thỏa
thuận khôi phục làng Con Xoáy, ngươi còn bận tâm điều gì nữa. Nếu như nước Con
Xoáy khôi phục lại như vậy làng Lá chúng ta sẽ có một đồng minh trong chiến
tranh.”
“Cái này…” Sarutobi Hiruzen nâng lên khói thuốc, khói thuốc tản ra khắp phòng.
Tàn thuộc rơi cả trên bàn mà Hiruzen cũng không biết. Bởi vì tâm sự lúc này
của Hokage đệ tam Hiruzen đã biến thành lo lắng. Hắn nói với giọng điệu âm
trầm: “Mặc dù chúng ta sử dụng danh nghĩa khôi phục nước Con Xoáy nhưng thực
tế chúng ta chỉ đang lợi dụng họ mà thôi. Nếu như chúng ta dựa trên yêu cầu
của lãnh chúa thì mọi người sẽ nhìn vào việc này như thế nào. Chúng ta chẳng
khác nào kẻ vong ơn bội nghĩa đối với nước Con Xoáy ra tay cả. Phải biết được
làng Con Xoáy giúp chúng ta không ít, hai làng đều là bằng hữu của nhau.”
Những lời này rơi vào trong tai của đám người ở đây thì tất cả đều có chút lạ
lùng khi nhìn về phía Hiruzen. Mấy năm trước đây, làng Con Xoáy bì nhiều quốc
gia vây công dẫn đến diệt tộc. Nguyên nhân còn không phải vì làng Lá không
muốn ra tay hay sao? Thứ nhất là làng Con Xoáy có khả năng phong ấn đáng sợ.
Làng Lá và Hỏa Quốc không hy vọng có một quốc gia mạnh mẽ ngay ở bên cạnh
mình. Thứ hai là nếu làng Lá giúp làng Con Xoáy sẽ dẫn đến các quốc gia khác
vây công làng Lá. Thứ ba là làng Lá muốn ngư ông đắc lợi kiếm được lợi ích từ
làng Con Xoáy. Mặc dù mất đi một đồng minh nhưng lợi nhiều hơn hại. Thế nên vì
đại cuộc, Hokage đệ tam mới không sai phái người đi cứu làng Lá.
“Hiruzen, chúng ta đều là người tinh mắt hiểu rõ mọi chuyện. Chúng ta đều chưa
già đến mức biết rõ chuyện này!” Âm thanh mang theo lạnh lùng từ miệng Danzou
phát ra. Hắn nhìn chăm chú về phía Hiruzen nói với giọng bình thản. Hơn nữa,
trong giọng nói của hắn dường như có vài phần coi thường đối với thái độ mà
Hokage đệ tam Hiruzen để lộ ra. Đôi môi nhợt nhạt của hắn phát ra âm thanh nhẹ
nhàng: “Chúng ta đều hiểu việc này có lợi như thế nào đối với làng chúng ta.
Nước Con Xoáy bị diệt tộc không lâu. Đây là thời gian tốt nhất để chúng ta lấy
danh nghĩa đồng minh làng Con Xoáy giúp họ khôi phục quốc gia.”
“Hà…” Hokage đệ tam lại tiếp tục thở dài một câu. Ngón tay chỏ hắn khẽ động
đem tẩu thuốc nhẹ nhàng đặt trên giá. Một đám tàn thuốc màu đen rơi vào trong
cái gạt tan. Hiruzen lại tiếp tục vì mình thêm thuốc lá. Sau khi rít một hơi
thật sâu hắn mới phả ra: “Hà… không phải ta không muốn mà là… các ngươi biết
thời kỳ hiện nay của đại nhân Mito. Chúng ta làm vậy có quá đáng hay không với
ngài ấy đây. Năm xưa ngài ấy cũng dạy qua chúng ta không ít đồ đây!”
Người nữ nhân tâm trung tuổi nâng lên mắt kính của mình, nàng mở miệng nói với
giọng hết sức bình thản: “Hiruzen, chúng ta đều hiểu rõ tính khí của đại nhân
Mito. Ngài ấy sẽ không vì việc nhỏ nhặt này mà tức giận. Chúng ta đều làm là
vì làng Lá. Hơn nữa, đại nhân Mito cũng sẽ hiểu chúng ta làm vậy. So sánh với
nước Con Xoáy không tồn tại với một nước Con Xoáy tồn tại nhưng phụ thuộc vào
làng Lá. Ta tin tưởng ngài ấy sẽ làm ra quyết định đúng.”
“…” Vẻ mặt Sarutobi Hiruzen đã rơi vào trạng thái trầm ngâm. Sau một hồi suy
nghĩ, Hokage đệ tam nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Được rồi, chuyện này cứ quyết
định vậy đi. Ta sẽ đến nói với đại nhân Mito việc này…” Hai tay Hokage đệ tam
chắp lại vào nhau đồng thời bộ dạng lộ ra vẻ kiên định và quyết ý.
Mặt trời đã lên cao, trời đã tiến vào trưa. Lúc này không khí làm cho người ta
có cảm giác nóng bức.
Thân ảnh một nữ nhân vô cùng xinh đẹp với mái tóc màu vàng phất phơ. Con ngươi
màu nâu tuyệt đẹp lóe ra sức sống mãnh liệt. Riêng cậu bé có độ tuổi bốn đến
năm tuổi thì thở ra một hơi dài. Bộ dáng của cậu trông có vẻ vô cùng mệt mỏi.
Hai người ăn mặc lúc này vô cùng đẹp đồng thời hai người sóng bước với nhau
cùng đi.
Dante được Tsunade dẫn tới một địa phương chuyên phục vụ một số yêu cầu của
làng Lá. Nơi này giống như ủy ban nhân dân ở kiếp trước của Dante đã từng
biết. Hắn cũng tò mò lẳng lặng đi theo sau lưng Tsunade. Lúc này hắn cảm giác
được lòng Tsunade bất an, có lúc thì tò mò, có lúc thì xấu hổ lại có chút chờ
mong. Thi thoảng thì Tsunade cũng khẽ liếc nhìn xem phản ứng Dante như thế
nào.
Hôm nay là ngày làm việc của tòa nhà này. Tòa nhà này cũng khá là rộng, nó có
ba tầng tất cả. Tiếng ồn ào trong đại sảnh liên tục phát ra. Nguyên nhân bởi
vì số người ở đây cần giải quyết cũng không ít chút nào. Mặc dù hiệu lực làm
việc của nhân viên khá nhanh nhưng cũng không thỏa mãn được những người ở đây.
Tsunade hướng về phía Dante nói với giọng nói có vài phần ngượng ngùng: “Chúng
ta đi!”
Dante mỉm cười gật đầu một cái. Hắn cũng không biết hai người họ đến nơi này
làm gì. Tuy nhiên đám người bọn họ cũng rất nhanh đi về phía một căn phòng ở
phía trước. Lúc này họ đã đến một căn phòng cũng không nhỏ. Lúc này số lượng
người ở phòng này cũng không ít.
“Của anh chị đây!” Người nam nhân cầm trong tay một con dấu mỉm cười nhìn về
phía đôi nam nữ trẻ tuổi. Mặt của hắn xuất hiện nụ cười hòa nhã: “Chúc anh chị
hạnh phúc!”
“Cảm ơn anh!” Hai người một nam một nữ nhìn về phía người nam nhân kia mỉm
cười. Sau đó cả hai nhìn nhau với khuôn mặt rạng rỡ. Người nam nhân kia đưa
tay lên khoác lên vai người nữ nhân khá xinh đẹp nói: “Mình đi thôi em!” Người
nữ nhân kia ừ một tiếng sau đó sóng vai ra đi bên cạnh nam nhân ra khỏi phòng.
Dante quan sát được ở phía xa ngồi trên băng ghế có rất nhiều người khác. Một
người trong số đó thì mặt u sầu. Đặc biệt có một số nữ nhân xuất hiện vẻ đau
khổ ở trên mặt, có một số nam nhân cũng thế. Ở một số nữ nhân này còn có vệt
nước mắt dài dù xóa đi rồi nhưng nhìn vẫn khá là rõ. Mà một số người khác,
Dante phát hiện có cả cặp đôi có chín, mười tuổi là một cặp một nam một nữ.
Trong đó hình như là gia tộc nào đó, có cả các trưởng bối của mình đi theo.
“Người tiếp theo!” Người nam nhân kia đặt con dấu bằng gỗ lên bàn sau đó dùng
hai tay đan xen vào nhau. Bộ dạng có chút tươi cười nhưng hình dáng đã lộ rõ
ra vẻ mệt mỏi. Tuy nhiên vì công việc của hắn thì hắn vốn vẫn phải lộ ra bộ
dáng tươi cười của mình.
Bất chợt bàn tay của Dante bị Tsunade nắm lấy. Nàng trực tiếp kéo tay của
Dante đi về phía trước. Khi mà Dante giật mình tỉnh dậy thì hắn đã tới sát bên
cạnh Tsunade cùng với cái bàn gỗ lớn. Dante chỉ thấy được cái đầu của người
nam nhân đang làm công việc văn phòng đi.
“A, ngài Tsunade!” Người nam nhân chuyên phục vụ văn phòng này lập tức lớn
tiếng hô lên. Hắn không biết tại sao Tsunade lại đến nơi này vào lúc này.
Chẳng lẽ nàng có việc gì quan trọng sao? Việc gì quan trọng cần hắn giúp. Ngay
sau đó người nam nhân bỏ đi suy nghĩ trong này. Hắn chỉ làm công việc văn
phòng, người như hắn có thể giúp được Tsunade cái việc gì đây. Hắn có chút lo
lắng hỏi: “Đại nhân Tsunade, ngài đến nơi này có việc gì không?”
“Sao hả?” Khuôn mặt Tsunade đỏ bừng, nàng mở miệng với giọng nói tức giận: “Ta
không có việc gì thì không thể đến nơi này sao?”
“A, ha…” Người nam nhân kia vội vã kêu lên, hai tay đưa lên đầu hàng: “Không
phải. Đại nhân Tsunade đến đây là sự vinh hạnh đối với những người như ta. Đại
nhân có cần ta giúp gì hay không?”
“Đừng ăn nói dài dòng!” Bàn tay Tsunade lập tức đưa ra, khuôn mặt nàng lúc này
đã đỏ như trái gấc. Ánh mắt nhìn về phía người nam nhân kia như muốn giết
người. Người nam nhân kia hơi rụt lại. Hắn tiếp tục nghe Tsunade quát và ra
lệnh: “Mau đưa thứ đó ra đây!”
“A, cái gì!?” Người nam nhân kia rụt rè, hắn có chút sợ hãi khi nhìn thấy bộ
dạng như đang muốn giết người của Tsunade: “Cái gì ạ? Ở đây ta có cái gì ngài
cần sao?”
Bất chợt người nam nhân kia bị Tsunade tóm lấy cố ngay sau đó nàng ghì đầu hắn
vào bàn. Âm thanh Tsunade biến thành giống như con muỗi khi nàng kề sát vào
tai người nam nhân kia: “Mau… mau đưa cho ta giấy đăng ký kết hôn!”