Người đăng: dantelucifer
Trờ lại căn nhà mà Tsunade đang sống, Dante ngồi thất thần trong phòng. Hắn
chưa bao giờ nghĩ đến mình lúc đó nóng tính lại trực tiếp từ chối lời đệ nghị
mê người như vậy. Đến lúc này, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Dante vẫn cảm thấy
mình ngu. Nếu như hắn mặt dày mày dạn chấp nhận lời đề nghị này có phải hơn
không? Cái lúc nhiệt huyết sôi trào ấy đã qua nên Dante cảm giác mình rất ngu,
quá ngu chứ không phải ngu vừa.
Ngồi trong một căn phòng rộng rãi, Dante ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng. Bất
chợt hắn thở dài ra một hơi. Cảnh đêm u buồn càng làm cho lòng Dante tĩnh mịch
hơn. Hắn khe khẽ thở dài lần nữa. Lúc này, bàn tay Dante vươn ra cầm lấy một
cây sáo cũ nát nho nhỏ.
Cây sáo này, hắn tình cờ tìm được ở một góc nhỏ trong phòng. Dường như cây sáo
này có niên kỷ cũng khá lâu rồi. Phía trên chữ viết còn có mấy chữ nhỏ nhưng
không rõ ràng do thời gian đã làm mờ những chữ khắc trên đó. Hắn cũng chẳng
biết cây sao này còn có thể dùng hay không nữa.
Mười ngón tay đặt lên cây sáo, hai ngón cái giữ sáo, bốn ngón tay còn lại thì
đặt lên mấy lỗ sáo. Miệng hắn đưa lên đặt ở đầu cây sáo nơi thổi hơi vào. Một
luồng không khí từ miệng hắn thổi phù vào cây sáo nhỏ. Cây sáo phát ra âm
thanh nhè nhẹ. Âm thanh này làm cho Dante phả ra một hơi: “Không tệ lắm!”
Cầm trong tay cây sáo, Dante sực nhớ đến mấy bài sáo mà hắn đã cố học ở kiếp
trước. Bài sáo ấy dường như làm cho hắn nhớ đến quê cũ của mình. Một cái cảm
xúc nhớ nhà và buồn rầu dâng lên trong lòng Dante. Đầu Dante ngước lên nhìn
bầu trời qua song cửa, ánh trăng chiếu lên mặt hắn càng làm toát nên nỗi buồn
trên mặt hắn.
Thân mình Dante nhoãng lên, hắn vọt ra khỏi nhà thông qua căn cửa sổ nho nhỏ.
Bàn chân chạm vào mái nhà đồng thời thân hình hắn nhảy lên không trung. Chỉ
một loáng, Dante đã đứng trên đỉnh của ngôi nhà. Hắn trực tiếp ngồi xuống phía
dưới cảm nhận từng cơn gió mát thổi qua.
Cơn gió thổi qua nhè nhẹ khiễn cho mái tóc bạc phất phơ trong gió giống như
chuỗi viên ngọc màu trắng lấp trong không khí. Cảm giác mát mẻ lan tràn toàn
thân Dante khiến cho hắn cảm giác được thoải mái hơn, tâm trạng hắn cũng trở
nên tốt hơn. Những lúc buồn bã như này có lẽ là một bài sáo mà hắn thích nhất.
Âm thanh du dương mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng không tệ. Bởi vì bài
sáo khá hay lên dù âm thanh sáo không tốt lắm nhưng cũng đủ che dấu đi cái lỗi
này. Bài sáo này không ngoài một bài hát mà hắn mất khá nhiều công mới học
được “Thiên Không Chi Thành”.
Ở một nơi khác, trong hồ tắm nước nóng của nhà Senju, thân ảnh một thiếu nữ
xinh đẹp tóc vàng ngâm mình trong nước hồ. Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ
phản ánh dưới ánh trăng cùng với hơi nước nhàn nhạt bao quanh cơ thể nàng
khiến cho nàng càng trở nên xinh đẹp. Ẩn hiện trong hơi nước là làn da trắng
hồng xinh đẹp kèm theo từng đường cong mê người.
“Hà…” Tiếng thở dài từ miệng của thiếu nữ phát ra. Nàng nhớ được tại buổi tối
ngày hôm nay, nàng còn bị người từ chối mặc dù từ chối cũng vì nàng. Tuy nhiên
nàng lại cảm thấy dường như có chút mất mác trong lòng. Cứ mỗi lần nhắm mắt
lại thì nàng lại nhớ đến hình dáng bé nhỏ và cứng rắn kia.
“Nhưng cháu sẽ từ chối yêu cầu này của bà!” vẻ mặt kiên định của cậu bé nhìn
thẳng về phía bà lão mở miệng với giọng kiên quyết.
Cậu bé mở miệng làm cho thiếu nữ tóc vàng xinh đẹp hơi ngẩn người ra. Ngay sau
đó nàng biến thành tức giận. Nàng đường đường là ai? Công chúa tộc Senju, cháu
gái Hokage đệ nhất, một jounin cao cấp và là đệ tử Hokage đệ tam. Nàng lại bị
người từ chối hơn nữa chính bà nội nàng đưa ra lời đề nghị như vậy.
Vậy mà làm cho Tsunade ngạc nhiên là bà nội nàng Uzumaki Mito chỉ thở dài ra
một hơi. Ánh mắt bà đảo qua Tsunade một cái rồi mở miệng nói: “Ta hiểu rồi!
Cháu là vì con bé đúng không?”
Khuôn mặt cậu bé Dante nhìn về phía hai người, cậu nở nụ cười cũng có chút
gượng gạo nói: “Bà, bà nói quá rồi! Đơn giản là lòng tự tôn của một nam nhân
thôi. Cháu không thể nào ngồi nhìn khi có người bắt ép một thiếu nữ xinh đẹp
như vậy đi làm một việc nàng không thích. Nếu như trong khả năng của cháu,
cháu sẽ làm hết sức giúp cô ấy. Đặc biệt nếu là người cháu thích, cháu có thể
làm tất cả để nụ cười xinh đẹp nhất xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy.”
“…” Một nụ cười trên mặt Uzumaki Mito, nụ cười này mang theo hạnh phúc rất rõ
ràng. Bà quay ra nhin về phía Tsunade: “Tsunade, cháu nghe rồi chứ? Ta hy vọng
cháu lựa sẽ lựa chọn đúng đi. Hà… Lão thái bà như ta thật ra rồi đây! Ta không
có cách nào xen vào việc này rồi. Hà…”
“Bà nội…” Tsunade mở miệng nói ra một câu nhưng không có nói tiếp. Không biết
câu nói này của nàng có ý gì cũng như biểu hiện ra ý nghĩ gì.
Mỗi lần nhắm mắt lại, Tsunade lại thấy được hình ảnh thằng nhóc đang nở nụ
cười, nụ cười có chút gượng gạo nhưng in sâu vào trong lòng nàng. Hai má
Tsunade có chút hơi đỏ lên, nàng mở miệng nói với những lời khó hiểu: “Thằng
nhóc con ngu ngốc…”
Cảm nhận được thân thể hơi nóng lên, Tsunade đưa tay lên nhẹ nhàng sờ vào đầu
vú của nàng. Một cảm giác tê dại từ bầu ngực truyền về thân thể nàng khiến
Tsunade hơi thở gấp ra một chút. Bàn tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve thân thể
sau đó đưa xuống phần thần bí nhất của nàng. Ngón tay giữa nhẹ nhàng tách ra
hai cánh b*ớm sau đó vuốt ve nơi đó.
“Ưm…” Một tiếng rên cực kỳ dâm đãng và khêu gợi từ miệng Tsunade phát ra. Nàng
cố gắng không phát ra âm thanh khá lớn nhưng âm thanh nàng lại càng khêu gợi
hơn: “Ư, ưm…”. Bàn tay nàng không ngựng nâng lên bầu ngực nhẹ nhàng xoa bóp
trong khi đó ngón tay thì nhẹ nhàng đẩy đi đẩy lại *m vật. Từng đợt khoái cảm
lan tràn khắp cơ thể nàng.
Tsunade cũng đã không còn nhỏ. Nàng cũng là một nữ nhân đã trưởng thành mặc dù
nàng chưa có trải qua quá trình trở thành một nữ nhân thực sự nhưng nàng cũng
không phải là một kẻ ngốc. Nàng hiểu được quá trình trở thành một nữ nhân là
như thế nào. Cơ thể nàng cũng như những nữ nhân bình thường, có khát khao về
tình dục và cơ thể sinh lý của nữ nhân là muốn làm mẹ. Tsunade cũng khao khát
có một nam nhân yêu thương mình cả về thân thể lẫn tinh thần.
Một chút chất lỏng màu trắng chảy ra nhơm nhớm ở cái khe nho nhỏ. Ngón tay
Tsunade chạm nhẹ vào nơi này, chất dịch lỏng màu trắng keo nhớp dính lên. Khi
ngón tay nàng đưa ra, chất dịch lỏng nhanh chóng hòa tan vào trong nước. Hai
má nàng trong lúc này đã đỏ bừng. Đôi môi đỏ mọng hơi mím lại sau đó mở miệng
nói: “Thứ này để cho thằng nhóc đi… Xem ra cũng cần phải vài năm nữa…” Vừa nói
thì nàng vừa xuất hiện nụ cười hạnh phúc trên mặt.
Nàng không biết cảm giác này là cảm giác gì. Khi nhìn thấy được vẻ ngây ngô
của thằng nhóc khiến cho nàng có cảm giác được vui vẻ và hạnh phúc. Lúc này,
nàng lại nhớ đến thằng nhóc. Không biết nó ngủ hay chưa hay nó đang làm gì đó?
Dù sao thì tuổi tác thằng nhóc cũng không nhỏ nếu xét trên mặt tâm tính. Cứ
nghĩ lúc trước toàn thân thể nàng bị nhìn là nàng cực kỳ xấu hổ.
Bất chợt một tiếng sáo làm nàng tỉnh lại. Hai mắt Tsunade lập tức nhíu lại
hỏi: “Đã đêm rồi, còn có ai thổi sáo?” Tuy nhiên tiếng sáo phát ra khá hay,
nàng chưa bao giờ nghe được bài nhạc này. Tiếng sáo này phát ra từ phía trên
nóc nhà nơi mà nàng đang ở.
Bài hát này vô cùng đặc biệt giống như nàng đứng ở một nơi rất cao rộng rãi mà
trung quanh thì không khí thoáng đãng. Mùi hương hoa cỏ tràn ngập khắp nơi.
Nàng cảm giác được khung cảnh trung quanh trở nên rộng lớn. Toàn bộ mọi thứ
đều lấy nàng làm vây quanh. Hoa cỏ bướm gió đều chuyển động trung quanh nàng.
Đôi mắt Tsunade hơi nhắm lại, nàng từ từ đắm chìm và cảm nhận theo tiếng sáo.
Đến khi tiếng sáo mất rồi mà Tsunade vẫn chưa tỉnh lại. Đến khi nàng tỉnh lại
thì tiếng sáo đã qua khá lâu. Lúc này Tsunade mới tỉnh dậy. Nàng vội vã mặc
lấy quần áo chưa kịp tráng người đã vọt lên trần nhà xem rốt cuộc là ai.
Khi mà Tsunade lên đến nơi, một cơn gió nhẹ thổi qua để lộ thân ảnh nhỏ bé
dưới ánh trăng. Mái tóc màu bạch kim nhẹ nhàng phất phơ trong gió. Nó để lại
khuôn mặt non nớt như ẩn như hiện dưới ánh trăng. Hình bóng trọng điệp dưới
ánh trăng khiên Tsunade liên tưởng đến một người thanh niên đẹp trai đang ngồi
dưới ánh trăng. Trong tay cầm một cây sao.
Trong lúc Tsunade còn đang ngơ ngẩn cả người thì cậu bé đã cầm chiếc sao đưa
lên miệng thổi một bài sáo khác. Bài hát này chính là bài sáo trúc có tên
“Thần Thoại”. Mấy bài sáo trúc này, Dante đã mất rất nhiều thời gian ở trên
mạng mới có thể học được. Hắn tốn không biết bao nhiêu công sức chỉ để học mấy
bài này. Dù sao học được mấy bài này thì tán gái cũng dễ hơn nhiều.
Tsunade đứng ngây ngẩn lắng nghe bài sáo do Dante phát ra. Đôi mắt Dante đang
nhắm lại, hắn thả tâm hồn vào bài sáo trúc. Bất tri bất giác, Tsunade đã đi
đến bên cạnh Dante. Nàng ngồi về bên cạnh hắn sau đó nhích lại khá sát hắn
lẳng lặng nghe âm thanh ru rương từ chiếc sáo hắn phát ra.
Âm thanh ru rương khiến cho Tsunade động lòng mình. Đôi mắt như si mê nhìn về
phía Dante. Nàng chưa bao giờ nghĩ Dante còn có khả năng như thế này. Trái tim
Tsunade bây giờ không có đập nhanh nhưng con mắt lại không thể nào rời đi.
Tiếng sáo dứt nhưng cảm xúc lúc này không có cách nào tiêu tan. Tsunade có
chút ngây ngẩn nhìn về phía Dante. Khi mà Dante quay đầu lại nhìn về phía
Tsunade, hắn cũng có vài phần kinh ngạc. Hắn không nghĩ tới mình bất cẩn như
vậy để người tới gần mà không bị phát hiện nhưng thật may là người này chính
là Tsunade.
Dưới ánh sáng bạc, mái tóc màu vàng nhạt của Tsunade tung bay. Mái tóc để lộ
ra khuôn mặt xinh đẹp của Tsunade. Bất chi bất giác Dante cảm giác được mình
giống như đang nằm mơ. Nếu như đang nằm mờ thì Dante muốn làm một chuyện.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vén lên mái tóc Tsunade sau đó bản thân mình lại trực
tiếp đưa tay ra kéo lấy thân thể Tsunade. Ngón tay cái nhẹ nhàng cầm lên cằm
Tsunade sau đó đôi môi áp thẳng lên đôi môi của Tsunade. Bây giờ Dante đang
trong cảm xúc của vị thăng hoa. Hắn muốn làm một thứ gì đó thật có ý nghĩa
trong đêm trăng này.
Đôi mắt Tsunade hơi mở to lên nhìn khuôn mặt non nớt của Dante nhưng nàng
không có phản kháng. Hai mắt nàng từ từ nhắm lại. Đôi môi nhỏ bé mềm mại của
hắn đã áp lên đôi môi của nàng khiến cho nàng có cảm giác tê dại từ đôi môi
truyền tới. Đôi mắt nhắm lại giống như muốn quên đi mọi thứ.
Hai người nhất thời rơi vào không gian riêng tư. Cảnh đêm tĩnh mịch chỉ còn
hai người ở trên không trung.
Đôi môi Tsunade bắt đầu hơi tách ra để đầu lưỡi Dante tiến về phía bên trong.
Nàng cũng bắt đầu để chiếc lưỡi của mình dây dưa với chiếc lưỡi của Dante. Cảm
giác đầu lười truyền tới cảm giác tê dại khiến cho Tsunade có chút thích thú.
Nàng bắt đầu hưởng thụ những cảm xúc xung động.
Bàn tay Dante bắt đầu theo bản năng lần mò lên người Tsunade. Khi hắn thọc vào
trong áo của Tsunade thì sờ vào một bộ ngực cao vút. Dante không nghĩ ra
Tsunade không có mặc áo ngực. Cảm xúc mềm mại truyền tới tay của Dante khiến
hắn thư thích không có cách nào rời tay. Cái cảm xúc mềm mại này… đầu ti bắt
đầu cương cứng khiến cho hắn vẫn muốn xoa bóp nơi này. Dường như tay hắn còn
chưa thấy đủ, hắn còn muốn sử dụng miệng để cảm nhận được những thứ này có
chân thật hay không.
“Ưm…” Tsunade phát ra một tiếng kêu rên rỉ đầy dâm đãng. Hai má nàng đỏ hồng
lên đồng thời ánh mắt mở ra nhìn về phía Dante.
Dante theo bản năng rút lại tay của mình, hắn có chút xấu hổ mở miệng nói:
“Xin lỗi! Vừa rồi em đã quá đà.” Vừa nói đến đây Dante đưa tay lên nhẹ nhàng
vạt ra mái tóc đang ướt của Tsunade: “Thực sự cô Tsunade quá đẹp, em thực sự
không khống chế được bản thân mình.” Vừa nói hắn nhìn chằm chằm Tsunade rồi mở
miệng nói: “Cô Tsunade, cho em một cơ hội được không? Hãy nhìn nhận em như một
người nam nhân thực sự. Hãy cho em một cơ hội để theo đuổi cô.”
Những lời ngọt ngào giống như mật ong rơi vào tai Tsunade khiến cho Tsunade có
chút yêu thích, trái tim nàng đang đập liên hồi. Tsunade hơi mím mím môi nhưng
không biết phải trả lời Dante như thế nào. Lúc này Dante đã kéo Tsunade lại
gần mình hơn một chút nữa, cánh tay nhỏ bé kéo lấy bả vai của Tsunade. Hắn lại
bắt đầu ngước đầu lên hôn lên đôi môi của Tsunade.
Hai mắt Tsunade lại nhắm nghiền lại hưởng thụ nụ hôn của Dante dành cho mình.
Chỉ cần hắn không vượt quá nụ hồn, chỉ cần hắn không sờ soạng bộ ngực của nàng
hay vùng tam giác thần bí kia, nàng sẽ không quá kháng cự.
“Hà…” Trong lòng Dante thở ra một hơi. Bây giờ hắn đã biết mình đã rơi vào
trong tình yêu với Tsunade lúc nào không hay. Đến bây giờ, hắn muốn đó chính
là chinh phục Tsunade sau đó cưới nàng làm vợ. Hắn muốn Tsunade chỉ thuộc về
riêng hắn mà thôi. Không biết đây là ý trời còn là chính bản thân hắn nhưng
hắn tuyệt đối sẽ không để Tsunade rơi vào tay người khác. Hắn thề rằng nhất
định phải cưới Tsunade làm vợ.
“Cảm giác này là tình yêu sao?” Tsunade thầm nghĩ trong lòng. Nụ hôn của Dante
quả thực rất vụng về nhưng nàng lại cảm giác được sự chân thành và yêu thương
trong đó. Tsunade thích được người khác quan tâm nhưng cảm giác với Dante khác
biệt hẳn so với nam nhân khác. Tsunade từng trải qua một thời, nàng cũng hiểu
thích một người nam nhân là như thế nào nhưng cảm giác này rất khác. Nó rất
mạnh, nó khiến cho tim nàng thổn thức. Nếu như có thể ngồi mãi bên cạnh hắn
lúc này thật là tốt biết bao. Chính vì cảm xúc này mà khi hắn bóp vú nàng,
nàng chỉ có xấu hổ mà không phải giận dữ. Đây phải chăng là yêu sao? Nàng
không biết!