Rời Khỏi Trụ Sở Cảnh Vệ.


Người đăng: dantelucifer

Ootsutsuki Dante cảm giác được cả đầu đau nhức. Trước mặt hắn đang lâm vào một
mảnh bóng tối vô biên. Đầu hắn giống như nặng cả nghìn cân. Không biết qua bao
lâu, Dante đã lạc lõng trong bóng tối. Bất chợt một thứ ánh sáng tuyệt đẹp
sáng ngời xuất hiện trước mặt Dante kéo hắn ra khỏi bóng tối mê mang.

Một cảm giác mát mẻ, ôn nhu tràn đầy thoải mái truyền vào đầu Dante. Hắn cảm
giác được thân thể mình giống như chìm vào một dòng suối mát lạnh. Hai mắt
Dante lập tức từ từ mở ra, cảnh sắc mông lung trước mặt hắn trở nên khá rõ
ràng.

Một khuôn mặt xinh đẹp với con mắt nâu, mái tóc vàng rẽ ngôi cùng với đôi môi
hồng xuất hiện trước mặt hắn. Bàn tay Dante đưa lên nhẹ nhàng sờ má Tsunade.
Đôi mắt Tsunade thấy được ánh mắt Dante nhìn mình như vậy thì mỉm cười. Dante
lên tiếng nói: “Cô… cô Tsunade, cuối cùng cô đã đến!”

Cảm nhận được bàn tay Dante vuốt nhẹ nhàng má mình, Tsunade có chút thích cảm
giác bị bàn tay non nớt này mơn trớn. Tsunade nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đôi môi
đỏ mọng hấp háy: “Được rồi mà, Dante. Đã không sao rồi! Có ta ở đây rồi, em
đừng lo lắng!”

Bàn tay Tsunade tiếp tục duy trì ánh sáng màu xanh lá khi đang ở trên trán
Dante. Dante cảm giác được thoải mái như một dòng nước mạt lạnh chảy ngang qua
đầu hắn khiến cho hắn vô cùng thoải mái. Dante mỉm cười nhìn về phía Tsunade
rồi nói: “Em biết cô nhất định sẽ đến mà!”

“Đừng có nói những thứ ngu ngốc nữa!” Tsunade tiếp tục vừa chữa trị Dante vừa
mở miệng.

Con ngươi Dante đảo qua, hắn thấy được ba người Hokage đệ tam, Jiraiya và
Orochimaru. Một vài người khác thì có người tộc Uchiha, trong đó còn có người
đã từng thẩm vấn hắn. Dante lập tức kính cẩn mở miệng chào hỏi: “Ngài Hokage
đệ tam, ngài Jiraiya và ngài Orochimaru!”

Bàn tay Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen cầm trong tay tẩu thuốc, miệng liên tục
phì phò ra khói thuốc. Hắn mở miệng với giọng nói tràn đầy ấm áp và nụ cười
giống như ánh mặt trời: “Cháu không có sao là tốt rồi! Cháu bây giờ cần là
nghỉ ngơi.”

Đôi môi Dante hơi cắn lại, hắn mở miệng nói với Hokage đệ tam: “Cháu xin lỗi
vì đã gây phiền phức cho ngài. Cháu không muốn giết mấy người họ nhưng họ muốn
giết cháu.”

“Cái này… ta hiểu!” Hokage đệ tam thở dài ra một hơi. Khói thuốc tiếp tục từ
miệng hắn phì phò ra ngoài. Trong giọng nói Hokage đệ tam tràn ngập ý vị khó
chịu và hối hận: “Là ta lo không chu toàn. Lần này đã làm cho cháu nhận phải
nhiều khổ sở. Yên tâm, sau này cháu đừng lo lắng. Ta tuyệt đối sẽ không để
cháu gặp phải nguy hiểm lần nữa. Ta đã cảnh cáo họ rồi!”

Dante nhẹ nhàng gật đầu sau câu nói Hokage đệ tam. Bây giờ trong lòng Dante
tràn ngập đó chính là tức giận. Không phải hắn chỉ học trộm một chút bí thuật
gia tộc Hyuuga thôi sao? Có cần phải dùng đến người truy sát hắn ngay khi hắn
vừa đến nhà hay không. Nếu gia tộc Hyuuga đã làm đến bước này thì đừng trách
hắn. Một khi để hắn có cơ hội, Dante sẽ làm cho gia tộc Hyuuga gà chó không
yên.

Cảm giác được đầu đỡ đau hơn, bàn tay Tsunade cũng rời khỏi đầu mình, hắn nghe
được Tsunade mở miệng nói rất ôn nhu: “Em nên nghỉ ngơi một chút. Sáng ngày
mai em sẽ thấy khỏe hơn!”

“Cảm ơn cô, cô Tsunade!” Hắn vội vã ngồi dậy, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên trán.
Xem ra tác dụng phụ của việc bị khống chế vẫn chưa qua. Đầu Dante vẫn cảm giác
thật đau. Dường như hắn cũng nhận ra được mình bị người dùng ảo thuật khống
chế. Đây là lần đầu tiên Dante đối đấu với ảo thuật, hắn không biết phải làm
như thế nào. Thế nên hắn thua trận là rất bình thường.

Vẻ mặt Tsunade biến thành tức giận, nàng nhìn về phía đám người gia tộc Uchiha
rồi nói: “Các ngươi… gia tộc Uchiha các ngươi đều là người như vậy sao? Ngay
cả một đứa bé cũng phải dùng loại ảo thuật mạnh mẽ như vậy. Phải biết loại ảo
thuật này nếu như không xử lý kịp thời có thể biến một đứa bé thành ngốc
nghếch hay sao?”

Người nam nhân cầm đầu tộc Uchiha nhìn về phía Tsunade, ở sâu ánh mắt có chút
tức giận. Tuy nhiên hắn lại mỉm cười, bộ mặt hắn lúc này đã trở nên thân thiên
hơn. Hắn mở miệng sau đó chìa tay muốn kéo đan tê. Tsunade vội vàng quát lên:
“Ngươi muốn làm gì?”

Đối với những lời này thì người nam nhân chỉ bình thản nhẹ nhàng nói ra: “Ta
chỉ muốn xin lỗi cậu bé này mà thôi! Mặc dù đây là lỗi mấy người thẩm tra
nhưng cũng do một phần lỗi của ta.” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Dante rồi
nói: “Cậu bé cho ta xin lỗi nhé!” Đồng thời hắn nở nụ cười rất dịu dàng và ấm
áp.

“Không, không sao, ngài tộc trưởng Uchiha!” Dante cũng không nhanh không chậm
bắt lấy tay tộc trưởng Uchiha đồng thời mỉm cười. Trong lòng Dante thì tràn
ngập khó chịu. Cái cảm giác này giống như ánh mắt người nam nhân này đang soi
mói quan sát và đánh giá vậy. Ban đầu bắt hắn vào đây thì huyênh huyênh hoang
hoang giờ lại đối tốt như vây chắc chắn có gì đó. Hơn nữa khi người nam nhân
này xin lỗi, hắn cảm giác được không có bất cứ thành ý nào. Loại chakra âm u
tràn ngập trong người nam nhân này không kém chút nào so với lão già Danzou.

Bộ mặt Dante không có ý tứ trách móc mà lại tràn ngập tính thông cảm: “Đừng
cho rằng cháu là một thằng bé không hiểu chuyện. Cháu hiểu tất cả những gì mọi
người làm đều là vì làng Lá cả. Bởi vì có cảnh vệ đội lên làng Lá mới giữ được
an bình. Bởi vì có những người như các vị nên mới không có gian tế trong làng
Lá chúng ta. Cháu mới có được cuộc sống yên bình là nhờ các ngài.” Vừa nói hắn
vừa thở dài: “Chỉ trách giặc ngoài khó phòng, giặc trong khó phòng. Cháu chưa
từng nghĩ đến ta sẽ bị người gia tộc Hyuuga tấn công. Dù sao họ cũng là người
trong làng, các vị khó lòng mà phòng được họ nếu họ động đến cháu. Hiện giờ
cháu đã được trả lại thanh minh, cảm ơn ngài tộc trưởng Uchiha.”

“Hahaha…” Người nam nhân tộc trưởng Uchiha mỉm cười sau đó mở miệng đáp lại:
“Không có gì! Cháu yên tâm, tộc Uchiha chúng ta luôn đứng về phía lẽ phải.
Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho cái ác hoành hoành ở làng Lá. Chúng ta cũng
không sợ hãi cường quyền. Sau này cháu cứ tự do đi lại ở làng Lá. Chúng ta
nhất định đảm bảo an toàn cho cháu. Cháu đừng lo!”

“Cảm… cảm ơn ngài tộc trưởng!” Dante tỏ ra có chút mệt mỏi nhưng vẫn mỉm cười
đáp lại người nam nhân kia.

“Hà…” Miệng Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen phun ra một ngụm khói, hắn chìa cái
tẩu thuốc ra ngoài sau đó nói với giọng nhỏ nhẹ: “Cậu bé đã tốt hơn nhiều vậy
chúng ta cũng không làm phiền trụ sở nữa. Chúng ta sẽ tự mình đưa thằng bé trở
lại!” Người tộc trưởng Uchiha mỉm cười gật đầu một cái.

Rời khỏi trụ sở cảnh vệ, Hokage đệ tam cùng với mấy học trò nói vài lời sau đó
rời đi. Jiraiya và Orochimaru cũng nói vài lời với Dante cùng với Tsunade rồi
rời đi. Sự việc lần này có vẻ như khiến cho Hokage đệ tam khá là đau đầu.

Bầu trời đầy sao sáng…

Thân ảnh hai người Tsunade và Dante kéo dài ở trên mặt đường. Lúc này tâm sự
Tsunade có chút nặng nề. Thân phận Dante khiến cho Tsunade cảm giác có chút
khó nói. Dù sao trước đây thằng bé sống khá là cơ cực nhưng không có một ai
quan tâm. Nếu như để cho thằng bé biết mình là người gia tộc Senju nhưng lại
bỏ qua thằng nhóc bao nhiêu năm qua có lẽ sự thật này sẽ gây sốc cho thằng bé.
Tsunade rất sợ thằng bé khó mà tiếp nhận được. Thứ hai là giữ im lặng thân
phận Dante cũng là một cách bảo vệ thằng bé. Thế nên trong lúc nguy cấp nhất,
Tsunade cũng không muốn để lộ ra thằng bé là người tộc Senju.

Đôi môi đỏ mọng Tsunade nhẹ nhàng mỉm lại vài lần sau đó nàng mở miệng nói:
“Dante, chúng ta cùng đên gia tộc của ta. Em hãy sống ở đó cùng ta. Ở nơi đó
sẽ không có ai bắt nạt em, em cũng không cần chịu khổ nữa!”

“Ừm!” Dante gật đầu một cách nhẹ nhàng. Hắn hướng về phương xa nhìn một cách
xa xôi. Hắn hít một hơi thật sâu sau đó mở miệng với âm thanh nhè nhẹ và non
nớt: “Cô Tsunade, em muốn đi tìm lại kỷ vật của cha em. Lúc chiến với người
tộc Hyuuga, em đã để nó ở bìa rừng. Sau khi lấy lại được vật này, em sẽ cùng
đi với cô đến tộc Senju.”

“Nếu như vậy chúng ta cùng đi đi!” Tsunade lo lắng Dante sẽ gặp phải tập kích
khác lập tức mở miệng đáp lại.

“À, vâng!” Dante lập tức đồng ý. Thực sự thì bản thân bị người truy sát, hắn
vẫn còn có chút ghê ghê. Mặc dù hiện giờ hắn không cảm nhận được sát khí trung
quanh nơi này nhằm vào hắn nhưng hắn vẫn có chút sợ. Bất kể thế nào có được
Tsunade đi cùng hắn vẫn là tốt hơn.

Quả thực đúng như Dante nghĩ, có Tsunade đi cùng hắn thì mọi việc rất dễ dàng.
Dante tìm được ngay một chiếc hộp mà cha hắn để lại cho. Ánh mắt Tsunade đảo
qua thấy được loại hộp này rõ ràng có một phong ấn. Đừng quên bà nội nàng
chính là Uzumaki Mito, công chúa tộc Uzumaki và là người nắm giữ thuật phong
ấn kiệt xuất nhật. Những người trong tộc Uzumaki có thể nắm giữ phong ấn ngang
với Uzumaki Mito có thể đếm trên đầu ngón tay chứ đừng nói hơn bà nội nàng.
Thế nên Tsunade cũng có được một phần truyền thừa của bà nội nàng.

Ánh mắt Tsunade nheo lại, nàng có chút tò mò loại phong ấn này. Loại phong ấn
này có chút lạ lùng so với nàng biết, dường như nàng chưa bao giờ gặp phải
loại phong ấn này. Chỉ khi Dante chạm vào chiếc hộp thấy được hộp hơi lóe sáng
giống như kích hoạt một phong ấn nào đó. Tsunade cũng không hiểu nguyên lý lắm
nhưng có lẽ là một loại bảo vệ và phá hủy, có lẽ là thế.

“Ui…” Dante đang phủi bụi khỏi chiếc hộp. Khi hắn lướt qua một viên đá nhỏ sắc
bén, ngón tay hắn bị trầy ra một lớp da mỏng. Máu đỏ tươi từ đó chảy ra nhỏ
vào chiếc hộp.

Tsunade thấy vậy có chút lo lắng. Nàng lập tức lên tiếng nói: “Cẩn thận một
chút!” Bàn tay nàng lập tức xuất hiện đoàn ánh sáng màu xanh tuyệt đẹp. Ánh
sáng màu xanh chiếu lên ngón tay đang bị thương Dante khiến cho vết thương hắn
nhanh chóng liền lại với tốc độ cực mau.

Dante lập tức mở miệng cảm ơn: “Cảm ơn cô Tsunade!” Không nghĩ tới y thuật lại
tốt như vậy. Nếu như Dante muốn lành vết thương này cũng cần một thời gian
ngăn ngắn. Vậy mà y thuật lại có thể nhanh như vậy khiến cho ngón tay hắn khỏi
hẳn. Xem ra học tập y thuật đúng là vô cùng tốt. Có lẽ Dante lựa chọn không
sai.

Lúc này hai người đang chăm chú nhìn nhau thì một đoàn ánh sáng khiến cho hai
người lập túc kinh ngạc. Bốn con mắt đều nhìn về phía ánh sáng phát ra. Chiếc
hộp nho nhỏ đang phát ra ánh sáng. Ngay sau đó một tiếng cạch lập tức vang
lên.

Cạch!

Chiếc hộp từ từ mở nắp ra. Ở phía bên trong chiếc hộp có chứa đựng hàng loạt
những quyển trục lớn nhỏ. Những quyền trục này đều có được ghi tên ở trên đó.
Tsunade có chút tò mò nhìn về phía mấy cuốn trục này. Ở trên đó còn có ghi một
số quyển trục mà Tsunade có thể hiểu. Một số quyền trục này hình như có cả y
thuật, thuật phong ấn, nhẫn thuật…

Bàn tay Dante vươn ra cầm lấy một bức thư màu trắng nho nhỏ đặt ở chính giữa
chiếc rương nhỏ. Lúc này, Tsunade cũng không muốn quan sát nhưng nàng thực sự
có chút tò mò. Trong số quyển trục ở trong rương thì gần như phần lớn là y
thuật hơn nữa dường như có mùi cấm thuật. Một cuốn trục có ghi lộ rõ: “Toàn
giải huyết kế giới hạn!”, những cuốn trục như vậy đáng lý đều phải bị coi là
cấm thuật không nên đưa cho một đứa bé mới đúng.

“Cha, cha…” Cảm giác bi thương tràn ngập trong lòng Dante. Đôi mắt hắn hơi đỏ
lên ầng ậc nước, từng giọt lệ trong khóe mắt hắn lã trã rơi xuống.

Một bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy Dante khiến cho Dante cảm giác được ấm áp. Một
giọng ân cần vang lên: “Đã không sao rồi! Muốn khóc cứ khóc đi. Sau này ta sẽ
bảo vệ và chăm sóc cho em. Ta sẽ là người thân của em!” Đôi mắt Dante đỏ hoe
lên nhưng hắn cố nén sự mất mát và bi thương này.

Đầu Dante áp vào bộ ngực Tsunade, hắn cảm giác được sự mềm mại của bộ ngực
này. Tsunade cho hắn cảm giác phụ thuộc cùng với ôn nhu. Bất kể thế nào giờ
phút này hắn cảm giác được Tsunade giống như người thân của hắn vậy. Có lẽ
thời gian dài hắn sẽ đi ra khỏi bóng ma bởi cái chết của cha hắn. Hình bóng
Tsunade đã in sâu trong tâm trí hắn. Hắn muốn bảo vệ Tsunade.

Dante không biết rằng khi hắn muốn bảo vệ Tsunade, thì đôi mắt hắn xuất hiện
hình thái cực. Một viên câu ngọc trong con ngươi màu đỏ cách hình thái cực
không xa xuất hiện. Con ngươi này lại có màu vàng. Tuy nhiên nó chưa kịp hiện
lên hoàn toàn thì đã trở nên mở ảo và dần dần biến mất chỉ để lại hình thái
cực.

“Em không có sao!” Dante mỉm cười có chút gượng gạo. Hắn nhìn về phía Tsunade
mở miệng nói: “Cô Tsunade, chúng ta trở về thôi!” Vừa nói thì Dante cũng xoay
người, hắn vươn ra bàn tay đem bức thư để lại trong hộp, đem hộp đóng lại và
xách theo bên cạnh mình.

“Ừ!” Tsunade nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Trời đã về khuya, ánh trăng lạnh lẽo treo trên cao bầu trời làng Lá. Bầu trời
đầy sao, Dante nhẹ nhàng ngẩu đầu lên quan sát chúng. Hắn mở miệng dò hỏi: “Cô
Tsunade, em nghe nói mỗi khi có người chết như vậy họ sẽ trở thành một ngôi
sao? Phải chăng cha em đang nhìn em trên bầu trời!”

“Ừ…” Tsunade mỉm cười dắt tay thằng bé sau đó mở miệng nói: “Cha em hẳn đang
trên trời cao nhìn xuống dưới này. Ông ấy đang dõi theo bước chân của em. Hẳn
ông ấy cũng hy vọng em sống được tốt hơn. Thế nên, em không nên phụ lòng tốt
của ông ấy với em. Em nhất định phải sống tiếp, cố gắng sống hơn nữa sống phải
hạnh phúc!”

Năm ngón tay Dante đưa lên bầu trời sau đó nắm nhẹ nhàng xuống đặt trước ngực
mình: “Em biết!” Tsunade thấy vậy thì thở phào ra một hơi đồng thời vẻ mặt có
chút vui mừng.

Hai người tiếp tục đi bộ trong rừng, bất chợt Dante mở miệng hỏi: “Cô Tsunade,
ngươi chết không thể sống lại sao?”

“Ừ!” Tsunade không ngần ngại trả lời sau đó nàng mở miệng rồi dùng tay áp vào
trong tim của mình: “Cô cũng đã từng mất đi những người bạn trong chiến tranh.
Nhưng chúng ta còn sống, chúng ta phải tiếp tục sống để duy trì hy vọng và
những điều họ để lại cho chúng ta. Họ cũng không có chết đi mà mãi mãi sống
trong tim, trong ký ức của chúng ta.”

Dante hơi mím môi lại, ngay sau đó hắn nhìn về phía Tsunade mở miệng nói: “Cô
Tsunade, nếu như em có cách có thể cứu cha em sống lại. Cô Tsunade, cô có thể
giúp em được không?”

Lời này vừa nói ra thì Tsunade lập tức kinh ngạc nhìn về phía thằng bé.


Hokage chi tân đồng thuật - Chương #26