Người đăng: dantelucifer
Trong một căn nhà gỗ nho nhỏ và rách nát,từng cơn gió lành lạnh thổi qua khiến
cho đứa bé lạnh run run. Thằng nhóc đang lien tục run cầm cập nhưng đôi mắt
lại nở nụ cười sáng rỡ nhìn về phía bàn ăn phía trước. Ở bàn ăn phía trước có
để vài chiếc chén sứt mẻ, trên những chiếc chén sứt mẻ này có được vài miếng
bánh nhỏ. Từ miếng bánh phát ra chút hơi ấm nhàn nhạt. Có lẽ hơi ấm này có thể
giúp thằng nhóc ấm áp hơn một chút.
Nằm ở không xa trên một chiếc giường nhỏ, người nam nhân già nua giống như một
cái xác khô mở miệng nói: “Khụ, khụ… Dante, con lạnh lắm sao?”
“Không, không có sao? Cha…” Khuôn mặt của cậu bé cố gắng lặn ra một nụ cười.
Cậu lập tức mở miệng đáp lại lời của người nam nhân có vẻ già nua này: “Cha,
ngài có muốn ăn một miếng bánh hay không? Để con đút cho ngài ăn! Miếng bánh
này con mới xin được của bác Sumizu, bác ấy cho con rất nhiều.”
“Không, ta không đói!” Người nam nhân già nua quay đầu nhìn về phía cậu bé,
trong đôi mắt tang thương của người nam nhân này để lộ ra vẻ đau thương và hối
lối. Bất chợt người nam nhân mở miệng nói: “Khụ… khụ… Những năm nay theo ta
thật là khổ cho con mà… khụ!”
“Không có đâu cha!” Cậu bé nở nụ cười nhè nhẹ. Thực sự hắn cũng có cảm thán về
cuộc sống hiện nay nhưng điều này cũng không có cách nào trách cha hắn. Vì cha
hắn cũng không có cách nào khác. Dante vẫn biết điều như vậy nên hắn chưa bao
giờ trách cha hắn, hắn chỉ trách mình quá vô dụng.
“khụ… Xem ra thời gian sắp tới rồi!” Âm thanh cảm thán từ miệng người nam nhân
phát ra.
Nghe được những lời này thì cậu bé xuất hiện vẻ tò mò trên mặt. Hắn không hiểu
thời gian đến là cái gì thế nên hắn lập tức mở miệng: “Cha, ngài nói gì cơ!?
Cái gì mà sắp đến chứ?”
“…khụ…” Hiển nhiên người nam nhân kia im lặng cũng không có đáp lại lời của
hắn. Hắn không biết lúc này người nam nhân kia rời đi, miệng của người nam
nhân đang chảy ra máu tươi chỉ là hắn dùng một miếng vải lau đi mà thôi. Một
lúc sau người nam nhân mới mở miệng nói: “Cũng đã đến lúc cho con biết toàn bộ
sự thực, cha xem ra cũng không sống được lâu?”
“Cha, ngài nói gì vậy!? Thời tiết hơi lạnh một chút thế nên ngài mới cảm giác
khó chịu trong người thôi. Để thời tiết ấm lên, cha sẽ khỏe lại ngay thôi!”
Khuôn mặt cậu bé nở nụ cười có chút gượng gạo. Tuy nhiên hắn biết sự thật
không phải thế, cha hắn đã hết thuốc chữa. Thời gian sống sót của ông đang đếm
từng ngày. Hơn nữa, bản thân hắn không có tiền thế nên không thể vào bệnh viện
mà cha hắn cũng từng được ninja y thuật cứu chữa nhưng họ đều đưa ra kết luận
không có cách nào cứu chữa. Cơ thể cha hắn giống như một cái cây khô đang chết
dần vậy.
“… Hãy nghe cha nói đây… Khụ…” Người nam nhân cố gắng lặn ra một âm thanh quát
lên nhưng lời quát lên lại khiến cho hắn liên tục ho khan. Cậu bé vội vàng đưa
về phía người nam nhân thì bị hắn gạt ra: “Ta… không sao… khụ…”
“Nghe cho kỹ đây con trai! Hãy nghe cho kỹ những lời cha nói lúc này. Chuyện
này phải bắt đầu từ đâu đây? Có lẽ là từ mẹ con, con và ta…” Người nam nhân cố
gắng kể ra bằng âm thanh ngập ngừng và ho khan nhỏ: “Khụ, khụ… chúng ta không
phải là người ở đây mà từ trên… mặt trăng đi tới nơi này. Chúng ta thuộc về
gia tộc …Ootsutsuki”
Người nam nhân bắt đầu từ từ giảng giải về lịch sử thần thụ, Ootsutsuki Kaguya
cho Dante nghe. Lúc này hắn từ từ nói về cố sự của gia tộc Ootsutsuki cũng như
thân thế bản thân mình: “Mà chúng ta là hậu duệ của Ootsutsuki Hamura nhận
nhiệm vụ trông giữ mặt trăng và tuân theo di nguyện của tổ tiên chúng ta. Ngài
cho chúng ta quyền lợi rằng nếu như thế giới dưới mặt đất vẫn mãi là chiến
tranh không theo di nguyện của Lục Đạo Tiên Nhân vậy thì chúng ta có nghĩa vụ
phá hủy nơi đó đi.”
“Từ trước đến nay, Phân gia chúng ta vẫn coi di nguyện của tổ tiên chính là
phá hủy thế giới mặt đất nhưng Tông gia lại cho rằng chúng ta lên hiểu và dẫn
dắt những người thế giới mặt đất hướng tới hòa bình. Bởi vì tranh chấp nên
quan hệ giữa Phân gia và Tông gia ngày một xấu đi.”
“Để đoạt được quyền kiểm soát mặt trăng thì Phân Gia đã nên một kế hoạch lớn
đó chính là đánh cắp Tenseigan siêu cấp. Một loại vũ khí cực mạnh do đôi mắt
Byakugan người tộc Ootsutsuki hợp thành. Thật là bi ai, tộc Ootsutsuki chúng
ta kế thừa tiên nhân thân thể nhưng lại không có Byakugan thuần khiết. Chỉ có
kế thừa tiên nhân thân thể và Byakugan thuần khiết mới có thể mở ra Tenseigan.
Chính vì lý do này mà họ mới tập hợp Byakugan tạo ra Tenseigan siêu lớn.”
“Một kế hoạch thứ hai được thực thi song song với kế hoạch này đó chính là tạo
ra đứa trẻ hoàn mỹ nhất. Một đứa trẻ đã được sinh ra nhờ kế hoạch điên rồ này.
Bằng cách sử dụng ba loại Gen làm chủ bao gồm thủy tổ chakra Ootsutsuki
Kaguya, Lục Đạo Tiên Nhân và tổ tiên chúng ta kết hợp với một số loại Gen khác
mà sinh ra…”
“Bằng phương pháp tối ưu hóa, chúng ta đã tạo ra Gen của một đứa trẻ nam hoàn
mỹ nhất bất kể là lượng chakra, dáng ngoài, sức mạnh thân thể… Một đứa trẻ
mạnh mẽ vượt qua cả tổ tiên, cả Lục Đạo Tiên Nhân, không là vượt qua cả thủy
tổ chakra Ootsutsuki Kaguya. Nhưng chúng ta gặp phải vấn đề đó chính là loại
Gen này yêu cầu điều kiện vô cùng đặc biệt đó là cơ thể mẹ cần thích hợp để
sinh ra đứa bé. Mà vợ ta chính là người thích hợp nhất. Cô ấy là cá thể hoàn
mỹ nhất có khả năng sinh ra đứa trẻ như vậy.”
Những lời này khiến cho Dante hoàn toàn cứng lưỡi, hắn lắp bắp nói: “Cha, cha…
đứa trẻ đó là con sao?”
“Khụ, khụ… cha xin lỗi!” Người nam nhân liên tục ho khan sau đó mở miệng nói:
“Ta thực sự xin lỗi con. Cha không biết phải nói gì cho phải nữa!”
“Vậy, vậy… sau đó thì sao? Cha mẹ đến nơi này sao?” Cậu bé Dante từ chết đứng
dần dần bình tình rồi nhẹ giọng hỏi.
Người nam nhân quay ra nhìn về phía cậu bé, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương
rồi nói: “Khụ… cha lúc đó không đồng ý mẹ con làm mẫu thể nhưng trước sự uy
hiếp của họ, ta.. thật vô dụng mà… khụ…” Trong ánh mắt người nam nhân tràn đầy
cái cảm giác hối lỗi, hắn tiếp tục mở miệng nói: “Mặc dù chúng ta thành công
tạo ra con nhưng lúc đó Phân Gia cũng đã thành công đánh cắp Tenseigan siêu
lớn nhưng cũng bị Tông Gia phát hiện. Một trận chiến lớn giữa Tông Gia và Phân
Gia nổ ra. Nhờ vào cơ hội này mà ta mang theo mẹ người trốn xuống mặt đất.”
“Khụ, khụ… Nhưng chúng ta bị phát hiện. Kết quả là chúng ta bị người vây công.
Không có cách nào khác ta phải sử dụng bí pháp để chạy trốn. Ta mang theo mẹ
con cùng đến mặt đất. Không lâu sau thì mẹ con sinh ra ngươi nhưng chúng ta
đều bị thương khá nặng. Mẹ con đã qua đời sau khi sinh ra con ra.”
“Khụ, khụ… Ha… ha…” Người nam nhân lập tức ho ra máu vì đau thương quá độ.
Dante vội vàng chạy dúng máu lau khóe miệng của người nam nhân. Hắn vội vã mở
miệng nói: “Cha, cha… cha không sao chứ? Cha… con đi mời ninja y thuật đến
đây!” Hắn vội vàng xoay người rời đi nhưng bị một cánh tay bắt lấy.
“Không, đừng… hãy nghe cha nói hết…” Âm thanh người nam nhân đã biến thành rất
nhỏ, rất nhỏ, ánh mắt đã biến thành tha thiết nhìn về phía cậu bé: “Không còn
kịp rồi! Khụ, ở phía dưới giường… chứa toàn bộ nghiên… cứu của ta. Ở dưới đó….
còn chưa cả nhẫn thuật tộc Ootsutsuki… ta để lại cho con. Ngoài ra còn… có một
tấm bản đồ dẫn đến mặt trăng. Hãy cẩn thận với… người tộc Ootsutsuki.”
“Trước đó, con trai… dù con là con ta… hay không? Cha và mẹ… đều yêu con… thực
rất yêu con…” Người thanh niên nở nụ cười, khuôn mặt tái nhợt nhìn chăm chú
đưa tay về phía khuôn mặt của cậu bé. Tuy nhiên bàn tay chỉ đưa lên tới một
nửa thì đột nhiên rơi vụt xuống. Một thứ gì đó xẹt qua trong lòng Dante, hắn
cố gắng giữ lại nhưng hắn cảm giác mình đã vuột mất. Hắn cảm giác được mình
giống như một kẻ vô dụng.
“Cha, cha…” Tiếng gào thét mang theo bi thương vang vọng trong đêm.
Mi mắt từ từ mở ra, một đôi mắt xanh tuyệt đẹp mang theo mê người nhìn chăm
chú về phía. Gió nhè nhẹ thổi bay lọn tóc trắng để lộ ra khuôn mặt non nớt. Đó
là một cậu bé có thân hơi béo mập cùng với khuôn mặt cực kỳ đáng yêu. Không ai
biết được một bí mật, thằng bé không phải nói là hắn cũng không phải là người
thế giới này. Hắn từ một nơi khác tới nơi này và nơi ấy được đặt cái tên Địa
Cầu. Khi mà hắn sống lại thì hắn tới nơi này, một nơi hoàn toàn xa lạ với
những năng lực siêu nhiên nhờ vào cách sử dụng chakra.
Chakra là gì thì hắn cũng không biết rõ, hắn chỉ biết nó từ thần thụ và được
Lục Đạo Tiên Nhân truyền cho con người. Từ khi sinh ra thì hắn đã khác hẳn với
người khác, hắn có thể dễ dàng sử dụng chakra của mình mà không giống người
khác cần chakra của người khác đánh thức. Ngoài ra đôi mắt của hắn lại xuất
hiện nhãn thuật mà hắn hoàn toàn không rõ vì nó không phải Byakugan cũng chẳng
phải Sharingan. Hắn chỉ biết sử dụng những thứ có sẵn mà thôi.
Từ nhỏ sống với cha mình ở làng Lá, cha đem hắn tới làng Lá khi hắn tròn một
tháng. Trước khi ông mất, ông đã cho hắn biết bí mật về thân thế mình. Bàn tay
của Dante kết ấn lại đồng thời ánh mắt hắn cũng chăm chú quan sát nhìn về phía
người thiếu niên độ tuổi mười một, mười hai tuổi trước mắt này. Người thiếu
niên này có mái đầu lởm chởm, mắt to và cái mũi khá to đồng thời hơi mập. Hắn
mặc một bộ quần áo bó sát người thuận tiện cho đi lại đồng thời ánh mắt cũng
chăm chú quan sát Dante.
Người thiếu niên cũng không có mở miệng nói chuyện khiêu khích Dante. Khi
trọng tài hô lên một tiếng bắt đầu thì hắn lập tức rút ra một thanh vũ khí.
Thanh vũ khí này màu đen có đầu như đầu thương và chuôi thì có gắn với một
hình tròn. Tác dụng của thanh sắt hình tròn là thuận thiện cho việc đeo lên.
Loại vũ khí này gọi là kunai.
“Thằng nhóc đứng ngây ngẩn tại đó… chẳng lẽ không biết dùng kunai phòng bị
sao?” Người thanh niên tóc trắng Jiraiya mở miệng lẩm bẩm. Ngay sau đó thì hắn
lẩm bẩm: “Thằng bé không mang theo kunai, chẳng lẽ không mang theo còn là
quên?”
Nghe được lời này thì mấy người đổ mồ hôi hột… Một ninja chẳng lẽ lại quên
mang theo vũ khí, thằng bé này chẳng lẽ ngốc tới mức đó. Tuy nhiên ở đây lại
xuất hiện một người đang cười khổ, người này không ai khác ngoài Hokage đệ tam
Sarutobi Hiruzen. Sarutobi Hiruzen nhớ đến hình như người thằng bé quá nghèo
không có tiền mua cả kunai. Nhưng hắn cũng không lo dù sao có một trọng tài là
một Chuunin cao cấp đang làm trọng tài bảo đảm cuộc thi diễn ra tốt đẹp ở đó.
Vậy mà để cho tất cả mọi người kinh ngạc là khi mà Dante từ từ nhắm mắt lại và
thiếu niên kia đang sát gần hắn thì hắn đột nhiên mở mắt ra. Đó là một đôi mắt
thế nào thì đó là một đôi mắt phát ra ánh sáng màu đỏ, con ngươi đã chuyển
sang một loại màu vô cùng đặc biệt. Con ngươi đã biến thành hình dạng giống
như một thái cực hình tròn nho nhỏ. Trong lúc đó, mọi người thấy được Dante
đưa tay lên.
Phanh!
Người thiếu niên lập tức thấy hình ảnh một nắm đấm khổng lồ xuất hiện trong
không khí. Nắm đấm này trực tiếp đánh thẳng về phía người hắn. Hắn chỉ cảm
giác được lồng ngực mình bị đè ép kèm theo tiếng rắc, rắc phát lên âm thanh.
Phụt! Từ miệng người thiếu niên phun ra một ngụm màu tươi. Hắn giống như một
con diều đứt gió bay ngược về phía sau. Thân thể nhỏ bé của người thiếu niên
va chạm vào đất phát ra từng tiếng ma sát xèn xẹt nho nhỏ. Quần áo cùng da
thịt hắn mài sát vài lần trên đất thì hắn mới dừng lại. Từ vết sát bắt đầu
xuất hiện loang lổ những vết máu tươi.
Cả trường hoàn toàn lâm vào yên tính, ngay cả một tiếng kim rơi cũng có thể
nghe thấy. Ngay sau đó thì một tiếng hét lên của một cô bé có độ tuổi khoảng
mười tuổi: “Aaaaa… Thật đẹp trai a!” Ngay sau đó hàng loạt tiếng nghị luận
vang lên theo.
“Cái gì, cái gì? Ta có nhìn nhầm không? Hắn, hắn thực sự đánh thắng một Genin?
Này…” Vừa nói thì người này vừa xoa xoa mắt quan sát trong sân. Sau khi xác
nhận không có sái lầm thì hắn mới mở to tròn còn mắt ra.
“Này… hắn mới lắm nay bao nhiêu tuổi chứ? Hắn năm này mới bốn, năm tuổi gì đó
đi? Bốn nắm tuổi thắng một Genin?”
“Không phải bốn, năm tuổi mà mới hai tuổi. Thằng nhóc đó, ta có quen hắn. Nhớ
đến, cha con hắn còn hay đến chỗ ta mua sữa đây đây! Cái gì… ngươi không tin.
Ta thể với thần linh rằng thằng nhóc này quả thực mới hai tuổi. À… phải nói
hai tuổi lẻ một tháng mới đúng. Một tháng trước, thằng nhóc vừa trải qua sinh
nhật hai tuổi. Thằng nhóc còn chạy đến nhà ta mua bánh mà.”
“Đôi mắt đó… huyết kế giới hạn?” Người thanh niên có mái tóc đen và làn da
trắng như bạch tạng mở miệng nói: “Một thằng nhóc thú vị!”
“Đó là sharingan sao?” Jiraiya khe khẽ lẩm bẩm sau đó lại tự phản đối mình:
“Không giống, Sharingan là đồng tử trở thành màu đỏ, ở trong xuất hiện câu
ngọc theo thứ tự từ một câu ngọc đến ba câu ngọc. Đôi mắt của thằng nhóc này
rất giống Sharingan nhưng không phải. Rốt cuộc là huyết kế giới hạn gì, tại
sao ta chưa từng thấy nhỉ?”
Trong lòng Hokage đệ tam Sarutobi Hiruzen tràn ngập sóng gió. Phải biết đây là
huyết kế giới hạn mới. Thường thường một số gia tộc lớn mới có huyết kế giới
hạn, chỉ có một số trường hợp rất hiếm hoi mới xuất hiện ở ngoài. Huyết kế
giới hạn này gọi là biến dị. Tuy nhiên tỉ lệ này chỉ có một phần vạn, có khi
nhỏ hơn. Chẳng lẽ thằng nhóc này là huyết kế giới hạn biến dị. Chỉ không biết
loại biến dị này là tốt còn là xấu, có lẽ là tốt.
Dante lạnh lung nhìn về phía trước, hắn lẳng lặng chờ đợi kết quả của cuộc
thi. Khi ánh mắt hắn đảo về phía đối thú phát hiện được người ninja làm trọng
tài đang vội vã đi về phía người thiếu niên bị thương nằm dưới đất. Sau khi
xem xét kỹ người thiếu niên này thì người trọng tài lập tức hô lên: “Ninja y
thuật, ninja y thuật…”
Theo vài tiếng hô lập tức từ phía ngoài xuất hiện một đám người mặc y phục màu
trắng. Họ từ trên cao rơi xuống cạnh người thiếu niên sau đó lập tức đưa tay
ra bắt đầu sơ cứu người thiếu niên.
Hokage đệ tam đứng ở trên cao, trong đôi mắt hắn xuất hiện những cảm xúc phức
tạp khi nhìn về phía cậu bé đứng ở phía dưới. Lúc này ở phía dưới, người ninja
lập tức đưa tay lên hướng về phía cậu bé Dante rồi lớn tiếng nói: “Trận đấu
này, Dante là người dành được thắng lợi!”