Người đăng: dantelucifer
“Cạch!”
Chiếc thìa nhẹ nhàng để lên trên bát cháo. Ánh mắt Dante ngước nhìn về phía
đám người đang nhìn về phía mình. Cái cảm giác tò mò, hâm mộ kèm theo chút
ghen ghét nhìn về phía Dante làm cho hắn có chút khó chịu. Khóe miệng Dante
liên tục giật giật, ánh mắt hắn đảo qua mọi người.
Không khí trầm lặng nhất thời bị Dante đánh vỡ, hắn mở miệng với giọng nói có
phần khó chịu: “Mọi người tại sao nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có dính thứ
gì đó sao?”
Minato mỉm cười nhìn về phía Dante, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà lại mở
lời nói với Dante: “Mặc dù cậu có vẻ như đã thuyết phục được mình. Tuy nhiên
mình sẽ không bao giờ từ bỏ. Vì ước mơ trở thành Hokage chính là lẽ sống của
mình!” Vừa nói hắn vừa nhìn về phía Dante với cái nụ cười rạng rỡ: “Mình sẽ
làm một Hokage khác hẳn so với cậu nghĩ. Mình sẽ thay đổi quan niệm trong lòng
cậu.”
Nawaki lúc này cũng giống như được Minato tiếp sức vậy. Hắn cũng lớn tiếng
đứng dậy tuyên bố: “Đúng vậy, mình cũng sẽ không chịu thua đâu. Trở thành
Hokage chính là ước mơ của mình. Mình tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc vì mình là
Senju Nawaki, cháu trai của Hokage đệ nhất. Mình nhất định sẽ vượt qua ông nội
để trở thành một Hokage.”
Khuôn mặt Senju Tsunade lập tức nở nụ cười nhìn về phía Nawaki, trong ánh mắt
Tsunade tràn ngập tình yêu thương đối với em trai của mình. Xem ra tình cảm
hai chị em khá tốt. Dante cũng không biết lên nói thế nào cho phải. Hắn cảm
giác mấy đứa trẻ này thực sự quá sáng lãng nếu không muốn nói là ngây thơ. Có
lẽ khi họ trưởng thành họ mới biết thế giới thực mới nghiệt ngã làm sao.
Trong lúc này Uchiha Mikoto mới mở miệng yếu ớt lên tiếng để bộc lộ sự tồn tại
của mình: “Không nghĩ tới Dante lai là người hiểu biết như vậy. Mình nghe được
cậu mới có hai tuổi. Cậu thực sự mới có hai tuổi à?”
“Cái gì?” Lời này phát ra từ miệng Nawaki. Mấy người khác bao gồm anh em nhà
Hyuuga, Sarutobi Shinnosuke cùng với Minato đều ngạc nhiên nhìn về phía Dante.
Ngón tay Nawaki chỉ thẳng về phía Dante rồi nói: “Cái gì? Hai tuổi thật hả?
Này, cậu có bốn năm tuổi đi!?” Giờ thì Nawaki mới nhớ tới được hình như có
người nói Dante mới hai tuổi.
Mikoto tò mò nhìn về phía Nawaki ở bên cạnh: “Không phải vừa rồi ngài Jiraiya
nói Dante mới hai tuổi sao?”
“Không cần ngạc nhiên!” Senju Tsunade lập tức mở miệng chuyển chủ đề. Nàng
tiếp tục nói với mấy đứa học viên vừa tốt nghiệp không lâu kia: “Dante thực sự
mới có hai tuổi. Ta đã kiểm tra rồi. Mấy đứa nhóc không cần nghi ngờ gì cả.
Hà…” Lúc này Tsunade đã đưa lên một chén rượu lốc cạn, ánh mắt tràn đầy coi
thường liếc về phía Jiraiya và Orochimaru rồi nói: “Mấy nhóc còn kém lắm. So
sánh với đệ tử của ta, mấy nhóc chả là gì cả. Mấy nhóc lên lấy Dante làm tấm
gương mà học hỏi!”
“…” Mấy Genin nhỏ tuổi đều nở nụ cười có chút gượng gạo. Tuy nhiên tất cả đều
nhìn về phía Dante với ánh mắt hơi có chút kỳ quái. Cảm xúc từ Minato đó chính
là ngưỡng mộ, từ Sarutobi Shinnosuke là tò mò, từ Mikoto là buồn bã, từ Nawaki
và hai anh em nhà Hyuuga là tức giận.
Đám nhóc này quả còn rất trẻ dù sao Dante là một người lớn. Nhưng hắn có chút
khó chịu vì cảm nhận của hắn quá mạnh mẽ. Lại nói vừa rồi xem ra Dante đã biểu
diễn khá là tốt. Hắn bộc lộ ra tầm hiểu biết của mình khá lớn để lấy được sự
chú ý của mấy người cao tầng làng Lá. Mặc dù vừa rồi hắn còn chưa phân tích
đến Phong Quốc và Thổ Quốc có thể liên kết với Thủy Quốc hay không để khiến
cho biện luận của hắn sắc sảo hơn nhưng hắn không thèm để ý. Dù sao quá hoàn
mỹ sẽ khiến cho mọi người cảnh giác với hắn. Được không bù mất.
Bây giờ đã khiến cho sự chú ý của mọi người vào mình tăng cao, Dante cần làm
là bộc lộ ra thiên phú chiến đấu hay y thuật của mình. Có rất nhiều ý tưởng
trong đầu hắn nhưng đó chẳng qua là ý tưởng mà thôi. Bây giờ hắn được chú ý
nhiều hơn cho nên mọi người sẽ chiếu cố nhiều hơn đến Dante. Có lẽ hắn sẽ bị
giám sát nhiều hơn nhưng chẳng lẽ đó không phải là một cách bảo vệ. Mặc dù
Dante muốn nhanh chóng trở nên mạnh mẽ nhưng hắn rất sợ chết. Hắn vừa muốn lên
chiến trường để chiến đấu, để mạnh mẽ nhưng hắn lại sợ chết nên mới có việc
hắn bộc lộ tài năng trước mặt Hokage đệ tam như thế.
“Bộp, bộp…”
Jiraiya cảm nhận không khí có chút ngưng trọng. Hắn lúc này lập tức lên tiếng
rồi liên tục vỗ vỗ tay hấp dẫn chú ý mọi người. Đợi đến mọi người nhìn về phía
hắn thì hắn lập tức nở nụ cười: “Mọi người, nhân tiện chúng ta ở nơi này sao
không làm một việc gì đó cho không khí vui lên nhỉ. Chẳng hạn như kể chuyện
cười chẳng hạn.”
“Nhàm chán!” Đầu tiên mở miệng không nghĩ tới là Orochimaru. Hắn lập tức lên
tiếng đáp lại Jiraiya khiến cho Jiraiya tức gần hộc máu: “Jiraiya, ngươi ngoài
kể những cái chuyện liên quan tới phụ nữ ra thì còn có chuyện gì khác nữa
chứ?”
Jiraiya cảm giác được khóe mặt mình giật giật. Hắn có vài phần tức giận vì
ngay cả khi có mặt học trò ở đây, Orochimaru đều không tôn trọng hắn. Jiraiya
lập tức mở miệng nói: “Nghe này, tôi có rất nhiều câu chuyện cười được chứ? Đó
không phải là mấy câu chuyện màu vàng!”
“Thầy Jiraiya, em nghĩ thầy rất tuyệt nếu như có thể kể cho em những câu
chuyện cười mà thầy biết!” Minato nở nụ cười hòa nhã nhìn về phía Jiraiya.
Được Minato khích lệ thì Jiraiya có chút vui vẻ. Hắn đưa tay sờ sờ ót rồi mở
miệng nói: “Vậy hả!?” Ánh mắt hắn cũng đồng thời đảo qua mọi người rồi hỏi:
“Vậy ta muốn biết ý kiến của mọi người thế nào!?”
Senju Tsunade lập tức nốc lấy một chén rượu, hai má hơi đỏ, ánh mắt mang theo
nghi ngờ nhìn về phía Tsunade: “Tôi không có ý kiến nhưng anh đừng dạy hư
Nawaki là được!”
“Này, cô nghĩ tôi là người như thế à!?” Jiraiya có chút khó chịu và bực bôi.
Tsunade thì tiếp tục uống rượu lờ đi câu hỏi của Jiraiya.
Mấy học viên mới tốt nghiệp không lâu cũng đều mở miệng cho ý kiến: “Em không
có ý kiến gì!”
“Hahaha…” Jiraiya đưa tay lên sờ sờ ót của mình sau đó nói với giọng nhẹ
nhàng: “Vậy chúng ta cứ tính theo lượt đi! Vậy bắt đầu từ ta sau đó tính theo
vòng.” Ngón tay hắn chỉ theo vòng đảo. Thứ tự theo lượt sẽ là Jiraiya, Minato,
Shinnosuke, Hyuuga Hizashi, Orochimaru, Hyuuga Hiashi, Mikoto, Nawaki, Dante
và cuối cùng mới tới Tsunade. Jiraiya bắt đầu bằng câu chuyện của mình.
“Câu chuyện này về một vợ chồng mới cưới.” Thấy ánh mắt nghi ngờ của Tsunade
thì Jiraiya lập tức mở miệng nói: “Cô yên tâm! Đây là chuyện hoàn toàn không
có chút gì đặc biệt hay nhạy cảm cả. Ừ… Chuyện về một đôi vợ chồng mới cười.
Lúc mới cười, hai vợ chồng ngủ quên mất. Anh chồng mới nói với cô vợ đang vội
vã làm cơm hộp: ‘Em yêu, đồ ăn chỉ cần cho tình cảm vào thì gì cũng được em
ạ!’. Kết quả là sau khi đi làm, anh ta mở ra cơm hộp của mình thì thấy toàn là
kim chi. Hahahaha…”
“Chuyện dở tệ!” Orochimaru trực tiếp gội nước lạnh lên người Jiraiya.
Senju Tsunade lúc này cũng không kém chỉ mở miệng nói: “Chuyện chẳng có gì đặc
biệt cả?”
Jiraiya phát hiện được mấy học viên khác đều nở nụ cười. Duy chỉ có nụ cười
Minato có chút thật lòng còn không thì tất cả đều có nụ cười gượng gạo. Ở đây
có hai người khác biệt là Nawaki thì ngu ngu ngơ ngơ như không hiểu gì, Dante
thì biểu hiện giống như không quan tâm. Mấy nụ cười này khiến cho mặt Jiraiya
đã đen càng đen hơn.
Cơn giận Jiraiya đã hoàn toàn không cách nào nén được. Hắn lớn tiếng nói: “Hai
người thật khốn kiếp. Nếu như hai người các ngươi có giỏi thì kể chuyện nào
hay ho hơn nào?” Hai người Tsunade và Orochimaru làm như không thấy được vẻ
mặt tức giận của Jiraiya khiến cho Jiraiya tức giận đến mức hít thở có chút
không thông.
“Thầy Jiraiya…” Khuôn mặt Minato lập tức nở nụ cười rạng rỡ. Hắn mở miệng đáp
lại mấy người: “Bây giờ đã đến lượt em.”
Mỗi người cũng bắt đầu câu chuyện của mình. Mọi người đều có một vài câu
chuyện khiến cho miếng tiếng cười vang lên. Tuy nhiên một số câu chuyện mà mọi
người đã biết khiến cho cậu chuyện có chút nhạt đi. Đặc biệt là đến lượt
Orochimaru khi mà hắn cũng kể câu chuyện không được hay thì Jiraiya lập tức
lớn tiếng châm chọc không ngần ngại. Hai người giống như kẻ thù không có cách
nào hòa hoãn vậy.
Dante lúc này đang cố nhai một vài miệng thịt. Tuổi hắn còn quá nhỏ để ăn một
số như thế này. Hai tuổi thì chỉ thích hợp ăn một số thức ăn dễ tiêu mà thôi.
Hiện giờ đến lướt hắn thì Dante rơi vào suy tư một chút. Khi nhớ được đến một
câu chuyện, hắn lúc này mở miệng nói:
“Chuyện kể về một buổi học trong một lớp học ninja. Lúc này một cô giáo dạy
kiến thức về hình học cho các học viên mới tới lớp. Cô giáo mới lên bảng vẽ
hai hình tròn lên mặt bảng. Bàn tay cô giáo chìa về phía mặt bảng và cô giới
thiệu cho các học viên của mình: ‘Đây là hình mà cô vẽ. Nó bao gồm hai hình
tròn khác nhau’.
Một học viên thấy được hai hình tròn này thì lập tức quay sang bạn học bên
cạnh mở miệng nói: ‘Thực sự là hai hình tròn à! Theo mình thì chúng giống cái
mông thì đúng hơn.’
Một học viên khác đồng ý nói: ‘Ừ, cậu nói thế mình cũng thấy giống cái mông
hơn. Giống hệt mông của cô giáo!’.
Nghe được lời này thì cô giáo tức điên lên đi tìm hiệu trưởng và mách với hiệu
trưởng: ‘Thầy hiệu trưởng, học viên lớp này thực sự quá dốt và chúng làm tôi
tức điên lên. Chúng chẳng hiểu chút gì về hình học và chẳng có tí kiến thức
nào cả. Hơn nữa chúng còn rất hôn lão nữa’.
Nghe được cô giáo nói như thế thì thầy hiệu trưởng tức lắm. Dù sao thì thấy đã
chót lỡ nói với cô giáo rằng lớp cô được giao học viên chúng nó ngoan hiền như
thế nào? Không nghĩ tới chúng lại hỗn hào như thế. Thầy hiệu trưởng tức lắm.
Thầy quyết định trở lại xem lớp học ninja này như thế nào. Đến nơi thầy lập
tức nghiêm nghị nhìn về phía học viên mới lớn. Đám học viên này rất sợ thầy
hiệu trưởng nên tất cả đều im thin thít. Thầy vỗ bảng đét một cái khiến cho cả
đám học viên đều im lặng.
Lúc này thầy chỉ ngón tay vào mặt bảng và mở miệng lớn tiếng quát: ‘Hỗn lão,
hỗn lão quá… thế ai đã vẻ cái mông lên bảng thế này!’”
“A.. Hahahaha…” Lúc này, Jiraiya đang nghiêm túc nghe câu chuyện của Dante thì
lập tức phá lên cười. Hắn không nhịn được nước mắt nước mũi chảy cả ra. Hai
tay lập tức ôm bụng liên tục cười lớn: “Hahaha… cái mông… cái mông!”
Một số thiếu niên, thiếu nữ cũng là cười ra tiếng đặc biệt là Nawaki. Uchiha
Mikoto thì mặt đỏ giống như trái táo chín. Riêng về phần khóe miệng Tsunade
cũng liên tục giật giật. Nàng cũng không nhịn được bởi vì đang uống ngụm rượu
thì rượu của nàng cũng trực tiếp phun ra khỏi miệng. Ánh mắt nàng liếc trắng
nhìn về phía Dante. Dante cười khổ với ánh mắt Tsunade, hắn đành gãi gãi đầu
mình.
Cuối cùng thì đến lượt câu chuyện của Tsunade. Câu chuyện mà Tsunade kể cũng
khá buồn cười nhưng không đủ buồn cười giống như của Dante. Chỉ có một vài
người cảm giác được buồn cười mà thôi, Jiraiya thì cười rất lớn về phần
Orochimaru thì mặt lạnh như băng nên giống như không có cảm giác gì.
Bữa ăn cũng nhanh chóng kết thúc, Dante cũng chậm dãi hưởng thụ toàn bộ thức
ăn hắn có thể ăn. Dù sao cái cơ thể này còn quá bé để làm được một số chuyện .
Hắn nhìn về phía Jiraiya một chút, thấy được mình bị nhìn như vậy cũng khiến
cho Jiraiya tò mò. Jiraiya lập tức mở miệng hỏi Dante: “Dante, em có chuyện gì
muốn nói với ta sao?”
Dante hơi trầm ngâm một chút, hắn lên tiếng nói: “À, ừ… Trong một ngôi làng
thì cấp bậc ninja phân chia làm Genin, Chuunin và Jounin. Cách phân chia này
dựa trên khả năng đóng góp và thực lực của một ninja được làng công nhận. Tuy
nhiên chúng ta cũng có thể phân chia thựa lực dựa trên Genin, Chuunin và
Jounin. Em có chút không rõ thực lực của chúng em thuộc loại nào!”
“Ừ…” Jiraiya hơi rơi vào trầm tư một chút.
Ánh mắt Tsunade đảo qua Dante. Nàng có chút tò mò nhìn về phía Dante, thằng bé
có vẻ như rất quan tâm đến viếc này. Tsunade lập tức dò hỏi thằng bé: “Dante,
em có vấn đề gì với cấp bậc phận chia sao?”
Jiraiya từ trong suy tư sau đó mở miệng nói: “Mặc dù cấp bậc của các em có lẽ
là Genin nhưng thực lực của em và mấy đứa học trò của ta có thực lự mạnh hơn
Genin một chút. Có lẽ so sánh với Chuunin thì thiếu một chút. Thực lực đã đạt
đến Chuunin chỉ là kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ mà thôi!”
“Là như vậy?” Hai hàng lông mày Dante hơi căng lại. Hắn dường như rơi vào trầm
tư. Đối với thực lực mình, Dante lại phải chú ý đánh giá lại một lần nữa.
Bàn tay nắm lại đặt trên miệng mình, Tsunade lên tiếng ho khan lấy vài âm.
Dante bị tiếng ho khàn Tsunade cắt đứt suy nghĩ. Khi Dante quay đầu ra thì
thấy được Tsunade mở miệng nói: “Dante, ở cái tuổi này của em, ta còn chưa
thấy ai đạt được xuất sắc như vậy. Em cũng không cần gò bó, bắp ép chính mình.
Em hãy nhớ em cũng là một đứa trẻ, một đứa trẻ mới hơn hai tuổi.”
“Không, còn không đủ!” Dante nắm lại nắm đấm của mình. Hắn lắc lắc đầu nhìn về
phía Tsunade. Ngay sau đó hắn hơi nhắm mắt lại giống như đang suy tư. Hắn nhìn
về phía Jiraiya rồi hỏi: “Ngài Jiraiya, em có thể yêu cầu ngài một việc được
không?”
“Em cứ gọi ta là anh Jiraiya hoặc thầy Jiraiya là được?” Jiraiya nhẹ nhàng gật
đầu và mỉm cười một cái. Mặt mọi người đen lại, Jiraiya có vấn đề gì không khi
bảo một đứa trẻ hai tuổi gọi mình là anh. Phải biết Jiraiya bây giờ cũng ngoài
hai mươi rồi.
Ánh mắt Dante lập tức đảo qua mấy người ở bên cạnh Jiraiya. Tổ đội Jiraiya bao
gồm Namikaze Minato, Sarutobi Shinnosuke cùng với Hyuuga Hizashi. Bàn tay
Dante nắm chặt lại, hắn không do dự mở miệng nói: “Em biết yêu cầu này có hơi
chút quá đáng. Em muốn khiêu chiến với những học trò của ngài Jiraiya.”
“A…” Jiraiya ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Ngay sau đó hắn nhìn về phía đám
người học trò của mình: “Các em thấy thế nào?”
“Em không ngại!” Minato mỉm cười đáp lại: “Em cũng rất muốn thiên tài nhỏ tuổi
nhất của làng Lá như thế nào? Hơn nữa chiến đấu trao đổi với nhau sẽ khiến cho
thực lực chúng ta cùng tiến bộ.”
“Em cũng vậy!” Shinnosuke không ngần ngại đáp lại lời của Jiraiya.
Ánh mắt Hyuuga Hizashi lập tức trở nên kiên định, hắn mở miệng đáp lại: “Cậu
ấy cũng có huyết kế giới hạn giống như em. Em cũng muốn biết nhãn thuật của
cậu ấy so sánh với Byakugan của gia tộc em như thế nào!”
“Nếu vậy…” Khuôn mặt Jiraiya lập tức nở nụ cười. Hắn rất thích học trò mình
bởi vì chúng tỏa ra tràn ngập sức sống. Jiraiya đã không còn ngần ngại. Hắn
nhìn về phía Dante mà hỏi: “Vậy em muốn giao đấu với học trò nào của ta? Ta
phải nhắc nhở em, chúng đều mạnh hơn Genin mà em đã giao đấu trước đây. Minato
tinh thông Phong Độn, Thủy Độn và cũng biết sử dụng cả Hỏa Độn. Shinnosuke thì
tinh thông hai hệ Thổ Độn và Hỏa Độn. Riêng về phần Hyuuga Hizashi thì ta
không cần phải nói.”
“Ngươi tự tin vào học trò của ngươi ghê nhỉ, Jiraiya!” Giọng nói Orochimaru
phát ra có vài phần coi thường, hai tay đang ôm ngực mình và phát ra âm thanh
trầm thấp: “ngay cả thông tin của chúng cũng nói cho địch thủ!”
“Hahahaha, đương nhiên!” Jiraiya cười rất khoái trá: “Tất nhiên ta tin tưởng
chúng. Thực lực của chúng tuyệt đối sẽ làm cho ngươi bất ngờ đấy, Orochimaru.
Thế nào, ngươi ghen tị vì việc ta bắt được những học sinh giỏi!”
Dante không thèm để ý đến việc đối đấu của hai người. Hắn lập tức mở miệng lên
tiếng nói: “Ngài Jiraiya, ngài có chút hiểu lầm. Em muốn đấu với học trò của
thầy không phải là từng người một. Em muốn giao đấu với cả ba người cùng một
lúc.”