Người đăng: ๖ۣۜĐộc๖ۣۜCô
Chương 4 : Phát Khóc Nanh Trắng
Tại Hokage lầu cao ốc bên ngoài, Nanh Trắng Hatake Sakumo vừa mới biến mất
lúc. Shigeo Tokuda cũng lập tức không thể tiếp tục chờ đợi, đôi chân lập tức
quay đầu chạy. Đừng đùa, con người của hắn từ nhỏ đến lớn thích nhất chính là
“nghe lời” người khác, nhưng mỗi tội lại tuyệt đối không “làm theo” lời người
khác nói.
Phải biết năm đó còn ngồi trên ghế nhà trường lúc, thầy giáo của hắn nói hắn
là phải cố gắng học tập, chăm chỉ rèn luyện, trách móc cái con khỉ mốc gì gì
đó. Còn có cái đếu gì thắp sáng ước mơ, thắp sáng tương lai cho đất nước. Hắn
thân là học sinh gương mẫu ba tốt, chơi tốt, phá tốt, tán gái tốt, cộng với
thành tích cùng hạnh kiểm luôn luôn đếm ngược từ dưới đi lên. Đương nhiên phải
vô cùng ngoan ngoãn gật đầu lễ phép phối hợp giúp đỡ với nhà trường.
Nên là chỉ ngay trong tối hôm đó, vừa quay lưng hắn tức khắc liền mua ba can
xăng đến đốt trường. Đem trường học đều thiêu mất một nửa, đem tương lai cùng
ước mơ hay là cái chó gì cũng được đều cho thắp sáng, đánh dấu mốc chiến
thắng. Tạo lên thời kỳ huy hoàng của bản thân. Vào thời khắc hắn bị đuổi học,
không biết bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hắn bị đem rời đến nhà thương điên
để làm tiến sĩ, chuyên trách để người ta nghiên cứu, mà tưởng niệm cùng nhớ
thương ngày ngày tháng tháng thắp nhang khấn phật khấn thần mong hắn trở về.
Vào lễ khai giảng hằng năm của ngôi trường mà Shigeo Tokuda học qua, các giáo
viên từ hiệu trưởng đến bảo vệ cùng các học sinh đều nước mắt dâng tràn nghẹn
ngào thắp hướng cúng bái : “Tên ôn thần đó đi rồi, đã đi thật rồi. Mỗi sáng mở
mắt ta đều sợ chỉ là mơ. Ông trời quả nhiên có mắt. Hôm nay chúng con thắp
hương cầu Phật tổ để chúng con đi đường không đụng phải hắn. Xuất đời xuất
kiếp này thà chết cũng không muốn tương phùng. Hắn đi được bao xa liền đi bấy
xa. Ta đều tình nguyện giảm thọ mười năm.”
Hắn vẫn còn nhớ khi ngôi trường sáng nhất đêm nay. Ngay lúc đó, đối mặt với
hắn là những ánh mắt đỏ ngầu, chắc là đang cảm động phát khóc ấy mà. Tập thể
từ bé đến lớn, từ già đến trẻ đều nhìn hắn giống như hận không thể đem hắn cắn
chết một dạng.
Hắn liền xấu hổ gãi gãi đầu thành thật học sinh ngoan bộ dáng đưa lên bàn tay
còn lại nhấc lên ngón giữa đưa trước mặt bọn họ nói : “Lão sư, ngươi thấy ta
thắp đủ sáng chưa? Không muốn cảm ơn ta. Cũng không cần phải nói với người
khác là ta làm. Ta chỉ là người làm việc tốt không muốn lưu danh sử sách mà
thôi. Điều ta làm hôm nay đơn giản chỉ là vì con em tương lai chúng ta.”
Vừa nói xong câu nói, lập tức các giáo viên liền xông vào yêu thương hắn. Cũng
may còn tốt là hắn chạy nhanh, chứ nếu không dưới sự yêu thương nồng nhiệt đấy
hắn không tàn cũng hẳn là phế.
Khi hắn rời đến bệnh viện cống hiến vì nhân loại, ba mẹ hắn lúc đó là khóc lóc
la hét thảm thương nhất. Khóc như bố chết, à nhầm hai ông vẫn còn sống nhăn
răng, đúng là theo kiểu người tốt sống không lâu, tai họa lưu muôn đời. Hai
lão bủn xỉn rõ ràng giàu nứt nước đổ vách, vậy mà mỗi năm đều không lì xì hắn
nửa cắc.
Hầy, ai kêu bổn soái ca sống có tình có nghĩa như thế làm cái gì đâu. Từ khi
sinh ra đều chưa từng biết làm việc xấu xa độc ác gì, miễn là các ngươi đừng
có thách nhà giàu húp tương là được rồi.
Dọc theo Konoha đường phố, Shigeo rốt cuộc vẫn là dừng lại bên một cửa tiệm
quần áo. Đi qua mấy ngày đường xá, quần áo của hắn đều bẩn và có chút rách
rưới, mặc cái này quần áo đi ra ngoài làm sao có thể đem vẻ đẹp trai này phát
huy hết đâu. Phải biết mặc dù lần cuối cùng hắn tắm là nửa năm trước. Nhưng
ngày nào hắn đều thay quần áo sạch.
Ấy vậy mà mỗi khi người khác hỏi, hắn đều có ý thức khiêm tốn lễ phép và nhã
nhặn. Tay nắm cổ áo đối phương, tay cầm chai bia tiện thể cho đối phương khắc
lên vết thẹo nói : “Tối nay bố đốt nhà mày. Tiện thể sang giúp bạn gái mày sửa
ống nước. Không cần cảm ơn.”
Tất nhiên là sau vài vụ đó, hắn dưới bằng cấp cùng chứng nhận cao cấp từ bệnh
viện thương điên liền an toàn thoát tội.
Đem cửa tiệm bá đạo một cước cho đạp ra, Shigeo Tokuda cất bước đi vào bên
trong vuốt vuốt tóc hét lớn : “Lão bản lập tức đem bộ đắt nhất chất chơi nhất
tiệm ra đây. Tiền bạc không thành vấn đề.”
“Vấn đề là không có tiền.” Câu nói này hắn vẫn đem quên mất không nói ra
ngoài.
“Khách sộp? Là thiếu gia của gia tộc nào sao?” Lão bản cửa hàng là một cái lão
đầu mặc quần áo nhấc nhấc kính kinh hỉ. Nhưng mà… nhìn cái này bộ dáng rách
dưới có vẻ không giống lắm.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy chủ tịch giả vờ bép bao giờ hay sao? Còn nhìn?
Có tin ta để ngươi cửa tiệm này dẹp xuống khỏi làm.” Shigeo Tokuda hống hách
nhìn cái này
“Xin hỏi tiểu thiếu gia muốn bộ đồ như thế nào đâu. Bổn tiệm liền có thể đáp
ứng ngươi.” Lão bản cửa hàng tươi cười nói. Trong nội tâm liền có một chút bị
dọa hỏng. Chẳng lẽ thật là cái nào thiếu gia gia tộc sao.
”Cứ lấy đắt nhất chất liệu, còn kiểu dáng liền càng thời thượng càng tốt.”
Shigeo Tokuda liền thản nhiên đáp. Dù sao ta cũng không trả tiền.
“Vậy thiếu gia vào trong ta liền đích thân giúp ngươi đo quần áo.” Lão bản cửa
hàng khách sáo nói.
“Không có nữ nhân viên sao? Để nữ nhân viên xinh đẹp ngực to chân dài đên
nách, nào đó trong tiệm, cho ta đo đạc đi, ta không ngại. Ngươi già rồi, sao
có thể bắt ngươi làm việc nặng nhọc đâu.” Shigeo Tokuda lập tức từ chối khách
khí đáp.
“Không sao, chỉ một chút công việc. Bổn tiệm nhưng không có nữ nhân viên phù
hợp tiêu chuẩn của ngươi để đến đo quần áo. Vẫn là để cho ta đến đi, ta nhưng
rất lão luyện.” Lão bản cửa hàng mặt đều có chút giật giật. Cái này tiểu tử
đúng là thật sự biết nói chứ, ngực to xinh đẹp chân dài đến nách nữ nhân viên
đến chính ta còn thèm nhỏ dãi không có đâu. Mới nhỏ tuổi vậy liền háo sắc,
thật sự là tiểu quỷ đâu.
“Ngươi lão luyện ăn thua gì, già rồi còn cố, cố quá thành quá cố đấy. Coi như
ta nhịn một chút, không cần chân dài, xinh đẹp ngực to là được.” Tokuda Shigeo
kiên quyết từ chối nói.
“Không có, tiếu thiếu gia chỉ là may bộ quần áo ngươi cần gì phải cố chấp vậy
đâu.” Lão bản cửa hàng liền thành thành thật thật đáp.
“Vậy thì không cần ngực to, xinh đẹp là đủ. Ta nhưng rất giản dị.” Tokuda
Shigeo có chút thở dài lại giảm yêu cầu.
“Ta thật sự không có, tiểu thiếu gia ngươi đừng phá ta làm ăn có được không?
Tiệm may của ta nhưng không có nữ nhân.” Lão bản cửa tiệm đều bất đắc dĩ nói.
Lão bà của hắn liền không cho tuyển nhân viên nữ đâu.
“Đậu má, cái phá của tiệm. Tiệm kiểu gì mà một cái nữ nhân cũng không có. Ta
nói không có mỹ nữ, thì ngươi tiệm rốt cuộc là bán cái gì hả?” Tokuda Shigeo
một bộ tức giận nói.
“Ta… ta là bán quần áo đâu.” Lão bản cửa tiệm đều mộng bức, ai quy định cửa
tiệm quần áo phải có mỹ nữ chứ. Ta cũng không phải là bán dâm được không? Đây
cũng không phải là nhà chứa.
“Ờ, phải ha. Lúc nãy ta còn tưởng nơi này là… khụ khụ... ” Shigeo Tokuda nói
đến đây lập tức bừng tỉnh nói.
Lão bản cửa tiệm mặt đều đen lại, mẹ nó, tiểu tử ngươi không phải thật nghĩ ta
đây là nhà chứa chứ. Tên nhóc này mọc còn chưa đủ lông rốt cuộc trong đầu nghĩ
cái gì.
“Quần áo vẫn là không cần đo, ta thấy ừm… bộ quần áo treo trong tủ kính kia
rất được. Có vẻ vừa vặn ta thân hình, ta liền lấy nó.” Shigeo Tokuda ánh mắt
liếc qua xung quanh liền chú ý đến bộ quần áo treo tại gần đó đặt trong tủ
kính riêng một góc vô cùng nổi bật. Hẳn là rất đắt tiền đi.
“Bộ quần áo này sao? Tiểu thiếu gia ta vẫn là sai người làm một bộ khác cho
ngươi giống y vậy đi, mấy ngày sau ngươi lại lần nữa quay lại lấy. Bộ đồ này
nhưng là của người khác đặt, một lát liền sẽ đến lấy hàng. Không thể đem cho
ngươi mặc.” Lão bản cửa hàng liền mở miệng lắc đầu đáp.
“Của người khác đặt thì đã làm sao nào? Bổn thiếu gia muốn nó, thì chính là
muốn nó. Giá cả không thành vấn đề. Nói một cái giá là được. Nhanh lên để còn
ta còn về đâu. Nhà còn bao nhiêu là việc. Làm gì có thời gian rảnh mà đi chơi
với ngươi.” Shigeo Tokuda liền coi thường thúc dục nói.
“Nhưng mà bộ quần áo này thật sự không để cho ngươi được đâu. Cửa tiệm còn rất
nhiều bộ hay là...” Lão bản đều thở dài lắc đầu nói.
“Không cần hay là… liền nó. Hiện tại ta liền thay đồ, ngươi đừng có mà nhìn
trộm đấy. Còn nữa lúc ta cởi áo, bên ngoài nữ nhân mà xông vô ngươi giúp ta
cản lại.” Shigeo Tokuda đẩy ra cái này lão bản cửa tiệm đi đến gần bộ quần áo.
Đúng lúc này từ bên ngoài một cái khách nhân màu tóc nâu nhạt bờm xờm khoảng
ba bốn tuổi đi vào lên tiếng nói : “Lão bản, ta theo lời của tỷ tỷ đến lấy
quần áo được đặt may.”
“Ách, việc này...” Lão bản nhìn Senju Nawaki không biết nói thế nào cho phải
sau đó lại nhìn sang Shigeo Tokuda đã thay xong quần áo bước ra.
“Lão bản may rất khá. Bộ quần áo này ta lấy đi.” Shigeo Tokuda cảm nhận cơ thể
thoải mái gật gù nói.
“Bộ quần áo tốt đẹp đẽ. Rất hợp với ngươi đâu. Tiểu đệ đệ...” Senju Nawaki
nhìn thấy sau lưng in lên Senju tộc tiêu chí liền có hảo cảm nói.
“Ai là ngươi tiểu đệ đệ?” Shigeo Tokuda lập tức lườm cái này Senju Nawaki nói.
Mà sao nhìn tên này có vẻ quen mắt thế nhỉ.
“Ách, ngươi nhìn so với ta nhỏ hơn đi.” Senju Nawaki có chút gãi đầu ngây ngô
đáp.
“Thì làm sao? Ngươi bao nhiêu tuổi?” Shigeo Tokuda liền hỏi.
“Ta năm nay bốn tuổi hẳn là lớn hơn ngươi đi.” Senju Nawaki tự tin mở miệng
nói.
“Ồ vậy ngươi phải gọi ta là ca ca rồi, ta năm nay vừa tròn năm tuổi. Mặc dù
nhìn có chút nhỏ con, nhưng đều đã năm tuổi đâu. Không tin ngươi hỏi lão bản
liền biết.
Lão bản một bên nhìn cái này cảnh tượng có chút im lặng không lên tiếng. Ta và
ngươi chỉ vừa mới gặp, ngươi bao nhiêu tuổi ta thế nào biết được chứ.
“Lão bản là thật sao? Hắn thật sự năm tuổi? Không phải chứ? Năm tuổi liền nhỏ
như vậy?” Senju Nawaki đều kinh ngạc há hốc miệng không tin. Cái này đứa nhóc
so với hắn còn thiếu nửa cái đầu chiều cao đâu.
“Ta… không biết” Lão bản lập tức có chút mộng bức, ta cái gì cũng không biết
đừng hỏi ta.
“Ngươi xem lão bản hắn nói không biết, ngươi đừng có mà lừa ta.” Senju Nawaki
lập tức hớn hở quay đầu muốn bóc mẽ Tokuda nói.
“Vụt...” Lập tức một khúc gỗ liền đón vào mặt hắn đem hắn đánh ngất ra đất.
“Tiểu thiếu gia ngươi rốt cuộc là đang làm cái gì vậy chứ?” Lão bản lập tức
đều kinh hoảng nhìn nằm bất tỉnh trên mặt đất Shigeo Tokuda mắt đều trợn tròn.
Nếu như Nawaki thiếu gia có mệnh hệ gì, Senju công chúa muốn đem tiệm hắn gỡ
đi.
“Không có gì thấy hắn quá ồn ào làm phiền lão bản, ta giúp ngươi đem hắn cho
yên giấc ngàn thu đi. Không cẩn cảm ơn ta. Yên tâm, chuyện này là do ta gây
ra, nên mọi chuyện ngươi đến gánh chịu. Ta tuyệt đối tôn trọng sự hi sinh của
ngươi nên chắc chắn không khai ta vì bị lộ chuyện nói mới ra tay đánh hắn.”
Đem miếng gỗ ném sang một bên Shigeo Tokuda vẻ mặt vô số tội nói.
“Tiểu thiếu gia ngươi điên rồi, ngươi biết hắn là ai không? Hắn hắn… hắn
là...” Lão bản đều xem xét tình hình của Nawaki thiếu gia thấy mạch vẫn đập lo
lắng nói. Ta cũng không muốn chết cùng ngươi đâu.
“Con cái của cái nào gia tộc? Lớn lắm hả? Bộ nhà nó làm Hokage chắc? Nghĩ
Konoha là nhà hắn mở hả?” Shigeo Tokuda nói.
“...” Lão bản cửa tiệm có chút im lặng, Konoha đích thực là do nhà hắn mở. Đại
gia gia cùng nhị gia gia đều là đại danh đỉnh đỉnh Hokage đệ nhất cùng đệ nhị
đâu. Mặc dù hai người đều đã mất, nhưng Senju gia tộc tuyệt đối không phải ai
cũng có thể trêu chọc.
“Ngươi tránh ra, lúc nãy dám kêu bổn thiếu một tiếng tiểu đệ đệ. Lão tử hiện
tại liền cho ngươi biết thế nào là tiểu đệ đệ.” Shigeo Tokuda thấy lão bản
không trả lời, lập tức đem hắn ẩn ra, vẻ mặt tà ác kéo kéo mình quần banh ra
miệng Nawaki.
“Tiểu thiếu gia ngươi đừng làm chuyện dại dột. Senju gia tộc không phải ngươi
có thể chọc. Nawaki thiếu gia nếu xảy ra chuyện, chúng ta đều không sống nổi.
Nhà hắn thực sự làm Hokage, Konoha nói theo nghĩa nào cũng là nhà hắn mở đâu.
Quần áo trên người ngươi chính là của Nawaki thiếu gia đâu, lần này triệt để
đắc tội Senju tộc.” Lão bản cửa hàng đều nhanh khóc dáng vẻ nói. Cái này tiểu
hài tử thế nào khí lực lớn vậy đem hắn đẩy một cái liền ngã.
“Xèo… xèo...” Shigeo Tokuda nghe xong phát ra tiếng nước tiểu. Một đống nước
thẳng dội thẳng vào Senju Nawaki miệng đem hắn dội tỉnh.
“Thôi xong, mẹ nó, lão bản ngươi nhất định muốn chơi khăm ta hả? Thế nào không
nói sớm?” Shigeo Tokuda một bộ dáng trách móc nhưng tay vẫn vẩy vẩy tiểu bảo
bối nước tiểu không chút nào áy náy bộ dáng.
“Ta...” Lão bản tiệm quần áo đều nhanh khóc, ta đều cảnh cáo ngươi, ngươi còn
không có dừng lại.
“Ui da rốt cuộc tên khốn khiếp nào dám đán bổn thiếu gia. Thật đau. Còn nữa
trong miệng ta là cái gì mùi vị, ọe thật thúi...” Senju Nawaki đều bị sặc nước
tiểu tỉnh đưa tay lên ôm đầu tức giận.
“Ngươi là Senju Nawaki sao?” Shigeo Tokuda lập tức vô cùng nghiêm túc ánh mắt
nhìn đến Senju Nawaki như tri kỷ lâu ngày mới gặp nói.
“ y, chính là ta.” Senju Nawaki chưa kịp định hình trả lời liền bị cái này cậu
bé ôm vào người.
“Nawaki cháu trai ngươi nhớ ta chứ? Ta chính là con của ông chú của ông nội,
của ông ngoại của cha, dì, của chú của bác của bà cố của ông chú của mợ của
thím, của mẹ của bố khác cụ tổ của ngươi đây. Ngươi nhớ ta sao? Ta chính là
ngươi ông họ, của họ của họ của ngoại của ngoại của ngoại.” Shigeo Tokuda vô
cùng không muốn mặt xoa đầu của Senju Nawaki nói.
Lão bản cửa hàng nhìn thấy một màn này đều cảm thấy sốc nặng, mẹ nó khác cụ tổ
không phải là người ngoài hay sao? Ngươi thế nào mặt dày như vậy liền lừa
người ta gọi một tiếng gia gia.
“Ách, ngươi thật là chú của ta sao?” Ngu ngốc Senju Nawaki thật thà nhưng cũng
không đến nỗi quá ngu dò hỏi.
“Nawaki ngươi đừng nói ngươi quên mất ta rồi chứ? Nhớ năm đó lúc gặp ngươi,
ngươi mới cao cần này cần này này… cha của ta còn lì xì ngươi bế ngươi trên
tay. Ngươi xem đằng sau ta không phải Senju gia tộc tiêu chí sao? Ngươi là
Senju thiếu tộc trưởng. Ta còn nào dám lừa ngươi cái này cháu trai?” Shigeo
Tokuda một bộ đau đớn giống như Nawaki làm tổn thương hắn tâm đau nói.
“Ngươi thật không lừa ta? Ngươi thật là ta… gia gia sao?” Senju Nawaki nhanh
muốn bị hốt du nói, dù sao hắn cũng mới bốn, năm tuổi tai trong nguyên tác độ
ngu so với với Naruto không kém bao nhiêu.
“Ta mà lừa ngươi ta không họ Senju.” Shigeo Tokuda vô cùng thành thật nói. Ta
với ngươi thật sự khác cụ tổ đâu. Ta nào có lừa ngươi. Ta sinh ra chưa từng
biết lừa gạt ai bao giờ. Ta cũng chưa từng nói ta họ Senju đi.
“Vậy ta liền tin ngươi… tiểu gia gia.” Senju Nawaki miệng có chút ngượng nhưng
vẫn hô một tiếng tiểu gia gia. Hắn tin tưởng dù sao nếu là Senju tộc người còn
chưa có ai dám lấy thiếu tộc trưởng ra lừa gạt.
Lão bản mắt đều trừng lớn nhưng cũng không có dám vạch trần. Như vậy cũng được
sao? Tiểu tử này không phải trong bụng mẹ liền biết lừa đảo chứ?
“Cháu trai ngoan, ngươi nhận ra gia gia là tốt rồi. Lần sau không muốn hiểu
lầm như vậy nữa.” Shigeo Tokuda vỗ vai Nawaki cười đê tiện nói.
“Ta nói tiểu gia gia vừa rồi ngươi có thấy ai đánh lén ta sao? Còn nữa trong
miệng ta cái gì thật thối.” Senju Nawaki nhổ khạc liên tục cho đỡ ghê miệng
tức giận hỏi.
“Ách, vừa rồi nhất định là ngươi trúng gió đấy mà. Dạo này bên ngoài gió to dữ
lắm, đi ra đường không cẩn thận là bị nó đập cho sấp mặt.” Shigeo Tokuda không
biết xấu hổ nói láo.
“Chắc là vậy, một lát ta liền tìm tỷ tỷ cho ta khám một chút, có vẻ như thật
trúng gió. Nhưng mà trúng gió trong miệng ta cũng không thối vậy đi.” Senju
Nawaki gật đầu bị lừa nói.
“Vừa rồi ngươi trúng gió ngất đi, tình hình vô cùng nguy kịch, ta vì lo lắng
cho ngươi quá. Nên liền đem mình vô cùng trân quý dược thủy, không biết bỏ ra
bao nhiêu tiền bao nhiêu công sức mới lấy được, cho ngươi uống vào. Mới có thể
nhanh đến thế đem ngươi cứu tỉnh đâu. Không nghĩ tới loại dược thủy này mùi vị
tệ đến thế, dù sao cũng là hàng đắt tiền, ta đều không dám uống.” Shigeo
Tokuda một bộ tiếc rẻ bộ mặt thở dài nói.
“Thì ra là do tiểu gia gia đem mình trân quý dược thủy cho ta chữa bệnh. Tiểu
gia gia thật sự tốt với ta. Ơn cứu mạng của tiểu gia gia, ta Senju Nawaki
tuyệt đối thà chết không quên.” Senju Nawaki đều bị cảm động phát khóc tới.
Không nghĩ tới vẫn còn có người tốt với mình như vậy. Trân quý như vậy dược
thủy chính bản thân không dám dùng lại đem cho mình uống.
“Không cần cảm ơn ta, cũng không cần nhớ đến ta. Tùy tiện cho ta chút tiền đền
bù tổn thất là được. Ngươi là Senju tương lai, ta hi sinh mình chút dược thủy
chính là...” Shigeo Tokuda vỗ vai Nawaki lắc đầu than thở nói.
Lão bản cửa tiệm mắt đều trợn trắng, ngươi đánh người ta một cái, còn rót cho
hắn nước tiểu vào miệng. Hiện tại còn muốn hắn đền bù chính bản thân tổn thất?
Hư cấu, cái thế giới này hư cấu vờ lờ.
“Tiểu gia gia… ta… ta không có tiền… có thể đợi ta sau này có giả cho ngươi
sau không?” Nawaki gãi gãi đầu áy náy nói.
“Không có tiền? Cũng không sao. Ngươi hẳn là đến lấy áo mới đi, ta liền không
khách khí đem cái áo nhận lấy. Coi như bù cho ta chút tổn thất là được.”
Shigeo Tokuda không biết xấu hổ nói.
“Như vậy cũng được sao? Nếu vậy thì ta liền đem áo cho tiểu gia gia mặc. Dù
sao chúng ta thân hình cũng tương đương nhau. Đợi đến về sau ta có tiền lại
hoàn lại cho ngươi.” Senju Nawaki hoàn toàn không chút nào nghi ngờ đáp. Ngược
lại còn cảm kích vô cùng, tiểu gia gia là không muốn cho ta bồi thường đây mà.
Nhưng ta tuyệt đối không thể cứ thế lấy không của hắn.
“Nếu ngươi cố chấp muốn hoàn lại ta tiền. Vậy liền tùy tiện đi. Lão bản đem
tiền quần áo liền tính cho Nawaki ta cháu trai.” Shigeo Tokuda gật đầu thoải
mái đáp.
“Cái này… ổn sao?” Lão bản cửa tiệm nghi ngờ hỏi.
“Có gì không ổn? Chẳng lẽ ngươi nghi ngờ Senju thiếu tộc trưởng đối với mình
tiểu gia gia thành ý sao?” Shigeo Tokuda liền mở miệng uy hiếp muốn nhắc lão
bản hiện tại lộ truyện đi ra, ta và ngươi đều không xong.
“Đúng vậy, lão bản ngươi cứ tính tiền quần áo cho ta là được. Dù sao cũng là
ta quần áo, ta cho ai liền là quyền của ta.” Senju Nawaki không chút nào nghi
ngờ đáp.
“Nếu Nawaki thiếu gia đều lên tiếng. Vậy được.” Lão bản cửa hàng liền thở dài
mở sổ bắt đầu ghi vào.
Đúng lúc này từ bên cạnh của Senju Nawaki một cái đeo mặt nạ con cáo người lập
tức hiện đi ra lên tiếng : “Nawaki thiếu tộc trưởng, Hokage đại nhân muốn gặp
ngươi. Phiền ngươi theo chúng ta đi một chuyến.”
“Đệ tam gia gia muốn gặp ta? n, vậy tốt. Ta cùng các ngươi đi, tiểu gia gia ta
trước tiên cùng họ đi một chuyến. Lần sau có tiền ta sẽ tìm ngươi trả lại.”
Senju Nawaki đối với ám bộ Anbu gật đầu sau đó đối với Tokuda chào hỏi một
tiếng.
Ám bộ người sau mặt nạ đều muốn lòi con mắt kinh ngạc. Đứa bé này rốt cuộc là
ai mà để Senju thiếu tộc trưởng đều phải gọi một tiếng gia gia đâu. Không phải
Senju gia tộc hiện tại người có thể để thiếu tộc trưởng gọi tiếng gia gia đều
đã chết hết rồi sao? Thân làm Anbu người, hắn đối với tình hình các gia tộc
vẫn tương đối lý giải.
“Tốt, ngươi liền theo bọn họ rời đi trước. Đi thong thả không tiễn.” Shigeo
Tokuda vô cùng tự nhiên không chút nào sợ hãi cái này Anbu người đáp.
Nawaki vừa mới theo Anbu người rời đi lúc, Shigeo Tokuda cũng nhanh chóng rời
khỏi tiệm quần áo tại trên đường phố tản bộ.
Vào lúc hắn không chú ý luc, Nanh Trắng cũng đột nhiên xuất hiện bên cạnh
hướng hắn cái đít tức giận đá một cái thật mạnh.
“Xí hụt, ta nói Nanh Trắng đại nhân ngươi xem đi với ta mấy ngày còn chưa có
đóng học phí liền học lỏm ta bổn môn tuyệt kỹ đâm sau lưng người khác rồi.”
Shigeo Tokuda lập tức lắc mông né khỏi Nanh Trắng cú đá. Dù sao chỉ là tức
giận đá bừa một cái, hiện tại với Trung Nhẫn trình độ hắn cùng với thanh
Katana Phong kiếm Trăn Trối, đầy đủ để hắn cảm nhận được sự xuất hiện của
Hatake Sakumo.
“Ta có đâm ngươi sao? Ta là đá ngươi nhẹ một cái mà thôi.” Nanh Trắng có chút
ngoài ý muốn khi bị cái này tiểu tử né được mình cú đá đáp. Có lẽ là may mắn
đi, dù sao hắn cũng chỉ tùy ý đá một cái.
“Được rồi, nếu như không có chuyện gì, vậy chúng ta liền cáo từ. Không hẹn gặp
lại.” Shigeo Tokuda lập tức muốn quay người chạy.
“Đợi một chút tiểu tử, ngươi muốn chạy đi đâu? Đồ khốn khiếp nhà ngươi, bảo
ngươi đợi một chút ngoài cửa, ngươi lại dám tại trên Konoha đường phố dùng ta
cái tên ghi nợ, còn nói cái đếch gì là lão tử con riêng bên ngoài. Ngươi có
biết vừa rồi ta đi qua lúc, bọn chúng hướng ta dồn dập đòi tiền sao?” Nanh
Trắng Hatake Sakumo ánh mắt đều muốn phát lửa kéo lại Shigeo Tokuda cái áo
nói. Ví của hắn vừa nhận tiền từ nhiệm vụ xong, trên đường tìm đến cái này
tiểu tử thối đều bị dân làng cho lột sạch. Chưa kể lão bà hắn đang mang thai
nghe được tin hắn có con riêng đều tức ngất không rõ sống chết.
“Ta nói Nanh Trắng đại nhân ngươi thế nào lại có con riêng? Con riêng ngươi
lại còn dùng tên ngươi ghi nợ? Kẻ nào mà to gan như vậy. Ngươi nói cho ta
biết, loại người không biết liêm sỉ này tuyệt đối phải giết ngay không cho nó
đẻ trứng. Làm một người công dân tốt, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi. Hiện tại,
không có việc gì trước tiên cáo từ.” Shigeo Tokuda không biết xấu hổ muốn chạy
nói.
“Đợi đã, chiếc áo này… ngươi rốt cuộc cướp ở nơi nào?” Lúc này Nanh Trắng lập
tức phát hiện ra cái gì không đúng. Đây không phải là Senju tộc huy sao? Phải
biết không phải gia tộc người, đều khó mà mặc họ quần áo tiêu chí, các cửa
tiệm đều không có chịu bán đâu. Trừ phi là cướp được hoặc tự may, mà tên tiểu
tử này hẳn là cướp đến đi.
“Ách, là một cái cháu trai tặng cho ta.” Shigeo Tokuda thành thật đáp.
“Ngươi cho ta thành thật, là ngươi từ cái nào ngươi đánh cướp đến? Có phải là
dùng ta tên tuổi không hả?” Nanh Trắng Hatake Sakumo đều nhanh gấp muốn chết,
nếu tiểu tử này thật dùng hắn tên tiểu đánh cướp Senju gia tộc. Một lát trở
lại Hokage căn phòng, hắn nhất định muốn bị Senju Tsunade đánh bạo cho xem.
“Để ta lập lại lần nữa, lão tử có chết đói cũng tuyệt đối không hướng người
khác ăn cướp. Ta mặc dù không có liêm sỉ đi chăng nữa, cũng tuyệt đối là một
người vô liêm sỉ có quy tắc hiểu không?” Shigeo Tokuda cảm thấy bị xỉ nhục
nói.
“Vô liêm sỉ như ngươi còn có quy tắc sao? Không biết lúc nãy trên đường ai đó
còn cướp tiểu nữ hài kẹo que đâu?” Nanh Trắng lườm cái này Shigeo Tokuda nói.
“Khụ khụ, ta khẳng định người đó không phải là ta.” Shigeo Tokuda không có ý
tứ khẽ ho nói.
“Phụ thân chính hắn, vừa rồi hắn cướp ta kẹo que. Hu hu, chính là hắn bắt nạt
ta đâu.” Lúc này một cái tiểu nữ hài dắt theo mình phụ thân chỉ chỉ hắn khóc
lóc nói.
“Ta nói… Nanh Trắng đại nhân, nàng nhất định nhận nhầm người. Ngươi tin không?
Ta thật sự không có làm chuyện đó.” Shigeo Tokuda nhìn Nanh Trắng tràn đầy vô
tội nói.
“Đây là ngươi nói cái gì người vô liêm sỉ có quy tắc đấy hả?” Nanh Trắng tuyệt
đối không tin cái này tiểu tử, đưa bắt lấy cổ tay của Shigeo Tokuda nắm chặt
tránh hắn chạy trốn tức giận.
“Thằng nào nói, thằng nào? Thằng nào nói người vô liêm sỉ có quy tắc. Vô liêm
sỉ thì lấy đâu ra quy tắc? Mà thằng ngu nào tin câu nói đấy được nhỉ? Ta nói
Nanh Trắng đại nhân ngươi tuyệt đối đừng tin kẻ nào lôi liêm sỉ ra đây, liêm
sỉ cái gì tầm này nữa. Mà ngươi có thể buông tay không? Chúng ta thật không
thuộc về nhau. Đừng níu kéo nữa thêm đau.” Shigeo Tokuda cảm nhận được lực từ
tay Hatake Sakumo truyền tới đều nhanh phát khóc.
“Ách, Nanh Trắng đại nhân. Nữ nhi chúng ta mau đi nha, tiểu tử này là Nanh
Trắng đại nhân con riêng đâu, hiện tại hắn còn đến tìm con mình thật, hắn
khẳng định sẽ bao che, tới ta mua cho ngươi cái kẹo khác được không?” Cái này
phụ thân nhìn thấy Nanh Trắng Sakumo nắm lấy Shigeo Tokuda tay để hắn không
trốn hiểu lầm là cha con dắt tay lập tức biết khó mà lui. Dù sao dân thường
không đú được với Ninja huống chi là đại danh đỉnh đỉnh Nanh Trắng đại nhân.
“Ta nói… ta và hắn… thật không phải là...” Nanh Trắng kéo lại người đàn ông
muốn giải thích lúc lập tức bị Shigeo Tokuda ôm lấy đùi khóc lóc.
“Ba ba, ta rất nhớ ngươi. Ngươi đừng vì ta mà làm khó họ.” Shigeo Tokuda nước
mắt nước mũi xụt xịt nói.
“...” Nanh Trắng đều đứng hình hóa đá. Mẹ nó, ta thật không phải cha ngươi,
ngươi loạn kêu cái gì hả?
“Nanh Trắng đại nhân, ngươi đại nhân không chấp tiểu nhân. Về sau ta cũng
không dám đắc tội tiểu thiếu gia nữa.” Cái này nam tử lập tức cho là Nanh
Trắng đại nhân muốn cùng hắn tính sổ lập tức ôm lấy nữ nhi của mình bỏ lại câu
nói liền chạy.
“Ta… ta… và hắn thật không phải cha con mà...” Nanh Trắng đều nhanh phát khóc.
Xong, thế là xong, hình tượng hắn xây dựng bao lâu nay đều bị tiểu tử này cho
đạp đổ.
“Ta nói Sakumo ngươi khóc đấy hả? Ta không phải con ngươi, chẳng lẽ khiến
ngươi đau lòng như thế sao? Hầy, ai kêu ta ưu tú vậy chứ, làm người ta đều
không muốn mặt nhận ta là con. Ngươi đợi đó, một lát ta phải đi tìm người đàn
ông đó để nói với hắn về chúng ta tuyệt đối không phải cha con. Nếu không… ta
rất là thiệt thòi cái khuôn mặt điển trai này.” Shigeo Tokuda quan tâm hỏi.
“Tiểu tử ta nhờ ngươi một chuyện.” Nanh Trắng nhìn Shigeo Tokuda vẻ mặt vô
cùng thân thiện.
“Chuyện gì, cứ nói. Chỉ cần làm được ta tuyệt đối không làm, còn không làm
được ta cũng tuyệt đối không làm.” Shigeo Tokuda vỗ ngực nói.
“Shigeo Tokuda, ngày hôm nay ta không đem ngươi dạy một bài học ta tuyệt đối
không phải Nanh Trắng của Konoha.” Nanh Trắng Hatake Sakumo nước mắt nước mũi
đều tuôn rút ra bên hông đao hướng cái này Shigeo Tokuda chém tới.
“Cứu mạng, Nanh Trắng giết người bịt miệng.”Shigeo Tokuda lập tức quay người
liền chạy.
“Đứng lại tiểu tử thối.” Nanh Trắng đều muốn xông lên muốn chém chết cái này
tiểu tử.
Mà cạnh đó người dân nghe thấy Shigeo Tokuda kêu cứu liền nhanh chóng xúm lại
liên tục bàn tán.
Tại trong Hokage văn phòng lúc này, Hokage đệ tam cùng nhóm người đều cảm thấy
có chút kỳ lạ.Nanh Trắng thế nào lâu như vậy còn chưa có đem đứa trẻ trở lại
đâu. Không phải nói đứa trẻ đứng ngoài cửa đợi sao? Bọn họ còn đang đợi Tiện
Độn phát huy uy lực đâu.