Người đăng: dragonst2015
“ Cúp ” – âm vang từ chiếc cốc đặt trên bàn, thức tỉnh người trong mộng.
“ Đang suy nghĩ gì mà sao đơ ra vậy em? ” – vẫn là giọng nói quyến rũ ấy,
nhưng lần này nó không còn khiêu gợi như trước.
Hoa Vô Khuyết sực tỉnh từ trong cơn mơ màng, vội dùng tay chà chà lấy khuôn
mặt mình.
Ừm ừm – hắn ho nhẹ một cái lấy lại bình tĩnh, mắt liếc nhìn Nina. Giờ nàng đã
ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh hắn, đôi mắt trong của nàng nhìn hắn hiếu kì.
Thấy thái độ đó, cùng với váy mỏng còn nguyên vẹn, hắn đã xác định được một
điều…
Tất cả chỉ là tưởng tượng thôi sao – hắn thầm nhủ trong lòng.
Cười một cái hắn nhìn vào cốc nước đục, cầm nó lên mà uống một ngụm. Hương
thơm thanh thuần cùng vị ngon ngọt béo ngậy lan tỏa trên đầu lưỡi.
Là sữa! – hắn biết ngay khi cảm giác quen thuộc ấy lan truyền đến não. Mùi vị
không thể nhầm lẫn được, có điều ly sữa hắn đang uống ngon hơn bình thường rất
nhiều.
Vẫn giữ chiếc cốc nơi miệng thưởng thức từ từ thứ nước uống mê ly này.
Uống uống một hồi hắn vô tình hữu ý lướt nhìn qua cặp thỏ bông của Nina, đột
nhiên một suy nghĩ đen tối dâng lên trong lòng.
Sữa Tươi – nước miếng chảy ra hòa cùng sữa ngọt chảy xuống cuống họng hắn,
lưỡi rút ra càng quét những giọt ngọc còn sót lại trên môi.
Thấy cặp mắt Hoa nhìn chằm chằm vào mình, Nina như hiểu ra điều gì, nàng cười
khúc khích.
“ Đó không phải sữa của tỷ đâu, mà là tinh chất chiết suất từ đậu ”
“ Nếu em muốn thì không những sữa mà thứ đó chị cũng có thể cho em ăn ” – nàng
cười nhìn hắn với ánh mắt châm chọc, khiêu khích.
Ực ực - hắn chỉ có thể nuốt nhanh hơn, tuy biết chỉ là một câu nói đùa nhưng
thực sự là quá kích con mịa nó thích.
Nina xít cái ghế lại gần hắn, nói lẩm bẩm gì đó…
Trên con phố đông người qua lại, Hoa lang thang trên đường mà lòng nôn nao. Từ
tối hôm qua đến tận bây giờ hắn chỉ cảm thấy một chữ… Đen.
Tối thì vịt bay mất, sáng ra thì cá treo trước mồm không được ăn, đã thế còn
bắt hắn làm ở đợ, đi mua đồ dùm.
Ài – thở dài ngao ngán, thanh niên trên đường đi khắp trốn để mua những vật
dụng cần thiết cho đợt càng quét lần này.
Nhiệm vụ của hắn chỉ đơn giản là đi theo yểm trợ cho Nina săn tìm Tinh Hạch.
Không biết phải như nàng nói hay không, từ thái độ cầu khẩn tha thiết cùng ánh
mắt giảo hoạt của nàng thì hắn chắc chắn là phiền phức sẽ đến. Ít nhất là hắn
cũng được một lời hứa hẹn khá là hấp dẫn, ừa ừm.
Đi ngang qua cửa hàng nọ thì hắn nghe tiếng ẩu đã từ bên trong phát ra.
Cũng không tính xen vào chuyện người khác mà tránh xa, nhưng khi vô tình liếc
qua thì hắn lại thấy mấy bóng người quen thuộc.
“ Bình thuốc này là bọn tao mua trước, mày lấy tư cách gì mà giành! ”
“ Mày muốn hỏi tại sao à, vậy tao cho mày biết, vì tao nhà giàu đẹp trai khoai
to ”
“ Cái đếu, mày muốn kiếm chuyện phải không! Đầu to đánh nó cho tao! ”
“ Vâng đại ca, để nó cho em ”
Những tiếng nói cà rởn quen thuộc lại lọt vào tai hắn.
Hắn cứ đứng yên nhìn ở đó, không phải vì bốn con hàng kia, mà là vì bình thuốc
trên tay tên kia.
Vật phẩm cao cấp : Thôi Tình Lộ
_ Dung dịch thần kì đến từ thiên đang, đưa người sử dụng lên trên mười tám
tầng mây trong một giờ.
Róc kéc một giờ - Hoa cũng đơ ra một chút, không ngờ mình sẽ gặp thứ này, hắn
cũng ngạc nhiên. Không biết nó có tốt như trong phần giới thiệu hay không
nhưng mà thứ này, hắn nhất định phải có.
Định đi đến giật lấy nhưng hắn khựng lại, vì thằng phế vật đầu to đã bị đánh
đo ván.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn bổng nãy ra một ý hay.
Đứa mặc áo bồng kia nhìn gầy yếu nhưng ra tay vô cùng nhanh, chỉ dùng vài hơi
thở là đã tung ra mấy cú đá, tiễn hết đám còn lại văng dính dách.
Không chút chậm trễ, hắn xông tới tên kia, dùng chân vung thẳng chân đến.
Vì bị tấn công bất ngở nên kẻ kia chỉ có thể kịp giơ tay ra đỡ. Xui sẻo cho
tên kia là Hoa dùng toàn lực nên rất kinh khủng, cú đạp mạnh đến mức chấn động
ra xung quanh, khiến nền gỗ nứt toát.
Đùng đùng… Béc béc - Tên kia văng sâu vào trong quán, trên đường bay đi đụng
hàng loạt kệ thuốc, khiến chai lọ rớt tứ tán.
Đi đến góc phòng nơi tên kia đáp xuống, dùng ngón tay kéo mạnh chiếc nhẫn của
kẻ đó xuống, hắn quay người rời đi.
“ Khoan đã ” – khi đến cửa ra thì có tiếng quát, gọi hắn.
Hắn không muốn ở lại đây, hai chân khẽ nhún, bật người chạy đi nhanh như chớp,
không để ý gì đến tiếng gọi sau lưng. Có ngu cũng biết là bắt đền hắn đập phá
quán.
“ Đứng lại ” – tiếng kêu đó lại vang lên sau lưng. Nhưng hắn cũng mặt kệ mà
lòn lách chạy đi mất.
“ Mất dấu rồi, khốn kiếp ” – bóng người đó hiện ra, nhưng giọng nói lần này đã
hạ thấp xuống, lộ ra thanh âm có chút mềm mại…
Trong con hẻm nhỏ, hắn dựa lưng vào tường thở hồng hộc.
May mà mình chuồn lẹ - hắn nói trong lòng. Biết được luật lệ của thị trấn
không cho phép phá hoại tài sản của các cửa hàng, nếu không bị bắt thì kết quả
sẽ rất thảm.
Sỡ dĩ hắn ra tay mạnh vậy là do muốn một chiêu giải quyết xong liền rời đi,
cuối cùng vì nhớ lại những thứ không hay thì cú đá bùng phát ra những bực tức
của hắn. Đòn đó có thể nói là rất nặng, có khi thằng kia ngủm tỏi luôn không
chừng, hắn cũng chỉ có thể cầu chúc bình an cho kẻ kia.
Phủi bụi bám trên quần áo, hắn tiếp tục đi ra con đường náo nhiệt, hòa mình
cùng dòng người, à nhầm, dòng quái vật đông đúc.