Thăng Thiên


Người đăng: dragonst2015

Hoa Vô Khuyết nhìn tên thợ săn nằm bất động dưới chân với ánh mắt không cảm
xúc, không chút đồng cảm và thương tiếc.

Hắn đã giết khá nhiều tên sau đó tính sử đẹp hết đám thủ lĩnh trong lều hoa.
Nhưng hắn lại bỏ ngay ý nghĩ đó khi thấy có một tên rất mạnh. Phát hiện mình
đã quá coi thường đám người này.

Lính quèn thì yếu sìu nhưng mấy thằng cầm đầu thì khá trâu, nhất là tên ốm
nhôm ốm nhách ngồi trên chiếc ghế to tướng.

Đạo tặc Garu Lv154

HP : 1260/1260

MP : 380/640

Sức Mạnh : 144

Thân Thể : 116

Nội Lực : 54

Thân Pháp : 329

Kĩ năng : Tực Tốc, Song Kích, Ám sát, Phóng Dao

Nội tại : Kĩ thuật dùng dao điêu luyện, Kẻ giết người chuyên nghiệp

< Trạng thái hài lòng hưởng thụ >

Ngoài ra còn đám thủ lĩnh xung quanh nữa, chúng cũng khá mạnh nếu xông vào thì
chưa chắc sẽ giết hết được. Khác với với quái, con người thông minh và gian
xảo hơn nhiều.

Hắn muốn bắt trọn ổ thì chỉ có cách dùng thêm cái đầu chứ không phải hoàn toàn
dùng vũ lực. Hắn chợt nãy ra một ý tưởng rất hay và rất thú vị. Miệng hắn cong
lên thành một nụ cười đểu và mắt híp lại trong vô cùng nguy hiểm.

Mở nắp những hủ rượu cất trong kho, hắn bỏ vào trong đó những viên thuốc tròn
tròn xanh xanh, sau đó giấu cái xác của tên canh cửa đi.

Kế hoạch của hắn cũng khá đơn gian. Sử đẹp thằng trông kho rồi chuốc thuốc xổ
hiệu con sâu xanh vào rượu xịn của đám thủ lĩnh và thế là chỉ cần chờ chúng
tách nhau ra để bắt lẻ từng đứa một.

Một lát sau có vài tên lính hối hả chạy tới.

“ Tên gác chỗ này đâu rồi! Thiệt tình, vậy mà dám bỏ vị trí đi nhậu ” – một
tên lắc đầu than thở.

“ Nhanh lên đi! Mau lấy rượu cho thủ lĩnh nếu làm ông ấy tức lên thì cúng ta
phải ngủ chung với ngựa đêm nay đó, biết chưa mấy thằng ngu ” – một tên khác
cằng nhằng.

Bọn lính hối hả ôm những hủ rượu tốt nhất ra khỏi căng lều mà không hay bóng
mờ đang bám sát theo chúng.

Đến gần túp lều lớn và sáng nhất, những thanh âm ồn ào từ bên trong xuyên qua
lớp vải vang vọng xung quanh. Hoa nép mình ở bụi cây gần đó để chờ thời cơ,
mắt hắn trực chờ tai nghe ngóng.

Núp lùm một khoảng thời gian, hắn cũng biết thêm được khá nhiều thông tin hữu
ích.

Ví dụ như :

_ Đám này là một lũ thợ săn ô hợp tập chung lại với nhau, chúng chuyên săn bắt
trái phép các sinh vật ở biên giới của ‘Vùng Đất Thần Tiên’ và ‘ Khu Rừng Hắc
Ám ’.

_ Mấy tên thợ săn đứng đầu trong tụi này có một khoảng thỏa thuận với Garu về
vụ bắt cóc elf để được một món lợi rất lớn, cụ thể là gì hắn cũng không rõ.

_ Và điều cuối cùng là con người không được phép xuất hiện trong phạm vi lãnh
thổ của ‘Vùng Đất Thần Tiên’ vì lý do gì thì dùng đầu gối hắn cũng hiểu.

Lòng hắn cũng cảm khái sau khi nghe vụ đó, vì biến thành quái vật nên mới có
thể vào thiên đường được chứ hồi sinh thành người không biết bây giờ hắn chết
ở xó nào rồi nói chi đến phiêu lưu cua gái.

Vì shịt sâu róm lam phơi khô nên tác dụng giảm mạnh, cộng với pha loãng trong
rượu nên thời gian phát tác hơi lâu.

Hắn đợi đến hơn nữa tiếng sau thì bắt đầu mới có mấy thằng lao ra khỏi căn lều
đi giải quyết nỗi buồn.

Hắn rút 2 thanh kiếm từ đám lính ra khỏi kho đồ, bám sát theo những mục tiêu
đầu tiên.

Ự ự - tên mập đang gặn thì đột nhiên hắn thấy có cảm giác vô cùng thốn và nhói
ở phía sau rồi mọi thứ trở nên quay cuồng, chìm vào đen tối.

Thông Thăng Thiên – hét lớn tuyệt kỹ mới sáng tạo của mình, trong đầu. Hoa Vô
Khuyết dùng kiếm đâm từ dưới lên trên thẳng vào ass thằng đang tuột quần tính
đi ị. Tội tên đó, chết một cách thê thảm mà chả biết lý do tại sao.

Thằng thứ mười lăm – nhìn cái xác chết có đôi mắt trợn không thấy tròng đen,
miệng thì trào bọt mép, hắn lắc đầu vì độ bá đạo của kĩ năng mới. Chỉ cần nhất
kích là tất sát, lặng im tiễn đối thủ về với chúa ngay và luôn.


Hồi Sinh Thành Quái Vật - Chương #26