Người đăng: ღQuang๖ۣۜNghêღThường
" Reng ... Reng ... Reng" Tiếng chuông báo thức bắt đầu kêu lên văng vẳng. Ở
trong căn phòng nhỏ, bóng dáng một thiếu nữ tóc trắng hiện lên từ giường với
gương mặt khó chịu.
" Ồn quá" Cô tứ giận cầm chiếc đồng hồ báo thức đang kêu réo kia ném thẳng vào
tường một cách không do dự.Lực ném của cô rất mạnh khiến cho cả ngôi nhà rung
lên còn để lại trên tường một đống nát bép. Sự rung chuyển của ngôi nhà đã
khiến cô tỉnh hẳn và chợt rùng mình. Như thể cô biết sắp có chuyện gì xảy ra .
Lúc đó trên khuôn mặt cô thể hiện một chút gì đó lo sợ.
" Rầm" Tiếng cửa phòng đập mạnh.
"Tiểu Vũ .Sơ đã nói bao nhiêu lần rồi.Đừng có ném đồng hồ như thế! Cái thứ mấy
rồi." Một người phụ nữ khuôn mặt tức giận nói.
" Cháu xin lỗi! Không có lần sau đâu." Cô bé tên Tiểu Vũ chắp hai tay nhìn Sơ
xin lỗi và làm vẻ mặt rất hối hận.
" Hừ! Lần sau ư ! Muốn có cũng không được nữa là." Sơ nói với vẻ mặt hơi luyến
tiếc.
" Tại sao lại không được hả sơ?"Tiểu Vũ ngây người hỏi lại Sơ.
" Bụp! Con bé này không phải hôm nay con phải đi nhập học ah. Sao giờ còn nói
thế." Sơ cóc vào đầu tiểu Vũ với vẻ mặt tức giận.
Tiểu Vũ khi nghe Sơ nói xong vẻ mặt hoảng hốt, lập tức chạy vào phòng tắm.
" Nhanh mà xuống ăn kẻo trể chuyến tàu đó." Sơ vừa đi ra của vùa nói vọng lại.
Cô bé tên Tiểu Vũ vừa quên chuyện hôm nay đi nhập học và ném cái đồng hồ báo
thức vào tường kia là Vương Vũ, 16 tuổi. Sở hữu mái tóc màu trắng tuyệt đẹp .
Đôi mắt khác người, mắt trái màu tím nhưng mắt phải lại là màu xanh của đại
dương nhìn vào nó có cảm giác sâu thẳm khó đoán vô cùng. Cũng chính vì lý do
đó cô luôn che con mắt phải của mình lại.
10 phút sau.
Tiểu Vũ từ trong nhà tắm bước ra . Mái tóc trăng của cô ấy đã được cột lên
trong thật năng động nhưng vẫn che đi con mặt phải của mình. Tiểu Vũ đang mặc
trên mình chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần đùi màu đen để lộ làn da trăng
hồng của cô. Tiểu Vũ tiến tới chổ bàn học lấy ra 2 thanh kiếm thuộc dạng thanh
kanata . Một thanh dài khoảng 50 cm và thanh kia dài khoảng 60 cm rồi đeo vào
sau lưng mình. Tiểu Vũ cúi xuồng lấy chiếc va ly được đặt cạnh bàn rồi bưng
chiếc va ly đó bằng một tay. Từ từ mở cửa ra thì thấy đám con nít trong nhà
chạy loanh quanh.
" Trật tự nào" Tiểu Vũ trừng mắt tỏa ra chút sát khí nói.
" Sơ ơi ! chị Tiểu Vũ bắt nạt bọn con." Bọn trẻ con sợ sợ rồi lại hét toán lên
khóc thút thít.
"Bụp . Sao lại bắt nạt mấy đứa nhỏ thế Tiểu Vũ " Sơ tức giận đập đầu Tiểu Vũ
rồi nói.
" Cháu đâu .... có ....đâu !" Tiểu Vũ nhìn Sơ nói với chút e sợ.
Lúc đó, trong mắt Tiểu Vũ Sơ như một con ác quỷ chứ không phải là người nữa.
Đám con nít khiến cho Tiểu Vũ bị mắng thì ngồi cười khúc khích. Khiến cho Tiểu
Vũ tức điên nhưng do có sơ cô đã kiếm chế lại. Tiểu Vũ tiến vào phòng bếp ngồi
ăn cơm rồi lên đường.
7 h 30 '
TIểu Vũ đi ra ngoài cửa cùng với Sơ và các em nhà trong cô nhi viện.
" Tiểu Vũ đi đường bình an . Cẩn thận đó." Sơ vẻ mặt lo lắng nói.
" Không sao đâu Sơ . Sơ cũng biết con mạnh như thế nào mà phải không" Tiểu Vũ
cười với vẻ mặt tự tin.
Cô ngồi lên chiếc xe moto, xoay người vào cái và chạy thẳng đi.Cô cười là
nghĩ bắt đầu rồi nhỉ Học Viện Luân Hồi ta đến đây. Cô vặn ga, chiếc xe cô
đang ngồi chợt biến mất với tốc độ kinh khủng .