4:phong Thiên Tiên Lực


Người đăng: Laopham

Trời mới mờ tờ sáng, Thật Thà trấn trước cổng chính ,toàn bộ trong trấn người
đang tập họp ở đây.

Ngày này hằng năm, mỗi người ai nấy cũng đều gác công việc của mình sang một
bên để đi theo dõi kì thì tuyển sinh.

Chủ yếu là vây xem những đứa trẻ này có thành công thi tuyển sinh lên tu tiên
tông môn Trấn Nguyên tông hay không.

“Hôm nay, cũng như những năm khác thôi”

“Chưa chắc ạ! Lỡ như có một kì tích sẽ xảy ra sao “

“Đúng rồi, rất có khả năng đó “

“Ha ha, ta cũng nghĩ như vậy đó “

Vây xem người dân không khỏi sôi nổi nghị luận.

Hôm nay thời tiết rất mát mẻ, gió nhẹ man mát thổi qua nhưng người dân lại
không cảm thấy như vậy, thay vào đó là đầy mồ hôi lạnh không ngừng liên tục
chảy ra. Vì theo như tương truyền, Thật Thà trấn chỉ duy có một người vượt qua
kì tuyển sinh lên Trấn Nguyên tông đó chính là trong truyền thuyết vị tiên
nhân kia, ngoài ra, thì bất kì ai đều cũng bị loại khỏi ngay vòng gởi xe.

Nhưng đó không phải là lý do làm họ hết hy vong, thay vào đó,

Dáng vẻ của họ lại vô cùng mong đợi, nếu những đứa trẻ ở đây có thể thành công
gia nhập Trấn Nguyên Tông thì không phải từ giun hóa rồng, một bước lên trời
sao.

Sau này, khi gặp những trấn khác người thì họ cũng kịp nở mày nở mặt.

Còn về phụ mẫu của những đứa trẻ, này mới chính là những người lo lắng nhất ở
đây. Ai ai mà không muốn con cái của mình được tu tiên, sống mấy trăm năm
tuổi, khi đấy làm phụ mẫu sẽ rất vui lòng thay cho con của mình..

Bởi vì như vậy tâm lý, những phụ huynh của những đứa trẻ đi kì tuyển sinh lần
này, luôn luôn trong trạng thái hồi hộp, nắm chặt đôi tay của mình lại ,mỏi
mắt, chờ mong nhìn về phía con.

Trước cổng chính của Thật Thà trấn, ở đây có khoảng mười đứa trẻ xếp thành một
hàng dọc ,trên mặt là những vết tự nhiên biểu cảm, bởi vì chúng chỉ là trẻ
con cho nên không có gì lo âu, bận tâm cho lắm, chúng chỉ nghĩ đơn giản đây là
một cuộc thi bình thường, nếu có thể thắng thì cha mẹ sẽ rất vui vẻ, như vậy
cách nghĩ cho nên chúng càng mong đợi đến lượt mình để có thể thi hơn.

Dưới sự dẫn dắt của lão thôn trưởng Thái Huy, tiểu Thiên Tà đi theo ông ấy đã
đến cổng chính của trấn.

Tiểu tử này thấy ở đây có tất cả người dân trong trấn đang tu tập, hắn không
khỏi phất tay chào hỏi :

“Chào mọi người “

Thấy tiểu Thiên Tà xuất hiện, ở đây người dân mặt đều tái xanh, bởi tiểu Thiên
Tà chuyên môn hố người, cho nên đối tiểu Thiên Tà, người người đều hoảng sợ.

Nhưng những đứa trẻ thì khác, chúng tỏ ra mặt mày hớn hở, khác xa so với những
người lớn, nếu nói ai ở Thật Thà trấn, những đứa trẻ thích chơi với nhất thì
đó chính là tiểu Thiên Tà ,vì theo lũ nhóc nghĩ thì chơi với tiểu Thiên Tà là
vui nhất.

Vẫn còn một người khác có mặt ở đây, người này khi nhìn về tiểu Thiên Tà, y
không thế tin được nỉ non nói “Hảo giống, hảo giống! Giống như hai giọt nước
vậy! Đứa nhóc này cùng ngài ấy có quan hệ gì đây “

Người này chính là Trấn Nguyên tông trưởng lão, người sẽ chủ trì kì tuyển sinh
lần này..

Anh ta đứng đối diện trước những đứa trẻ sẽ tham gia kì thi tuyển lần này, là
một thanh niên nhân, anh ta mặc một thân trang phục màu trắng, sau lưng là
một thanh đoản kiếm ,mày kiếm mắt sáng, tướng mạo thật là tuấn lãng.

Thanh niên nhân này ánh mắt cứ nhìn về phía tiểu Thiên Tà, làm tiểu Thiên Tà
rùng mình một cái. Tiểu Thiên Tà quay lại nhìn về người đó, nuốt một ngụm nước
bọt, cậu nghĩ.

Người này không phải bị gì đi, sao cứ nhìn mình như vậy, ghê ơi là ghê, à đúng
rồi hình như theo quyển thần thư, đây là ......

Tiểu Thiên Tà âm thầm cảnh giác nhìn về thanh niên nhân, trong lòng đặt thanh
niên đó vào sổ đen.

Thanh niên nhân dời mắt từ tiểu Thiên Tà đi, vẫn còn chuyện chính phải làm sau
khi làm xong thì đi hỏi thăm về đứa trẻ này tình huống vậy.

Như vậy ý nghĩ, thanh niên nhân quay sang những đứa trẻ, mỉm cười nói “Ta tên
Độc Cô Chiến, Trấn Nguyên tông một vị trưởng lão, bây giờ ta sẽ bắt đầu đối
với các ngươi tuyển chọn. Nhớ kĩ bất luận phát sinh chuyện gì đều không được
sợ hãi “

Vừa nói, Độc Cô Chiến vừa mở cái bao của mình trên bàn, từ bên trong lấy ra
hai kiện đồ vật ,một hòn đá hình tròn đen thui và một cái thủy tinh cầu.

Độc Cô Chiến để tảng đá đen thui xuống, sau đó bảo đứa thứ nhất lên.

“Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại chậm rãi cảm thụ “Vừa nói, con mắt của Độc Cô
Chiến đột nhiên sáng bừng lên, trước ánh mắt kinh hãi của bọn trẻ, hắn khẽ
quát một tiếng “Song thuộc tính linh căn “

Con mắt của Độc Cô Chiến từ màu đen chuyển sang màu tím ,tiên khí lượn lờ
quanh thân, khiến những người ở đây kinh sợ.

Xong thuộc tính linh căn, chính là trong truyền thuyết một triệu người mới có
một thể chất, tu hành thiên phú sẽ cao hơn người thường gấp nhiều lần

Người có song thuộc tính linh căn, nếu gia nhập bất kì tông môn nào trong
Hoàng Thiên đại lục, thì sẽ trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng.

Hỏa, Mộc hai thuộc tính này sao, đứa trẻ này không tệ, Độc Cô Chiến không có
chòm râu nên đành vuốt đại không khí.

“Ngươi thiên phú nhất lưu, nếu như qua thêm kì kiếm tra này tất định gia nhập
chúng ta Trấn Nguyên tông. “Độc Cô Chiến từ tốn nói.

Lấy thủy tinh cầu ra, Độc Cô Chiến nhấc tay đứa trẻ đặt lên thủy tinh cầu
nhưng không có xuất hiện một cái gì cả khiến Độc Cô Chiến không khỏi thất vọng
nói “Không có tiên lực, cho dù có song thuộc tính linh căn cũng là uổng phí “

Cứ như vậy một trường hợp cứ lập đi lập lại rất nhiều lần. Những đứa trẻ của
trấn này ai cũng có thuộc tính cả như hỏa, thủy, mộc, kim, thổ, nhưng lại
không có một tí tiên lực.

Đã cố gắng tu tiên mà không có tiên lực thì cũng chỉ làm lãng phí thời gian
của bản thân thôi.

Cuối cùng cũng đến lượt của tiểu Thiên Tà ,nãy giờ chờ đợi đã làm tiểu Thiên
Tà mất kiên nhẫn cho nên khi đã thấy tới lượt mình nhóc hấp tấp chạy lên.

Liên tục mười đứa nhỏ đều không có tiên lực, làm cho Độc Cô Chiến có chút mệt
mỏi, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức để chuẩn bị cho đứa thứ mười một này thi.

Khác với những đứa trẻ trước, tiểu Thiên Tà phải thông minh so với chúng không
ít, biết nếu thủy tinh cầu không sáng lên thì là thất bại, cho nên tiểu Thiên
Tà cũng không làm mất thời gian của mình.

Cậu chạm vào thủy tinh cầu trước, còn cục đá đen thui kia thì để sau.

Tay vừa mới tiếp xúc vào thủy tinh cầu thì cơ thể của tiểu Thiên Tà không biết
khi nào đã bay lên không trung.

Cơ thể của tiểu Thiên Tà tỏa ra những điểm ánh sáng màu vàng chói lóa, ngoài
ra, không những cơ thể của tiểu Thiên Tà phát ra ánh sáng, thủy tinh cầu đồng
dạng phát ra ánh sáng vàng còn mãnh liệt hơn.

Thủy tinh cầu tỏa ra ánh sáng vàng tạo thành một cột trụ ánh sáng lớn bay lên
tận trời xanh tựa như cột trụ trời.

Phía xa, trong núi đang bế quan, một lão già tóc bạc nhịn không được cơ thể
kịch liệt run rẫy nhìn lên trời xanh cột trụ khổng lồ ánh sáng vàng, ông lẩm
bẩm “Tiên Lực ngự trên tiên lực, phong thiên tiên lực “

“Không nghĩ tới mạnh đại lục nhỏ bé này lại có phong thiên tiên lực, nếu như
ta có thể cướp được cơ thể của kẻ đó, lão phu ngày trở về Tiên giới không còn
xa”

“Hắc Ưng “Lão khẽ quát một tiếng.

Phía trước lão già lúc trước không có người, bây giờ đã xuất hiện một thân
ảnh.

Người này mặc một bộ hắc phục, mắt tựa như vô hồn, gương mặt trắng bệt giống
như đã vài ngày chưa được ăn cơm, cơ thể không có tý miếng thịt nào, tựa như
da bọc xương, y không khác nào một xác chết biết đi.

“Có thuộc hạ “vị tên Hắc Ưng này đối với lão già, quỳ xuống cung kính nói.

“Đi tìm kẻ có phong thiên tiên lực cho ta “Ngón tay chỉ lên cột trụ ánh sáng
vàng lớn trên trời đằng xanh, lão già nhàn nhạt nói rằng.

“Vâng “


Hoành Thiên Đại Lục - Chương #7