Người đăng: Kagasamiclone
Tô Cẩm Bình vào phòng, đang định đi ngủ, chợt nhớ tới một chuyện, việc đó ---
nàng vội vén y phục lên, nhìn xuống bụng mình, lúc trước vẫn cảm thấy nhiều
thêm chút thịt, nàng còn cứ một mực nghĩ rằng do mình mang thai nên thế. Nhưng
nếu không mang thai, vậy có phải chứng tỏ rằng --- nàng béo lên không? Tô Cẩm
Bình nhéo nhéo cái bụng phẳng lì của mình, suy xét kỹ càng một hồi lâu, rốt
cuộc cũng xác định --- bản thân mình bị tác dụng của tâm lý!!!
Khóe miệng nàng co rút mạnh, quả nhiên là khi ngờ vực một chuyện gì đó, càng
ngờ vực thì sẽ càng cảm thấy chuyện chính là như vậy! Trong lúc nàng đang mải
nghĩ ngợi, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên, nàng bước nhanh vài bước đến mở
cửa, một tiểu nha đầu bước vào: “Tô cô nương, nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa!”
“Không cần, ngươi cứ nói cho ta biết nơi tắm rửa ở chỗ nào là được rồi.” Nàng
lạnh lùng lên tiếng từ chối, nàng không quen để người khác chạm vào mình.
Tiểu nha đầu kia nghe thấy vậy, cũng không kiên trì, chỉ cúi đầu đáp: “Vâng!”
sau đó bước vào phòng, đưa Tô Cẩm Bình đi vòng qua bình phong, phía sau bình
phong còn có một hành lang quanh co, đi hết hành lang đó, liền thấy ngay một
hồ nước trong veo, còn bốc lên hơi ấm, nhìn có vẻ là suối nước nóng từ trên
núi chảy xuống, vì thế, trong lòng cô nàng nào đó lại thầm cảm thản, quả nhiên
là cuộc sống của người có tiền. Chờ đến lúc nàng có tiền, cũng sẽ tiêu xài như
vậy, đỡ phải ki ki cóp cóp như đời trước, tằn tiện quá cuối cùng chỉ tổ để cho
con nhóc yêu vật kia được lợi!
“Tô cô nương, cô nương cứ tắm rửa ở đây đi, nô tỳ sẽ cho người đưa y phục tới.
Cô nương cứ yên tâm, tất cả đều là y phục mới may, Vương phi cũng đã sắp xếp
thỏa đáng ăn mặc, đi lại của cô nương, chỉ cần yên tâm ở lại đây là được!” Cô
ta nói rất máy móc với Tô Cẩm Bình, nhưng đôi mắt thanh tú chưa từng nhìn vào
mặt Tô Cẩm Bình.
Cô ta vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình hơi kỳ quái quay lại nhìn cô ta một cái, thấy
sắc mặt cô ta không chút thay đổi, nhưng lại không khó phát hiện ra vẻ thù
địch trong đáy mắt cô ta. Nàng thầm thở dài trong lòng, xem ra, Bạch Tịch
Nguyệt này cũng là một người bản lĩnh, vừa vào phủ Dật vương chưa tới vài
ngày, mà đã thu phục được hết đám hạ nhân trong phủ rồi!
“Ừm, ta biết rồi, lui xuống đi!” Nàng lên tiếng phân phó, lại bỗng nhớ ra mình
đang đến kinh nguyệt, hình như giội nước tắm thì sẽ tốt hơn: “Đúng rồi, lấy
cho ta cái gáo nước đến đây, nhân tiện chuẩn bị giúp ta mấy tấm vải dùng cho
kinh nguyệt đến!”
Thị tỳ kia sửng sốt, hơi ngạc nhiên nhìn Tô Cẩm Bình, cô nương gia nào đến
kinh nguyệt mà không ấp úng khó nói? Vậy mà nàng lại nói thản nhiên như vậy,
đã chẳng hề đỏ mặt, thậm chí còn chẳng hề nhăn nhó một chút, ngược lại còn
khiến thị tỳ kia đỏ bừng mặt lên, khẽ gật đầu rồi vội nhanh chân đi ra ngoài.
Nàng thong thả tắm rửa, bỗng nhiên, đôi mắt phượng hơi nheo lại, đưa tay với
tấm lụa mỏng treo trên bình phong, lắc người một cái đi tới bên cửa sổ, mở cửa
sổ ra, một bàn tay nhanh chóng chộp về phía cổ họng của đối phương, nhưng vừa
đưa ra một nửa, nàng chợt dừng lại, nhìn thấy đối phương mặc y phục màu trắng,
khuôn mặt đầy vết bầm tím, nhuộm cả người trong ánh trăng, không phải Bách Lý
Kinh Hồng thì là ai?
“Huynh tới đây làm gì?” Sao hắn lại chạy tới phủ Dật vương? Nghe tiếng bước
chân hắn, có vẻ vừa mới tới bên cửa sổ thôi.
Đôi mắt như ánh trăng say lòng người của hắn lơ đãng quét tới lớp lụa mỏng
trên người nàng, có điều, lụa mỏng như tấm lưới khoác nhẹ lên cơ thể, khiến
cho cơ thể nàng hiển hiện khá rõ, mặt hắn hơi đỏ lên, nhưng vì trên mặt đã đầy
các vết bầm tím nên không nhìn ra được chút thần sắc kỳ dị nào. Một lúc lâu
sau, dường như hắn có vẻ không được tự nhiên, mới nhẹ quay đầu đi.
Thấy hắn không nói lời nào, ngược lại, con ngươi không có tiêu cự kia lại nhìn
thẳng vào người mình, Tô Cẩm Bình cúi đầu nhìn, thấy ngay cảnh xuân đang lộ
rõ. Mẹ kiếp, đây là y phục Bạch Tịch Nguyệt phân phó người mang tới cho mình
à? Sao lại hở hang thế này chứ? Nàng đâu biết rằng, đây đúng là y phục mặc
trên người, nhưng chỉ là lớp lụa mỏng phủ ra bên ngoài y phục thường mà thôi.
Một cảm giác bực bội xấu hổ và không tự nhiên lan tràn khắp toàn thân trong
nháy mắt. Sau đó, nàng chợt bình tĩnh lại, nhìn hắn đầy vẻ xem thường: “Nhìn
huynh nhìn ta không chớp mắt thế kia, ai không biết còn tưởng huynh nhìn thấy
được cơ đấy!”
Mẹ kiếp! Đã không nhìn thấy, còn nhìn mình chằm chằm thế làm gì?!
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Bách Lý Kinh Hồng không chút thay đổi, nhưng trong
đáy mắt màu xám bạc thoáng hiện lên vẻ khốn đốn, nếu một ngày nào đó để nàng
biết thực ra mình nhìn thấy, liệu có thể bị đánh thê thảm hơn bây giờ không?
“Nói đi, tới đây làm gì? Nếu tới để xin lỗi, thì không cần!” Nàng dựa vào cửa
sổ, thờ ơ nhìn hắn, có điều, trong lòng lại thoáng có chút chờ mong, đúng là
nghĩ một đằng nói một nẻo.
Hắn im lặng một chút, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Ta…” một chữ ‘ta’ vang lên,
lại dừng lại, suy nghĩ xem nên sắp xếp từ ngữ thế nào.
Có điều, Tô Cẩm Bình thấy hắn ngập ngừng, lửa giận lại bùng lên ngút trời,
không chịu cho hắn đến nửa giây sắp xếp từ ngữ nữa, “rầm” một tiếng, đóng cửa
sổ lại! Theo quan điểm của nàng, nếu muốn nói gì đó, mà còn phải suy nghĩ rất
lâu mới nói ra được, thì tuyệt đối chẳng phải là lời tâm huyết gì, cho nên,
nàng cũng không muốn mất thời gian nghe người ta nói dối mình làm gì.
Nhìn cửa sổ đóng chặt trước mắt, một lúc lâu sau, hắn mới khe khẽ thở dài,
cũng cảm thấy bực tức với tính cách của chính mình, vốn đã không thích giải
thích nhiều, mà suy cho cùng, hành động của hắn dường như cũng không thể giải
thích được, vì thế mới biến thành tình trạng hiện giờ!
Đóng cửa sổ vào xong, Tô Cẩm Bình tiếp tục tắm rửa như không có chuyện gì xảy
ra, mặc lại cẩn thận y phục mà Bạch Tịch Nguyệt chuẩn bị cho mình, chậm rãi đi
vào phòng ngủ, nằm lên giường, cũng vẫn có thể cảm nhận được người kia vẫn
đang đứng ở cửa sổ chưa rời đi. Nàng hơi bực bội trở mình một cái, cầm gối úp
lên đầu mình, mẹ nó chứ, có tâm tình gì thì cứ nói thẳng ra đi, nói là thích
nàng, để ý nàng đi, vì cái lông gì mà vừa nhìn thấy nàng lại nói không nên lời
chứ? Chẳng lẽ Tô Cẩm Bình nàng có khuôn mặt đáng sợ đến mức khiến người ta
không nói được thành lời sao? Nếu là không thèm để ý đến mình, thì đêm hôm hắn
còn chạy từ Hoàng cung ra làm cái gì? Đứng ở cửa sổ phòng người ta bao nhiêu
lâu cũng không thèm lăn đi, rốt cuộc là muốn làm gì chứ?
Đương nhiên, những điều đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là hắn thích
hay không thích, tới hay không tới là việc của hắn, có một xu quan hệ nào với
nàng đâu? Nàng đang rối rắm cái quái gì chứ? Chẳng lẽ nàng thích hắn sao? Suy
nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Tô Cẩm Bình sợ đến mức giật thót người, bật
nảy người ngồi dậy như cá chép, nàng lại đi thích cái tên ngạo kiều kia à?
Không thể nào! Không thể nào!!! Tuyệt đối không thể!!! Nàng cũng đâu phải
thuộc hiệp hội mê trai như con nhóc “Yêu vật” kia, vừa nhìn thấy mấy anh chàng
đẹp trai là thích chứ. Hơn nữa, nàng cũng tự nhận thấy, trong bao nhiêu anh
đẹp trai của cổ đại, Bách Lý Kinh Hồng là người có cá tính kém đáng yêu nhất,
gu của nàng đâu có kỳ quái như vậy!!!
“Rầm” một tiếng, nàng lại nằm lại xuống giường, hai mắt mờ mịt nhìn lên đỉnh
màn, có ai có thể nói cho nàng biết, chuyện này rốt cuộc là làm sao không?
Bách Lý Kinh Hồng ở ngoài cửa sổ nghe thấy động tĩnh trong phòng cũng không
biết đối phương đang ở trong phòng làm gì, mà mình cứ đứng mãi ở ngoài cửa thế
này, cũng không nghĩ thông suốt được là có nên vào hay không, còn nữa, nếu vào
thì phải nói gì đây?
Sau một lúc lâu suy nghĩ, hắn xoay người, đạp lên ánh trăng mà đi. Thỏa thuận
giữa hắn và Hoàng Phủ Dật đã đạt được, kẻ bại trận sẽ phải tự giác cách xa
nàng một chút, vì thế, để nàng ở lại đây, hắn cũng không có gì phải lo lắng.
Nếu hiện giờ không biết nên nói gì với nàng, vậy thì tạm thời cứ không nói gì
đi, chờ nàng hết giận lại đến. Dù sao… những ngày này nàng cũng chỉ có thể ở
lại phủ Dật vương, mà mặt Hoàng Phủ Dật đã bị hắn đánh cũng không khác gì hắn
bây giờ lắm, chắc chắn nàng cũng không thể thích hắn ta được đâu!
Nghe thấy tiếng bước chân rời đi của người nọ ở ngoài cửa sổ, mặt Tô Cẩm Bình
tái mét! Nàng ngồi bật dậy, chộp lấy gối, đập thật mạnh vào thành giường, làm
một hành động cực kỳ ngây thơ, trong lòng thì lại điên cuồng mắng chửi, Bách
Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm kia, rốt cuộc có thành ý hay không hả? Không
xin lỗi đã đành, đứng ở cửa một lúc như vậy rồi, lại còn, lại còn… lại còn đi
thẳng!!! Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ! Mẹ nó chứ!
Nàng cứ hung hăng đập, coi thành giường như khuôn mặt của người kia, trong
lòng lại vô cùng hối hận sao hôm qua mình không xuống tay mạnh hơn một chút,
tốt nhất là làm cho tên kia không cả có sức mà đi ra ngoài nữa luôn đi! Tức
chết mất! Cho đến khi gối bị đập đến biến dạng, Tô Cẩm Bình mới giận dữ đùng
đùng buông tha cho chiếc gối đáng thương kia, sau đó lại dùng chính bàn tay
ngọc thon nhỏ của mình đập mạnh vào thành giường tiếp, gầm lên giận dữ: “Bách
Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm kia! Cái đầu huynh ấy! Đời này huynh đừng có
xuất hiện trước mặt bà đây nữa!!!”
Tiếng hét của nàng, kéo dài du dương, khiến cho không ít người trong phủ Dật
vương kỳ quái nhìn về hướng này, đã hơn nửa đêm rồi, ai còn gào thét ầm ĩ
thế?! Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh chợt nổi lên, mọi người đều cảm thấy sau
lưng mình lạnh lẽo, không hẹn mà cùng run rẩy cả người, vội vàng chạy về phòng
mình.
Mà cô nàng nào đó đập một cái đến đỏ ửng tay xong, rốt cuộc cũng cảm thấy hơi
đau đớn, đưa tay mình lên nhìn, chợt thấy tay tê dại, đau đến không còn cảm
giác gì nữa, mà cũng đúng lúc này, sau gáy nàng chợt xuất hiện một dấu hỏi
thật lớn, nàng đang tức giận cái gì thế? Người ta đến hay không, đi hay không,
có liên quan cái lông gì đến nàng? Sau khi đặt ra nghi vấn trong lòng, một lúc
lâu sau nàng cũng chỉ nhận được một đáp án là một chuỗi chấm lửng, khóe miệng
nàng hơi run lên, nằm phịch xuống giường! Xem ra, nàng điên rồi!
Mà người vốn đã phải về tới hoàng cung, lúc này lại không sai không lệch xuất
hiện trên nóc phòng Tô Cẩm Bình, có điều, hắn kiềm chế hô hấp, nên không bị
phát hiện. Khóe môi hắn cong lên, cảm xúc vui sướng trong đáy mắt rõ nét đến
lạ kỳ, nghe thấy giọng nói mình muốn nghe rồi, lúc này hắn mới lắc mình đi về
phía Hoàng cung. Tin tức mình xuất cung, hẳn là Hoàng Phủ Hoài Hàn đã biết rồi
chứ?! Vì thế, hắn cũng phải phòng bị trước một chút thì hơn.
Sáng hôm sau, Tô Cẩm Bình mang một đôi mắt gấu mèo bước ra khỏi phòng ngủ của
mình, trong lòng thầm rơi lệ, chuyện quái quỷ gì thế này? Tối hôm qua nàng lại
mất ngủ nữa chứ? Đây là lần đầu tiên trong đời nàng mất ngủ, trong đầu đều là
mấy chuyện lùm xùm kia, rối rắm, buồn bực suốt cả đêm, tâm trạng của nàng đã
nguy hiểm đến mức nào thế này chứ!!!
Nàng loạng choạng đi đến trước cửa phòng Hoàng Phủ Dật, gặp ngay Bạch Tịch
Nguyệt đang đi từ trong phòng ra. Vừa nhìn thấy mặt Tô Cẩm Bình, nàng ấy sửng
sốt, trên mặt Vương gia đầy những vết xanh tím, trên mặt Tô Cẩm Bình cũng lộ
ra đôi mắt đen thui, mắt cứ như buồn ngủ đến không mở ra được, rốt cuộc đêm
qua đã xảy ra chuyện gì nàng không biết sao?
Nàng ấy lại đưa mắt nhìn kỹ y phục của Tô Cẩm Bình, xiêm y gấm trắng uốn lượn,
ngực thêu hoa ngọc lan, tay áo rộng bay bay trong gió thu tạo ra cảm giác rất
phiêu dật, mái tóc đen dài chỉ tùy tiện dùng một cây trâm gỗ vấn lên, nhìn rất
thanh tao, nhã nhặn, tươi mát, y như một đóa sen trong bùn mà không nhiễm bẩn
vậy. Dung nhan tuyệt mỹ cũng khiến y phục này càng tươi đẹp hơn vài phần. Ban
đầu khi nàng ấy sai người chuẩn bị xiêm y cho nàng, nàng ấy còn lo màu trắng
không hợp với khí chất của đối phương, nhưng giờ nhìn mới biết, so với người
hay mặc màu trắng như nàng ấy, thì nàng còn thích hợp hơn rất nhiều.
Nàng ấy cười nhẹ, nói: “Tô cô nương, bộ y phục này, rất hợp với cô!”
Tô Cẩm Bình tùy ý nhìn lại mình một cái, đáp: “Vương phi quá khen!” Thật ra,
trong lòng nàng lại thầm lườm một cái, mặc y phục của nàng có phải đơn giản
hơn nhiều không, bộ xiêm y này, đẹp thì đẹp đấy, nhưng đi làm chẳng tiện chút
nào, có điều, vì Bạch Tịch Nguyệt đã tốn công sức chuẩn bị, đương nhiên nàng
không thể tỏ thái độ chán ghét ra mặt được.
Nghe nàng nói vậy, Bạch Tịch Nguyệt khẽ cười: “Xem ta này, mải nói chuyện lại
quên mất, cô tới thăm Vương gia phải không? Vương gia đã dùng đồ ăn sáng rồi,
cô cứ vào đi!”
“Không phải, ta tới ăn điểm tâm!” Tô Cẩm Bình rất thẳng thắn đáp.
“…” nụ cười trên môi Bạch Tịch Nguyệt rõ ràng hơi cứng lại một chút, khóe
miệng còn hơi co rút, một lúc lâu sau mới gượng cười nói: “Bản vương phi lo
liệu không chu toàn rồi, lại quên mất chuyện này. Vậy cô vào trước đi, bản
vương phi sẽ phái người đưa đồ ăn sáng của cô tới ngay.”
“Được! Vậy cảm ơn Vương phi!” Nàng rất hớn hở gật đầu, đi vòng qua nàng ấy,
đẩy cửa phòng Hoàng Phủ Dật.
Bạch Tịch Nguyệt vẫn giữ nụ cười trên môi, chờ nàng đi khuất, nụ cười trên mặt
nàng ấy cũng cứng lại, rồi khẽ thở dài, trong đáy mắt xuất hiện vẻ ai oán,
thời khắc này, nàng cũng phải tự hỏi chính mình, lúc trước giả mạo Tô Cẩm Bình
để gả cho Vương gia rốt cuộc có đúng hay không? Nhưng nếu không gả cho chàng,
lại để mình gả cho người khác sao? Chỉ e là đến chết cũng không tình nguyện
mất… Nàng ấy khẽ cười, mang theo sự chua xót đến tận cùng, đi về phía phòng
mình.
Tô Cẩm Bình bước vào phòng, đảo mắt nhìn về phía giường, mà người trên giường
dường như hơi kinh ngạc một chút, rồi quay người đưa lưng về phía nàng. Khoe
miệng cô nàng nào đó hơi nhếch lên, thế này là làm sao? Hoàng Phủ Dật cũng học
thói bướng bỉnh của Bách Lý Kinh Hồng à? Lòng nàng đầy vẻ nghi hoặc, đi về
phía giường: “Đồ đệ!”
“Ừm! Sư phụ, nàng dùng điểm tâm chưa?” Hắn vẫn quay lưng về phía Tô Cẩm Bình
hỏi. Giọng nói có khí lực hơn rất nhiều, nhưng lại mang theo chút cảm giác đau
đớn.
“Chưa! Huynh sao thế?” Nàng hơi nghi hoặc nhìn bóng lưng hắn.
Hoàng Phủ Dật ấp úng nói: “Không… không sao cả! Sư phụ, đồ nhi sẽ sai hạ nhân
đưa đồ ăn sáng đến cho nàng!”
“Không cần, Vương phi đã phân phó xuống rồi!” Nói xong, nàng liền kéo chiếc
ghế dài ngồi trước giường hắn.
Hai chữ “vương phi” vừa phát ra, Hoàng Phủ Dật liền trầm mặc.
Một lúc lâu sau, giọng nói của Tô Cẩm Bình lại vang lên: “Huynh quay lưng về
phía ta làm cái gì? Chẳng lẽ huynh không biết thế này rất không lễ phép sao?”
Người này đang làm cái quái gì thế?
“À… sư phụ, là do đêm qua lúc ngủ ta không cẩn thận, nên ngã từ trên giường
xuống, bị sưng mặt lên, đồ nhi sợ dọa nàng sợ thôi mà!” Hoàng Phủ Dật vẫn quay
lưng về phía nàng đáp.
“Quay lại đây cho ta xem!” Nàng dùng giọng điệu ra lệnh, nói láo vừa thôi chứ,
cái gì mà ngã từ trên giường xuống sưng mặt?!!!
“Hay là thôi đi!” Lần đầu tiên trong đời, vị vương gia nào đó cảm thấy vô cùng
ngại ngùng.
Cô nàng nào đó lườm một cái: “Vậy ta đi. Bà đây không thích người ta quay lưng
về phía mình nói chuyện!”
Nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Dật liền quay ngay lại: “Thôi được!” Trong khoảnh
khắc nhìn thấy mặt hắn, Tô Cẩm Bình như nhìn thấy gương mặt bị nàng đánh bầm
dập của Bách Lý Kinh Hồng! Khuôn mặt tuấn tú đã không còn nhìn rõ hình dạng
gì, khóe miệng nàng run run: “Huynh chắc chắn là mình rơi từ trên giường xuống
nên thành như vậy, chứ không phải bị người nào đó đánh trong mơ chứ?” Như thế
có phải là hơi thái quái không?
Khuôn mặt tuấn tú như vỡ vụn, gật đầu nói: “Chắc chắn!”
“Ôi huynh đúng là đứa bé đáng thương!” Nàng ôm trán thở dài.
…
Ba ngày sau, trên triều…
Hoàng Phủ Hoài Hàn mặc long bào uy nghiêm khí phách xuất hiện trên điện Kim
Loan.
“Chúng thần tham kiến bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Chúng đại
thần lập tức quỳ xuống hành lễ.
Hắn bước đến long ỷ, xoay người ngồi xuống, tay áo bào vung lên, nói: “Các
khanh bình thân!”
Giọng nói lạnh như băng vang lên, chúng đại thần cùng đồng thanh: “Tạ ơn bệ
hạ!”
“Có chuyện khởi tấu, vô sự bãi triều!” giọng nói lảnh lót của Tiểu Lâm tử vang
khắp đại điện.
Một vị đại thần nhìn khoảng sáu bảy mươi tuổi đứng dậy: “Khởi bẩm Hoàng
thượng, thần có bản tấu!”
“Nói!” Một chữ lạnh lùng cất lên, trên mặt không có chút cảm xúc nào, trong
mắt còn hiện rõ vẻ chán ghét, chỉ vì đối phương là quận vương của Hoàng thất
Đông Lăng hắn, trên đầu còn mang dòng họ “Hoàng Phủ”, hưởng hết tôn vinh của
vương thất, nhưng lại là người bên đảng Tô Niệm Hoa.
“Hoàng thượng, dạo gần đây, những nơi gặp thiên tai của nước ta đều đã giảm
bớt, việc cứu trợ thiên tai cũng đang tiến hành từng bước, quả thật là may mắn
lớn cho Đông Lăng ta, đều là nhờ phúc của Hoàng thượng. Mà tang sự của Hoàng
hậu nương nương cũng đã xử lý tốt, Hoàng thượng cũng nên lo lắng cho hậu duệ
Hoàng thất của Đông Lăng ta rồi. HIện giờ, Hoàng thượng đặt việc triều chính
lên hàng đầu, thực sự là may mắn của Đông Lăng ta, nhưng việc sinh hạ con cái
nối dõi tông đường cũng là việc mà đế vương cần lo. Hoàng thượng cũng nên lo
lắng cho thiên thu vạn đại của Đông Lăng ta đi ạ!” Lão già kia tỏ vẻ rất chân
thành nói.
Lão vừa dứt lời, Hoàng Phủ Vũ đứng bên cạnh liền lên tiếng giễu cợt: “Sinh con
hạ cái à? Hoàng thúc, có phải thúc già rồi nên hồ đồ không? Hoàng huynh là đàn
ông, sao có thể sinh con hạ cái chứ?”
Giọng điệu thô lỗ đó vừa cất lên, các đại thần xung quanh đều vang lên những
tiếng cười trộm, Tam vương gia luôn như thế, rõ ràng là hiểu hết mọi chuyện,
nhưng lại cứ vô tình hay cố ý làm càn một phen, khiến người khác dở khóc dở
cười!
Mặt lão quận vương lúc đỏ lúc trắng, bị nghẹn lời đến khó chịu. Tô Niệm Hoa
thấy thế, lập tức bước lên từng bước, nói với Hoàng Phủ Vũ: “Tam vương gia,
lão Quận vương chỉ là nhất thời nói sai, ngài cần gì phải gây sự như vậy?”
“Tô đại nhân dạo này cũng lớn lối gớm nhỉ, giờ cả bản Vương cũng dám chỉ trích
à?! Bản vương là thân vương mà mất thể diện quá, chỉ là một Lễ bộ thượng thư
thất phẩm mà cũng dám ngang nhiên chất vấn bản vương. Hoàng thượng, hay là
ngài phế bỏ Vương vị của thần đệ đi, một Vương gia vô dụng như thần đệ có giữ
cũng chỉ mất thể diện Hoàng thất, bôi nhọ sự uy nghiêm của Hoàng thất mà
thôi!” Hoàng Phủ Vũ giả vờ giả vịt nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn.
Tô Niệm Hoa tức đến đỏ bừng mặt mũi, chỉ muốn chỉ thẳng vào đối phương mà mắng
chửi một phen, Hoàng Phủ Vũ chết tiệt này, luôn đối đầu với lão! Nhưng dù lão
có tức giận đến mức nào, thì thời khắc này cũng chỉ có thể chịu thua, quay
sang nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, là cựu thần quá mức, không nên
bất kính với Tam vương gia trước mặt mọi người, xin Hoàng thượng trách phạt!”
Lão vừa dứt lời, ai cũng biết là lão chỉ giả vờ khách sáo xin nhận trách phạt
thôi, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại thuận nước đẩy thuyền: “Đúng là
Tô đại nhân cũng hơi quá, nếu phạt, thì phạt nửa năm bổng lộc đi! Coi như là
cảnh cáo các vị đại nhân, phải biết tôn ti trật tự, các đại nhân nói năng nên
chú ý một chút, đừng có không nhận thức rõ thân phận của mình!”
Hình phạt này rất nặng, hơn nữa, ý nói bóng nói gió cũng rất rõ ràng, khiến
mọi người thầm run sợ, đồng thanh đáp: “Chúng thần cẩn tuân lời Hoàng thượng
dạy bảo!”
Tô Niệm Hoa tức đến xanh mặt, Hoàng Phủ Vũ vẫn không chịu buông tha, lại nói:
“Các vị đại thần quả thật cũng hẳn là nên cẩn tuân lời dạy dỗ của Hoàng huynh,
nên lấy Tô đại nhân làm tấm gương, nhất định không thể học theo lão được, nếu
học theo, sẽ mất hết bổng lộc đấy!”
Hắn ta vừa dứt lời, mặt Tô Niệm Hoa hoàn toàn tức đến đen thui, một ngụm máu
tươi trào lên cổ họng, lên không được, xuống cũng chẳng xong, muốn chỉ thẳng
vào mũi Hoàng Phủ Vũ mà mắng một phen, nhưng lão biết mắng xong chính lão cũng
sẽ bị phạt thật nặng, nên nhất thời tức đến váng đầu, không biết làm sao cho
phải.
Lúc này lão thân vương lại đứng ra nói: “Hoàng chất, Tô đại nhân là đại thần
đắc lực của Đông Lăng ta, dù có bất kính với cháu, thì Hoàng thượng cũng đã
trừng phạt rồi, cháu nên độ lượng, khoan dung một chút, sao cứ phải nói mãi
không chịu buông tha thế?”
“Hoàng thúc, tuy rằng ta phải tôn kính trưởng bối, nhưng dù sao đây cũng đang
ở trên triều, đương nhiên phải dùng thân phận mà nói chuyện. Tam hoàng huynh
là thân vương, Hoàng thúc là quận vương, bây giờ Hoàng thúc lại chỉ trích Tam
hoàng huynh, e cũng không ổn lắm! Hay là hoàng thúc vừa mới đây đã quên lời
của Hoàng huynh rồi?” Hoàng Phủ Thương Địch cũng lên tiếng nói đỡ.
Lão quận vương nghe vậy, khóe miệng run mạnh lên vài cái, nói: “Đúng là bản
vương nhất thời sơ sót!” Nói xong, lão cũng không tiếp tục vấn đề này nữa,
quay sang nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoàng thượng, dù ngài không suy nghĩ
cho mình, thì cũng nên suy nghĩ cho Hoàng thất Đông Lăng ta, xin Hoàng thượng
sớm lâm hạnh phi tần, sinh hạ hoàng tử cho Đông Lăng ta!”
“Ái khanh thật có lòng.” Hắn ôn hòa đáp, không từ chối cũng không có ý hưởng
ứng.
Tô Niệm Hoa bước tới nói: “Hoàng thượng, Hoàng hậu vừa tấn thiên, nhắc đến
chuyện này cũng không ổn, nhưng cựu thần cũng vì chuyện này mà không thể không
can gián. Hoàng hậu nương nương hiền lương thục đức, nay đã qua đời, mà tiếc
nuối duy nhất của ngài ấy, cũng chỉ là trước khi bị hại, không được nhìn thấy
Hoàng thượng có con nối dõi mà thôi. Xin hoàng thượng suy xét ạ!”
Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Chuyện này không liên quan đến mình, nên Thượng Quan Cẩn Duệ chỉ đứng một bên,
cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Bề ngoài, thì hắn là người của Hoàng Phủ
Hoài Hàn, nhưng chuyện này đối với Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói cũng không phải
không tốt. Quân vương một nước mà không gần nữ sắc, đây là chuyện trước giờ
chưa từng có, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng nên lâm hạnh phi tần hậu cung một chút,
tránh cho họ thường xuyên đối đầu với tiểu Cẩm.
Hoàng Phủ Thương Địch và Hoàng Phủ Vũ liếc nhìn nhau, tuy biết rằng hoàng
huynh không tình nguyện với chuyện này, nhưng vì huyết mạch của hoàng thất
Đông Lăng, có lẽ cũng nên sủng hạnh phi tần, nghĩ vậy, hai người cũng không
lên tiếng nữa.
“Vậy, theo ý ái khánh, thì ai mới là người có tư cách hạ sinh long duệ trước?”
Hắn lạnh lùng nhìn lão, trong đáy mắt giấu đi vẻ giễu cợt không muốn để người
khác biết.
“Đương nhiên là phi tần có ngôi vị cao nhất ạ!” Tô Niệm Hoa đứng thẳng lưng,
cúi đầu giấu đi tâm trạng của mình. Cẩm Thu đã phái người truyền tin ra, nhờ
lão khuyên Hoàng thượng, chỉ cần Hoàng thượng đến chỗ con bé, con bé sẽ có
cách mang thai rồng, hơn nữa, con bé cũng đã nói đây là biện pháp mà Tô Cẩm
Bình đưa ra khi nửa tháng trước con bé dùng tính mạng của Thiển Ức để uy hiếp
Tô Cẩm Bình. Chính lão càng ngày càng không nhìn thấu được Tô Cẩm Bình, nhưng
nói gì thì nói, con bé cũng là con gái Tô gia, chắc sẽ không hại lão, hơn nữa,
dù thế nào con bé cũng vẫn bận tâm đến cái mạng nhỏ của Thiển Ức.
Hoàng Phủ Hoài Hàn làm ra vẻ đắn đo suy nghĩ, rồi lạnh lùng nói: “Nói vậy, thì
người có ngôi vị cao nhất, đương nhiên là Hoàng quý phi, con gái của Tô đại
nhân rồi. Thôi được, trẫm cũng rất hài lòng với Hoàng quý phi, cũng coi như
theo tâm nguyện của các vị ái khanh đi!”
“Ngô hoàng anh minh!” Các vị đại thần đồng thanh nói. Dù sao, theo quan niệm
của bọn họ, thì Hoàng thượng không gần nữ sắc cũng không phải chuyện gì tốt.
Tô Niệm Hoa lại hơi kinh ngạc, Cẩm Thu rất được lòng Hoàng thượng à? Lời này
là thật hay giả? Nếu thật như vậy, có phải con đường đoạt vị của mình sẽ dễ đi
hơn một chút không?
Vẻ khốn đốn trong chớp mắt của lão đương nhiên cũng lọt vào mắt Hoàng Phủ Hoài
Hàn. Mục đích của hắn, cũng là muốn mượn việc này để làm mờ mắt Tô Niệm Hoa,
còn về chuyện đi tới chỗ Tô Cẩm Thu xong, có làm gì hay không, không phải là
do hắn quyết định sao?
Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt lóe lên một chuyện, khóe môi mỏng lạnh như băng
bất giác cong lên, cô gái chết tiết kia, hôm nay cũng phải quay về rồi chứ?
…
Vì Hoàng Phủ Dật hít ngũ thạch tán không nhiều, hơn nữa, Hoàng Phủ Dạ và Lãnh
Tử Hàn tìm về rất nhiều dược có thể khống chế tác hại của chất gây nghiện, nên
chỉ vài lần sau, chất gây nghiện cũng đã tan đi, vết thương trên mặt được bôi
thuốc tốt cũng đã gần hồi phục hẳn, khiến Tô Cẩm Bình không khỏi cảm thán, y
thuật của cổ đại thật thần kỳ. Ngay cả hiện đại còn không tìm ra thuốc khống
chế chất gây nghiện, mà hiện đại cũng không thể làm tan máu bầm nhanh như vậy,
nhưng triều đại tranh quyền đoạt lực này, lại có thánh dược điều dưỡng như
vậy. Đương nhiên, nàng cũng biết, nếu là bệnh lao phổi, hay phong hàn nặng,
hoặc những bệnh cần phẫu thuật, thì trên cơ bản không thể tìm được cách chữa
trị ở cổ đại.
Mà điều kỳ quái nhất là, mấy ngày nay, hình như Hoàng Phủ Dật cố tình né tránh
nàng, nói cũng chẳng nói được mấy câu, trừ ánh mắt nóng rực ra, thì thái độ
đối với nàng lạ lẫm hơn nhiều, vì thế, mỗi lần độc phát, hầu như là Bạch Tịch
Nguyệt chăm sóc hắn là chính, khiến nàng còn thầm tự hỏi, không biết có phải
mình làm gì đắc tội đối phương hay không, nhưng cuối cùng nàng lại tự động lý
giải thành, có thể tên nhóc này bị Bạch Tịch Nguyệt làm cho cảm động, nên mới
quyết định giữ khoảng cách với mình chăng.
Nếu hắn đã ổn rồi, thì chính mình cũng đã có thể rời đi. Nàng thay lại y phục
cung nữ, rồi đi tìm Bạch Tịch Nguyệt để cáo từ. Vừa vào cửa, nàng đã cất lời:
“Vương phi, làm phiền lâu rồi, ta cũng phải về thôi, mấy ngày nay cô cũng đã
biết cách phải chăm sóc Vương gia thế nào, có ta ở đây cũng chẳng có tác dụng
gì!”
“Tô cô nương không tự đi từ biệt Vương gia sao?” Bạch Tịch Nguyệt hỏi. Chính
nàng ấy cũng thấy hơi ngạc nhiên, gần đây mỗi lần Lãnh công tử tới, hai người
kia đều tránh đi chỗ khác, mà mỗi lần Dạ vương điện hạ tới thăm, thì dường như
lại đặc biệt thân mật, nàng ấy còn thầm phỏng đoán, không phải là Tô Cẩm Bình
thích Dạ vương điện hạ chứ?
“Không! Dù sao sau này cũng không phải là không có cơ hội gặp lại nữa!” Nàng
dửng dưng đáp. Không biết vì cái lông gì, mà nhắc đến hồi cung, bỗng nhiên
nàng lại hơi nhớ cái tên kia, nhưng lại nhớ đến chuyện ngày đó hắn đã chạy tới
đây rồi, cuối cùng lại quay lưng bỏ đi, khiến nàng tức đến không yên được!
“Nếu vậy, ta cũng không giữ cô nữa!” Nói xong, Bạch Tịch Nguyệt liền sai hạ
nhân chuẩn bị xe ngựa tiễn Tô Cẩm Bình về cung.
Tô Cẩm Bình lại nói một câu cáo từ rồi rời đi theo hạ nhân kia.
Bạch Tịch Nguyệt đứng ở cửa, nhìn theo bóng xe ngựa. Chiếc xe ngựa còn chưa đi
được bao xa, một bóng người màu trắng đã xuất hiện ngay bên cạnh nàng ấy. Nàng
ấy quay sang nhìn, thấy Hoàng Phủ Dật liền giật mình: “Vương gia, chàng ở đây
à? Vừa rồi sao không ra từ biệt nàng?”
Trong đôi ngươi màu hổ phách hiện lên vẻ đau đớn, cười khổ nói: “Sợ đi ra, lại
không nỡ…” Chưa nói đến chuyện mình đã có Vương phi, mà lần trước đánh thua
Bách Lý Kinh Hồng, chính hắn cũng đã hoàn toàn mất đi tư cách đứng bên cạnh
nàng rồi.
Bạch Tịch Nguyệt nghe thấy vậy, lại quay sang, vòng tay ôm lấy hắn không chút
e dè: “Vương gia, thiếp thân hiểu lòng chàng, sau này, hãy coi thiếp thân như
tri kỷ được không?”
Hoàng Phủ Dật hơi giật mình, một lúc lâu sau, mới khẽ gật đầu, cười nói:
“Được!”
“Giữa ban ngày ban mặt lại đứng ngay cửa ân ân ái ái, mắt bản tôn cũng bị các
người làm mù mất thôi!” Giọng nói Lãnh Tử Hàn vang lên, trong vẻ tà mị lại
mang theo nụ cười khó kìm nén.
Bạch Tịch Nguyệt đỏ mặt, vội buông Hoàng Phủ Dật ra. Không biết vì sao, Hoàng
Phủ Dật cũng hơi xấu hổ, nhìn Lãnh Tử Hàn đang bước tới, nói: “Nàng vừa đi,
huynh lại đến.”
Lãnh Tử Hàn nghe vậy, mặt hơi biến sắc, nhưng lại khôi phục vẻ lạnh nhạt ngay:
“Bản tôn đến là muốn nói cho huynh một tin tốt! Không biết tin đồn phát từ đâu
ra, nói huynh có liên quan đến vụ án tham ô lớn, dù không có chứng cứ xác
thực, nhưng bên ngoài đang đồn đại rất ầm ĩ!”
Hắn ta vừa dứt lời, mặt Hoàng Phủ Dật lập tức trở nên rất khó coi, ai cũng
biết hắn không nhúng tay vào việc quan trường, đối thủ còn không có, sao lại
gây phiền phức cho hắn?
“À, còn có một việc nữa, có người tận mắt thấy Vô Trần công tử giết trưởng lão
phái Thanh Thành, và bang chủ của bang Thái Sơn, hiện giờ huynh là đối tượng
mà chính đạo không buông tha, chỉ vì ngại thân phận huynh là thân vương của
Đông Lăng, nên bọn họ còn chưa tìm tới cửa, nhưng đám nhân sĩ chính nghĩa đó
chắc cũng không nhẫn nhịn được bao lâu đâu. Sao hả? Hay là sau này theo bản
tôn vào ma giáo đi?” Lãnh Tử Hàn cất lời trêu đùa ngả ngớn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Dật đã khó coi đến cùng cực: “Huynh còn có tâm trạng mà đùa
nữa!”
“Không sao đâu, không phải sắp đến đại hội Võ lâm rồi sao? Thu xếp một chút
đi, bản tôn sẽ đi cùng huynh, giải thích cho rõ ràng.” Lãnh Tử Hàn cười đề
nghị.
“Được!”…
…
Tô Cẩm Bình ngồi không trên xe ngựa, vén rèm xe ngắm đường phố. Lúc qua tiệm
điểm tâm Duyệt Ký, nàng hơi nhíu mày! Cửa hàng đó đã thay đổi, trên cửa cũng
treo biển hiệu của nhà khác, chẳng lẽ nàng nhớ nhầm sao? Nghĩ vậy, nàng vén
màn xe hỏi xa phu: “Tiểu ca, ngươi có biết tiệm điểm tâm Duyệt Ký ở đâu
không?”
“Tiệm điểm tâm Duyệt Ký à? Chính là khách điếm kia kìa, vài ngày trước không
biết đã xảy ra chuyện gì, bị người ta phóng hỏa, ông chủ và bà chủ ở bên trong
cũng chết cháy theo, giờ mới đổi lại thành tửu quán này! Ôi, hai người đó tốt
như vậy, làm điểm tâm lại ngon, đối nhân xử thế thì hài hòa nữa chứ.” Xa phu
vừa nói vừa hơi hoài cảm.
Mặt Tô Cẩm Bình trắng bệch ra, ngày đó vợ chồng họ giúp nàng trong yến tiệc
Trung thu, nàng còn chưa suy xét cho cẩn thận xem vì sao hai người đó lại nói
dối giúp nàng, vẫn đang tìm cơ hội cảm ơn họ, không phải chuyện đó làm hại họ
chứ?
“Tiểu ca, vụ phóng hỏa đó xảy ra lúc nào?”
“Ngày hôm sau của lễ Trung thu thì phải, lửa bốc rất to, khiến không ít người
sợ hãi. Ơ, mà cô hỏi chuyện này kỹ thế làm gì? Không phải là thân thích nhà họ
chứ?” Xa phu hơi nghi hoặc quay lại hỏi.
“À, không có gì, vì nghe nói điểm tâm nhà họ ăn ngon, nên tùy tiện hỏi vài câu
thôi.” Nói xong, nàng ngồi lại trong xe, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng khó
chịu. Quả nhiên là do nàng làm hại họ, nhưng người ra tay, là tên mỹ nhân rắn
rết kia, hay là nhà Vinh phi?
Xa phu nghe vậy, khẽ gật đầu không nói thêm gì.
…
Buổi tối, trong cung Thu Ý đèn đuốc sáng trưng, hôm nay là lần đầu tiên Hoàng
thượng sủng hạnh phi tần, đương nhiên không ít các phi tần đều ghen đến đỏ
mắt, mà người của cung Thu Ý lại vô cùng vui mừng, chờ Hoàng thượng đến. Tô
Cẩm Thu đã sớm cao hứng đến không biết phải làm sao, cầm lấy khăn tay của
mình, niềm vui hiện rõ đến cả chân mày, vừa rồi phụ thân phái người truyền
tin, nói Hoàng thượng đã tuyên bố trên triều rằng mình rất được lòng thánh
giá, nên mới chọn mình thị tẩm, bảo ả phải bắt chặt lấy lòng Hoàng thượng, sớm
hạ sinh long tử.
Bỗng nhiên, trong đầu ả chợt lóe lên, nhớ tới chủ ý của Tô Cẩm Bình, cũng bắt
đầu cân nhắc, nếu Hoàng thượng tới mà không chạm vào mình thì phải làm thế
nào, liền lên tiếng phân phó: “Các ngươi ra ngoài hết đi! Khi nào cần bản cung
sẽ gọi!”
“Vâng, nương nương!” Đám cung nhân đáp rồi lui ngay ra ngoài.
Tô Cẩm Thu đứng dậy, nhanh nhân bước vào phòng trong, lấy một chiếc hộp ra,
sau đó đi đến bên lư hương, nhìn quanh một chút, rồi chậm rãi đổ thuốc bột bên
trong vào, tay hơi run rẩy, vì thế cũng không cẩn thận để rơi ra bên cạnh lư
hương, ả vội vàng dùng khăn tay lau đi, xoay lại lư hương nghiêm chỉnh.
…
Quay về cung Cảnh Nhân, Tô Cẩm Bình chào hỏi Thiển Ức một câu, rồi nằm giang
ra hình chữ đại ở trên giường. Nàng hơi mệt, đầu óc cũng rất hỗn loạn, nhớ đến
người nào đó ở Lê viên, tâm tình lại càng loạn hơn, cứ cảm thấy hắn như một
cây gai trong lòng mình, không rút ra thì không chịu được! Nhưng phải rút như
thế nào, thì lại là vấn đề khác, nghĩ một hồi, nàng bực bội trở mình.
Trời dần tối, ý thức lại càng tỉnh táo, không ngủ được! Nàng hít sâu mấy hơi,
trong lòng thầm chửi to một tiếng “mẹ nó chứ”, rồi xoay người bắt đầu tự thôi
miên mình: “Ngủ đi, ngủ đi!”
Bỗng nhiên, một tiếng bước chân truyền tới, nhưng lại có vẻ rất vội vã, mạnh
mẽ.
“Rầm!” một tiếng, cửa phòng nàng bị đá văng ra, Thiển Ức ở phòng bên cạnh cũng
giật mình, vội chạy ra cửa xem đã xảy ra chuyện gì.
Từ lúc tiếng mở cửa vang lên, đôi lông mày thanh tú của Tô Cẩm Bình đã nhíu
lại, mẹ nó chứ, dám đạp cửa phòng nàng, tên nào không có mắt vậy? Nàng quay
người, nhìn thấy ngay Hoàng Phủ Hoài Hàn đang đứng trước mặt mình, ánh trăng
chiếu vào phòng, có thể nhìn thấy rõ dung mạo hắn, nhưng lại không phát hiện
ra màu đỏ rực trong đôi mắt tím đậm của hắn. Đám người Tiểu Lâm tử cầm đèn
lồng đứng ở cửa, không dám bước vào, cũng không rõ hôm nay rốt cuộc làm sao,
Hoàng thượng vốn nên ở cung Thu Ý sủng hạnh Hoàng quý phi, nhưng đang yên đang
lành lại đột nhiên lao từ bên trong ra, sau đó phóng thẳng về phía cung Cảnh
Nhân.
Hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập, bước vài bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình,
cánh tay dài mạnh mẽ đè nàng xuống, dùng không ít nội lực, khiến Tô Cẩm Bình
cũng phát đau, nhưng nàng vẫn chịu đựng không đánh trả, nói: “Không biết nửa
đêm Hoàng thượng còn tới đây chơi là có chuyện gì?”
“Giỏi cho Tô Cẩm Bình ngươi, chính ngươi dạy con tiện nhân Tô Cẩm Thu kia dùng
“xuân phong tiếu” phải không?” Giọng nói lạnh như băng rít ra từ kẽ răng, ngày
đó khi hắn đi tới cung của Tô Cẩm Thu đã cảm thấy thần sắc của cả ba người này
đều không bình thường. Hắn biết Tô Cẩm Thu, tuyệt đối không to gan như vậy,
chỉ có một cách giải thích duy nhất là do có người xúi giục, mà người xúi giục
kia, cũng chỉ có thể là cô gái trước mặt hắn đây!
Xuân phong tiếu à? Là cái gì? Nghe hô hấp của đối phương càng lúc càng nặng
nề, Tô Cẩm Bình liền hiểu ngay, quả thật là ngày ấy nàng xui Tô Cẩm Thu dùng
xuân dược, kịch bản nàng vẽ ra là Tô Cẩm Thu hạ dược Hoàng Phủ Hoài Hàn, mà
với tính cách của Hoàng Phủ Hoài Hàn, đương nhiên sẽ giết chết ả ta khi còn
tỉnh táo, dù có nhịn được, thì chờ khi giết chết lão cha già kia của nàng,
nhất định cũng sẽ không bỏ qua Tô Cẩm Thu, có điều sao bây giờ đối phương lại
biết chứ?
Trong khoảnh khắc nàng mải suy nghĩ, Hoàng Phủ Hoài Hàn liền cười lạnh: “Ngươi
hy vọng trẫm không thể kiềm chế dục vọng như vậy sao?! Được! Vậy trẫm sẽ cho
ngươi nếm thử, hậu quả của việc khiến trẫm không thể kiềm chế dục vọng là thế
nào!”
Nói xong, hắn ném nàng xuống giường, một tay đưa ra muốn kéo vạt áo nàng, đã
là ban đêm, nên Tô Cẩm Bình chỉ mặc một lớp trung y, thấy hắn như vậy liền
quát lớn: “Ngươi phát điên cái gì thế? Người hạ dược ngươi cũng có phải là bà
đây đâu! Cút đi!”
Chỉ là, đối phương đã không còn nghe lọt tai lời nàng nói nữa, toàn thân mang
theo luồng khí tà ác lao tới, Tô Cẩm Bình giơ chân, vội vàng đạp mạnh về phía
hắn, lại bị hắn dễ dàng tránh thoát được. Ngay sau đó, một luồng gió mạnh mẽ
đánh ập về phía nàng, bao vây nàng lại, khiến nàng nhanh chóng không thể cử
động được nữa, mà thân người của người kia đã lập tức đè lên!
“Tô Cẩm Bình, dám tính kế trẫm, thì ngươi phải chuẩn bị sẵn tinh thần mà gánh
chịu hậu quả!” Nói xong, hắn mạnh mẽ kéo một cái, trung y của nàng đã bị xé
nát.
Cảm giác bất lực lan tràn khắp toàn thân, y như ngày đó Lãnh Tử Hàn dùng sức
mạnh với nàng, rốt cuộc nàng cũng nhận thức được sự đáng sợ của nội lực! Nàng
hất mạnh tay ra muốn phản kháng, nhưng càng phản kháng, thì càng chọc giận đối
phương, bỗng nhiên, nàng có cảm giác ngực mình lành lạnh, một cảm giác tuyệt
vọng ập xuống trong nháy mắt!
Hai mắt nàng trống rỗng nhìn lên đỉnh màn, có cảm giác muốn khóc nhưng lại
không khóc được. Cũng ngay tại thời khắc đó, người bên trên người nàng đột
nhiên bất động, đầu rũ xuống tựa vào ngực nàng, Tô Cẩm Bình quay sang nhìn,
thấy một người đàn ông mặc áo đen người đầy sát khí đứng ngay bên cạnh giường
nàng, vội vàng đẩy Hoàng Phủ Hoài Hàn ra rồi kéo Tô Cẩm Bình lên…
“Tiểu Cẩm, đừng sợ!” Lãnh Tử Hàn nói xong, liền ôm chặt lấy nàng, nếu không
phải hắn gửi cây còi trúc ở chỗ Thiển Ức, mà Thiển Ức thấy tình hình không ổn,
thổi cây còi lên, nếu không phải đêm nào hắn ta cũng quanh quẩn gần tẩm cung
của nàng một lúc, thì e rằng hôm nay đã không kịp cứu nàng!
Vòng tay xa lạ mà ấm áp bao quanh nàng, cơ thể Tô Cẩm Bình cũng hơi run lên,
cho đến lúc này, nàng mới nhận thức rõ ràng rằng mình vẫn chưa đủ mạnh, hoàn
toàn không đủ mạnh, cho nên mới bị người khác chế ngự như vậy!
Mà Lãnh Tử Hàn, lại càng run mạnh hơn nàng, cứng rắn nói: “Tiểu Cẩm, đừng sợ,
có ta ở đây rồi!”
Đúng lúc này, bóng người Bách Lý Kinh Hồng lại xuất hiện trong phòng. Hắn biết
đêm nay nàng đã quay lại, nên mới muốn đến giải thích, nhìn thái giám ngất xỉu
ngoài cửa, hắn thoáng cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng lao vào trong. Vừa
bước vào trong phòng, hắn đã nhìn thấy ngay hình ảnh hai người quần áo không
chỉnh tề ôm nhau, mà đứng ở góc độ này, nên hoàn toàn không nhìn thấy Hoàng
Phủ Hoài Hàn ở bên cạnh giường.
Mấy ngày nay, hắn vẫn luôn nghe thuộc hạ bẩm báo lại, rằng nàng quan tâm chăm
sóc Hoàng Phủ Dật cẩn thận chu đáo thế nào, hôm nay lại để hắn nhìn thấy hình
ảnh này, một cơn giận dữ đến khôn cùng hừng hực bốc lên, không kịp suy nghĩ
nhiều, tay áo bào đã vung ra, một luồng gió đánh ập về phía Lãnh Tử Hàn.
Lực đạo gần tới, Lãnh Tử Hàn liền buông Tô Cẩm Bình ra, tay phất lên, hai trận
gió va vào nhau trong không trung, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
“Bách Lý Kinh Hồng!” Một tiếng quát phát ra từ miệng Lãnh Tử Hàn, trước giờ
hắn ta vốn rất ghét người đứng trước mặt mình đây, cực kỳ chán ghét! Nhưng vì
tiểu Cẩm, nên hắn ta mới không đối đầu với hắn, không động thủ với hắn, nhưng
hôm nay, Hoàng Phủ Hoài Hàn làm chuyện này với tiểu Cẩm, hắn đã không biết,
lại còn dám ra tay với mình!
“Lãnh Tử Hàn!” giọng nói vẫn trong trẻo nhưng lại lạnh lùng đến khiếp người,
đôi mắt xám bạc quét về phía người đứng trước mặt mình, lần trước khi hắn ta
định cưỡng bức nàng, chính mình đã muốn lấy mạng hắn ta rồi, lần này hắn ta
lại còn dám tới nữa!
Lãnh Tử Hàn cười tà ác: “Thôi được, đến cũng tốt. Tiểu Cẩm, hãy nhìn cho rõ,
nhìn xem rốt cuộc ai mới xứng đáng làm người đàn ông của nàng!”
“Đúng thế, nên nhìn cho rõ ràng!” Giọng nói của Bách Lý Kinh Hồng vẫn lạnh
lùng, gương mặt bị Tô Cẩm Bình đánh thành xanh tím đã khôi phục lại như ban
đầu, đẹp như trăng sáng trên bầu trời đen.
Tô Cẩm Bình túm y phục lên che ngực, khó hiểu nhìn hai người, tình hình này là
sao? Hai người kia, một người thì y phục trắng hơn tuyết, đẹp như tiên trên
trời; một người y phục đen tà ác, cuồng dã như Tu La dưới địa ngục, mà cả hai
người đều là mỹ nam tuyệt thế, chỉ cần liếc mắt một cái đã cướp mất hồn người
khác!
Khóe môi Lãnh Tử Hàn cong lên, đầu cũng hơi hất về phía trước, lộ ra đường
viền khuôn mặt hoàn mỹ, nói: “Bách Lý Kinh Hồng, ta chờ ngày hôm nay đã lâu
rồi! Có thể được bản tôn chọn làm đối thủ, là vinh hạnh của ngươi!”
“Tiếc thật, cho đến bây giờ ngươi cũng không xứng làm đối thủ của ta!” Hắn
thản nhiên đáp, giọng nói tuy không có vẻ khinh thường, nhưng nội dung câu nói
của hắn lại là sự nhục nhã lớn đối với Lãnh Tử Hàn!
“Hai người…” nàng muốn nói gì đó.
“Đây là cuộc đọ sức của đàn ông với nhau, nàng không cần quan tâm!” Giọng nói
cuồng ngạo, tà ác vang lên.
“Đây là cuộc đọ sức của đàn ông với nhau, nàng không cần quan tâm!” Giọng nói
thanh lãnh cao ngạo vang lên.
“…” Hai người này thật ăn ý!
“Nếu đã vậy, thì dùng thực lực nói chuyện đi!” Lãnh Tử Hàn nói xong liền vung
tay tấn công về phía hắn.
Bách Lý Kinh Hồng cũng không hề lùi bước, phất tay áo bào, nhanh tay đánh trả.
Hai người nhanh chóng giao đấu kịch liệt. Bạch y bay lượn, hắc y quấn lấy,
đánh đến không tách ra được!