Nghe Nói, Như Vậy Sẽ Tốt Cho Đứa Bé


Người đăng: Kagasamiclone

Hắn nói xong cũng không thấy cô gái trong lòng mình có phản ứng gì, cúi đầu
nhìn xuống, thì ra nàng đã ngủ mất rồi! Hắn khẽ bật cười, xem ra, bản thân hắn
quả thực không hợp nói những lời như thế, hiếm khi nói được một lần, nàng lại
không nghe thấy…

Phủ Dật vương đã bận đến rối tung rối mù, người ngã ngựa đổ, rõ ràng là ngày
vui, cuối cùng là ồn ào thành thế này! Nhưng chuyện khiến người ta kỳ lạ nhất,
đó là Bạch Tịch Nguyệt kia, gặp phải trường hợp xấu hổ thế này, nhưng không
khóc không ầm ĩ, ngược lại còn chú tâm chăm sóc Hoàng Phủ Dật cùng đám hạ
nhân, khiến cho những kẻ muốn chế nhạo cũng chẳng có việc gì làm.

Mặt Hoàng Phủ Dật tái nhợt nằm trên giường, Hoàng Phủ Dạ cúi đầu cầm hai mảnh
sáo ngọc của hắn, một lúc lâu cũng không nói gì. Đại phu chẩn mạnh xong, chỉ
nói là có khí tích tụ ở ngực, nên mới hộc máu ngất xỉu, cố gắng điều dưỡng một
thời gian ngắn sẽ khỏi hắn. Người đang mặc y phục tân nương rất nặng kia, cũng
không hề bận tâm đang có nhiều người ở đây, chỉ nhẹ nhàng cầm khăn lau mặt cho
Hoàng Phủ Dật.

“Hoài Hàn huynh, nếu Dật vương điện hạ đã không sao rồi, trẫm nên về cung
thôi! Còn nữa, có lẽ trẫm cũng phải quay về nước rồi, hôm nay muốn thông báo
một tiếng với Hoài Hàn huynh.” Ở Bắc Minh đã có cả đống chuyện dồn lại chờ hắn
về xử lý, còn Tô Cẩm Bình kia… trước khi đi đương nhiên phải có một phần quà
lớn cho nàng!

“Không ở lại thêm vài ngày sao?” Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tiếng giữ người, thật
ra trong lòng vẫn mong đối phương cút sớm một chút thì hơn, chuyện của Đông
Lăng cũng khiến hắn thấy phiền phức lắm rồi, bây giờ lại thêm chuyện Tiểu Cửu
nữa, đúng là phiền càng phiền hơn, Quân Lâm Uyên rời đi, coi như cũng bớt đi
một chuyện phiền phức.

“Không được, nếu trẫm không quay về, chỉ sợ ngôi vị Bắc Minh hoàng cũng đổi
chủ mất.” Hắn nửa đùa nửa thật nói.

“Ha ha ha, Lâm Uyên huynh thật khéo đùa, nếu đã vậy, trẫm cũng không giữ người
nữa, nhưng chân của quận chúa Mộ Dương thì…” Chân ả ta còn chưa khỏi hắn,
đương nhiên hành động sẽ rất bất tiện.

Quân Lâm Uyên chỉ khẽ cười: “Chuyện này cũng không phiền Hoài Hàn huynh phải
bận tâm, một chút bản lĩnh xử lý chút chuyện nhỏ đó, trẫm vẫn có mà! Hoài Hàn
huynh ở lại chăm sóc Dật vương đi, trẫm hồi cung trước.”

“Mời!” Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không nhiều lời. Chờ Quân Lâm Uyên đi xa, nụ
cười trên khóe môi mới cứng lại, nhìn Hoàng Phủ Dật nằm trên giường, rồi quay
người bước ra ngoài. Hoàng Phủ Dạ cũng nhanh chóng ra theo.

Đứng khoanh tay dưới tán cây phong, đôi mắt tím đậm nhìn xa xăm, không biết
đang suy nghĩ gì. Nghe tiếng bước chân ở sau lưng, giọng nói của hắn lạnh lùng
vang lên: “Dạ, đệ có nghĩ trẫm làm sai không?” Hắn nghĩ Tiểu Cửu chỉ là bị cô
gái kia cuốn hút một chút thôi, không ngờ tình cảm của nó lại sâu sắc đến thế.

Hoàng Phủ Dạ nghe hắn hỏi, trầm mặc một lúc lâu, hai mảnh sáo ngọc trên tay
cũng như có sức nặng ngàn cân, cuối cùng, giọng nói tao nhã của hắn vang lên:
“Không ạ!” Tất cả những gì hoàng huynh làm, đều là vì Đông Lăng, vì hoàng
thất, cũng vì Tiểu Cửu! Đến lúc diệt trừ Tô Niệm Hoa mà đường đường là Dật
vương phi lại là con gái của Tô Niệm Hoa thì dù thế nào Dật cũng không thể
phủi sạch quan hệ được.

“Dạ, cuối cùng cũng chỉ có đệ hiểu trẫm nhất!” Đúng thế, vì lợi ích, nên hắn
muốn dùng hôn nhân của Hoàng Phủ Dật để cân bằng các thế lực, cũng không thể
thả Tô Cẩm Bình rời cung làm rối loạn kế hoạch của mình, càng không thể để một
cô gái không còn trong trắng vào làm dâu Hoàng thất, nhưng quan trọng nhất là,
vì muốn bảo vệ mạng sống của Tiểu Cửu!

“Hoàng huynh, một ngày nào đó Tiểu Cửu sẽ hiểu ra thôi!” Dật thoải mái phiêu
du giang hồ nhiều năm, chưa từng dính vào chính sự, nên bản thân hắn ta vốn đã
rất mẫn cảm đối với chuyện quyền lực, triều chính, vì thế nhất thời chưa nghĩ
thông suốt. Nhưng mà, vì sao hắn cũng không nhìn thấu được mục đích của Hoàng
huynh chứ?

Hoàng Phủ Hoài Hàn cúi đầu thở dài, nhấc chân đi về phía hoàng cung, bộ thường
phục màu tím sẫm, hoa văn rồng bay thêu rộng trên tà áo, vương miện trên đỉnh
đầu, mái tóc đen thả dài sau lưng, đạp bước trong ráng chiều chợt tắt. Bóng
lưng đó, thoạt nhìn rất khí phách, nhưng cũng thấm đẫm cảm giác cô đơn, lạnh
lẽo.

Lãnh cung.

Tiếng chim bay về tổ xẹt qua bầu trời đêm, một cô gái mặc váy trắng, tóc tai
rối bời đứng bên cửa sổ, đôi mắt to sáng ngời ngước lên ngắm trời đêm, như
đang quan sát thứ gì, lại như đang chờ đợi điều gì đó.

Chỉ một lát sau, cửa lãnh cung kêu “kẹt” một tiếng rồi mở ra.

Một hắc y nhân xuất hiện trong phòng, giọng nói kính cẩn vang lên: “Đại tiểu
thư, tướng quân đại nhân nói tất cả đã chuẩn bị tốt, xin ngài cứ yên tâm,
chuyện này hoàn toàn không có chút sai sót nào.”

“Ừ.” Nàng ta quay lưng về phía y, nói: “Ả tiện nhân kia chết chưa?” Người nàng
ta nhắc đến, đương nhiên là Hách Liên Dung Nhược.

“Không ạ! Bị chặt gẫy hai chân, bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, không đi
lại được, nhưng gần đây có vẻ rất bí hiểm, không biết đang mưu tính chuyện gì.
Bên phía Hiền phi lại không có động tĩnh gì cả, như muốn thể hiện ả không quan
tâm đến tranh quyền đoạt lợi, nhưng không ít người ở hậu cung vẫn chĩa mũi
giáo về phía ả. Có điều, thuộc hạ lại cảm thấy, chuyện này không đơn giản như
vậy.” Hắc y nhân kia bẩm báo.

“Biết rồi, lui xuống đi.” Nàng ta lạnh lùng đáp, lạnh lùng, cao ngạo, thanh
cao như hoa mai.

Chờ hắc y nhân kia lui ra ngoài, Nam Cung Ninh Hinh mới ngẩn người nhìn lên
trời không, sau đó, khẽ cười, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, rốt cục chàng cũng
đạt được như ý nguyện rồi, chàng có vui không?”

Chỉ là, ánh trăng sáng trên bầu trời cũng không trả lời được câu hỏi của nàng
ta. Nàng ta khẽ cười tự giễu cợt, chờ đợi trong lãnh cung lạnh lẽo này hai
năm, nàng ta cũng bắt đầu học được cách độc thoại rồi sao…

Sáng sớm, Tô Cẩm Bình tỉnh dậy, lại thấy mình nằm trên giường của Bách Lý Kinh
Hồng, nhưng hôm nay không giống những ngày trước, nàng cứ cảm thấy có thứ gì
đó đè nặng lồng ngực của mình, rất khó chịu. Vừa mở mắt, nàng đã nhìn thấy
ngay gương mặt như tiên giáng trần ở trước mặt mình, sau vài giây im lặng,
nàng bỗng hét ầm lên: “A~~~”

Hắn hé mở đôi mắt vẫn còn đang ngái ngủ ra, con ngươi màu xám bạc như tỏa hào
quang, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên: “Sao thế?” Lần này là hắn thật sự
bị nàng đánh thức, vì thế giọng nói cũng không lãnh đạm như bình thường, mà
còn có vẻ làm nũng.

Nhìn bàn tay ở trên ngực mình, Tô Cẩm Bình dùng ánh mắt “huynh đúng là khiến
người ta giận phát điên” để nhìn hắn: “Tên sắc lang này! Huynh còn không mau
bỏ cái móng vuốt của huynh ra!”

Nghe nàng nói vậy, nét mơ màng trên mặt hắn dần biến mất, hình như đã tỉnh táo
hơn, thu tay mình lại.

Ngay sau đó, Tô Cẩm Bình lại phát hiện một vấn đề dễ khiến người ta hộc máu
hơn: “Vì sao hai chúng ta không mặc quần áo?” Làm cái quái gì thế? Đêm qua
nàng ngủ say thế cơ à? Bị người ta lột sạch mà còn không biết gì là sao?

“Ừm?” Hắn có vẻ hơi mơ hồ, nhưng trong đôi mắt xám bạc lại hiện lên nụ cười
giảo hoạt, không để Tô Cẩm Bình nhìn thấy.

“Ừm cái em gái huynh ấy! Huynh thôi giả ngu đi cho ông nhá. Huynh nói đi, vì
cái lông gì mà chúng ta không mặc quần áo, còn nữa, vì sao móng vuốt của huynh
lại đặt trên ngực bà đây hả?” Tô Cẩm Bình vô cùng tức giận, mắng xối xả vào
mặt hắn.

Đôi mắt phượng cũng nhìn sạch cả nửa người trên của hắn, thực sự bị kích thích
mạnh mẽ đến mức muốn phun máu mũi!

Lúc này hắn mới phản ứng lại, chậm rãi nói: “Nghe nói, như vậy tốt cho đứa
bé.” Giọng nói vừa trong trẻo vừa cao ngạo, lại tinh khiết như tuyết liên trên
núi băng, dù thế nào cũng không thể liên tưởng cái người trước mặt này với cái
giọng nói ấy thành một con sói háo sắc được!

Nhưng Tô Cẩm Bình cũng không phải kẻ ngốc, tuy nàng không hiểu rõ lắm phụ nữ
có thai sẽ thế nào, nhưng tuyệt đối không thể như hắn nói được, phụ nữ có thai
không mặc quần áo thì sẽ tốt cho đứa bé à? Lại còn đặt móng vuốt lên ngực nàng
nữa chứ? Đùa cái quỷ gì vậy: “Nói lung tung! Huynh nghĩ bà đây là đồ ngốc à?”

Nàng hò hét xong, hắn lại không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nghiêng người
về phía nàng không nhúc nhích, mái tóc xõa dài trên làn da màu mật ong, tạo
nên sự quyến rũ đến chí mạng.

Tô Cẩm Bình nghiêm mặt, kéo y phục của mình sang mặc lên, nhìn hắn đầy vẻ đề
phòng: “Hôm nay ta mới nhìn rõ bản chất của huynh, giả vờ đứng đắn!”

Giả vờ đứng đắn à? Khóe miệng hắn hơi run lên.

Không nghe thấy hắn trả lời, Tô Cẩm Bình liền quay đầu lại lén nhìn hắn một
cái, chỉ thấy sắc mặt hắn vô cùng lãnh đạm, nhưng trong mắt lại như hơi uất
ức, dù không thể hiện rõ lắm, nhưng cũng vẫn nhận ra được, a… “Chuyện đó… có
phải huynh bị người ta lừa không?” Với tính cách của người này, cũng không
phải dạng người có thể làm ra chuyện đó, liệu có phải là vì bị người khác lừa
nên mới…

Nghe nàng nói vậy, hắn cũng không nói gì, đứng dậy, mặc quần áo, hoàn toàn
không thèm để ý tới nàng.

Vì vậy, Tô Cẩm Bình cũng hiểu ngay, quả nhiên người này bị người ta lừa rồi,
nghĩ lại vừa rồi mình quát nạt hắn như thế hình như không ổn lắm, hơn nữa,
nàng đã ăn sạch người ta từ lâu rồi, bây giờ còn ra vẻ thuần khiết gì nữa chứ?
Nàng âm thầm khinh bỉ, phỉ nhổ mình thậm tệ, chậm rãi mặc cho xong y phục của
mình, sau đó bò xuống giường, ấp úng nói: “Chuyện đó… ngại quá… Ta không cố ý
mắng huynh đâu. Nhưng mà, sau này huynh cũng phải tỉnh táo một chút, đừng để
người khác lừa nữa.”

Nàng nói xong, người kia vẫn quay lưng về phía nàng, không nói một câu này.
Từng đốm lửa nhỏ nhen nhóm trong lòng Tô Cẩm Bình, rõ ràng là do hắn ngốc, bị
người ta lừa, sao còn tức giận với nàng chứ: “Này, huynh…” nàng còn đang định
gào thét thì đã bị một câu nói nhẹ nhàng của người ta chặn lại: “Không phải
nàng đã nói sẽ đối xử tốt với ta sao?”

Vì thế, cô nàng nào đó đang bừng bừng lửa giận, liền á khẩu ngay tức khắc,
nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu, cuối cùng đành phải cố gượng cười, ra vẻ
dịu dàng nói: “Cưng à, đừng giận dữ mà, ta chỉ nhất thời kích động chút thôi!
Tức giận không tốt cho sức khỏe, nếu huynh mà tức đến bệnh luôn rồi, thì con
chúng ta sẽ thành cô nhi mất!”

Tức bị bệnh thì sẽ thành cô nhi à? Bị bệnh nhất định sẽ chết sao? Khóe miệng
hắn hơi run lên, nhưng vẫn quay lưng về phía nàng, chậm rãi mặc đồ, thể hiện
trọn vẹn dáng vẻ uất ức, tủi thân.

Tô Cẩm Bình lại hít sâu một hơi, tự trấn an mình, đừng tức giận, ngàn vạn lần
đừng tức giận với hắn, người này là thế mà, nàng đã quen rồi còn gì. Một lúc
lâu sau, rốt cuộc cũng nén được lửa giận xuống, lại dịu dàng nói: “Tiểu Hồng
Hồng à, huynh tha thứ cho ta lần này đi!”

Tiểu Hồng Hồng? Cách xưng hô này khiến mắt hắn cũng run lên, cũng cảm thấy sự
kiên nhẫn của đối phương sắp dùng hết, liền lạnh lùng đáp: “Ừ.” Chỉ một chữ
mỏng manh như làn gió, nhưng lại giống như vô cùng uất ức, cực kỳ đáng thương,
tự nhiên lại khiến cơn giận dữ trong lòng Tô Cẩm Bình tan biến hết.

Cô nàng nào đó cúi đầu, ậm ừ nói, dáng vẻ như đứa bé làm sai chuyện gì: “Ta về
đã!” Hôm nay là mùng sáu, trong cung đều xử lý những chuyện tồn đọng sau hôn
lễ, sau hôm nay mới lĩnh bạc được.

Đương nhiên, nàng lại không nghe thấy hắn trả lời.

Khóe mắt Tô Cẩm Bình giật lên điên cuồng, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, bước
nhanh vài bước ra ngoài. Cuộc đời này đúng là xúi quẩy mà, gặp phải cái tên
khô khan chết người này, mà lại không thể không chịu trách nhiệm nữa chứ!

Nàng tức giận nên bước đi rất nhanh, lại không nhìn thấy cùng lúc đó, người
vẫn còn đứng trong phòng khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười giảo hoạt, dáng vẻ đó, y
như một con hồ ly vừa ăn vụng được miếng thịt ngon vậy.

Về tới cung Cảnh Nhân, nàng đã thấy Thiển Ức đang đứng chờ sẵn, kiễng chân
nhìn ngó xung quanh, rõ ràng là cô ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra, có lẽ
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng chỉ giam cô ấy lại chứ không hề nói gì với cô ấy cả.

“Tiểu thư, nô tỳ nghe nói Dật vương điện hạ cưới vợ!” Mà không phải cưới
người, những lời này cô chỉ giữ trong lòng không nói ra, lẳng lặng nhìn sắc
mặt của Tô Cẩm Bình! Mấy hôm trước, đột nhiên cô bị người ta đưa đi, chẳng
biết sao lại bị giam trong địa lao vài ngày, đêm qua mới được thả ra, trong
lòng vẫn còn đang lo không biết tiểu thư gả đến phủ Dật vương rồi thì mình
phải làm sao, kết quả là lại nghe thấy người được gả vào phủ Dật vương không
phải tiểu thư, mà là Bạch tiểu thư nào đo.

“Ừ!” Nàng đáp, trên mặt không nhìn rõ là vui hay buồn, nhưng rõ ràng là không
muốn nhắc tới chuyện này.

Tô Cẩm Bình bước vào phòng, nhấc chổi định đi, đột nhiên Thiển Ức nhớ tới một
chuyện: “Tiểu thư, ban nãy có thị tỳ trong cung Hiền phi nương nương tới, nói
là tối nay muốn người qua chỗ Hiền phi nương nương, cùng đến cung của Hoàng
hậu nương nương để thăm hỏi xem thương thế của Hoàng hậu nương nương thế nào
rồi ạ!”

Nàng hơi nhíu đôi mày thanh tú, Hiền phi muốn tới thăm Hách Liên Dung Nhược,
cần một cung nữ quét sân như nàng đi thăm làm cái lông gì? Không phải là quá
vô nghĩa sao?

“Tiểu thư, nô tỳ nghĩ người không thể đi được, chắc chắn có âm mưu.” Ngay cả
người đơn thuần như Thiển Ức cũng nhận ra chuyện này không đơn giản.

Tô Cẩm Bình nhún vai: “Có thể không đi sao?”

Thiển Ức á khẩu, đúng thế, Hiền phi nương nương đã hạ mệnh lệnh, dù hôm nay
tiểu thư đột nhiên bệnh nặng cũng phải tới.

Thấy cô không nói gì nữa, Tô Cẩm Bình khẽ cười, đã biết rõ là âm mưu, nhưng
nàng lại không thể không đi, có điều, Tô Cẩm Bình nàng cũng không phải kẻ
ngốc. Đôi mắt phượng hơi nheo lại, hàng ngàn vạn ý nghĩ hiện lên trong đầu,
cuối cùng liền quay sang gọi Thiển Ức: “Thiển Ức, lại đây!”

Nàng ghé vào tai cô, nói nhỏ vài câu, mặt Thiển Ức có vẻ rất ngạc nhiên, nghe
nàng nói xong liền hỏi: “Tiểu thư, người muốn mấy thứ đó làm gì ạ?”

“Em đừng quan tâm ta muốn làm gì, em chỉ cần nói em có tìm được hay không
thôi?” Tô Cẩm Bình cười nhìn cô.

Thiển Ức hơi nhíu mày, hình như thứ đó cũng không dễ kiếm lắm, nhưng đột nhiên
trong đầu cô hơi lóe lên, chợt nhớ tới chiếc còi trúc đen của Lãnh công tử
kia, nếu cô không tìm được, thì nhờ Lãnh công tử giúp là được rồi, nghĩ vậy,
cô mỉm cười gật đầu: “Tiểu thư, người cứ yên tâm, nhất định em sẽ hoàn thành
nhiệm vụ!”

“Ừ!” Tô Cẩm Bình khẽ cười rồi định xuất môn: “Vậy giao cho em, ta phải đi quét
sân rồi, nếu không tên cẩu hoàng đế kia lại gây sự mất!” Khi nhắc đến Hoàng
Phủ Hoài Hàn, trong mắt Tô Cẩm Bình đầy vẻ chán ghét, nhưng cũng dần lạnh đi,
huynh đệ ruột thịt nhà người ta gài bẫy lẫn nhau thì liên quan quái gì đến
nàng, nàng cũng đâu phải thánh mẫu, quan tâm nhiều như vậy làm gì?

“Vâng ạ! Tiểu thư, người mau đi đi!” Thiển Ức đã quen với cách tiểu thư nhà
mình gọi Hoàng thượng, nên chỉ cúi đầu cười trộm, không nói thêm gì.

Tô Cẩm Bình đang định xuất phát, lại thấy một cô gái mặc áo gấm đi cùng đám hạ
nhân bước tới. Nàng hơi nheo mắt nhìn chăm chú về phía ả ta. Khuôn mặt này rất
xa lạ, về việc nhận biết người, trước giờ Tô Cẩm Bình vốn có bản lĩnh chỉ gặp
một lần là không thể quên. Nhưng cô ả kia thì nàng không hề nhận ra, hơn nữa,
với cách ăn mặc của ả, nhìn cũng không phải là người trong hậu cung.

Cô gái kia vừa bước vào cung Cảnh Nhân đã nhíu mày, đưa tay lên phất phất bụi
trong không trung, đôi mắt xếch hẹp dài quét về phía sân, mặt đầy vẻ khinh bỉ,
chán ghét. Nhìn thấy Tô Cẩm Bình mặc y phục cung nữ, ánh mắt ả thoáng xuất
hiện vẻ ghen ghét đố kỵ, rồi dần dần lại quay về vẻ khinh thường, hạ thấp,
giọng nói lảnh lót đầy ương ngạnh vang lên: “Ngươi chính là Tô Cẩm Bình đó
sao?”

“Đúng!” Tô Cẩm Bình đó? Mình đắc tội nhân vật thế này từ bao giờ vậy? Khuôn
mặt này nhìn rất quen, nhưng lại không quá quen thuộc, nghĩ mãi cũng không nhớ
rốt cuộc đã gặp ở đâu. Bỗng nhiên, trong đầu nàng chợt lóe lên, ánh mắt kia,
không phải rất giống Quân Lâm Uyên sao? Diện mạo cô gái này cũng rất đẹp, ngũ
quan xinh xắn, nhưng so với khuôn mặt lạnh lùng diễm lệ của Quân Lâm Uyên thì
vẫn còn kém xa.

Một từ “đúng” vừa phát ra, cô ả kia bước nhanh vài bước tới, cười lạnh với Tô
Cẩm Bình, rồi vung tay lên định tát vào mặt nàng…

Một tiếng “bốp” vang lên chát chúa, nhưng mọi người đều ngẩn ra, vì cái tát
của cô ả kia, lại kỳ quái vỗ thẳng vào mặt mình, thế là sao?!!! Vừa đánh xong,
cô ả kia cũng có vẻ rất nghi hoặc với cái tát này, cơn giận bùng lên, những
người xung quanh thì đều buồn cười nhưng lại không dám cười, Thiển Ức nén cười
đến đỏ bừng cả mặt.

Tô Cẩm Bình thầm cười lạnh, muốn đánh nàng đâu có dễ như thế? Nàng chẳng qua
chỉ lách người đi một chút, lại lẳng lặng chạm vào cánh tay ả chút thôi mà,
nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Cô nàng nào đó làm ra vẻ kinh ngạc nhìn ả ta, sắc
mặt nàng như đang nhìn thấy một người tâm thần, nhưng lại như không dám nói
thẳng ra, sau đó ấp úng khuyên nhủ: “Vị cô nương nàng, nếu trong lòng ngài có
vướng mắc gì đó, cứ từ từ nói ra là được, sao tự dưng lại tự tát mình một cái
vậy. Nhìn xem kìa, mặt ngài đỏ ửng lên rồi, chắc khó chịu lắm đúng không? Các
người còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau tìm khối băng đến cho chủ nhân các
người chườm mặt đi!”

Luận võ công : Quách Tĩnh Có thể đánh bại Kiều Phong ?1.5M viewsEntertainment
Nói xong, như cảm thấy mình rất nhân từ, nàng lại cười tủm tỉm nói tiếp: “Thật
ra, nếu ngài có phạm sai lầm gì, cũng không cần phải tát mạnh vào mặt mình như
thế, càng không cần ngài phải tự động thủ làm gì, làm thế tay ngài sẽ đau lắm,
nô tỳ tình nguyện giúp ngài mà!”

Bị cái tát kia đánh vào mặt, cô ả vốn đã vô cùng tức giận, nghe xong mấy lời
này của Tô Cẩm Bình, cô ả suýt tức đến phun máu, đôi mắt phượng như bốc hỏa:
“Con tiện tỳ này, bản công chúa có gì mà vướng mắc trong lòng chứ? Ngươi dám
nói nhăng nói cuội à? Ta đánh ngươi ngươi còn dám trốn sao? Còn dám mơ mộng
hão huyền đòi đánh bản công chúa à. Bản công chúa thấy ngươi đúng là ăn gan
hùm mật gấu rồi! Ngươi có biết ta là ai không hả?”

Nghe ả nói vậy, không chỉ Tô Cẩm Bình, mà ngay cả Thiển Ức cũng co rút khóe
miệng, có phải đầu óc cô ả này có vấn đề không? Mở miệng ra là tự xưng “bản
công chúa”, nói xong còn hỏi người ta biết mình là ai không, không phải là
công chúa sao?

“Không biết ngài là vị công chúa nào?” Hoàng Phủ Hoài Hàn và Quân Lâm Uyên còn
bị nàng đắc tội, một công chúa nhỏ bé đã là cái lông gì? Nàng bây giờ đã đắc
tội đủ hết rồi, cũng chẳng ngại thêm một vài lỗi nữa đâu!

Không chờ cô ả kia trả lời, thị tỳ đứng sau ả đã bước lên nói: “Đây chính là
công chúa điện hạ của Bắc Minh ta, cũng là Tam vương phi của Đông Lăng ngươi.
Tiện tỳ nhà ngươi to gan thật, thấy công chúa điện hạ lại dám không quỳ, còn
bất kính với công chúa điện hạ như vậy, ngươi biết tội chưa?”

“Khởi bẩm công chúa điện hạ, gần đây nô tỳ bị đau chân, đầu gối cứng lại, nên
không quỳ được! Hơn nữa, nô tỳ từng nghe nói công chúa Bắc Minh không những
xinh đẹp, lương thiện mà tấm lòng còn rộng rãi, hiền hòa, cũng rất rộng lượng
với hạ nhân, nên mới cả gan không quỳ ạ!” Nàng lớn tiếng nói, nhưng trong mắt
không giấu được vẻ khinh bỉ, bảo nàng quỳ với một kẻ vừa định đánh mình, hơn
nữa kẻ đó còn không được nàng để vào trong mắt, thì Tô Cẩm Bình nàng còn chưa
uất ức đến mức ấy đâu!

“Hay cho con tiện tỳ nhà ngươi! Quả nhiên rất nhanh mồm nhanh miệng, bản công
chúa đánh ngươi mà ngươi cũng dám tránh, đúng là ăn gan hùm mật gấu! Người
đâu, vả miệng cho ta!” Ả quát lên the thé, nhưng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có
mấy câu kia.

Mấy người đi sau ả bước tới, giơ tay định đánh, khiến Thiển Ức đứng sau Tô Cẩm
Bình cũng hơi lo lắng, cô thật sự không hiểu nổi, nhóm nương nương ở hoàng
cung này gây sự đã đành, sao cả công chúa Bắc Minh cũng muốn gây khó dễ cho
tiểu thư nhà mình chứ?!

Chỉ là, không bao lâu sau, tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, mấy người đang
định đánh nàng kia, đều ôm cổ tay, mặt vô cùng khổ sở như đang rất đau đớn
vậy.

Cô nàng nào đó tỏ ra kinh ngạc hỏi: “Thì ra cái tát vừa rồi không phải là ngài
muốn tự đánh mình, mà là muốn đánh nô tỳ à?” Câu nói này khiến Thiển Ức suýt
phì cười thành tiếng, chưa chờ công chúa Bắc Minh gây khó dễ, Tô Cẩm Bình lại
nói tiếp: “Có điều, nô tỳ cả gan hỏi công chúa, nô tỳ phạm tội gì? Nếu không
phạm tội, thì ngài có lý do gì để đánh nô tỳ chứ?”

Công chúa Bắc Minh à? Nhìn có vẻ cũng cùng tuổi với nàng, chắc hẳn là muội
muội của Quân Lâm Uyên, ngang ngược hống hách, vừa nhìn là biết bị người khác
giật dây đến đây rồi. Thật không hiểu nổi vì sao một người thông minh, nham
hiểm, độc ác như Quân Lâm Uyên lại có muội muội ngu xuẩn đến mức này! Có điều,
tâm trạng của nàng hôm nay cũng không được tốt cho lắm, vì thế, nàng rất thích
thú được tác thành cho loại người ngu ngốc tìm tới tận cửa để gây sự này.

Thấy mấy thị tỳ của mình đều không làm gì được nàng, Quân Lâm Uyên như mụ mị
đầu óc vì giận dữ, gầm lên với Tô Cẩm Bình: “Bản công chúa muốn đánh ngươi cần
gì phải có lý do?! Con tiện tỳ này, dám làm người của bản công chúa bị thương,
người đâu, bắt nàng lại cho ta!”

Tiếng quát của ả khiến thị vệ ở cửa đều bước vào, nhưng vào trong sân rồi cũng
chỉ do dự đứng quanh nhìn, tuy thân phận của Tam vương phi rất cao quý, hạ
lệnh thì bọn họ phải nghe theo, nhưng bọn họ là ngự lâm quân, ngự lâm quân chỉ
nghe theo lệnh của một mình Hoàng thượng. Hoàng thượng không hạ lệnh, thì
trước giờ họ đều rất hiếm khi quan tâm đến các việc lặt vặt trong cung. Hơn
nữa, bình thường khi các nương nương xử lý cung nhân, cũng đều sai chính hạ
nhân trong cung của mình có thể giải quyết được, không cần đến họ. Vì thế,
nhìn tình hình này, họ cũng không biết có nên bắt người hay không đây.

Đang do dự, Quân Lâm Mộng liền bước về phía đám thị vệ kia, giơ tay tát cho
trưởng thị vệ một cái. Tiếng “bốp” inh tai vang lên, ngay sau đó là tiếng hét
giận dữ: “Bản công chúa bảo ngươi bắt tiện tỳ kia, ngươi không nghe thấy à?
Ngươi có biết bản công chúa là ai không hả? Ta đường đường là công chúa Bắc
Minh, còn là Tam vương phi của Đông Lăng các ngươi, ngươi dám coi mệnh lệnh
của bản công chúa như gió thoảng bên tai sao?”

Tô Cẩm Bình đứng ở cửa phòng lạnh lùng nhìn ả, ngu xuẩn đến cùng cực. Thật sự
không hiểu là ả ta vốn ngu ngốc như thế, hay là bị Quân Lâm Uyên cố tình nuôi
thành như vậy nữa. Cái tát kia của ả hạ xuống, trưởng thị vệ nghe theo lời ả
mới là lạ!

Quả nhiên, trưởng thị vệ cũng là người cứng đầu, vô duyên vô cớ bị tát một
cái, còn ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, đúng là mất hết thể diện. Y cười
lạnh một tiếng, nói: “Tam vương phi, trừ mệnh lệnh của Hoàng thượng ra, ngự
lâm quân không nghe lệnh của ai hết. Thuộc hạ không có nhiệm vụ giúp ngài bắt
Tô Cẩm Bình!”

“Công chúa điện hạ, xin ngài tránh đường giùm, nô tỳ còn có nhiệm vụ của mình,
không hầu ngài được!” Tô Cẩm Bình nhìn sắc trời, giờ làm việc của nàng đã đến
rồi, nếu không đi thì sẽ muộn mất, bị mắng là chuyện nhỏ, bị trừ bổng lộc mới
là chuyện lớn! Nói xong, nàng định vòng qua ả đi ra.

“Ngươi đứng lại cho bản công chúa!” Ả gầm lên giận dữ, rồi quát đám Ngự lâm
quân kia: “Các ngươi muốn kháng mệnh sao? Các ngươi đừng quên, hoàng huynh ta
hiện giờ đang ở ngay Đông Lăng, chỉ cần hắn nói một câu, thì thứ chờ các ngươi
phía trước, chính là tội tru di cửu tộc!”

Lần này thì Tô Cẩm Bình thực sự muốn trợn tròn mắt mà nhìn. Cô nàng này đã ngu
ngốc đến vượt quá cảnh giới cho phép rồi! Đường đường là một Tam vương phi,
chỉ cần nói vài câu như là xảy ra chuyện gì ả sẽ tự chịu trách nhiệm, chắc
chắn đám thị vệ kia sẽ nghe lệnh ả mà bắt nàng lại. Nhưng ả lại đi gào thét
điên cuồng, uy hiếp, đe dọa, vừa làm giảm giá trị của mình xuống, cũng càng
khiến người khác khinh bỉ ả hơn! Cuối cùng, dù có bị ả uy hiếp, thì trong lòng
họ cũng thầm phỉ nhổ ả ta đến ngàn lần!

Tuy trưởng thị vệ cũng cực kỳ giận dữ, nhưng cũng kinh ngạc khi thấy ả lôi cả
Quân Lâm Uyên ra, quả thật, ai cũng biết vị Bắc Minh hoàng nhìn có vẻ rất dịu
dàng nhã nhặn kia, thực ra lại vô cùng độc ác, tàn nhẫn. Nếu hắn muốn mạng
mình thì chỉ cần một câu cũng giải quyết được. Nhưng bảo y phải nghe theo lời
cô ả ngang ngược này, thì y lại cảm thấy thể diện của mình cũng mất hết. Cân
nhắc một chút, y liền nói: “Thuộc hạ có thể giúp ngài đưa Tô Cẩm Bình tới
trước mặt Hoàng thượng, xin Hoàng thượng xử lý!”

Tuy không dám đối nghịch với ả, nhưng cũng không muốn thỏa mãn ý muốn của ả!
Đưa tới trước mặt Hoàng thượng, thị phi đúng sai thế nào, đương nhiên có Hoàng
thượng quyết định, dù sao cô ả điên khùng trước mặt y đây, nhìn thế nào cũng
không giống người bị hại!

“Được, gặp hoàng thượng thì gặp hoàng thượng! Bản công chúa nhất định phải bảo
Hoàng huynh băm vằm đám người các ngươi ra thành trăm nghìn mảnh!” Giọng nói
ngang ngược kiêu ngạo vang lên, lạnh lùng lườm Tô Cẩm Bình một cái rồi đi
thẳng về phía ngự thư phòng.

Tô Cẩm Bình vốn cũng đang muốn đi ngự thư phòng làm việc, liền cầm chổi lên,
đi theo sau ả. Nhóm thị vệ cũng đi sau các nàng…

Tới cửa ngự thư phòng, ả bước lên cầu thang bạch ngọc, nhỏ giọng nói: “Các
ngươi mau đi vào bẩm báo cho bản công chúa. Ta muốn gặp Hoàng thượng!” Dật
vương vừa đại hôn, Hoàng thượng hạ chỉ miễn triều ba ngày, nên lúc này Hoàng
Phủ Hoài Hàn đang ở Ngự thư phòng, mà Quân Lâm Uyên ngày mai sẽ khởi hành quay
về Bắc Minh cũng đang ở trong cùng đánh nốt ván cờ dang dở với hắn.

“Hoài Hàn huynh, nếu ván này vẫn không phân biệt được thắng bại, trẫm thật sự
rất luyến tiếc!” Quân Lâm Uyên cười nói, trong giọng điệu ôn nhu đó lại ẩn
chứa sự lạnh lùng, ngoan độc.

Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, nhếch khóe môi đáp: “Dù Lâm Uyên huynh có bỏ
được, thì trẫm cũng luyến tiếc!” Quân Lâm Uyên đến Đông Lăng đã hơn mười ngày,
nhưng ván cờ của bọn họ đến hôm nay vẫn không phân thắng bại, thậm chí còn có
một lần cục diện bị lâm vào tình trạng bế tắc, cuối cùng lại gỡ bỏ được, sau
đó là tiếp tục giằng co.

“Có nghe thấy không? Nhanh lên cho bản công chúa…”

“Ai ồn ào ngoài đó?” Hoàng Phủ Hoài Hàn có vẻ không vui. Sáng sớm nay khi tới
ngự thư phòng, hắn không nhìn thấy Tô Cẩm Bình kia, hắn nghĩ có lẽ vì chuyện
hôm qua, tâm trạng hỗn loạn nên tới trễ. Cũng không biết vì lý do gì, mà hắn
cũng nhắm một mắt mở một mắt bước vào ngự thư phòng, chứ không nghĩ tới trách
cứ, cũng không phái người đi thúc giục. Càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái hơn là
sau khi vào ngự thư phòng, hắn cứ cảm thấy không quen lắm, thậm chí còn không
yên lòng, quỷ quái thật. Lúc này nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ ngoài cửa, hắn
lại càng thấy bực bội hơn.

Tiểu Lâm tử vội chạy ra cửa, vừa thấy tình hình ngoài đó, lại lập tức quay về
bên Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhìn Quân Lâm Uyên rồi bẩm với Hoàng Phủ Hoài Hàn:
“Khởi bẩm Hoàng thượng, Tam vương phi đến, muốn cầu kiến ngài!”

Tam vương phi nghe nói Hoàng huynh và biểu tỷ của mình đều đến Đông Lăng, nói
là không kìm được sự nhớ thương, nên mới dâng tấu trình Hoàng hậu xin cho mình
vào cung vấn an biểu tỷ. Tuy là thân huynh muội, nhưng cũng phải tránh điều
tiếng, nên không thể nói là vấn an hoàng huynh mình. Tuy Hoàng hậu bây giờ chỉ
là cái bình hoa, nhưng thân phận vẫn còn đó, sau khi nhận được tấu sớ này, ả
lập tức đồng ý không cần nghĩ ngợi nhiều. Chuyện này Hoàng thượng cũng biết,
chỉ không thèm hỏi đến thôi. Có điều, không phải Tam vương phi muốn tới thăm
biểu tỷ mình sao? Sáng sớm đến đây ầm ĩ làm gì?

“Hả? Là hoàng muội à?” Tay Quân Lâm Uyên vẫn đang cầm quân cờ trắng, mặt bỗng
có vẻ cân nhắc, giọng nói tỏ ra vui mừng, nhưng trên mặt lại không hề có sự
cao hứng thực sự. Con ả ngu ngốc đó tới đây làm gì?

“Mau mời vào!” Hoàng Phủ Hoài Hàn thả quân cờ đen trong tay vào hộp cờ, nói
với vẻ rất thân thiện. Dù sao Quân Lâm Uyên cũng đang ở đây, cũng phải làm bộ
làm tịch một chút.

Tiểu Lâm tử lĩnh mệnh, quay người bước ra ngoài. Không bao lâu sau, cửa ngự
thư phòng rộng mở, Quân Lâm Mộng nhanh chân bước vào, vừa nhìn thấy Quân Lâm
Uyên, ả vui vẻ không thèm để ý đến Hoàng Phủ Hoài Hàn mà nói thẳng với Quân
Lâm Uyên: “Hoàng huynh, huynh cũng ở đây à?” Trước giờ Hoàng huynh sủng ái ả
nhất, dù ả có phạm lỗi gì, hắn cũng không phạt ả, bất kể là chuyện gì, cũng
đều bảo vệ ả vô điều kiện. Vì thế, có hoàng huynh ở đây, thì trận đấu này ả
tất thắng, không còn nghi ngờ gì nữa! Hôm nay, Tô Cẩm Bình chết chắc!

“Ừ!” Quân Lâm Uyên lãnh đạm đáp, sắc mặt lạnh lùng, không hề nhìn thấy vẻ thân
mật của huynh muội, càng không thèm nhắc nhở ả, hành động của ả hiện giờ không
ổn.

Quân Lâm Mộng bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ là
không ổn ở chỗ nào. Quay sang nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, ả thấy ngay hắn đang
lạnh lùng nhìn mình, đôi mắt tím đậm như tỏa ra những tia sáng lạnh lùng, hơn
nữa, còn lạnh đến đáng sợ.

Từ xưa đến nay, hắn không thích bất cứ kẻ nào xem nhẹ uy quyền của hắn, nếu
Quân Lâm Mộng vẫn là công chúa Bắc Minh thì coi như thôi, nhưng bây giờ ả đã
gả vào Đông Lăng, là con dân của Đông Lăng hắn, dù là ai, không được truyền
thì cũng không thể bước chân vào ngự thư phòng. Cô ả này lại dám hô to gọi nhỏ
trong ngự thư phòng của mình, thấy hắn thậm chí còn không hành lễ, mà thái độ
của Quân Lâm Uyên cũng khiến người khác vô cùng khó hiểu!

“Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng!” Tâm trạng Quân Lâm Mộng bỗng trở nên bất
an, vội hành lễ với Hoàng Phủ Hoài Hàn.

“Đứng lên đi, Tam vương phi có chuyện gì?” Hắn gọi là “Tam vương phi” chứ
không phải “công chúa Lâm Mộng” là muốn nhắc nhở Quân Lâm Mộng nhớ rõ thân
phận của mình.

“Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình kia đúng là coi trời bằng vung, bản công chúa muốn
đánh nàng, vậy mà nàng lại dám trốn, còn hạ thủ khiến vài thị tỳ của ta bị
thương, chẳng coi bản công chúa ra gì. Xin Hoàng thượng phân xử giúp bản công
chúa!” Quân Lâm Mộng đã quen được chiều nên vô cùng ngang ngược, không để ý
tới cách gọi “tam vương phi” của Hoàng Phủ Hoài Hàn, chỉ muốn nhanh chóng nói
chuyện này ra, xử lý Tô Cẩm Bình kia.

Quân Lâm Uyên vốn định không thèm đếm xỉa đến, lại nghe thấy ba chữ Tô Cẩm
Bình liền nhếch môi, quay người nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn: “Hoài Hàn huynh,
xem ra lá gan của tiểu cung nữ này đúng là rất lớn, dù Mộng nhi giờ không còn
là công chúa Bắc Minh ta, nhưng cũng là Tam vương phi của Đông Lăng, vậy mà
nàng cũng dám bất kinh! Huynh xem…”

“Lâm Uyên huynh yên tâm, nhất định trẫm nhất định sẽ cho công chúa một câu trả
lời thích đáng!” Hai chữ công chúa được hắn gằn giọng nói, cũng thể hiện rõ sự
ghét bỏ dành cho Quân Lâm Mộng.

Đương nhiên Quân Lâm Uyên cũng nhận ra Hoàng Phủ Hoài Hàn không thích Quân Lâm
Mộng, nhưng kỳ lạ là hắn chẳng những không khuyên giải vì hoàng muội nhà mình,
ngược lại, khóe môi còn xuất hiện nụ cười quỷ dị, dường như rất thích thú khi
gặp tình huống này.

“Truyền Tô Cẩm Bình vào!” Hắn phân phó Tiểu Lâm tử, gã đáp lời rồi vội vàng đi
ra cửa.

Lúc này Tô Cẩm Bình đang nhàn hạ dựa vào lan can ngáp dài. Nàng chẳng muốn gặp
lại cái tên cẩu hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn kia chút nào hết, cũng chẳng muốn
nhìn thấy đôi huynh muội nhà Quân Lâm Uyên khiến người ta chán ghét kia. Tiếc
là không muốn thì không muốn, vẫn không thể không vào được. Vừa nhìn thấy Tiểu
Lâm tử bước ra, không chờ gã mở miệng, nàng đã tự giác vứt chổi vào theo.

Trên đường đi, Tiểu Lâm tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hình như Hoàng
thượng cực kỳ ghét Tô Cẩm Bình này, hơn nữa, còn rất khinh thường, nhưng hết
lần này đến lần khác lại cứ cho nàng cơ hội tự cứu mình, nếu đổi là một cung
nữ khác đắc tội với Quân Lâm Mộng, chỉ e bây giờ đã bị kéo ra ngoài chém rồi,
sao còn có thể diện thánh để giải thích! Hoàng thượng thật sự rất khoan dung
với nàng!

“Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng, bái kiến hoàng thượng Bắc Minh!” Nàng to giọng
nói, có vẻ rất cung kính, nhưng không khó nhận ra vẻ coi thường, chống đối
trong đó.

Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng quét mắt nhìn nàng, nhìn thấy ngay vẻ ghét bỏ
trong mắt nàng! Đúng, là ghét bỏ. Lúc trước khi nàng nhìn hắn, có tức giận, có
khinh bỉ, có xem nhẹ, nhưng chưa từng có ghét bỏ, vậy mà hôm nay lại thêm cảm
xúc này, hơn nữa còn ghét bỏ cực kỳ rõ ràng! Không hiểu sao ánh mắt này lại
khiến hắn hơi kinh hãi, thậm chí còn không thể nào miêu tả nổi cảm xúc của
mình bây giờ. Ghét hắn, là vì chuyện của Dật sao? Hắn nhướng đôi mày rậm, bỏ
qua cảm xúc phức tạp trong đáy lòng, lạnh lùng hỏi: “Tô Cẩm Bình, công chúa
nói nàng ta động thủ với ngươi, ngươi lại dám né tránh, thậm chí còn làm thị
tỳ của nàng ta bị thương, có đúng không?”

Nghe hắn hỏi vậy, Tô Cẩm Bình làm ra vẻ vô cùng uất ức, lại cực kỳ thật thà,
đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, đúng là chuyện không tưởng ạ! Nô tỳ không hề mạo
phạm công chúa, nhưng công chúa điện hạ lại chẳng nói một lời, đã muốn động
thủ với nô tỳ. Tuy nô tỳ chỉ là một cung nữ, nhưng dù gì cũng là ngự tiền quét
dọn, là người ở bên Hoàng thượng, nếu vô cớ bị người ta đánh, cũng chẳng khác
nào làm mất thể diện của Hoàng thượng, vì vậy nô tỳ mới cả gan né tránh. Sau
đó công chúa lại phái người tấn công nô tỳ, vì thể diện của ngài, nên nô tỳ
mới can đảm phản kháng ạ!”

Vị hoàng đế nào đó nghe xong, khóe miệng bất giác run lên, chuyện gì mà nói từ
miệng cô nàng này ra cũng sẽ bị dính lên người mình là sao? Vì thể diện của
hắn à? Nói thẳng ra hắn là lá chắn của nàng chứ gì?

Quân Lâm Mộng giận dữ đang định lên tiếng, thì Quân Lâm Uyên đã ngắt lời ả,
đưa ra một vấn đề mà cả hắn và Hoàng Phủ Hoài Hàn đều cố tình lờ đi từ đầu đến
giờ: “Vết thương trên mặt Mộng nhi là thế nào?”

Thứ hắn nhắc đến, đương nhiên là vết tay trên má ả, Quân Lâm Mộng giật mình,
lập tức nghĩ ra, chỉ thẳng tay về phía Tô Cẩm Bình, giận dữ nói: “Chính tiện
tỳ này đánh muội!” Cái tát đó ả hạ thủ rất nặng, nên vẫn còn để lại vết hồng
hồng trên khuôn mặt trắng nõn của ả. Lúc ấy chỉ có người của ả chứng kiến, nên
chỉ cần ả một mực nói rằng do Tô Cẩm Bình này hạ thủ, thì tiện tỳ kia tuyệt
đối không thoát được!

“Tô Cẩm Bình, ngươi cũng dám đánh Tam vương phi à? Ngươi biết tội chưa?” Đánh
công chúa nước khác thì chắc chắn phải chết, nhưng nếu đánh Vương phi của nước
mình, thì còn có thể có cách khai ân được. Hoàng Phủ Hoài Hàn nắm được điểm
này, nên hy vọng với trí tuệ của cô gái này, nàng sẽ có thể tự cứu chính mình.

“Hoàng thượng, xin ngày hãy so vết tay trên mặt Tam vương phi với bàn tay của
ngài ấy đi ạ. Tay nô tỳ vẫn ngắn hơn tay của Tam vương phi một chút!” Một câu
trả lời chẳng đâu vào đâu nhưng lại giúp nàng lấy lại thế cân bằng.

Vì thế, ngay cả cung nhân hầu hạ trong ngự thư phòng cũng không kìm được, liếc
nhìn tay Quân Lâm Mộng, rồi lại liếc lên vết đỏ trên mặt ả ta, trong mắt mọi
người đều hiện rõ vẻ khinh bỉ! Đường đường là một công chúa, giờ lại là Vương
phi của vị Tam vương gia dũng mãnh nhất Đông Lăng bọn họ, không ngờ lại hèn hạ
đến mức tự tát mình một cái rồi vu oan cho một cung nữ!

Đôi mắt hẹp dài của Quân Lâm Uyên cũng đảo tới mặt Quân Lâm Mộng, vừa rồi khi
nhìn thấy vết thương trên mặt ả, chính hắn cũng đoán là do Tô Cẩm Bình động
thủ, không ngờ lại do chính con ả ngu ngốc này tự làm! Quân Lâm Mộng lại càng
mơ hồ hơn, không hiểu vì sao một kế sách hoàn hảo ban đầu lại dễ dàng bị người
ta phá giải như thế, ả vừa xấu hổ, vừa không biết phải làm sao, chợt nhớ trước
kia dù mình làm gì sai, Hoàng huynh cũng sẽ giúp ả, liền bước tới trước mặt
Quân Lâm Uyên, nói như làm nũng: “Hoàng huynh, Mộng nhi chỉ muốn lấy mạng nàng
thôi, Hoàng huynh ~~~”

Ai ngờ, lúc này Quân Lâm Uyên chỉ muốn đập chết đồ ngu xuẩn này thôi! Lúc
trước hắn cưng chiều ả lên tận trời, cũng không phải vì mình thích cô muội
muội này nhiều bao nhiêu, mà ngược lại là cực kỳ chán ghét ả, ghét đến cùng
cực! Hôm nay, sở dĩ hắn ra mặt vì ả, chẳng qua vì đối thủ của ả là Tô Cẩm Bình
thôi, nhưng chính hắn cũng không thể ngờ được ả lại ngu ngốc đến mức đó! Vì
thế, hắn đã chẳng còn muốn nói gì hay ho với ả nữa rồi, giận dữ nói: “Ở Bắc
Minh, ngươi có thể coi trời bằng vung, nhưng đến Đông Lăng rồi mà vẫn không
biết chừng mực! Đường đường là một công chúa, lại làm mất hết thể diện của Bắc
Minh, quay về cấm túc suy nghĩ đi, nếu còn tái phạm, thì sau này đừng gọi trẫm
là Hoàng huynh nữa!”

Tô Cẩm Bình thảnh thơi đứng một bên xem hai huynh muội đấu với nhau.

Từ bé tới giờ, Quân Lâm Mộng chưa từng bị Hoàng huynh nói nặng lời như vậy,
sắc mặt nghiêm nghị, quát tháo ả, mà tất cả chỉ vì Tô Cẩm Bình kia! Bỗng
nhiên, trong đầu ả vang lên lời khuyên của mẫu hậu mình trước đây: “Đừng quá
thân thiết với Hoàng huynh con, con, Nhã nhi và hắn tuy đều là do mẫu hậu sinh
ra, nhưng lòng dạ của Hoàng huynh con vô cùng độc ác, tàn nhẫn, con phải đề
phòng hắn thật cẩn thận!” Lúc ấy, ả cứ nghĩ rằng do mẫu hậu mình nghĩ nhiều
quá, Hoàng huynh tốt với mình như vậy, sao lại phải đề phòng hắn chứ, nhưng
hôm nay…

Tới lúc này, đương nhiên Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng chỉ có thể lên tiếng khuyên
giải: “Được rồi, công chúa Mộng còn nhỏ tuổi, chẳng qua là nhất thời hồ đồ
thôi, xin Lâm Uyên huynh bớt giận. Không phải công chúa Mộng tới để thăm quận
chúa Mộ Dương sao? Hôm nay cứ ngủ lại Hoàng cung một đêm đi.”

Quân Lâm Mộng nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn, rồi lại quay sang nhìn Hoàng huynh nhà
mình, lườm Tô Cẩm Bình một cái rồi dậm mạnh chân bước ra ngoài! Hành động
không có chút lễ tiết nào lại khiến trong mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng hiện
lên sát ý, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất! Quân Lâm Uyên ngồi đối diện lại
coi như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, chỉ ngồi ngay ngắn trên ghế, không
nói gì.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ còn phải quét sân, cây chổi ngoài kia đã cực kỳ
nhớ thương nô tỳ rồi, nô tỳ xin lui trước!” Nhìn hai người này thêm một giây
nàng sẽ thấy vô cùng khó chịu!

Khóe miệng hắn nhếch lên, chổi nhớ thương nàng à? Hắn lạnh lùng nói: “Ra ngoài
đi!”

Tô Cẩm Bình nghe vậy, nhanh chân bước ta ngoài, không muốn ở cùng một phòng
với hai người đàn ông này thêm một khắc nào hết! Khi nàng quay đi, bọn họ lại
đều nhìn theo bóng nàng, một ánh mắt vừa phức tạp vừa sâu xa, một ánh mắt lại
có vẻ ngẫm nghĩ, kèm theo sát ý.

Đến buổi chiều, Tô Cẩm Bình quét sân xong, liền quay về cung Cảnh Nhân, ăn cơm
với Thiển Ức, rồi đứng dậy đi tới tẩm cung của Hách Liên Dung Nhược.

Vừa tới cửa, đôi mày thanh tú của nàng đã nhíu lại, mùi máu tanh nồng xộc vào
mũi, cửa vẫn đóng chặt. Nàng bước nhanh vài bước tới, đẩy cửa ra, trong phòng
không có một thị tỳ nào, mà mùi máu tanh càng lúc càng nồng.

Tô Cẩm Bình chậm rãi bước vào phòng trong, nhìn thấy ngay một người phụ nữ mặc
phượng bào màu vàng sáng, lúc này trợn trừng mắt nằm trong vũng máu! Nhìn tình
hình có vẻ chết chưa bao lâu!

Nàng nheo đôi mắt phượng, liếc qua thi thể của ả, có vẻ như ả bị chủy thủ đâm
vào ngực mà chết. Về cơ bản, nếu Hiền phi muốn hại nàng, thì sẽ phải để chủy
thủ kia lại, nhưng bây giờ thi thể thì ở đây, còn chủy thủ đâu? Cửa sổ đóng
lại, nhưng lại không khép kín lắm, có lẽ lúc rời đi, hung thủ hơi vội vàng.

Ngay sau đó, những tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ ngoài cửa, có rất
nhiều người đến! Đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười giễu cợt, nàng biết
ngay mà, dọc đường đến cung Phi Phượng, có không ít cung nhân nhìn thấy nàng
tới đây, bây giờ dù có rời đi cũng không thoát khỏi hiềm nghi. Chỉ là, điều
nàng muốn biết nhất là, Hách Liên Dung Nhược đã từng mang một thi thể đến để
vu hại mình, liệu ả có từng nghĩ đến chuyện có một ngày chính ả lại biến thành
thi thể để hại nàng không? Còn nữa, Hiền phi chưa từng gặp mặt kia vì sao lại
muốn hãm hại nàng?

Cửa cung bị đẩy ra, những tiếng thét chói tai vang lên, một người phụ nữ mặc
váy thêu hoa lan lộ ngực, khoác áo lụa mỏng màu xanh đi phía trước, trên đầu
cài kim bộ dao, mặt trang điểm rất nhã nhặn, sắc mặt lãnh đạm như không muốn
dính vào chuyện phân tranh quyền thế, nhìn tình cảnh trong điện, ả không hỏi
gì, chỉ quát lớn: “Tiện tỳ này mà cũng dám ám sát Hoàng hậu, người đâu, bắt
nàng lại!”

Một đám cung nhân lao về phía Tô Cẩm Bình!


Hoàng Thượng, Bổn Cung Chỉ Giựt Tiền - Chương #80