Người đăng: Kagasamiclone
Hồng Phong vội vàng quỳ xuống, còn kéo theo cả Tô Cẩm Bình: “Nô tỳ bái kiến
Doãn mỹ nhân. Tô Cẩm Bình vừa bắt đầu làm cung nữ, không hiểu chuyện, xin Doãn
mỹ nhân thứ tội!”
Tô Cẩm Bình bị bà kéo xuống, hơi lưỡng lự một chút, nhưng nhớ đến mấy nghìn
mũi tên kia, cũng đành ấm ức quỳ xuống. Thể diện so với mạng sống thì cũng chỉ
là cái rắm! Chỉ cần nữ nhân này đừng quá đáng là được!
Có điều, vị “Doãn mỹ nhân” này rõ ràng không muốn buông tha cho nàng, ả đi
chầm chậm quanh nàng vài vòng: “Muội muội đúng là có bản lĩnh, vừa làm cung nữ
có một ngày đã có thể khiến cho Hồng Phong nói giúp mình, khiến bản cung thật
hâm mộ!”
Hồng Phong vừa nghe vậy, lập tức lên tiếng: “Nương nương, là nô tỳ nhiều
chuyện, xin nương nương đừng phạt nô tỳ!” Tuy nói vậy, nhưng dáng vẻ lại không
có một chút sợ hãi nào, khiến Tô Cẩm Bình hơi nhíu mày, Hồng Phong cô cô này
quả không đơn giản!
Doãn Thu Nguyệt đương nhiên cũng biết không nên đắc tội Hồng Phong. Có thể lăn
lộn trong cung bao nhiêu năm như vậy, một đường lên thẳng trời cao, lại không
phải thủ hạ của nương nương nào, nhưng bình thường lại luôn ra vẻ có chỗ dựa
sau lưng. Như vậy, chỉ có một cách giải thích duy nhất, bà là người của Hoàng
thượng! Chỉ vì một Tô Cẩm Bình nho nhỏ, không đáng để ả ta va chạm tới Hoàng
thượng!
Ả cười khẽ: “Hồng Phong cô cô là người đã ở trong Hoàng cung lâu năm rồi, bản
cung chỉ thuận miệng nói vậy, cô cô đừng để bụng.”
“Nô tỳ không dám!” Hồng Phong giữ dáng vẻ đúng quy củ.
Tô Cẩm Bình buồn chán thầm khinh thường, nói xong chưa, nói xong rồi thì đi
mau đi, bà đây quỳ đến đau hết đầu gối rồi!
“Muội muội, dù gì muội cũng là đệ nhất mỹ nhân Đông Lăng, hơn nữa, còn là
thiên kim của Tướng phủ, tuy là con thiếp, nhưng cũng coi như là một tiểu thư.
Giờ lại phải làm cung nữ, cảm nghĩ của muội thế nào?” Doãn Thu Nguyệt dịu dàng
đứng đó, cung nữ đằng sau rất cẩn thận mở dù ra, giúp ả che đi ánh nắng chói
chang, dáng vẻ mười phần mười là ra oai phách lối.
Cảm nghĩ? “Kiến thức của nô tỳ nông cạn, nên cũng đơn giản, không có cảm nghĩ
gì cả!” Lời nói này, rõ ràng là không thèm để ý đến cảm nhận của người nghe.
Khoé miệng của những người đang đứng đây đều co rút mạnh, Doãn Thu Nguyệt cũng
nghẹn họng! Ả ta thầm hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Hôm qua muội muội vẫn
còn là tài nhân ngũ phẩm, hôm nay đã thành cung nữ, sao lại không có cảm nghĩ
gì? Nào, nói cho tỷ nghe một chút đi, cũng để cho tỷ giúp muội, sắp xếp cho ổn
thoả!”
“Xin Doãn mỹ nhân đừng nhận thân nhận thích bừa bãi! Không phải, ý nô tỳ là,
thân phận của Doãn mỹ nhân cao quý như vậy, nô tỳ chỉ là một cung nữ nho nhỏ,
làm sao dám gánh hai chữ “muội muội” của Doãn mỹ nhân. Xin Doãn mỹ nhân cẩn
thận lời nói!” Đã quậy xong chưa hả? Mẹ nó chứ, trước khi bà đây kịp phát hoả
thì nên biến cho nhanh. Đến hoàng thượng mà bà đây còn dám đạp xuống hố xí,
chẳng lẽ lại sợ một mỹ nhân nho nhỏ như ngươi à!
Nghe câu trước của nàng, khuôn mặt kiều diễm của Doãn mỹ nhân trở nên rất khó
coi, nhưng phần sau lại khiến lòng ham hư vinh của ả ta được thoả mãn, ả như
cười như không liếc mắt nhìn Tô Cẩm Bình nói: “Ngươi cũng biết thân biết phận
đấy!”
Tai Tô Cẩm Bình hơi rung động, nàng có thể cảm nhận được, có khoảng mười chín
người đang đi về phía này, sự nhạy bén của một sát thủ vẫn còn nguyên! Nàng
ngẩng đầu, nhìn xa xa thấy một nữ tử mặc áo gấm có rất nhiều cung nữ theo hầu
đang thong thả đi tới. Nàng kín đáo nhếch môi… Doãn mỹ nhân à? Hôm nay bà đây
sẽ cho ngươi biết, bà đây không phải là người dễ bắt nạt! “Nô tỳ đương nhiên
rất biết thân biết phận, nhưng có những người lại không hề biết thân biết phận
chút nào.”
“Tô Cẩm Bình, ngươi có ý gì?!” Mặt Doãn mỹ nhân lúc này thực sự rất khó coi.
Nói thế nào thì ý như thế chứ sao! “Ý nô tỳ là, có…” rồi nàng ra vẻ bối rối,
mắt đảo trái đảo phải, nhìn thấy nữ nhân mặc y phục vàng sáng càng lúc càng
tới gần, thì ý cười quỷ dị trong đáy mắt cũng càng rõ hơn…
“Nương nương, nô tỳ chỉ nghĩ thân phận của Hoàng hậu nương nương thật sự cao
quý hơn Doãn mỹ nhân, nô tỳ tuyệt đối không có ý châm chọc Doãn mỹ nhân không
tự biết thân biết phận, cho nên, cho nên… mới buột miệng nói không suy nghĩ
như vậy! Xin nương nương tha tội!” Tô Cẩm Bình ra vẻ vô cùng hoảng loạn, nhưng
trong mắt thì đầy sự giảo hoạt. Đối với loại tiện nhân này, nàng cần gì phải
tự ra tay, cứ để người khác xử lý giúp nàng là được rồi!
Dù sao, Hoàng hậu kia từng đánh chết chủ nhân trước của thân thể này, cũng
chẳng phải thứ gì tốt đẹp!
Doãn mỹ nhân vừa nghe nàng nói vậy, liền giận dữ: “Hay cho ả tiện nhân ngươi,
dám lấy Hoàng hậu ra để châm chọc bản cung, hôm nay bản cung không dạy dỗ
ngươi, thì ngươi không biết sự lợi hại của bản cung!”
Nói xong, ả giơ tay lên định tát vào mặt Tô Cẩm Bình, ai ngờ, vừa đưa lên một
nửa, tay nàng đã bị nữ tử đằng sau túm lấy…
Mọi người kinh hãi, lúc này mới phát hiện ra sự xuất hiện của Hách Liên Dung
Nhược, liền vội vàng quỳ xuống: “Bái kiến Hoàng hậu nương nương!”
Thành công! Ả ta quả nhiên là Hoàng hậu!
Trong trí nhớ của nàng, nghi thức xuất hành của phi tử trong cung, nếu có hơn
mười tám người theo hầu, không phải Thái hậu thì chính là Hoàng hậu, nữ nhân
này còn trẻ như vậy, cho nên nàng mới đoán ra thân phận của ả.
“Doãn mỹ nhân, có vẻ ngươi rất bất mãn với bản cung nhỉ!” Nữ tử kia vừa khoan
thai vừa lộng lẫy, giọng nói mang theo sự uy nghiêm khó giấu, rất có phong
thái của bậc quốc mẫu.
Doãn mỹ nhân sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, vội quỳ xuống nói: “Hoàng hậu
nương nương, bần thiếp ngưỡng mộ ngài còn không kịp, làm sao có thể bất mãn
với ngài được?”
Hách Liên Dung Nhược đưa bàn tay ngọc nhỏ xinh ra, ngón tay đeo một chiếc nhẫn
hoa lệ, quý giá, nâng khuôn mặt thon nhỏ của Doãn mỹ nhân lên, sau khi quan
sát một lúc lâu, ả cười lạnh: “Đúng là một mỹ nhân. Có điều, có ai từng nói
với ngươi, chuyện trong hậu cung này là do ai định đoạt chưa? Ai mới là chính
thê của Hoàng thượng? Chỉ là một mỹ nhân tứ phẩm nho nhỏ, mà dám không để bản
cung vào mắt. Nói, ai cho ngươi lá gan to thế?!”
“Hoàng hậu nương nương, bần thiếp, bần thiếp thật sự không có suy nghĩ quá
phận, bần thiếp, bần thiếp…” Trong đầu ả, suy nghĩ vẫn đang loạn lên, sao tự
dưng Hoàng hậu lại đến đây, mà hai câu Tô Cẩm Bình vừa nói lại đẩy thẳng ả vào
chỗ bất lợi!
Nhìn dáng vẻ sợ hãi và vẻ mặt quy thuận của ả ta, Hách Liên Dung Nhược cũng
hơi nghĩ ngợi. Ở trong hậu cung, không phải việc gì cũng có thể nhìn bề ngoài
mà phán đoán. Ả ở trong hậu cung lâu như vậy, đương nhiên có thể hiểu, cho nên
trên mặt cũng bắt đầu xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Tô Cẩm Bình nãy giờ vẫn giữ yên lặng bên cạnh bỗng lên tiếng cầu xin: “Hoàng
hậu nương nương, Doãn mỹ nhân đã nói ngài ấy không có suy nghĩ quá phận, ngài
hãy bỏ qua cho ngài ấy một lần đi!”
Nói xong, nàng cúi đầu, che đi ý cười trong mắt. Hoàng hậu chỉ nói là Doãn mỹ
nhân không để ả vào mắt, nhưng ả ta ngu xuẩn lại tự mình nói ra câu “suy nghĩ
quá phận”, Hoàng hậu đã do dự, thì để nàng hỗ trợ, đẩy ả một cái đi! “Yêu
nghiệt” nàng cũng không phải là người dễ ức hiếp!
Quả nhiên, lời nhắc nhở rõ ràng này lại khiến sắc mặt Hách Liên Dung Nhược
lạnh đi: “Hay cho Doãn Thu Nguyệt ngươi, bản cung suýt nữa đã bị ngươi làm cho
mờ mắt! Ngươi mà cũng dám có suy nghĩ quá phận à? Hôm nay bản cung nhất định
phải dạy bảo ngươi thật kỹ càng!!!”
“Suy nghĩ quá phận”, bốn chữ này khiến cho ả nhớ đến một nữ nhân khác trong
hậu cung, khiến ả hận thấu xương, hận nhưng lại không thể làm gì nữ nhân đó!
Cho nên, ả đành phải trút lên người Doãn Thu Nguyệt này.
“A… Hoàng hậu nương nương, bần thiếp, bần thiếp…” Ánh mắt ác độc của ả ta quét
về phía Tô Cẩm Bình: “Đúng rồi, là ngươi, là ngươi hại ta! Hoàng hậu nương
nương, đây đều là âm mưu của nàng ta, không liên quan đến bần thiếp! Đây là âm
mưu của nàng ta!”
“Âm mưu của nàng?” Hách Liên Dung Nhược quay đầu, do dự nhìn Tô Cẩm Bình.